Đũa Lệch Dễ Thương

Đũa Lệch Dễ Thương - Chương 48




Sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, bọn họ đặt phòng khách sạn.



Gối thêu, ban công kiểu châu Âu, phòng tắm rộng rãi, nội thất đầy đủ, những điều này khiến Bối Nhĩ Đóa tưởng chừng đang mơ. Cô chưa từng thấy nơi nào xa xỉ như vậy, cơ hồ kích động và khẩn trương.



Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ở cùng bạn trai, à không, bây giờ cô phải gọi anh là ông xã.



Dùng một bữa ăn ngon, Diệp Trữ Vi ở trong phòng bếp cắt hoa quả, Bối Nhĩ Đóa ngồi xếp bằng trên ghế sofa, liếc mắt nhìn tới chiếc giường rộng rãi, trong lòng thậm chí lo lắng.



Đêm nay cô sẽ cùng anh ngủ chung? Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.



Khi Diệp Trữ Vi bưng dĩa trái cây tới, Bối Nhĩ Đóa vừa ăn vừa nói: “Anh biết không? Hầu hết những người đàn ông lần đầu tiên làm bố đều trơ mắt nhìn cô y tá đưa đứa con cho mình, thực tế không giống trong phim truyền hình, khoa trương mà khóc, ngược lại là một cảm giác xa lạ, bởi vì bọn họ chưa kịp chuẩn bị tâm lý.”



“Phải không?”



“Đúng vậy, kỳ thực em muốn nói, cảm giác hiện tại của em lúc này so với người đàn ông lần đầu được làm bố cũng rất giống nhau.” Bối Nhĩ Đóa hồ ngôn loạn ngữ.



“Ý của em là, làm vợ anh khiến em khẩn trương?” Diệp Trữ Vi nói ngay trọng điểm.



“Vâng ạ.” Cô gật đầu.



“Đừng lo, từ từ sẽ quen, hôm nay mới là ngày đầu tiên.” Anh nhìn cô.



“Đừng nhìn em nữa, anh mau ăn trái cây đi.” Bị anh nhìn chằm chằm nên cô hơi hoảng, cố gắng dời đi sự chú ý của anh.



“Anh lại càng muốn ăn thứ khác.”



“. . . . . .” Anh đã bắt đầu giở trò lưu manh với cô rồi sao?



“Nhưng anh không vội, đêm nay còn rất dài.” Anh dùng nĩa lấy một miếng dưa gang đưa tới miệng cô, dịu dàng nói, “Để em ăn no trước, rồi đến phiên anh.”



Bối Nhĩ Đóa bị anh đùa bỡn đến mờ mịt đầu óc, cô ăn trái cây liên tục, bài trừ căng thẳng.



Chờ đến khi no căng bụng cô mới dừng lại, Diệp Trữ Vi bưng chiếc dĩa trống trơn vào bếp còn Bối Nhĩ Đóa đi đến ban công, cô đối mặt với hồ nước xanh yên tĩnh, liên tục hít sâu, ổn định cảm xúc.



Vì sao mình lại khẩn trương như vậy. . . . . . Lòng bàn tay mình đều đổ mồ hôi? Là do thân phận thăng cấp? Cô bây giờ không còn là Bối Nhĩ Đóa nữa mà là bà Diệp.



Vài giây sau, một bàn tay từ sau lưng đưa tới ôm lấy eo cô, giọng nói phấn khởi: “Phong cảnh rất đẹp?”



“Vâng, ngắm cả đêm cũng không mệt ạ.”



“Ngắm một lát thì không sao, ngắm cả đêm thì quá lãng phí.”



Lời nói của anh ta mờ ám, cô cúi đầu ho khù khụ, hỏi anh ta rõ ràng: “Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời chứ?”



“Nhĩ Đóa, vấn đề này em đã hỏi anh liên tục năm ngày, đây là lần thứ 133.”



“Chỉ mới có 133 lần, nhanh như vậy anh đã lười trả lời em rồi sao?”



“Ừ, cả đời.” Lần thứ 134.



“Nếu có một ngày anh phản bội em?” Cô hỏi hết sức nghiêm túc.



“Trả lời anh trước, nếu có một ngày em phản bội anh?”



“Làm sao có thể? Vĩnh viễn vĩnh viễn không có chuyện đó xảy ra.”



“Em biết rõ anh đối với em tình thâm thế nào mà.” Diệp Trữ Vi nói.



Gió đêm thổi vào mặt, ánh trăng trong sáng, mùi hoa thơm ngào ngạt.



