Dương Hiểu Tình khựng người lại, cô vẫn đưa mắt nhìn màn đêm qua khe rèm nhưng lòng như bị một cảm xúc khơi động nơi đáy tim.
Mùi cháo thịt có chút khác lạ nhưng vẫn là loại cô thích, anh chưa từng quên cô ghét thứ gì, hay thích gì đó.
Người đàn ông đó mở hộp cháo nóng hổi, đặt vào đó một chiếc thìa nhựa. Rồi ngồi ăn phần ăn của mình, anh không quan tâm cô có quay lại hay không vẫn chậm rãi nuốt miếng cháo bỏng rát xuống cổ họng.
Anh vẫn ăn, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng gần như được đem giấu đi đâu đó. Chỉ còn một người đàn ông vô tư, giản dị.
Tối hôm đó, không gian chật kín những xúc cảm từ hai đối phương. Cháo hết, sữa vơi. Kẻ nằm ghế, kẻ trên giường.. Hơi thở mỗi lúc một rõ, chỉ cựa cái hay liếc nhìn nhau một cái cũng cảm nhận được.
Đêm đó anh hỏi cô: " Em có thích xã hội đen không? "
Câu hỏi tựa như một con dao xé tan màn đêm tĩnh lặng, Dương Hiểu Tình chậm rãi quay lưng lại phía ghế sofa.
Ánh trăng len lỏi qua khe cửa, yếu ớt rọi vào phía người đàn ông ấy. Anh không nằm mà dựa lưng vào ghế. Phong thái lạnh nhạt nhìn về phía bức tường tối đen, gương mặt cương nghị có chút đáng sợ.
" Anh có chuyện gì sao? " Cô rời giường, nhấc chân về phía ghế.
Từng bước chân tiến gần hơn đều khiến cô cảm thấy sự nặng nhọc trong người đàn ông ấy, dáng vẻ nghiêm túc mỗi từ nói ra đều như việc trọng đại.
" Cuộc sống của tôi như một đường đua không đích, kẻ chiến thắng chỉ có thể lao về phía trước. Kẻ đứng lại sẽ đem mạng thế chấp. Nếu tôi yêu em, cần em.. Em có bước vào nơi đó không? " Trần Mặc Cảnh đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn Dương Hiểu Tình, anh nhìn con người ấy đến lặng đi.
" Thực ra tách ra khỏi mối tình không phải quá khó, chỉ tiếc là người mình yêu ra sao? Tìm kẻ thay thế như nào? Nhưng kết thúc sau tất cả em chỉ thấy cần anh, nơi nào đó còn thương nhớ vẫn chưa muốn quên anh. Vẫn thầm lặng quan tâm.." Cổ họng Dương Hiểu Tình nghẹn lại, cô biết tình cảm cô với anh sẽ chẳng đến vậy nếu không vì thầm lặng quan tâm nhau quá nhiều. Sự rằng bó đó khiến cô thèm được yêu thương thật sự không phải lướt qua nhau vẫn rung động mà bước thẳng.
Bóng dáng đó tiến gần hơn, anh nhìn gương mặt cô với một ảnh mắt lo âu. Thâm sâu là quan tâm đến mức khiến phụ nữ mềm lòng nhưng vỏ bọc lại tàn nhẫn uy quyền khiến họ chỉ ngước nhìn. Kẻ trước mắt anh thật đẹp, nơi tâm hồn ấy của cô rất đẹp. Chỉ là bề ngoài cô cũng quá đau buồn vì thương tình mà mất đi con người yêu kiều năm đó.
Anh đang đứng trước mặt cô, nhận được một cái nhìn ấm áp hơn trước lòng cũng nhẹ đi. Cô đang dần chấp nhận lại mối quan hệ này, ánh mắt cử chỉ cũng dần ấm lại.
" Ngày mai tôi sẽ cố gắng yêu em hơn.." Bàn tay thô cứng của anh nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, kết thúc lời nói là một nụ hôn chạm nhẹ cánh môi.
Sự lành lạnh, mềm mại ấy khiến con người họ ấm nóng.
Dương Hiểu Tình cúi đầu quay người đi về giường, không phải ai ngại cũng không phải sợ mối tình cảm này mà con tim cô rung động không còn nhiều như xưa. Thâm tâm cô hơi lạnh, chỉ mới được sưởi ấm đôi chút..
[... ]
Quán cà phê QCA phía Bắc đông khách hơn sau 1 tuần Dương Hiểu Tình xin nghỉ, mọi thứ ở hôm nay nhộn nhịp đến chật kín một phòng lớn.
Tiếng đàn dương cầm vang lên trong không gian yên tĩnh, giọng hát thê lương khiến kẻ qua người lại đều dừng lại nghe những giai điệu phía sau. Câu từ là chiếc dao rạch xé thương tâm người nghe, nhạc dạo đi vào thung lũng bi thương hóa giải chút sầu rồi cho họ thêm chút mạnh mẽ thay bằng sự yếu đuối.
