Mở đầu
Mây mù bay nhẹ nhàng trên đỉnh núi, ở bên trong ngôi nhà gỗ nhỏ, truyền đến một âm thanh khiếp sợ ——
“Ngươi nói cái gì?”
Lý Nhược Nhi nằm trên giường, nhìn nữ tử cũng bằng tuổi nàng đứng bên cạnh, một đôi mắt trong suốt tràn đầy kinh ngạc, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay có vẻ tái nhợt.
Đầu tháng trước nàng mới tròn mười bảy tuổi, dung nhan như hoa sen mới nở, ngũ quan tỉ mỉ xinh đẹp.
Khách quan mà nói nàng mang vẻ đẹp kiều mị, Khương Đồng Vân đứng bên cạnh thất sắc không ít, mặc dù dung nhan có thể xem là thanh tú, nhưng đứng cạnh Nhược Nhi xinh đẹp, vẻ đẹp của Đồng Vân lập tức mất đi màu sắc.
“Nhược Nhi, ngươi…” Khương Đồng Vân không đành lòng và khổ sở, hốc mắt phiếm hồng nhìn Lý Nhược Nhi, thậm chí còn cầm thật chặt tay của nàng, giống như muốn tiếp thêm sức mạnh giúp nàng chống đỡ. “Ngươi…Bị một loại bệnh cực kỳ cổ quái lại hiếm thấy.”
“Đến tột cùng là bệnh gì?” Lý Nhược Nhi vội vàng hỏi, nàng là người luôn yêu cười hoạt bát đáng yêu vậy mà giờ phút này lại nặn không ra chút tươi cười.
Hôm nay, là sinh nhật mười tám tuổi của Khương Đồng Vân – người cùng nàng như tỷ muội, vì vậy sáng sớm nàng và nha hoàn đến thăm nơi Khương Đồng Vân sống một mình – đỉnh núi Vô Danh.
Sau khi ăn trưa, các nàng cùng nhau lên núi chơi, lúc đi trên đường nàng không biết tại sao, thân thể cực kỳ khó chịu, cả người giống như bị lửa đốt, đau đớn không chịu nổi, sau đó trước mắt tối sầm rồi ngất đi.
Khi nàng tỉnh lại thì phát hiện mình bị mang về nhà gỗ, Khương Đồng Vân biết y thuật nên đã châm cứu cho nàng, nhưng thân thể nàng vẫn suy yếu và khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, trừ lúc còn nhỏ bị một lần bệnh nặng thì thân thể của nàng luôn luôn khỏe mạnh, rất ít đau bệnh, chớ nói chi là nghiêm trọng như bây giờ. Đau đớn khiến nàng sợ hãi, cũng làm cho nàng hoang mang, không biết thân thể mình như thế nào?
Nàng rất hoang mang, nàng để nha hoàn đi về trước thông báo cho phụ mẫu một tiếng, dù sao sáng sớm hôm nay trước khi ra cửa, nàng đã nói với phụ mẫu chạng vạng sẽ về, nhưng vào lúc này nàng sợ rằng phải ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, nàng cũng không muốn vì nàng không về mà làm cho phụ mẫu lo lắng.
Sau khi nha hoàn rời đi, Khương Đồng Vân bắt mạch cho nàng một lần nữa, cũng cặn kẽ hỏi về tình huống thân thể của nàng, không nghĩ tới thế nhưng sắc mặt Đồng Vân đột nhiên đại biến, vừa khiếp sợ vừa khổ sở nói cho nàng biết —— nàng bị một chứng bệnh cổ quái lại hiếm thấy.
Nếu không phải biết Khương Đồng Vân tuyệt không đùa giỡn những chuyện như thế này, nàng không thể tin được loại chuyện như vậy sẽ phát sinh trên người nàng.
“Này…ta cũng không biết đây rốt cuộc là loại bệnh gì…” Khương Đồng Vân khổ sở nhìn nàng, vẻ mặt và giọng nói tràn đầy vẻ sầu lo. “Nhưng từ mạch tượng và triệu chứng của ngươi có thể thấy rất giống với chứng bệnh lạ mà mẫu thân ta từng đề cập nhiều năm trước, mẫu thân ta sinh thời đã gặp qua một lần, là một vị phụ nhân (người phụ nữ đã có chồng) nông thôn mắc phải.
Mẫu thân của Khương Đồng Vân tên là Kim Tuyết Nghê, nguyên là nữ nhi tộc trưởng của một bộ tộc Tây Vực, tinh thông y dược và thuật Kỳ Môn Độn Giáp. Kim Tuyết Nghê không chỉ là mẫu thân của bạn thân nàng đồng thời còn là sư phụ kiêm nghĩa mẫu của nàng, hơn một năm trước bà bị bệnh đã qua đời.
