Đưa Cho Nhân Vật Chính Vòng Hào Quang

Chương 113




Bạch Hi Vũ sau khi trở về, cậu cùng Oledo ngồi trong đình ở hậu viện, nửa cái đùi dê trong tay cậu còn chưa gặm xong thì đã nghe thấy bên ngoài ồn ào, ngẩng đầu nhìn quản gia vội vàng chạy về phía này, còn kêu lên: "Đại nhân không ổn! Không ổn rồi!"

Bạch Hi Vũ vội vàng ném chân dê trong tay lên đĩa, sau đó đẩy tới trước mặt Oledo, lấy khăn tay lau sạch dầu trên miệng, nghiêm trang ngồi xuống.

Quản gia đi vào thì thấy trước mặt Oledo có một chân dê bị gặm đến không ra hình dạng, còn công tước đại nhân thì đang ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện, cũng không chán ghét dáng vẻ không có phép tắc của Oledo.

Quản gia trừng mắt nhìn Oledo, sau đó quay đầu lại bẩm báo với Bạch Hi Vũ: "Quốc vương phái hai đội vệ binh tới, nói là muốn dẫn đại nhân đi. "

Bạch Hi Vũ gật gật đầu, khoát tay áo với quản gia, "Ta biết rồi, lui ra trước đi. "

"Đại nhân..."

"Không có việc gì, trong lòng ta hiểu rõ."

"Vâng." Quản gia miễn cưỡng rời đi, trước khi đi còn trừng mắt nhìn Oledo một cái.

Sau khi quản gia hoàn toàn rời đi, Oledo lại đẩy đùi dê trước mắt mình đến bên cạnh Bạch Hi Vũ, hắn đứng lên, sờ sờ đầu Bạch Hi Vũ, ghé vào tai anh thì thầmi: "Em ăn trước, anh ra ngoài xem một chút. "

Quốc vương phái không ít người tới, nhưng những người này cộng lại cũng không phải là đối thủ của Oledo, sau khi đi ra ngoài nhìn lướt qua, tiện tay thi triển một cái định thân thuật, những người này tất cả đều bị cố định ở đó, hắn vỗ vỗ tay, thong thả quay lại tìm tiểu bảo bối của mình lái xe lửa.

Khi quốc vương đến chạng vạng cũng không thấy những người mình phái đi trở về liền biết rằng chuyện bắt giữ những người này chắc chắn đã thất bại, chuyện này rất bình thường, dù sao Oledo là một gã ma pháp sư song hệ và cũng không phải kẻ ngốc, người mà hắn ta phái tới không đủ để đối phó với Oledo, hắn ta chỉ nghĩ theo tính khí của Lars hẳn là sẽ bó tay chịu trói, đáng lẽ đã bắt được bọn họ đi cùng với người mà hắn ta phái tới nhưng không ngờ Lars lại thực sự không cho hắn ta một chút mặt mũi nào.

Ý nghĩ của quốc vương thực sự không sai, nếu Bạch Hi Vũ không bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá nhiều đến mức không muốn duy trì hình tượng của Lars nữa thì lúc này có lẽ cậu thật sự đi theo đội vệ binh của hắn ta đi nhà lao. Đáng tiếc.... chỉ có thể nói ý trời trêu đùa con người thôi.

Quốc vương biết nếu chỉ dựa vào bản thân hắn nhất định không thể bắt được Lars và Oledo. Nhưng may mắn thay, Giáo đình dường như cũng có ý muốn can thiệp vào chuyện này. Sau khi cân nhắc một lúc, hắn ta viết một phong thư cho Đức Giáo hoàng.

Bởi vì vấn đề này có thể được coi là do mật tín của Giáo hoàng khơi mào, đồng thời ngài cũng dặn dò trong mật thư rằng muốn áp giải Oledo đến Vigissa, cho nên hiện tại hành vi phản kháng của Oledo đã không chỉ muốn mưu phản mà còn thách thức cả quyền uy tối cao vô thượng của Giáo hoàng.

Vì vậy, trong nửa tháng tới, Giáo đình sẽ cử hàng chục đội nhân mã, tuy nhiên cũng không có tác dụng mấy, những người này đa phần đều chán nản quay về, phần ít trong số bọn họ thậm chí còn không có cơ hội quay trở lại.