Thời điểm để hai người bọn họ lắng nghe những cảm xúc của con tim, lời nói không quá ngọt ngào nhưng lại chân thành mộc mạc.



Bối Nhĩ Đóa xoay người, ngẩng đầu nhìn Diệp Trữ Vi: “Thật sao?”



“Thời gian sẽ trả lời cho em.”



Bối Nhĩ Đóa chậm rãi ngã người vào Diệp Trữ Vi, anh ta đưa tay ôm cô vào lòng, hai người đứng mông lung dưới ánh trăng, lắng nghe hơi thở quen thuộc.





“Trước kia em chưa từng nghĩ tới sẽ kết hôn với một người cao như vậy.” Cô nói.



“Anh cũng không mong đợi sẽ tìm được một người phụ nữ phải khiến anh nhìn xuống mới thấy được đầy đủ biểu cảm của cô ta.” Anh nói.



“. . . . . .”



Mười phút sau.



“Em xác định cả đêm cùng anh đứng đây hóng gió?” Diệp Trữ Vi nhắc nhở.



Ở trong lòng anh cô nhẹ nhàng nói một câu, anh nghe xong liền nhanh chóng ôm cô vào phòng.



Đặt cô trên giường, nghe theo yêu cầu của cô, tắt đèn. Trong bóng đêm, tay anh thăm dò trên quần áo cô, mở ra ba nút.



“Đợi chút.” Cô đưa tay đè lại.



“Sao thế?”



“Không có gì.” Cô buông lỏng tay, hơi thở gấp gáp , “Anh cứ tiếp tục đi ạ.”



“Đừng khẩn trương, anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng, không làm đau em.”




. . . . . .



Khi anh cởi hết những thứ vướng mắc trên người cô, va chạm vào làn da nóng rực, toàn thân cô như rơi vào dầu sôi lửa bỏng, thậm chí hơi thở có phần ngưng trệ, giờ khắc này cô mới ý thức được cấu tạo cơ thể của phụ nữ và đàn ông, hoàn toàn khác biệt, nhiệt độ và sức lực chênh lệch không xa lắm, những đầu ngón tay đang day nhẹ trên eo cô giống như ngọn lửa bùng cháy, khiến cô thức thời mất bình tĩnh.



“Thả lỏng, em cứng người quá rồi.” Bàn tay anh đặt ở sống lưng mịn màng, dọc theo xương sống của cô từ từ đi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve.



Cô để bàn tay dựa trên lồng ngực đẫm mồ hôi của anh, hơi thở nhẹ nhàng, lông mi run lên, cả trái tim cô cũng sẵn sàng bùng nổ.



Anh cúi đầu, môi chạm vào vai cô, ánh mắt thâm thúy và chuyên chú, giọng nói mơ hồ: “Nhĩ Đóa, không nghĩ tới em quyến rũ hơn so với anh tưởng tượng.”



Cô nhìn anh thật lâu, tay còn chủ động đặt lên cổ anh, anh dùng sức một chút bẻ cong khủy chân cô, cuối cùng, cơ thể anh dọc theo đường cong quyến rũ, không chút khách khí thăm dò vào bên trong. . . . . .



Khi ngọn lửa dần dần sôi sục, động tác mãnh liệt hóa thành dịu dàng, nằm trong vòng tay anh, cô mệt lả.



“Ưm.” Cô tựa hồ rên, âm thanh không khác gì hưng phấn.



“Còn đau không?” Thân thể anh vẫn đặt ở nơi đó, cúi đầu hỏi.



“Đau ạ, ai bảo anh dùng sức như vậy.”



“Nhĩ Đóa, anh đã kìm chế lắm rồi.” Giọng nói anh hiển nhiên thoả mãn.



“Kiềm chế? Sẽ không có lần thứ hai cho anh.” Cô hoàn toàn tìm cớ.



“Này, em không thể hoàn toàn quy tội cho anh, có trách thì trách em quá nhiệt tình.”



“Nhiệt tình? Em nhiệt tình chỗ nào?!”



“Quên rồi? Khi anh ở bên trong em, em vừa kêu tên anh còn vừa. . . . . .”



Bối Nhĩ Đóa nhanh chóng giơ chân lên, dùng gót chân liên tục đá đùi Diệp Trữ Vi, ngăn cản anh nói tiếp.



“Ăn ngay nói thật mà thôi.”



“Diệp Trữ Vi, anh đáng ghét, không được nói nữa!”



Cô không dám quay đầu nhìn anh, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh vừa rồi, bản thân hoài nghi chuyện mình vừa nhiệt tình phối hợp với anh chắc chắn không phải là mình. . . . . . Quả thực cô cũng không thể kiềm chế. . . . . .