Mười hai năm trước, Lý Nhược Nhi gần năm tuổi, một lần theo phụ mẫu đi du sơn ngoạn thủy thì trên đường mắc phải một căn bệnh cấp tính, lúc ấy mọi người đang ở trong sơn cốc, muốn vào trong thành ít nhất cũng tốn thời gian một ngày một đêm, nhưng thân thể của nàng suy yếu không thể chịu nổi bôn ba trên đường.
Đang lúc luống cuống, bọn họ ngẫu nhiên gặp được một đôi mẫu tử, chính là Kim Tuyết Nghê và Khương Đồng Vân.
Năm đó, Kim Tuyết Nghê yêu một gã nam tử Trung Nguyên, vì yêu mà không tiếc rời xa nơi chôn nhau cắt rốn, một đường theo đuổi đến Trung Nguyên, vậy mà, khi nàng vì hắn sinh một nữ nhi thì nam tử kia đột nhiên không thấy bóng dáng.
Sau khi điều dưỡng tốt thân thể, Kim Tuyết Nghê mang theo nữ nhi ngàn dặm xa xôi tìm kiếm khắp nơi, mấy năm sau rốt cuộc tìm được hắn, lại phát hiện hắn đã có thê thất, thậm chí còn có một nhi tử mập mạp.(Thời nào cũng có sở khanh tồn tại cả = =)
Nhìn thấy nàng và nữ nhi, nam tử kia không chỉ không có nửa điểm vui mừng mà vẻ mặt còn toát ra vẻ chán ghét, tuyên bố hết thảy chỉ là một đoạn nhân duyên sai lầm, muốn mẫu tử các nàng đừng tới đây dây dưa nữa, chớ phá hư gia đình mỹ mãn hạnh phúc của hắn.
Đối với con người tuyệt tình này, Kim Tuyết Nghê tuyệt vọng tan nát cõi lòng. Vốn ban đầu nàng muốn mang con theo cùng chết, không nghĩ tới lại gặp phải Lý Nhược Nhi – một thân bệnh nặng.
Kim Tuyết Nghê cho rằng đây là trời cao cho nàng ý chỉ, muốn nàng tiếp tục sống nữa, lúc này nàng bỏ đi ý niệm tìm chết, sau khi chữa khỏi bệnh cho Lý Nhược Nhi, nàng mang theo nữ nhi đến đỉnh núi u tĩnh định cư, bởi vì Lý Nhược Nhi tương đối hợp ý nàng nên nhận Lý Nhược Nhi làm nghĩa nữ.
Bởi vì Lý Nhược Nhi thiên tư thông minh, có hứng thú với Kỳ Môn Độn Giáp, còn tương đối có thiên phú cho nên Kim Tuyết Nghê dành thời gian truyền dạy toàn bộ công phu cho nàng. Về phần y thuật thì truyền cho nữ nhi Khương Đồng Vân.
Về y thuật, Khương Đồng Vân một chút cũng không thua đại phu trong thành. Vì vậy mỗi khi thân thể khó chịu thì nàng thích chạy đến tìm hảo tỷ muội chẩn bệnh.
“Tại sao…Tại sao lại như vậy? Rõ ràng thân thể của ta trước giờ luôn khỏe mạnh, rất ít đau bệnh gì mà!” Lý Nhược Nhi có chút kích động la hét, nội tâm bị đả kích thật sâu.
Chứng bệnh cổ quái —— bốn chữ này cực kỳ nghiêm trọng, một loại dự cảm xấu len lỏi trong tim, nàng sợ hãi, không biết mình rồi sẽ ra sao?
“Ta từng nghe mẫu thân nhắc tới, loại bệnh này tuyệt không có liên quan đến việc thân thể có tốt hay không, giống như là ngũ tạng lục phủ đột nhiên biến hóa, nhưng…người mắc phải bệnh này quá ít, trước mắt không thể xác định nguyên nhân bị bệnh là gì.”
Lý Nhược Nhi nghe mà muốn ngất xỉu, nàng cảm thấy thấp thỏm, bóng ma bao phủ trong lòng, tâm tư nàng rối loạn.
“Kia…” Lý Nhược Nhi chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn lấy dũng khí hỏi: “Bị loại bệnh này, cuối cùng sẽ như thế nào?”
Thật ra thì từ phản ứng của Khương Đồng Vân thì nàng đã mơ hồ cảm thấy tình huống sợ rằng không mấy lạc quan, nhưng nàng vẫn muốn biết bệnh của nàng đã tệ đến mức nào.
“À… cái này…” Khương Đồng Vân ấp a ấp úng, thế nào cũng không nói ra được đáp án tàn khốc này, ánh mắt không đành lòng nhìn về phía Lý Nhược Nhi.
