Dưa Chuột Nhỏ Của Ta (Ngã Đích Tiểu Hoàng Qua)

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiểu Quang! Đồ dưa chuột này sao lại ngốc đến như thế hả?” Chợt biết được bạn thân cùng phòng đã bập vào món nợ khổng lồ, Tiểu Tượng ở trong phòng ngủ tức đến mức dậm chân, ngón tay chọc chọc điên cuồng vào trán Hoàng Tiếu Quang.Nguồn: langsatti.wordpress.com

Hoàng Tiếu Quang đáng thương hề hề che trán ngồi trên giường, né trái né phải: “Ngốc gì mà ngốc? Ta như vậy gọi là thành thật! Kính chiếu hậu nhà người ta đúng là do ta bẻ gãy, không thể trốn tránh trách nhiệm a….”

“Ta không nói cái đó! Mắc nợ thì mắc nợ, chẳng lẽ ngươi liền cứ như thế cam tâm tình nguyện để đối phương áp bức?” Tiểu Tượng vung tay lên, một chân dẫm lên ghế dựa, tạo dáng nữ thần tự do: “Thời đại này vốn là thời của những con nợ, ngươi phải đuổi kịp trào lưu, thể hiện đúng tinh thần trời đất bao la chỉ ta mạnh nhất! Hắn gọi cho ngươi, ngươi phải cúp máy, hắn tới cửa tìm ngươi, ngươi phải đạp đổ cửa; hắn dỗ dành ngọt nhạt, ngươi phải lạnh lùng trừng mắt; hắn ôn nhu như nước, ngươi phải làm tra nam……”

Hoàng Tiếu Quang vội vàng cắt lời: “Cái gì đấy, đoạn trước nghe còn xuôi, đoạn sau càng nghe càng lạc đề vậy? Giữa hai bọn ta là quan hệ giữa kẻ thiếu nợ và kẻ đòi nợ, đâu phải giữa vợ Tào Khang và Trần Thế Mỹ……”

“Tóm lại rốt cuộc đều giống nhau!” Tiểu Tượng vỗ vỗ ngực: “Hãy tin ta, ngang ngược là đặc quyền của con nợ!”

Trên thực tế, ngạo kiều mới là đặc quyền của con nợ thì có.

※※※※※

Từ lúc Hoàng A Dưa biết nghe lời phải hóa thân thành Hoàng Tra Nam tới nay, khí chất rõ ràng biến đổi cực lớn, bùm một phát từ một nhóc tiểu bạch biến thành một nhóc ngạo kiều.

Cố Gia Dương gọi tới, cậu alo cũng lười, trực tiếp cúp.

Cố Gia Dương đến trường học tìm cậu, cậu liếc mắt xem thường rồi bỏ chạy.

Cố Gia Dương gọi điện chỉ đích danh bắt cậu giao hàng tận nhà, câu phun ra một câu “Ông nội ngươi hôm nay kín lịch rồi, xin mời ngày mai xếp hàng sớm”, sau đó liền không thèm để ý tới.

Nhưng mà đừng nhìn cậu giả bộ cường thế như vậy với Cố Gia Dương, trên thực tế mỗi lần cự tuyệt là một lần trong lòng cậu khó chịu, sau đó buổi tối cậu đều phải lén quỳ trên giường hướng ra trăng sáng ngoài cửa sổ mà sám hối: “Lại chờ mấy ngày nữa, lại chờ mấy ngày nữa thôi, là ta có thể gom đủ tiền đền kính chiếu hậu rồi.”

Hoàng Tiếu Quang thực ra rất lương thiện, ít nhất so với tra nam Tiểu Tượng kia còn lương thiện hơn. Cậu tuyệt đối không dám quỵt nợ, tuy rằng nội tâm nhận định Cố Gia Dương là đồ nhà giàu gian ác, không thiếu gì chút tiền này, nhưng mà nên trả vẫn phải trả, bằng không thì nội tâm cậu day dứt.Nguồn: langsatti.wordpress.com

※※※※※

Làm giai cấp có tiền, Cố Gia Dương quả thật không thiếu chút tiền này, nhưng nửa tháng trước bận rộn xong một trận đó giờ hắn đang nhàn tới trứng ung, Một khi nhàn tự nhiên sẽ muốn kiếm chuyện mua vui giết thời gian.