Biết cô thẹn thùng và không muốn thừa nhận, anh cũng không muốn gây khó dễ, lặng lẽ ôm lấy cô, cảm thấy mãn nguyện chưa từng có.



Kỳ thực anh rất thích biểu cảm của cô lúc đó, cô như một người khác, khiến anh cảm thấy bất ngờ. Quan trọng hơn, biểu cảm đó đủ để đánh giá anh đạt tiêu chuẩn trong chuyện này.



Cứ như vậy qua vài phút sau, Bối Nhĩ Đóa lại chủ động nói: “Cảm giác này và lý luận trên mạng không giống nhau lắm?”




“Trên mạng nói thế nào?” Diệp Trữ Vi tỏ vẻ hứng thú.



“Dù sao cũng không giống nhau.”



“Ừ? Biểu hiện của anh so với lý luận trên mạng ưu tú hơn?” Anh ta từng bước hỏi.



“À. . . . . . ừm? Không có.” Giọng cô nhỏ xuống, nghĩ rằng lý luận trên mạng là một trăm phần trăm, còn biểu hiện của anh đạt tới 110 phần trăm, siêu tiêu chuẩn.



“Dù sao cũng là lần đầu tiên, khó tránh khỏi không đủ kinh nghiệm.” Anh nói, “Bà xã nếu có điều gì không hài lòng, sau này anh sẽ không ngừng cố gắng.”



“. . . . . .”



“Bây giờ chúng ta ngủ thôi, ngày mai anh không đi làm, có thể cùng em ngủ nướng, dẫn em đi chơi.”



Cô kiên định nhắm mắt, một giây sau lại mở ra, không thể kìm nén sự ngọt ngào, giả vờ uy hiếp: “Đúng rồi, anh dám không đối xử tốt với em thử xem.”



“Câu này nên để anh nói, trong sạch của anh đã bị em hủy hoại.” Giọng anh thủ thỉ bên tai cô, “Em dám rời xa anh một bước thử xem.”



Sau khi uy hiếp, bọn họ yên tâm nằm ngủ.



Sáng sớm, lúc Bối Nhĩ Đóa tỉnh dậy đã nghe thấy mùi cà phê ngào ngạt cùng mùi vị bánh mì caramel, cô khởi động tay chân, gọi một tiếng Trữ Vi.



Diệp Trữ Vi mặc sơ mi trắng cùng quần bò bưng đồ ăn đi tới, anh đặt đồ ăn ở tủ giường, lại cúi người, đưa tay trực tiếp xoa xoa khóe mắt cô: “Chào buổi sáng, Diệp phu nhân.”



“Chào buổi sáng, Diệp tiên sinh.” Bối Nhĩ Đóa ngáp một cái, “Em đói bụng.”



“Ngoan, đi rửa mặt rồi vào đây ăn.”



“Có thể không rửa mặt mà ăn trước được không?” Người nào đó nướng bánh mì caramel rất thơm, bụng cô sôi lên sùng sục, hoàn toàn không có sức chống cự.



Diệp Trữ Vi đứng cạnh giường, nhìn người phụ nữ đang chờ đồ ăn, nghĩ nghĩ nói: “Hôm nay có thể ngoại lệ, nhưng trước tiên em phải bỏ chân vào trong chăn, nếu không nghe lời, cẩn thận anh lại muốn ăn thịt em.”



Bối Nhĩ Đóa cúi đầu, cô nhìn hai bắp đùi trắng noãn đang lộ ra, nghe được lời nói ẩn ý của anh, để ngăn chặn sự việc tàn bạo đêm qua, cô vội vàng kéo chăn, che đậy bản thân.



Diệp Trữ Vi ngồi xuống, cùng cô dùng bữa sáng.



Bối Nhĩ Đóa vừa cắn bánh mì vừa nhìn khuôn mặt anh tuấn đối diện, lại muốn hôn anh một cái.



Ánh mắt anh nhìn thấu tâm tư cô, đặt tách cà phê xuống, không chút để ý hỏi: “Muốn hôn anh?”



“Vâng.” Cô dứt khoát thừa nhận, bời vì anh là người đàn ông của cô.



“Ăn xong bữa sáng, đánh răng đã.” Bắt đầu nói quy tắc.




“Anh chê em?”



“Ừ, có chút.”



Bối Nhĩ Đóa nghe vậy thì gật gật đầu, đột nhiên cô buông bánh mì xuống, bàn tay siết chặt cằm anh, mặt đưa tới gần hôn anh, còn hôn cả hai bên má.