Lý Nhược Nhi căng thẳng, cả người chợt rét run, liên tục cảm thấy lạnh như băng.
Một loại dự cảm xấu như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào trong lòng nàng, nhưng nàng vẫn hỏi tới cùng.
“Đồng Vân nói cho ta biết sự thật đi, cho dù nó đáng sợ như thế nào, ta đều muốn biết.”
Mắt Khương Đồng Vân hồng hồng, hốc mắt ánh lên lệ quang (lệ quang = nước mắt), do dự trong lòng hồi lâu, thanh âm nghẹn ngào nói: “Loại bệnh này cực kỳ cổ quái, đầu tiên người bệnh sẽ sốt cao, nôn mửa thậm chí là hôn mê – giống như ngươi lúc nãy vậy. Nếu vượt qua lần phát bệnh này thì cả người sanh long hoạt hổ (khỏe mạnh), không có bất kỳ bệnh chứng gì, vì vậy người bệnh rất dễ sơ sót bỏ qua. Một khi phát bệnh lần nữa, ngũ tạng lục phủ nhanh chóng suy kiệt cho đến khi hoàn toàn hoại tử.”
Nghe lời nói này, sắc mặt Lý Nhược Nhi thoáng chống trắng bệch như tờ giấy, lông mi chớp động kinh hoảng luống cuống.
“Làm sao để trị? Chắc phải có biện pháp trị bệnh đúng không?” Nàng lo lắng hỏi.
“Này… Nghe mẫu thân nói, loại bệnh này không có thuốc chữa, một khi dính vào…cũng chỉ có thể chờ chết…” Khương Đồng Vân rơi lệ, quay mặt đi, không đành lòng nhìn biểu tình của Lý Nhược Nhi.
Không có thuốc chữa, chỉ có thể chờ chết!
Trong đầu Lý Nhược Nhi thoáng chốc trống không, phảng phất như có người cầm hòn đá hung hăng đánh vào đầu nàng, nàng vừa sợ vừa đau, khó có thể thừa nhận sự đả kích này.
“Kia…khoảng cách lần sau phát bệnh, ước chừng còn bao nhiêu thời gian?” Nàng bất an hỏi.
“Ta cũng không biết, nhưng là…Nghe nói vị phụ nhân kia ước chừng ba tháng thì buông tay nhân thế…”
Ba tháng?! Lý Nhược Nhi nghe vậy không khỏi hút một ngụm khí.
Đây cũng chính là nói tính mạng của nàng chỉ còn lại ba tháng.
Tuyệt vọng, nước mắt nàng bỗng dưng tràn mi. Nhìn bộ dạng yếu ớt đau thương của Nhược Nhi, Khương Đồng Vân nhịn không được bổ nhào lên phía trước ôm lấy nàng, kích động vùi mặt vào vai của nàng.
“Tại sao lại như vậy? Cõi đời này thật không công bằng…” Khương Đồng Vân nghẹn ngào nói: “ Nhược Nhi, ngươi nói ông trời có phải hay không không quá công bằng?”
Tại sao lại như vầy? Lý Nhược Nhi cũng rất muốn hỏi ông trời.
Nàng ôm lấy Khương Đồng Vân, nước mắt không ngừng chảy, nhưng nàng rất nhanh bứt bách mình phải thanh tỉnh, không cho chính mình quá tuyệt vọng.
“Ta…” Nàng nghẹ ngào nói: “Trước đừng tuyệt vọng như vậy, nói không chừng phụ mẫu ta sẽ nghĩ ra biện pháp, sẽ tìm được người chữa khỏi cho ta” Hoặc giả, mọi chuyện không tồi tệ đến như vậy…
Khương Đồng Vân ngẩng đầu lên, trên mặt đã sớm đong đầy nước mắt. nàng lắc đầu một cái, thương tâm khổ sở nói: “Không có ích gì đâu Nhược Nhi, y thuật của ta chẳng lẽ kém những đại phu kia sao? Huống chi, ban đầu người phụ nhân kia nhiễm bệnh cũng đã đi coi rất nhiều đại phu, trong đó thậm chí có rất nhiều người y thuật còn cao minh hơn mẫu thân ta, nhưng tất cả đều thúc thủ vô sách….Ta sợ phụ mẫu ngươi cũng chỉ có thể vì bạn mà khổ sở, tuyệt vọng mà thôi…”
Lý Nhược Nhi nghe vậy thì cứng đờ, dung nhan xinh đẹp lại tái hơn vài phần.
Vừa nghĩ tới sẽ làm cho phụ mẫu lo lắng khổ sở, thậm chí là tan nát coi lòng, nàng thật không đành lòng.
Nhưng nếu bệnh của nàng thật không có thuốc chữa, để cho trưởng bối yêu thương nàng trải qua ba tháng thống khổ, tương lai còn phải chịu đựng sự bi thống khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, như vậy quả thật quá tàn khốc.