Mà từ đầu đến cuối đối với hắn, Hoàng A Dưa luôn tỏa ra sự hấp dẫn trí mạng (dụ dỗ hắn xưa nay vốn làm người tốt bỗng hết lần này tới lần khác play mẹ kế), dưa nhỏ này đương nhiên chính là lựa chọn tốt nhất. Nói một cách hài hòa thì, dưa nhỏ thoạt nhìn khiến người muốn chà đạp kia đã làm Cố Gia Dương phát hiện ra mình tiềm chất làm S lúc chưa lên giường; mà nếu nói một cách không hài hòa thì, dưa nhỏ thoạt nhìn khiến người muốn chà đạp kia đã làm Cố Gia Dương phát hiện ra mình tiềm chất làm S lúc lên giường.

…… Trên thực tế hai cái này chẳng khác gì nhau, tác giả tách ra để ăn gian ký tự thôi.

Nhưng quái lạ là, xưa nay gan nhỏ bỗng nhiên Hoàng A Dưa dám phớt lờ hắn, hơn nữa càng về sau phản ứng càng trâu bò, bắt không được, làm Cố Gia Dương bắt đầu hoài nghi có phải cậu bị cái gì kích thích, hoặc là bị bạn xấu xui khiến (ngài thật nhạy bén a khóc một dòng sông).

Vì thế sau khi bị cậu liên tiếp cự tuyệt phớt lờ rất nhiều lần Cố Gia Dương rốt cuộc nhịn hết nổi, một chiều nọ mò tới tiệm “Ship tới tận cửa”.

Thời gian biểu của Hoàng Tiếu Quang sớm đã bị Cố Gia Dương thuộc nằm lòng, hôm nay vừa vặn là ngày cậu đi làm, vốn dĩ Cố Gia Dương định đột nhiên tập kích bắt sống ở cửa lúc cậu ra ngoài ship đồ. Không ngờ mấy ngày nay cô nàng trực điện thoại xin nghỉ, đổi thành dưa nhỏ trực ban, vì thế Cố Gia Dương tới cửa lập tức thấy Hoàng A Dưa đưa lưng về phía hắn ghé vào điện thoại hùng hục làm việc.

Cố Gia Dương chớp lấy thời cơ, vèo một cái thế “Alice vồ mồi” nhảy ra……

…… Hắn bịt mắt Hoàng Tiếu Quang, ở bên tai cậu ái muội thổi mấy hơi, hỏi: “Hoàng A Dưa, ngươi đoán xem ta là ai a……”

Khụ, hai người này thật là có tình thú a.

※※※※※

Gần đây Hoàng Tiếu Quang vẫn luôn phấn đấu kiếm tiền dưới áp lực trả nợ, mỗi lần có đơn đều chủ động cướp, nhưng hôm nay không khéo đến phiên cậu phải thay ca nhân viên trực tổng đài, liền mất toi một ngày không được trích hoa hồng.Nguồn: langsatti.wordpress.com

Người trong tiệm đều ra ngoài ship đồ, chỉ còn mình cậu chán chết trong tiệm, nhàn tới không có việc gì làm liền bấm ngón tay tính xem còn kém bao nhiêu tiền mới cũng đủ mua một cái kính chiếu hậu xinh đẹp, Hoàng Tiếu Quang đang nghĩ sẽ mua một cái kính chiếu hậu xinh đẹp sau đó cất vào một cái hộp xinh đẹp lại buộc nơ lụa xinh đẹp rồi nhét vào cửa Cố Gia Dương,…… Sau đó? Sau đó hai người bọn họ liền không liên quan gì nữa.

Chính lúc gảy bàn tính thì cậu bi ai phát hiện, mục tiêu vẫn còn cách cậu ngàn dặm xa xôi.