Sau đó cô tiếp tục ăn như thể không có chuyện gì xảy ra, cũng không phát hiện khóe miệng anh khẽ cười.



Ăn xong bữa sáng, quần áo chỉnh tề, Diệp Trữ Vi đưa Bối Nhĩ Đóa ra khỏi khách sạn.



Bọn họ tới khu vui chơi, sau đó đi đến triển lãm ảnh quốc tế, đón một chiếc xe buýt đến bờ sông chụp ảnh, thuê một chiếc xe đạp chạy dọc theo mặt hồ, mãi cho đến cửa vườn bách thú, bọn họ dừng xe lại, đã lâu không ngắm Ngựa Vằn và Tê Giác Trắng, sau khi kết thúc viếng thăm vườn bách thú, bọn họ đi ăn cơm Tây, buổi tối lại đi dạo ở các trung tâm mua sắm, anh mua cho cô các loại quà tặng, sau đó anh lái xe đưa cô đi gặp Bối Hành An.



Có một số việc có thể trốn tránh một lần, không thể trốn được cả đời, đặc biệt là chuyện kết hôn.



Dù sao ván đã đóng thuyền, gặp mặt bố vợ, Diệp Trữ Vi không hề áp lực.



Bối Hành An sống ở tòa nhà chung cư ở phía đông, xe chỉ có thể dừng ở trước cửa chung cư, bọn họ xuống xe, hai người tay cầm tay đi vào.



Bối Hành An vừa kết thúc công việc, ông thong thả về nhà, ở trước cửa gặp phải bọn họ, dừng bước, có chút thắc mắc: “Vì sao bọn con lại đến đây?”



“Bố, Trữ Vi có chuyện muốn nói ạ.” Giọng Bối Nhĩ Đóa vô cùng nghiêm túc, tâm trạng không thể che dấu kích động.




Bối Hành An nhìn con gái, cảm giác vi diệu, chỉ vài ngày không gặp, ông cảm thấy con gái ông có gì đó thay đổi, trưởng thành và quyến rũ hơn, đôi mắt cũng tràn đầy lấp lánh, cảm thấy có chỗ nào không đúng, Bối Hành An khẩn trương: “Chuyện gì?”



“Bố, ngày hôm qua con và Nhĩ Đóa đã đi đăng ký kết hôn.” Diệp Trữ Vi trực tiếp nói sự thật.



Cách xưng hô của Diệp Trữ Vi khiến Bối Hành An cảm thấy chóng mặt, miễn cưỡng xác nhận: “Cậu có ý gì?”



“Nhĩ Đóa đã là người của con.”



Bả vai Bối Hành An run rẩy, ông tựa lưng dọc cột đèn, thân mình như muốn trượt xuống, may mắn Diệp Trữ Vi kịp thời đỡ lấy.



“Đừng chạm vào tôi.” Bối Hành An mệt mỏi nói, ông gạt tay Diệp Trữ Vi, đứng chỉnh tề nhìn con gái, “Nhĩ Đóa, nói với bố, đây không phải là sự thật?”



Bối Nhĩ Đóa ngoan ngoãn thừa nhận: “Là thật ạ. Con và Trữ Vi đã là vợ chồng, con không nói trước với bố vì sợ bố không đồng ý.”



Bối Hành An nhìn con gái chừng mười giây để xác nhận lời cô nói, trong lúc nhất thời tâm tình trở nên phức tạp, ông không biết nên nói cái gì, thình lình kéo cô dẫn thẳng lên lầu.



Diệp Trữ Vi đi theo sau, lại nghe Bối Hành An nói: “Cậu đừng chạm vào nó.”



Bối Hành An nhanh chóng mang Bối Nhĩ Đóa lên lầu, Diệp Trữ Vi bị đứng ngoài cửa, một cơn gió lạnh thổi qua, sau đó anh nhận được điện thoại của Bối Nhĩ Đóa: “Anh có thể lên rồi.”



Diệp Trữ Vi vào nhà, chuyện đầu tiên chính là nghiêm cẩn xem xét nét mặt của Bối Nhĩ Đóa, chuyện này rõ ràng khiến Bối Hành An không vui: “Cậu nghĩ rằng tôi sẽ vì cậu mà đánh Nhĩ Đóa? Người tôi muốn đánh nhất chính là cậu.”



Diệp Trữ Vi nghe xong liền đi lên phía trước, thản nhiên nói: “Bố có thể ạ.”