Thật vất vả nhịn xuống không rơi nước mắt lại một lần nữa nước mắt rơi không ngừng. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thụ thế nào là tuyệt vọng thống khổ.
Lý Nhược Nhi bi thống rất nhiều. nhớ lại tình yêu thương của phụ mẫu, nàng mở miệng nói: “Đồng Vân, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.”
“Ngươi cứ việc nói, ta nhất định sẽ giúp!”
“Ta mắc phải loại bệnh cổ quái này, ngươi đừng nói cho phụ mẫu ta hay bất cứ ai biết.”
“Tại sao?”
“Bệnh của ta nếu không thể trị khỏi, vậy thì cần gì phải để cho người yêu thương ta vì ta mà thương tâm khổ sở?” Lý Nhược Nhi nghẹn ngào nói.
Nghe lời của nàng, nhìn nàng nước mắt ràn rụa, Khương Đồng Nhân không nhịn được một lần nữa ôm Nhược Nhi thật chặt, sụt sùi nói.
“Nếu mà…Nếu mà…Đều tại ta…”
Lý Nhược Nhi lác đầu, nói: “Ngươi cũng đã nói, loại bệnh này không có thuốc chữa, đã như vậy, làm sao ta có thể trách ngươi đây?”
“Nhưng là…ta rất tức giận…Thật không cam lòng…Cõi đời này thật quá không công bình…”
Nghe hảo tỷ muội không ngừng thay nàng bất bình, có thể nàng chỉ còn ba tháng được sống, Lý Nhược Nhi vừa hoảng vừa đau.
Nàng không biết nên làm cái gì bây giờ?
Đối mặt với tử vong, người nào không sợ hãi? Huống chi nàng chỉ mới tròn mười bảy tuổi.
Nàng còn thật nhiều chuyện muốn làm, còn thật nhiều địa phương muốn đi, còn muốn hiếu thuận với cha mẹ, thật tâm làm một nữ nhi thật tốt!
Chẳng lẽ…Nàng chỉ có thể mang theo tiếc nuối rời đi nhân thế sao?
Không! Nàng không muốn chỉ sống ngắn ngủn mười bảy tuổi, nàng còn muốn sống lâu hơn một chút, để nàng có thể trải qua cuộc sống mà nàng chưa kịp thể nghiệm!
-------------------------------
“Liệt Vân sơn trang” nằm ở phía Đông Bắc của một tòa thành lớn phồn hoa nào nhiệt. Nơi này được sáng lập vào năm năm trước do Nam Cung Liệt - lúc ấy gần hai mươi tuổi dựng lên, nơi này là nơi kinh doanh mã trường (nơi nuôi dạy ngựa).
Bởi vì hắn có ánh mắt nhìn ngựa chính xác nên chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Nam Cung Liệt đã trở thành bá chủ mã nghiệp vùng Đông Bắc, những con ngựa từ mã trường khác không thể sánh bằng.
Một tháng trước, Nam Cung Liệt thành thân với Mạc Thủy Du - nhi nữ [Đúc Kiếm thần] người đã qua đời. Lúc trước hai người trải qua nhiều khúc chiết, thiếu chút nữa thì mất mạng, vì vậy bọn họ càng ngày càng quý trọng nhau hơn.
Hôm nay sau giờ ngọ, Nam Cung Liệt và kiều thê đi du lịch, khi bọn họ trở về “Liệt Vân sơn trang” thì bị một tiểu bóng dáng đánh tới.
“Liệt ca ca, đã lâu không gặp!”
Lý Nhược Nhi vui vẻ khoác tay Nam Cung Liệt, nhìn hắn với cặp mắt sáng chói như sao.
Mẹ nàng và mẹ Nam Cung Liệt là một đôi tỷ muội, người hai nhà đều ở trong kinh thành, nhiều năm qua lại nên tình cảm rất tốt.
Bởi vì Nam Cung Liệt không muốn đi theo bước chân của phụ thân hắn – tướng quân Tĩnh Thuận làm võ quan, nên năm năm trước, hắn rời kinh thành, đi tới vùng Đông Bắc sáng lập “Liệt Vân sơn trang”.
Từ lúc đó đến nay, số lần hai người bọn họ gặp mặt chưa đến mười đầu ngón tay.
Vừa nhìn thấy Lý Nhược Nhi, đáy mắt Nam Cung Liệt hiện lên sự ấm áp.
Hắn là con trai độc nhất trong nhà, từ nhỏ hắn đã coi nha đầu này như muội muội của mình nên vô cùng sủng ái nàng.
“Nhược nhi, sao lại tới đây?”
“Lâu rồi không thấy Liệt ca ca, nhớ ngươi nên tới thăm ngươi!” Lý Nhược Nhi nói ngọt.