Cậu than thở một tiếng, đem chủ đề này vứt ra khỏi đầu, tùy tay rút ra giấy bút, một đồng tiền xu, bắt đầu nghĩ cách tự khiến mình phân tâm.

Trò chơi ngu ngốc này của Hoàng Tiếu Quang rất nhiều người hồi nhỏ đều đã chơi: Lấy một đồng xu đặt lên bàn, ở mặt trên bịt kín một lớp giấy, sau đó một tay đè lại, tay kia lấy bút miết xuống, lặp lại một hồi trên giấy sẽ có vết hằn rõ ràng.

Nhìn vết hằn hình hoa cúc đáng yêu trước mắt, Hoàng Tiếu Quang thích chí bật cười: Từ nhỏ cậu đã là một tay chơi cự phách!

Cậu nghiêng đầu nghĩ, sau đó nghiêm túc viết xuống bên cạnh tên tác phẩm: ❝Hoa cúc nhỏ của ta❞……

Đang chuẩn bị đọc diễn cảm tên tác phẩm thì bị người ta tập kích bịt mắt, sau đó bên tai từng đợt khí nóng thổi qua, một giọng nam trầm vang lên: “Hoàng A Dưa, ngươi đoán xem ta là ai a……”

Hoàng Tiếu Quang trong lòng lộp bộp: Nợ đòi tới cửa rồi!

Cậu gạt tay Cố Gia Dương xuống, trên mặt cố giấu vẻ áy náy, nặn ra biểu tình khó chịu: “Làm sao? Ngươi còn sợ ta chạy mất chắc?” Trong lòng lại buồn bực phun tào: Lại chờ thêm mấy hôm hẵng đòi thì chết à…

Cố Gia Dương buông ra, khoanh tay dựa vào bàn: “Ta thật đúng là sợ ngươi chạy.” Dưa chuột nhỏ tươi rói mà chạy thật thì hắn sẽ buồn bực chết. Hắn xòe tay hỏi: “Tiền kính chiếu hậu đâu?”

Hoàng Tiếu Quang cố giữ vẻ kiên cường, một phen vớ lấy tác phẩm hoa cúc, bộp một cái đập vào tay Cố Gia Dương: “Đấy! Tiền đấy!” Trên thực tế trong lòng đang áy náy không chịu được, cậu chỉ dám dán mắt nhìn sàn nhà.

Cố Gia Dương nhìn tác phẩm mỹ lệ kia, lại nhìn tiêu đề bên cạnh, nhịn nửa ngày không được, phụt cười “Hoa cúc nhỏ của ta?”

“Làm sao? Chê à?!” Hoàng Tiếu Quang chống nạnh căm tức nhìn: “Chê cũng phải nhận!”Nguồn: langsatti.wordpress.com

“Được được được, ta nhận.” Cố Gia Dương nói vậy, cười hì hì nhét vào túi: “Ta nói này ngươi đã rảnh nghịch cái này, sao không vẽ một bức tranh to hẳn?”

“Ngươi cũng phải nhìn ở đây chỉ có mỗi tờ giấy nhỏ như thế!” Hoàng Tiếu Quang trừng mắt: “Tóm lại, đừng thấy hoa cúc của ta nhỏ, nhỏ nhưng đủ đẹp, nên ngươi phải nhận lấy!”

Cố Gia Dương gãi cằm thâm thúy liếc cậu: “Hoa cúc tuy nhỏ, nhưng lại đẹp…… Chậc, ta đây thực chờ mong.”

※※※※※

Để đáp lại tuyệt tác tiểu hoa cúc của Hoàng Tiếu Quang, Cố Gia Dương nhất định muốn ra vẻ một chút. Hắn sờ sờ khắp người, rốt cuộc từ túi áo tìm được rồi miếng chocolate không biết ở đâu ra, kéo tay Hoàng Tiếu Quang nhét vào.