Những người nằm trong tay Oledo sắp thành một quân đoàn. Oledo không khẩn trương chút nào,l úc không có việc gì còn thảo luận kỹ năng lái xe với Bạch Hi Vũ, nhân tiện sản xuất một ít dầu bẩn để bôi trơn đường hầm, thông khí.

Cuối cùng thì giáo hoàng cũng không thể đứng nhìn như thế này được nữa, nếu cứ thế mà buông tha Oledo thì mặt mũi của Giáo đình để đâu? Các quốc gia khác sẽ nhìn Giáo đình như thế nào dây? Vì thế Giáo hoàng liền ra tối hậu thư cho Oledo, nếu hắn không tự mình đến Vigissa để nhận tội, thì Đức Giáo hoàng sẽ đích thân ra tay.

Ban đầu, không nhiều người biết về vụ việc này, nhiều nhất những người nắm quyền ở một vài quốc gia đều biết một chút. Kết quả là khi Giáo hoàng làm như vậy, hầu như tất cả mọi người trên lục địa đều biết Oledo và Giáo hoàng mâu thuẫn với nhau. Chuyện này xem như hoàn toàn bị xé ra to hơn, mà dù to như thế nào thì chỉ cần giáo hoàng không nói, các quốc gia cũng chỉ đứng bên ngoài xem. Những quốc vương này hoặc là hoàng đế không ai thích bị giáo đình đè lên đầu mình, khó khăn lắm mới trở thành người lãnh đạo của một quốc gia, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước mặt giáo hoàng giả làm cháu trai nhỏ, dù là ai cũng không thể vui nỗi.

Vì vậy, rất nhiều người thầm mong giáo hoàng có thể ngã trong tay Oledo, nhưng những người này cũng biết rằng điều đó gần như là không thể, chưa nói đến việc sau lưng giáo hoàng còn có thần ánh sáng, chỉ là một đại ma pháp sư đã trấn áp được Oledo.

Nghe nói Giáo hoàng sắp tới, Bạch Hi Vũ có chút lo lắng, nói như thế nào giáo hoàng là một đại ma pháp sư, mà Oledo chỉ là một ma pháp sư, mặc dù là song hệ, nhưng đối mặt với sức ép tuyệt đối ở phía trước, cho dù là pháp sư toàn hệ hắn cũng không chịu nổi!

Sau khi Bạch Hi Vũ nói với Oledo về những lo lắng của mình, Oledo hôn lên trán cậu, nắm lấy đôi tay có phần băng giá của cậu và nói: "Yên tâm đi, có anh ở đây, ngay cả thần thánh cũng không thể động vào em dù là một chút."

Nói thật êm tai, nếu không phải nói xong lời này liền túm lấy cậu bắt đầu lái xe lửa nhỏ, Bạch Hi Vũ cảm thấy mình còn có thể cảm động thêm một chút.

Bây giờ Bạch Hi Vũ cảm thấy trình độ dạng chân của mình càng ngày càng tốt, tài xế già ở trên không ngừng rót dầu vào đường hầm, Bạch Hi Vũ cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng đường hầm sẽ sụp đổ.

Đoàn tàu nhỏ của Oledo tràn đầy năng lượng, đi đi lại lại hàng trăm lần trong đường hầm mà không hề có chút chùng xuống, tuy nhiên, đoàn tàu nhỏ của Bạch Hi Vũ thật sự không đủ lực, chỉ trong một thời gian ngắn đã bị thành phế liệu, không còn dầu. Oledo đành phải dừng xe trong đường hầm, ôm Bạch Hi Vũ vào lòng mình.

Những thế giới này vốn dĩ sinh ra là vì Oledo, hắn dễ dàng lật tay thành mây, phủ tay thành mưa, nhưng hiện tại không phải lúc để nói với cậu những điều này.