Nam Cung Liệt cười vuốt tóc nàng, sự cưng chiều không có lời nào có thể miêu tả được.
Mạc Thủy Du đứng bên cạnh, tò mò nhìn hai người.
Lúc trước nàng chưa từng nghe nói Nam Cung Liệt có huynh đệ tỷ muội, đột ngột lại xuất hiện một muội muội, nàng không khỏi quan sát đối phương thêm mấy lần.
“Du Nhi, ta giới thiệu với nàng.” Nam Cung Liệt nói: “ Nha đầu này thua nàng một tuổi tên là Lý Nhược Nhi, nàng ấy là biểu muội của ta. Nhược Nhi, đây là biểu tẩu của muội, tên là Mạc Thủy Du.”
Vì cha mẹ của Mạc Thủy Du bị ác nhân sát hại, lại thành hôn trước trăm ngày nên hôn sự của bọn họ có chút dồn dập.
Nghe nói khi đó Lý Nhược Nhi phụng bồi mẹ nàng ra ngoài thăm người dì bị bệnh, cho nên không thể chạy tới tham dự hôn lễ của bọn họ.
“Biểu tẩu?”
Lý Nhược Nhi kêu lên, đôi mắt to tròn, giống như không biết Nam Cung Liệt đã cưới thê tử.
“Khi ta còn ở trong bụng mẹ thì cha mẹ hai bên đã chỉ phúc vi hôn cho hai chúng ta. Không nghĩ tới Liệt ca ca lại đột nhiên thành thân, như vậy ta…ta…”
“Cái gì?! Các ngươi…Chỉ phúc vi hôn?” Mạc Thủy Du kinh ngạc, nhìn Lý Nhược Nhi rồi lại nhìn phu quân của nàng.
Nam Cung Liệt ngược lại không có nửa điểm chột dạ, ngược lại vẻ mặt hiện lên sự bất đắc dĩ.
“Nhược Nhi, chớ có nói bậy.” Hắn thở dài nói.
Nha đầu thông minh cơ trí này từ nhỏ đã thích đùa giỡn người khác. Lúc này không biết nha đầu này lại muốn diễn tuồng gì nữa đây?
“Ta đâu có nói bậy, chẳng lẽ không đúng sự thật sao?” Lý Nhược Nhi cố ý hỏi ngược lại, con ngươi xinh đẹp hiện lên vẻ giảo hoạt. “Liệt ca ca, tự ngươi nói đi, chuyện chỉ phúc vi hôn có thật hay không?”
“Là thật, nhưng —— ”
“Thấy chưa! Chính ngươi cũng đã thừa nhận!” Lý Nhược Nhi cắt đứt lời của hắn. “Không nghĩ tới, Liệt ca ca lại không để ý gì đến hôn ước giữa chúng ta…”
Khi Lý Nhược Nhi thấy Mạc Thủy Du vẻ mặt cứng ngắc thì rốt cuộc không nhịn nổi cười khì khì.
Ban đầu là vẻ mặt ai oán, trong nháy mắt lại cười như hoa, biến chuyển nhanh chóng như vậy làm cho Mạc Thủy Du cực kỳ kinh ngạc.
“Không chơi, không chơi nữa, nếu chơi nữa nói không chừng Liệt ca ca sẽ làm thịt ta”
Mạc Thủy Du còn không phản ứng kịp. Lý Nhược Nhi đã buông Nam Cung Liệt ra thân mật kéo tay của Mạc Thủy Du.
“Du Nhi biểu tẩu, mới vừa rồi là ta nói giỡn thôi, ngươi cũng đừng giận nha!” Lý Nhược Nhi mỉm cười.
“Đã sớm bảo ngươi chớ nói bậy rồi!” Nam Cung Liệt nhíu nhíu mày, mở miệng trách nhẹ, ôm thê tử vào lòng của mình.
Mắt thấy biểu ca luôn sủng ái nàng, lúc này toàn bộ chú ý đều ở trên người thê tử, Lý Nhược Nhi nhịn không được oa oa gọi.
“Ai nha, Liệt ca ca có thê tử liền quên muội muội, thật khiến cho người ta thương tâm!”
Nàng vừa giả khóc, vừa giả làm mặt quỷ với Nam Cung Liệt, đoán rằng biểu ca sẽ không thật sự khiển trách nàng.
Từ cách đối ứng của bọn họ, Mạc Thủy Du nhìn ra bọn họ không có một điểm nào mập mờ, nhưng vẫn còn một sự tình làm nàng canh cánh trong lòng.
“Nhưng, hôn ước giữa các người…”
Lý Nhược Nhi cười đáp: “Chúng ta xác thực có ‘chỉ phúc vi hôn’, thế nhưng chẳng qua là trưởng bối hai nhà nói đùa thôi, chưa từng có người nào coi trọng chuyện này.”