Ngón tay lướt trên phím nhạc, mang theo những tâm trạng trầm lắng. Cho đến khi kết thúc bản nhạc một hồi tiếng vỗ tay mới vang lên cũng một lúc.
" Lâu rồi mới gặp lại, giọng hát rất ấm lòng người.." Một người đàn ông diện bộ vest đen, cầm bó hoa hướng dương đưa cho Dương Hiểu Tình. Hắn ta mang nét Trung Hoa, vóc người cao ráo lại mang gương mặt ưa nhìn đối với bao cô nàng. Nhưng mỗi khi bước vào nơi đây lại trở nên tầm thường với Dương Hiểu Tình, cô chưa từng nhận hoa của hắn, cũng chưa từng nói chuyện trên 3 câu.
" Cảm ơn, hoa này tôi không nhận. " Dương Hiểu Tình không cao ngạo, trân thành gửi lời cảm ơn đến người đàn ông ấy rồi đưa cho hắn một viên kẹo. Mọi lần cũng vậy, hắn vẫn nhận rồi đưa ánh mắt nhìn bóng cô đi khuất mới rời khỏi quán.
Chiếc xe BMW đậu trước cửa quán, sau khi thay đồ xong đã có người đứng đợi. Ánh mắt hướng về phía nơi ấy nhiều hơn thường lệ, họ chỉ đứng xa ngắm nhìn người đàn ông, đôi khi chụp lại mấy tấm hình rồi tắt máymáy rời đi.
Dương Hiểu Tình mãi mới mở cửa bước đến phía Trần Mặc Cảnh, gần đây cô không trang điểm đậm chỉ tô chút son qua loa. Thấy dáng vẻ được chú ý của anh , cô cũng để tâm không ít. Những bước chân nhanh nhẹn cứ vậy bước về phía anh.
" Hôm nay lâu vậy? " Trần Mặc Cảnh vén vài sợi tóc vương vấn của Dương Hiểu Tình vào tai cô.
Người trước mắt không đáp lại mà vướn người lên chăm chú nhìn anh, môi cô tiến gần hơn với gương mặt tuấn mĩ ấy.
Gió khẽ lùa qua, hương vị thơm mát của khoang miệng va chạm nhau. Anh có chút bất ngờ nhưng không từ chối lại sự bạo dạn của cô. Làn môi cô mềm mại chiếm lấy môi anh, mãi mới buông tha.
" Cô gái hôm nay giận hờn gì hả? " Anh đưa tay xoa đầu cô, rồi choàng vai cô kéo cô đi về phía trước.
" Đi đâu? " Cô quay lại nhìn anh cằn nhằn hỏi.
Trần Mặc Cảnh vẫn khoác vai Dương Hiểu Tình đi tiếp, đi đến khi hết vỉa hè thì anh dừng lại chỉ tay sang bên đường. Tay hướng về một một quán chụp ảnh nhỏ không mấy người ra vào. Thay vì nhà nhiếp ảnh gia lớn bên cạnh thì anh lại chọn một tiệm ảnh nhỏ, vừa tiền.
" Hôm nào mình qua đó? " Anh kéo dịch cô vào người, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
" Anh cũng lạ ghê. " Cô khó hiểu lắc đầu rồi cùng anh đi qua đường.
" Không muốn hả? "
" Không hẳn, mai em phải lên lớp.. Ngày kia.. Cả tháng đều bận, muốn chụp cũng khó. "
" Không sao, em còn cả đời. " Trần Mặc Cảnh nhanh chóng đáp lại, anh vừa trêu vừa thẳng thắn, con đường phía trước rất dài. Anh muốn cùng cô bước nhưng cái quan trọng là kéo dài đến bao lâu.
Thời gian này anh trân trọng cô, từng giây từng phút đều không bỏ lỡ. Cách thức yêu của anh không như nhiều người, ý kiến của anh đều hài hòa cho hai phía. Cô vui nhưng anh cũng không quá nuông chiều.
Hôm đó hai người chào nhau tại khu chung cư, rồi không gặp nhau đến hai ngày. Có chút nhớ nhưng điện thoại cũng không rung. Gần đây Dương Nhược Thiếu rất hay hỏi cô về việc tình cảm, ông gần như biết được hai người đang qua lại với nhau. Nhưng thái độ rất nhẹ nhàng, cũng thoáng nhắc nhở lấy câu.. " Nếu con mệt cứ về nhà, không cần phải cố gắng đem tình cảm đi cho."
[... ]
Cứ thế mà 2 tuần trôi qua..
Trần Mặc Cảnh chuyển đến căn hộ của Dương Hiểu Tình ở nhờ vài ngày. Anh không hề nói rõ lí do chỉ lấy cớ tìm hiểu về vùng đất bên cạnh. Việc đó dần rõ hơn khi ngày nào anh cũng chăm chú vào máy tình cùng với sấp tài liệu kín mít. Thời gian ở chung cũng không quá gần gũi, anh làm việc còn cô học.. Không hề đụng chạm nhiều..