Bối Hành An nhìn cậu ta một hồi, nói: “Tôi sớm biết rằng cậu đối với Nhĩ Đóa không có ý tốt nhưng lại không nghĩ tới cậu so với tưởng tượng của tôi còn giảo hoạt hơn, dám gạt tôi và mẹ nó dẫn nó đi đăng ký kết hôn. Cậu như vậy là không trung thực, không có thành ý, làm thế nào để tôi yên tâm giao con gái của mình cho cậu?”



“Chuyện này là lỗi của con, là con không xử lý tốt, nhưng con không hối hận.”



Bối Hành An không nói gì, nháy mắt hiểu rõ lời cậu ta, cậu ta nhận sai nhưng không ăn năn, đối với Bối Nhĩ Đóa, cậu ta có kế hoạch của mình, mục đích chính là dọn dẹp các chướng ngại vật trước mắt, tốc chiến tốc thắng, tự nguyện chịu mọi rủi ro.



Nhưng mặc kệ là như thế nào, kế hoạch đã thành công rồi.



Ý nghĩ này khiến Bối Hành An cảm thấy tức giận và bất lực, chuyện đã tới mức này, ông không thể nói ra tâm trạng của mình, cũng không thể nhốt con gái trong nhà không cho bọn nó gặp mặt, huống chi, ông biết rõ con gái mình thích cậu ta biết bao nhiêu. Ông sớm nhìn rõ con người Diệp Trữ Vi, người này lòng dạ trừ việc có chút mưu đồ, nhân phẩm không có vấn đề, đối với con gái ông cũng rất chân tình, thật sự trân trọng.



Là một người bố, ông thực sự không có lý do để phản đối, nhưng ông cũng không cam lòng để con gái âm thầm biến thành vật sở hữu của người ta.



“Bố, đừng trách Trữ Vi, kết hôn là chuyện hai bên tình nguyện, là con cam tâm.” Bối Nhĩ Đóa nói, “Con muốn ở cạnh anh ấy cả đời, đây là một quyết định cẩn thận, không phải vội vàng.”



“Con sẽ không hối hận chứ?” Bối Hành An hỏi.



“Không ạ.”



Bối Hành An cười bất lực, vẫy vẫy tay: “Bố còn có thể nói gì? Con gái lớn không thể giữ trong nhà, ở trong lòng của con, vị trí của bố đã không bằng người khác.”



Lời nói chua xót khiến Bối Nhĩ Đóa khó xử, cô chạy nhanh qua lay lay cánh tay ông, có chút làm nũng: “Bố, vị trí của bố trong trái tim con không thể so sánh được, Trữ Vi cũng vậy, hai người đều rất quan trọng với con.”



“Bố nuôi dưỡng con bao nhiêu năm, còn cậu ta chỉ mới quen con gần đây, như vậy có thể đánh đồng?”



“Bố. . . . . .”



“Thôi, đừng nói nữa.” Bối Hành An liên tục xua tay, “Bố không có tâm trạng nghe con giải thích.”



Diệp Trữ Vi nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Bối Nhĩ Đóa, ánh mắt anh chợt tắt, đi lên phía trước hai bước, cúi đầu với bố vợ.



“Con hiểu cảm giác của bố bây giờ, con đảm bảo với bố, cả đời này con sẽ đối xử tốt với cô ấy, bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy, không để cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào, nếu con không làm tốt, bố có thể đến dạy dỗ con, con hứa sẽ không phản kháng.”



Bối Hành An không nói chuyện.



“Cô ấy đã là vợ con, bố cũng là bố con. Quan tâm bố, hiếu kính bố cũng là vì chức trách, về sau nếu có gì cần phân phó bố đều có thể tìm con.”



Bối Nhĩ Đóa kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp Trữ Vi có thể nói lời này.



Thật lâu sau, Bối Hành An mở miệng: “Cậu thật sự khách sáo, một ông già như tôi không cần thiết cậu phải chăm sóc, đời này, cậu có thể chăm sóc tốt cho Nhĩ Đóa thì tôi đã vạn phần vui mừng rồi. Tuy rằng tôi không tiếp xúc với cậu nhiều nhưng tôi tin tưởng sự lựa chọn của con gái, nó từ nhỏ đã biết cách nhìn người, hi vọng lần này cũng không ngoại lệ. Hai đứa đã kết hôn, làm trưởng bối thì nên biết điều, quà cưới của Nhĩ Đóa tôi sẽ trả lễ không thiếu, chẳng qua tôi có một câu muốn nói, nếu quả thực có một ngày cậu làm Nhĩ Đóa buồn, tôi sẽ liều mạng với cậu đến cùng.”



Một lát sau, Diệp Trữ Vi trả lời: “Vâng ạ.”