Hắn vốn chỉ muốn bắt chước ông chú biến thái lấy chocolate đùa giỡn Hoàng Tiếu Quang một chút: “Này bạn nhỏ, chỉ cần ngươi để chú hôn một cái chú liền cho ngươi ăn kẹo~”. Ai ngờ Hoàng Tiếu Quang vừa thấy chocolate, ánh mắt đã lóe sáng, vèo một cái cướp đi, sau đó luống cuống bóc vỏ cắn một ngụm nuốt xuống.

Chocolate vừa vào miệng, trên mặt tức thì thỏa mãn, nhưng đang nhai nhai lại tỏ ra khinh thường, khoanh tay hừ một tiếng: “Chậc, ta thấy bộ dáng ngươi cũng rất có tiền a, sao lại dùng loại chocolate giả toàn bột ca cao với đường này lừa gạt ta hả? Thứ hàng rởm này mà còn không biết xấu hổ gọi là chocolate!”

“Ngươi thích ăn chocolate?” Cố Gia Dương thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy có cậu nhóc thích ăn chocolate đến mức còn nghiên cứu chi tiết như thế, trên lý thuyết thì đàn ông vốn đều không thích ăn đồ ngọt, liền tính số ít mấy người thích cái ăn chocolate cũng sẽ không rảnh đi nghiên cứu thành phần. Ai ngờ Hoàng A Dưa lại là một ẩm thực gia nhỏ.

Hoàng Tiếu Quang bị lời này của hắn nói tới phát ngượng. Cậu không có mặt mũi để nói phim mình thích nhất là《Xưởng chocolate của Charlie》, xem bao nhiêu lần vẫn sẽ nhỏ nước miếng khi nhìn thấy hình ảnh sốt chocolate sền sệt. Món này đến Tiểu Tượng cũng ghét vậy mà cậu lại thích không chịu được, thật sự là quá ngốc.

Thấy cậu nửa ngày không trả lời, Cố Gia Dương chỉ số thông minh cao đã hiểu được là như thế nào, đối với hắn mà nói, Hoàng Tiếu Quang thích chocolate cũng chẳng có gì ghê gớm, ai dám nói đàn ông không được thích đồ ngọt? Hơn nữa dưa chuột nhỏ chấm sốt chocolate nói không chừng còn ngon ngoài sức tưởng tượng cũng nên.Nguồn: langsatti.wordpress.com

※※※※※

Cố Gia Dương ngắm nghía tuyệt tác hoa cúc nhỏ kia, vẻ mặt ôn hoà hỏi Hoàng Tiếu Quang: “Hoàng A Dưa, ngươi thích ăn chocolate loại nào? Lần sau ta gọi điện kêu ngươi đi mua ship qua nhà ta đi, hai chúng ta cùng ăn được không?”

Lời này từ trong ra ngoài mang theo một loại sức mạnh tà ác, khiến người sáng suốt vừa nghe đã thấy là viên đạn bọc đường. Nhưng mà Hoàng A Dưa sớm đã không có sức chống cự với chocolate nghe vào liền mê mang mỉm cười, lấy đâu ra mà nhận thấy được mục đích xấu xa của Cố Gia Dương nữa. Cậu mê mê hoặc hoặc nói ra lời chân tình: “Hershey’s Kisses…”

Theo lý thuyết đây cũng là một loại nổi tiếng cực kỳ, nhưng Cố Gia Dương lại không hảo ngọt, đối với cái tên này hoàn toàn không có khái niệm gì. Hắn hơi hơi xấu hổ hỏi Hoàng Tiếu Quang: “Hách Thị kisses? Hách Thị kisses trông như thế nào?” Hắn tin tưởng, chỉ cần Hoàng Tiếu Quang có thể mô tả một chút bao bì thì hắn nhất định có thể tìm được trong siêu thị.

Không ngờ Hoàng Tiếu Quang còn xấu hổ hơn hắn, lắp bắp nửa ngày không nên lời: “Chính là cái loại… cái loại mà, một viên nhỏ,… viên chocolate nhỏ, mỗi viên gói giấy riêng.”

“Rồi sao nữa?”

“Chocolate có hình dạng khá, khá…… khá kỳ quái.”