Nam Cung Liệt gật đầu, thể hiện những gì Lý Nhược Nhi nói là thật.
“Huống chi, cho dù có hôn ước, biểu ca cũng nhất định không cho người khác khống chế. Nếu muốn buộc hắn lấy ta, sợ rằng hắn sẽ một cước đá bay ta!”
Mạc Thủy Du bị lời nói khoa trương của nàng làm cho tức cười, thật lòng thích cô nương thú vị này, đối với sự trêu đùa lúc nãy không để trong lòng.
“Tháng trước hai người thành thân ta không kịp tới, không thể chúc phúc cho hai người. Lần này ta sẽ bù lại, ta đã nói với cha mẹ, ở đây chơi hai ba tháng rồi về.”
“Hai ba tháng?” Nam Cung Liệt lắc đầu thở dài nói: “Ngươi nha, cũng đã mười bảy tuổi, còn ham chơi như vậy, không sợ cha mẹ lo lắng sao?”
Nghe hắn nhắc tới cha mẹ. mặc dù Lý Nược Nhi vẫn cười nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ chán nản.
Cũng bởi vì sợ cha mẹ lo lắng, khó chịu, nàng mới quyết định xa nhà.
Kể từ lúc Khương Đồng Vân cho nàng biết nàng bị một căn bệnh cổ quái, đến nay đã qua nữa tháng, mấy ngày này, nàng đều gượng cười, chỉ sợ cha mẹ nhận ra đầu mối.
Nếu bọn họ biết bệnh của nàng, nhất định sẽ cực kỳ bi thương, mà nàng không hy vọng phụ mẫu chịu đựng sự thống khổ như vầy.
Vào ban đêm, nàng trằn trọc nằm trên giường không thể ngủ được, không ngừng nghĩ ngợi phải làm thế nào mới có thể làm cho cha mẹ nàng trong tương lai thừa nhận sự bi thống đến mức thấp nhất
Cuối cùng, nàng rốt cuộc nghĩ ra một biện pháp.
Nàng lợi dụng việc thăm biểu ca, biểu tẩu để quang minh chính đại tới “Liệt vân sơn trang”, nàng xin cha mẹ chơi hai ba tháng mới về, nhưng thật ra thì…Nàng tính toán trên đường du sơn ngoạn thủy thì “Mất tích”, sau đó lặng lẽ tìm một chỗ chờ chết.
Mặc dù cha mẹ nàng sẽ không rõ tung tích của nàng, sẽ sầu lo vì nàng sinh tử chưa biết, nhưng ít nhất vẫn có một tia hy vọng là nàng còn sống, như vậy có lẽ tốt hơn để bọn họ trơ mắt nhìn nàng đau ốm mà chết, còn phải chịu đựng bi thương khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh...
Lý Nhược Nhi xốc lại tinh thần, cố gắng nặn ra nụ cười rực rữ, không muốn cho Nam Cung Liệt và Mạc Thủy Du nhìn ra điều gì không thích hợp.
“Bọn họ mới không lo lắng! Ở chỗ này có [Giang hồ đệ nhất cao thủ] - Liệt ca ca, so với kinh thành có lẽ còn an toàn hơn!” Nàng cười nói.
Nam Cung Liệt lắc đầu, khẽ thở dài: “Đừng nói cái gì là [Đệ nhất giang hồ] nữa, sư phụ ta và sư phụ Kinh Ngự Phong vì tranh đoạt danh hiệu này mà đại chiến đến chết, trước khi lâm chung còn muốn chúng ta phân cao thấp, nhưng ta và Kinh Ngự Phong chưa từng chân chính nghiêm túc đánh một trận!”
Năm đó sư phụ Nam Cung Liệt và sư phụ Kinh Ngự Phong đứng đầu về kiếm pháp, thế nhân xưng tụng là cao nhân đệ nhất giang hồ.
Mặc dù thân thủ ngang nhau bọn họ không những không trở thành bằng hữu, ngược lại bởi vì tác phong và tính tình trái ngược mà hai người bọn họ nhìn nhau không vừa mắt.
Vì tranh đoạt danh hiệu [Đệ nhất giang hồ], hai nam nhân gần trăm tuổi ước hiện một cuộc đại chiến, nhất định phải phân thắng bại.
Trải qua ba ngày ba đêm đại chiến, kết quả lưỡng bại câu thương. Một kích sau cùng, ngũ tạng lục phủ của hai người thương tổn nghiêm trọng, hai người hộc máu đồng thời ngã xuống đất.
Trước khi lâm chung, bọn họ gọi ái đồ đến bên cạnh, muốn hắn thề với trời nhất định phải đánh bại đồ đệ của đối phương, thay sư phụ đoạt danh hiệu [Đệ nhất giang hồ].