Trời về tối, Dương Hiểu Tình vừa nghe điện thoại từ mẹ xong lại cặm cụi vào trong phòng bếp rửa nốt đống bát. Nước đã lạnh đi, nên công việc này cũng trở nên ngại ngần với cô. Dáng cô lom khom, rửa lại bát với nước sạch và lòng cứ không ngừng ấm ức.
Trong khi đó Trần Mặc Cảnh vẫn thảnh thơi cầm tờ báo mới, vừa đi vừa đọc không hề rời mắt. Đến gần cô hơn, anh đứng ngược chiều với cô, dựa lưng vào bệ bếp mà chăm chú đọc nốt vài tin. Ánh mắt anh lúc hướng vào mấy dòng chữ, lúc liếc sang kẻ ấm ức bên cạnh.
" TRẦN MẶC CẢNH.. " Dương Hiểu Tình khó chịu hét lên vẩy nước vào người anh, cô hậm hực lườm anh đến mức đôi mắt trở nên đáng sợ đến lạ.
Ánh mắt người đàn ông vẫn lướt nhìn nốt hai dòng chữ cuối cùng, rồi chậm rãi gập tờ báo gọn gàng như bạn đầu. Mãi sau mới mở miệng nhẹ nhàng đáp hai tiếng: " Anh đây.. "
Dương Hiểu Tình tức giận tháo găng tay ra. " Đây đây cái... "
" Không được phát ngôn bừa bãi.. " Anh nhanh chóng bóp lấy má cô, khiến đôi môi chu lên trông vừa mắc cười lại có chút dễ thương.
" Tên... khốn, cút... khỏi nhà " Dương Hiểu Tình càng nói càng bị anh bóp má lại, khiến khẩu miệng mở ra trở nên khó khăn.
" Bữa tối anh nấu, em rửa bát cũng càu nhàu. " Trần Mặc Cảnh bỏ tay ra, khó chịu nhìn đống bát mà chậm rãi đeo găng tay vào.
Nước bắt đầu chảy, động tác của người đàn ông cũng thuần thục tráng từng thứ đồ.
Dương Hiểu Tình trở nên khó coi hơn, cô không phải vì lười biếng mà bài tập còn rất nhiều. Nay cô đã về muộn, học từ hồi sáng đến tận tối thực sự rất mệt. Cô không nói gì thêm lết thân xác một cách nặng nhọc vào phòng, thực tại hơi nhanh cô thích nghi không kịp. Trước đây cô chỉ gọi đồ ăn nhanh, ăn xong lại học không phải như bây giờ. Có anh vào cuộc sống trở nên tươi tắn nhưng cũng có chút bề bộn.
Trần Mặc Cảnh tắm qua sau khi rửa bát đĩa xong cũng chớm chín rưỡi. Anh khoác tạm chiếc áo choàng màu tro rồi rời qua phòng Dương Hiểu Tình.
Đèn điện vẫn sáng trưng, chỉ tiếc cô đã chìm vào giấc ngủ không lâu. Dáng vẻ mệt mỏi ấy khiến anh có chút lo ngại.
Cô nằm trên giường, xung quanh là sách vở ôn thi, tay vẫn cầm chặt cây bút nhưng mắt đã không kìm được mà nhắm lại.
Sắp xếp đống sách vở xong, anh đặt cô về gối rồi khẽ đắp chăn đến ngang bụng. Ánh mắt cô khi đó chợt mơ hồ khẽ mở nhìn anh, nhưng cái mệt mỏi lại khiến cô nhanh chóng kéo chăn kín đầu mà tiếp tục giấc ngủ.
Anh cũng vậy mà rời đi..
[... ]
Hơn chín giờ sáng, ánh nắng rọi vào căn phòng đầy khó chịu. Rèm cửa gần như không còn chống lại được sự phản hồi tự nhiên ấy..
Trần Mặc Cảnh hôm nay cũng đủ giấc nên dậy sớm làm bữa sáng qua loa rồi mới quay sang phòng Dương Hiểu Tình. Trong anh không có chút vội vàng mà vẫn chậm rãi từ bếp đi ra trên tay vẫn cầm tờ báo được gửi đến ban sáng.
Trước căn phòng yên ắng, anh không gõ cửa mà thản nhiên mở cửa bước vào đi thẳng về phía giường cô, người con gái ấy gần như vẫn say giấc nhưng lại co ro ôm gối. Anh cũng thấy lạ bước chân cũng nhanh hơn.
Hạ người xuống giường, anh lật cô nằm thẳng ra rồi khẽ gọi vài tiếng nhưng không thấy cô nói gì chỉ khó chịu quặn người lại. Cứ thế mà dần lộ ra một khoảng đỏ thẫm trên ga giường khiến gương mặt anh sững lại.
Trần Mặc Cảnh không nói gì thêm chỉ khẽ gỡ chăn ra khỏi người cô.
" Tình, dậy đi. Em đến kinh nguyệt rồi "