Cố Gia Dương thấy hắn ấp a ấp úng càng nổi hứng thú: “Kỳ quái thế nào?” Một viên chocolate, còn có thể đúc thành cái dạng gì? Chẳng lẽ còn có thể đúc ra hình bông hoa?

Hoàng Tiếu Quang khoa tay múa chân miêu tả nửa ngày, Cố Gia Dương vẫn không hình dung ra được.

“Ý ngươi là hình cái nón sao?” Cố Gia Dương cuối cùng cẩn thận hình dung, đáng tiếc hắn chưa thấy qua.

“Không phải hình nón…… Trông mềm mại hơn.,” Hoàng Tiếu Quang cúi đầu, ngón tay vò tới vò lui giấy gói kẹo hơi mỏng: “Nó, nó có điểm giống một đống ‘ kia cái gì ’ lạp……”

“Một đống giống ‘ kia cái gì ’ chocolate”, nếu đã nói đến mức này mà Cố Gia Dương còn chưa hiểu thì đời này sống thật uổng phí. Cái loại trông giống một đống đống ‘ kia cái gì ’ chocolate cực kỳ phổ biến, ngay cả Cố Gia Dương cũng đã ăn nhiều lần, đáng tiếc Cố Gia Dương trước nay không nhớ tên, chỉ có ấn tượng khắc sâu về hình dáng.

Cố Gia Dương vỗ tay một cái: Được rồi, Hách Thị KISSES chứ gì? Để hắn đi mua cái vài bao tải, dùng Hách Thị Kisses đè chết Hoàng Tiếu Quang. Hắn đang định chào tạm biệt rồi đi siêu thị, lại đột nhiên nghĩ ra shopping chính là con đường bồi dưỡng tình cảm với Hoàng Tiếu Quang còn gì nữa, tự hắn chạy loạn khắp nơi làm gì, cứ túm dưa nhỏ còn có thể bồi dưỡng tình cảm!Nguồn: langsatti.wordpress.com

Cố Gia Dương giảo hoạt lập tức đổi giọng, kéo Hoàng A Dưa còn đang choáng váng lên xe, chậm rì rì lết đến một siêu thị lớn ở tương đối gần, sau đó kéo tay cậu dạo vòng quanh.

Sự chú ý của Hoàng Tiếu Quang đều dồn hết vào để tìm chocolate, còn hơi đâu chú ý tới tay mình đã rơi vào móng vuốt của địch? Cứ như thế cậu liền vô duyên vô cớ bị Cố Gia Dương chiếm tiện nghi nửa giờ, mãi tới khi tìm được chocolate, hưng phấn muốn đưa tay lấy hai túi, cậu mới phát hiện một tay rút không ra, lúc này mới thấy mình đang bị Cố Gia Dương nắm tay.

Hai tên đàn ông ở trong siêu thị nắm tay đi dạo hết vòng này tới vòng khác, còn ra thể thống gì nữa! Vốn cậu đang nghĩ Cố Gia Dương mua chocolate cho cậu là người tố, nhưng không ngờ hắn là đồ sở khanh đến đàn ông cũng dám chiếm tiện nghi!

Hoàng Tiếu Quang căm tức giãy tay ra, dùng ánh mắt “thiên đao vạn quả” trừng hắn: “Buông tay ra! Hai tên đàn ông nắm tay trông ra cái gì! Nhỡ cái ai tưởng hai chúng ta có quan hệ vượt quá tình bạn thì làm sao bây giờ!”

Cố Gia Dương nghĩ khỏi cần người khác hiểu lầm, ta chính là muốn cùng ngươi phát triển mối quan hệ vượt quá tình bạn đây! Nhưng mà ngoài miệng hắn vẫn muốn an ủi một chút dưa nhỏ đang thỉnh nộ: “Chẳng phải ta chỉ hơi không để ý sao…… Hơn nữa, ngươi cũng chưa tính là đàn ông, ngươi chính là một cậu nhóc thôi, người khác sẽ không nghĩ nhiều đâu.”