Vì thế, Nam Cung Liệt đã sớm đấu một trận, bất đắc dĩ là Kinh Ngự Phong không có hứng thú phụng bồi, càng ghê tởm là người đó còn lấy ra một chai độc dược nói là mình uống thuốc tương đối nhanh hơn, không cần Nam Cung Liệt phải phí sức động thủ, thật là tức chết người!
“Kinh Ngự Phong? Chính là người được coi là [Diêm Vương], hại biểu ca bị gọi là [Man Vương] phải không?” Lý Nhược Nhi cười hỏi.
Nàng từng nghe qua danh hiệu của người này, hơn nữa biểu ca một chút cũng không thích danh hiệu [Man Vương] tên này nghe giống tên của mãng phu.( “Mãn phu” đại khái ý nghĩa là những người chỉ biết dùng hành động mà không nói lý lẽ. Những binh lính thời xưa thường bị gọi là mãng phu đó.)
“Không sai, chính là hắn.” Mạc Thủy Du gật đầu, mỉm cười nói: “Ta và Liệt ca ca của ngươi có ngày hôm nay đều do hắn giúp đỡ!”
Mặc dù phu quân và Kinh Ngự Phong tính tình quỷ dị, xưa nay không hợp nhau, nhưng trong lòng nàng vĩnh viễn cảm kích hắn, dù sao hắn đã hai lần cứu nàng.
Nếu không phải có Kinh Ngự phong xuất thủ cứu giúp, nàng đã sớm trở thành u hồn, há có thể hạnh phúc như bây giờ.
“Có thật không?” Ánh mắt Lý Nhược Nhi sáng lên, trên mặt đầy vẻ tò mò: “Nghe thật thú vị!”
Nam Cung Liệt thấy hai người các nàng rất hợp ý, liền cười nói: “Không bằng hai người đến đại sảnh đi, ngồi xuống rồi hàn huyên tiếp.”
Lý Nhược Nhi vừa nghe, lập tức gật đầu đồng ý.
“Cứ làm thế đi! Liệt ca ca, chủ ý này là ngươi nói ra, tý nữa cũng đừng ở lúc chúng ta đang tán gẫu mà đoạt biểu tẩu đó!” Nàng vừa nói, vừa kéo tay Mạc Thủy Du đi tới đại sảnh.
Vì vậy, hai cô nương tuổi sắp xỉ nhau, vừa uống trà nóng vừa hàn huyên.
Mạc Thủy Du kể cho nàng những chuyện mình và Nam Cung Liệt đã trải qua, và việc xém chút nữa mình đã hai lần bỏ mình, cuối cùng nói về việc khi hai người thành thân hoàng thượng ban thưởng châu báu trân quý, trong đó có rất nhiều dược liệu hi hữu giá trị.
Lý Nhược Nhi tò mò hỏi: “Võ công của Liệt ca ca xuất chúng như vậy, vậy Kinh Ngự Phong có phải cũng rất lợi hại không?”
“Ừ, thân thủ hai người họ sàn sàn nhau, nhưng nếu đánh nhau thật, ai thắng ai thua cũng không thể nói chính xác.”
“Vậy Liệt ca ca làm sao xông vào[Tuyệt Mệnh cốc], đại chiến với hắn một trận.” Lý Nhược Nhi không hiểu hỏi.
Với cá tính của Liệt ca ca, đối với trách nhiệm phải đấu với Kinh Ngự Phong, hắn làm sao có thể nhịn không phân cao thấp một lần đây?
Mạc Thủy Du cười nói: “Hắn đương nhiên muốn, bất quá Kinh Ngự Phong ở [Tuyệt Mệnh cốc] đã bày ra trận pháp, hắn không có cách đi vào.”
“Trận pháp?” Vừa nghe thấy hai chữ này, mắt Lý Nhược Nhi lập tức sáng lên.
“Ừ, Kinh Ngự Phong tính tình cô lãnh, không thích bị người khác quấy rầy, liền bày trận pháp ở cốc, nghe nói tới bây giờ không ai có thể xông vào.
“Lợi hại như vậy?’
Càng thách thức, Lý Nhược Nhi càng hăng hái.
Sư phụ kiêm nghĩa mẫu của nàng cũng là cao nhân về thuật Kỳ Môn Độn Giáp, mà nghĩa mẫu đã truyền toàn bộ bản lĩnh của bà cho nàng, còn khen nàng thông minh có tư chất, cõi đời này khẳng định không có trận pháp nào có thể làm khó nàng.
Nàng cũng muốn nhìn xem, trận pháp ở [Tuyệt Mệnh cốc], có thể ngăn cản nàng hay không.