Hoàng Tiếu Quang một tay xách hai túi chocolate nghĩ nghĩ, thấy Cố Gia Dương nói rất có lý, vì thế hắn tán đồng gật đầu: “Không sai, ngươi coi như đàn ông, ta cũng chính là một cậu nhóc…… Một tên đàn ông nắm tay một cậu bé, nói không chừng người ta còn tưởng là bố con thôi!”

…… Vì thế thật vất vả làm thân một hồi Cố Gia Dương cứ như vậy cùng Hoàng Tiếu Quang biến thành bố con.

Nói cái gì vậy, Cố Gia Dương đang chuẩn lấy thêm chocolate cho Hoàng Tiếu Quang nghe liền trượt chân, đầu cốp một cái va vào kệ để hàng. Hắn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất nước mắt tuôn rơi: Mẹ nó, dưa nhỏ này thật đúng là thiếu đánh a!

※※※※※

Cố Gia Dương vừa ra tay đã mua hơn 200 đồng tiền chocolate cho Hoàng Tiếu Quang, đương nhiên đa phần là Hershey’s Kisses. Cố Gia Dương hy sinh thân mình xách hộ, đưa Hoàng Tiếu Quang đến tận ký túc xá hắn cũng chưa nghĩ ra, lúc trước là ai vác cho hắn tận 70 cân gạo.

Hoàng Tiếu Quang tí tửng mang chocolate để lên bàn xong vẫn thấy Cố Gia Dương ngồi ở ghế không nhúc nhích, căn bản không định về.Nguồn: langsatti.wordpress.com

Kẻ bao ăn chết sống không đi, Hoàng Tiếu Quang cũng ngại không dám đuổi, nhưng mà hai người ở ký túc xá ngồi im không nói gì thật sự kì quặc, Hoàng Tiếu Quang nhàm chán mở gói kẹo, sau đó lấy ra từng viên xếp lên bàn. Tay cậu to, viên kẹo thì nhỏ, vì thế ngón cái cùng ngón trỏ cầm lấy đầu nhọn của viên kẹo, còn lại 3 ngón cong lên, cứ như vậy vô thức tạo thành thế “Hoa Lan Chỉ”.

chapter content

Hoa lan chỉ đây ạ :)

Cố Gia Dương nhìn chằm chằm một hồi lâu, càng xem càng thấy khôi hài vô cùng. Một quả dưa chuột nhỏ vậy mà chơi “Hoa Lan Chỉ”, ngươi từng thấy qua chưa, ngươi từng thấy qua chưa?

Hoàng Tiếu Quang đắc chí chơi tới cao hứng, nghiêm túc xếp kẹo thành chữ my little kisses.

Nhưng chưa kịp xếp xong chữ kisses, Cố Gia Dương ở bên cạnh xem đến cao hứng chợt đứng lên, từ phía sau ôm chặt Hoàng Tiếu Quang đang không cảnh giác, một tay chế trụ hai cổ tay cậu, một tay nhanh chóng sửa chữ kiss thành chữ dummy. Từ này Hoàng Tiếu Quang căn bản chưa từng gặp, cậu nghiêng đầu suy nghĩ vẫn không có ấn tượng, quay đầu muốn hỏi Cố Gia Dương từ này nghĩa là gì, đôi môi lại vừa vặn cọ qua mặt hắn.

Cố Gia Dương ha ha cười, nhìn vẻ mặt quẫn bách của dưa nhỏ, sờ sờ bên má bị “sàm sỡ” của mình, trong lòng nghĩ: Đây thật đúng là little kiss rồi. (đồ ngây thơ =)) )Nguồn: langsatti.wordpress.com

※※※※※

Tiểu Tượng vừa đi vào đã bắt gặp Hoàng Tiếu Quang đang cúi đầu tiễn cố Gia Dương ra cửa. Cậu ngó vào thấytrên bàn chất đầy bảy tám túi chocolate, trong đó một túi đa bóc ra, trên bàn kẹo xếp thành một câu: my little dummy.

Tiểu Tượng nhìn trên bàn lại nhìn hai người đang xin chào hẹn gặp lại, cực kỳ khinh thường bĩu môi: Tiểu Quang đúng là ngày càng dummy. Cậu giơ ngón giữa với bóng lưng Cố Gia Dương, sau đó quay dẹp luôn dummy thành yummy, nghĩ nghĩ, đổi 1 từ cho Hoàng A Dưa bớt ngu.

Trên thực tế, Tiểu Tượng ngoài năng lực rước thêm phiền toái về còn có năng lực tiên đoán!

※※※※※

Hoàng Tiếu Quang vừa nghĩ đến cái kiss má vô tình kia vừa đi vào ký túc xá, thấy Tiểu Tượng đang cầm túi đựng rác muốn hốt hết kẹo trên bàn.

Hoàng Tiếu Quang lập tức nóng nảy: “Tiểu Tượng ngươi làm cái gì đó!” vừa nói vừa xông lên, y như gà mái mẹ bảo vệ gà con bổ nhào vào chocolate, nhất định không cho Tiểu Tượng động vào.

“Lời này phải là ta hỏi mới đúng?!” Tiểu Tượng tự xưng là sứ giả chính nghĩa, không thể để bạn tốt bị lừa, cậu ném túi rác xuống, nói “Đây là viên đạn bọc đường của hắn đó, ngươi sắp bị giai cấp tư bản mua chuộc rồi? Ngươi quên lúc trước hắn đã làm gì mông của ngươi sao? Lời thề son sắt nói không thèm để ý đến hắn đâu, kết quả hôm nay ngươi đã bày ra vẻ mặt vợ bé đưa đưa tiễn tiễn là thế nào?”

Gần đây Tiểu Tượng cuồng xem phim giờ vàng, nói chuyện cũng toát ra hào quang người quân tử, càng ngày càng diễn lưu loát.

Tuy rằng Hoàng Tiếu Quang cũng chưa tới mức bị phim ảnh tẩy não, nhưng trong lòng vẫn có chút bị Tiểu Tượng thuyết phục: trước kia Cố Gia Dương nhiều lần hạ thủ với mông nhỏ của cậu, lại còn biến thành chủ nợ, hiện tại lại thân thiết mua này mua kia cho cậu…… Khác biệt quả thật khá lớn.

Cậu quay đầu nhìn núi chocolate kia, trong lòng lại bắt đầu lung lay: Đó là chocolate đấy! Chocolate, không phải ca cao pha ke, mà là chocolate nổi tiếng thế giới! Chẳng lẽ sắp tới miệng như vậy rồi lại ném vào thùng rác…… Không được, trái tim rỉ máu a.

Cuối cùng cậu cắn răng dậm chân, không làm Tiểu Tượng thất vọng: “Tiểu Tượng, ta liền bỏ đi vậy, ta chỉ nhìn tuyệt đối không ăn, ta thật sự không ăn đâu…… Thật đó!”Nguồn: langsatti.wordpress.com

※※※※※

Buổi tối Tiểu Tượng ngủ rồi, Hoàng Tiếu Quang lén lút sờ giường, bóc 1 cái kẹo, sau đó trong bóng tối lưu loát ăn xong, lại cẩn thận gói giấy bạc về bộ dáng phồng phồng ban đầu.

Cậu nhìn những cái kẹo khác trông cũng y chang như vậy, hài lòng gật đầu, sau đó bàn tay tội ác tay lại tham lam duỗi về phía viên kẹo tiếp theo……

Hôm sau Tiểu Tượng nghiêm túc đếm từng viên, hài lòng gật đầu: “Giỏi lắm, ngươi thật sự nhịn được, một viên chocolate cũng không thiếu!”

Hoàng Tiếu Quang tự hào điên cuồng vỗ ngực: “Chuyện! Tính tự giác của ta ngươi dám không nghi ngờ sao!”

※※※※※

Một tháng sau, Hoàng Tiếu Quang mới “nghĩ thông”, đem từng túi chocolate vứt vào thùng rác, dưới sự chứng kiến của Tiểu Tượng, vứt sạch sành sanh.