“Tuyệt Mệnh cốc nắm ở đáy cốc âm u tĩnh lặng, bất kể ánh Mặt Trời có chói chang thế nào đi nữa, ánh sáng rơi xuống tầng tầng lớp lớp cành lá thì cũng hóa thành hư không.
Trong cốc, trồng rất nhiều kì hoa dị thảo hiếm thấy, tất cả các đại phu đều mơ ước những dược thảo trân quý này, vì vậy trong cốc tản ra một mùi thuốc đặc thù.
Một nam tử thân hình cao to, bước thong dong về phía trong cốc, nhàn nhạt tra xét vài cọng dược thảo dưới đất mà hắn đã trồng vài ngày trước.
Hắn chính là Kinh Ngự Phong, qua vài tháng nữa là tròn hai mươi sáu tuổi. Hắn không chỉ có thân hình tuấn dật mà gương mặt càng tuấn mĩ phi phàm. Vậy mà, tròng mắt đen lại lộ vẻ tà khí thâm sâu khó lường, môi mỏng cười như không cười, cả người toát ra hơi thở tà mị.
Bởi vì hắn đứng đầu về y thuật và võ công, muốn giết người hay cứu người đều phụ thuộc vào việc hắn có thích hay không, chuyện này chỉ có thể là [Diêm Vương], người có năng lực thao túng sinh tử. Cho nên mọi người mới gọi hắn với danh hiệu này.
Tính tình của hắn thích yên tĩnh, vô cùng chán ghét việc phải giao thiệp với những người ở bên ngoài. Sư phụ của hắn – Đỗ Kiếm Tâm không chỉ có võ nghệ cao cường, còn am hiểu sâu Ngũ Hành Bát Quái, tất cả hiểu biết của người đều truyền lại cho hắn. Vì vậy hắn bày trận pháp ở “Tuyệt Mệnh cốc”, ngăn trở những người không có nhiệm vụ đi vào.
Những năm gần đây, chưa từng có người thành công xông vào “Tuyệt Mệnh cốc”, người sống trong cốc không nhiều lắm, trừ hắn ra cũng chỉ có mấy tên tôi tớ, bọn họ đều do hắn cứu về từ quỷ môn quan, vì vậy họ rất trung thành với hắn.
Chỉ bất quá, hắn giỏi về việc ẩn giấu tâm tư của bản thân, tác phong làm việc bất định không ai có thể đoán được, nên những tôi tớ này đi theo hắn đã nhiều năm cũng không thể đoán được tâm tư của hắn.
Hắn không quan tâm bọn họ có hiểu hắn hay không, trên đời này điều hắn không cần nhất chính là một người hiểu rõ tâm tư của hắn.
Kinh Ngự Phong đang chuẩn bị hái mấy cây thảo dược thì nghe một hồi âm thanh bước chân dồn dập.
Hắn quay đầu nhìn, nhìn thấy một trong những người chạy tới là người làm Lý Tứ, phương hướng là từ cửa cốc tới.
“Chuyện gì?” Hắn nhàn nhạt mở miệng, đáy mắt hiện vẻ không vui.
Hắn luôn luôn không thích người khác quấy rầy, vì vậy trừ khi hắn mở miệng gọi, nếu không những tôi tớ này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt hắn.
Đã ở với hắn mấy năm, bọn nô bộc đều phần nào hiểu rõ tính hắn, làm sao lại tự tiện đến tìm hắn?
“Chủ, chủ tử…Có người…Cốc khẩu có người…” Lý Tứ thở không ra hơi nói.
“Những người không có nhiệm vụ, không cần phải để ý, cần gì phải ngạc nhiên?” Kinh Ngự Phong lạnh nhạt nói, giọng nói lộ vẻ trách cứ.
Hắn đã bày trận pháp ngoài cốc, ngoại nhân cho dù lượn quanh ba ngày ba đêm cũng không vào được, có gì để phải hô to gọi nhỏ.
“Nhưng là…Người nọ phá trận rồi!”
“Cái gì? !”
Kinh Ngự Phong ngẩn người, tuấn nhan hiện lên vẻ kinh ngạc.
Những năm gần đây, chưa từng có người thông qua trận pháp của hắn, đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Con mắt hắn nhíu lại, bóng dáng màu trắng như một trận gió lốc, hướng tới cửa cốc.
Lý Tứ nhìn bóng lưng chủ tử, mặc dù cho tới bây giờ hắn vẫn không hiểu tâm tư chủ tử, nhưng có thể khẳng định người xông vào tuyệt đối sẽ gặp xui xẻo.
Lúc trước có con lừa ngu ngốc dám ở cửa cốc khiêu chiến, sớm đã bị chủ tử diệt trừ, nói không chừng lát nữa hắn phải tìm một chỗ, chôn cô nương tự tìm đường chết này!