Giáo hoàng muốn đích thân đến Yaao, dân chúng ở Yaao sau khi biết tin tức này đều rất vui mừng, so với những người nắm quyền, người dân vẫn có vài phần sùng kính đối với Thần Ánh Sáng hơn, dù sao những người này muốn đi khám bệnh chỉ có thể dựa vào các mục sư giáo hội. Mọi người đều rất tò mò về nguyên nhân Giáo hoàng muốn tới Yaao, vì thế lại hỏi thăm sâu hơn và cũng nghe ngóng được tin hết sức kinh khủng, thì ra Công tước Lars lại là người đồng tính, tin tức này đối với dân chúng Yaao không thể nói là không khiếp sợ. Vì thần Ánh Sáng nên toàn bộ người trên đại lục này không thể chấp nhận đồng tính luyến ái, bọn họ vốn không thể tưởng tượng được công tước đại nhân mà bọn họ kính ngưỡng làm sao lại là một người đồng tính luyến ái, sau khi biết được tin tức này, không ít nam nhân trong phủ Lars cũng rời đi.

Cuối cùng vị quản gia gần 60 tuổi cũng đến xin Bạch Hi Vũ từ chức, thực ra quản gia cũng không muốn rời đi, nhưng vợ con trong nhà không đồng ý cho ông ở lại bên cạnh Lars nữa. Ông không thể thuyết phục người trong nhà nữa cuối cùng cũng phải rời đi.

Trước khi đi quản gia cố ý gọi Oledo sang một bên, trong mắt rưng rưng, nói với Oledo: "Ngươi nhất định phải đối đãi với đại nhân thật tốt, ta giao đại nhân cho ngươi. "

Oledo gật đầu và nói: "Tôi sẽ."

Lúc Giáo hoàng đến cũng đã là mười ngày sau, khi đến thì còn rất pho trương, cỗ xe bằng vàng chậm rãi vào vương thành, đường phố chật ních thường dân, họ hò hét ầm ĩ, kích động ném cánh hoa lên trời cao.

Giáo hoàng mặc giáo bào màu vàng từ trên xe ngựa đi xuống, quốc vương Á Áo thịnh tình tiến lên nghênh đón ông ta, sau đó hai vị cùng nhau đến vương cung bắt đầu thảo luận riêng.

Theo đạo lý thì giáo hoàng tự mình đến phủ Lars thật sự có chút mất thân phận, nhưng nếu ông ta không đi, Lars cùng Oledo cũng sẽ không nhàn rỗi đến mức không có việc gì mà đến hoàng cung gặp ông ta một lần.

Cuối cùng là quốc vương dẫn đường ở phía trước, mang theo Giáo hoàng và một đám giám mục cùng dân thường đi tới trước cửa dinh thự của Lars.

Tất cả đã đánh đến cửa rồi, Bạch Hi Vũ cũng không thể ở nhà tiếp tục lái xe lửa nhỏ nữa, đợi đến khi bọn họ đi ra, Bạch Hi Vũ bị trận thế bên ngoài làm hoảng sợ, nhớ năm đó khi cậu khải hoàn trở về, cũng không có nhiều người nghênh đón cậu như vậy.

Có thể là bởi vì Giáo hoàng quá uy nghiêm, cho nên chung quanh đều lặng như tờ.

Giáo hoàng cầm ma trượng trong tay, tầm mắt vẫn không thôi nhìn về phía Oledo, mặc dù Lars đang đứng ở phía trước và Oledo đang đứng ở phía bên phải phía sau lưng của cậu, nhưng trong mắt của Giáo hoàng, không có Oledo, Lars không là gì cả.

Loại đồng tính luyến ái chỉ có đám ngu dân này mới có thể cảm thấy tránh còn không kịp, nhưng đối với giáo đình mà nói chỉ có lợi ích mới là quan trọng nhất, chỉ cần Oledo có thể phục vụ giáo đình, tính dục của hắn là gì cũng không quan trọng.

Giáo hoàng nhìn Oledo với đôi mắt bác ái, từ từ mở miệng nói với ông: "Oledo, cậu không nên đi ngược lại ý muốn của Đức Chúa Trời."

Oledo không nói gì, thậm chí không ngẩng đầu lên nhìn Giáo hoàng một lần nào, giáo hoàng cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Đi với ta, ta sẽ cầu xin Thượng Đế tha thứ cho cậu."

Oledo mỉm cười, và ông nhìn giáo hoàng và nói, "Tôi không cần sự khoan thứ của ông ấy"

Giáo hoàng lắc đầu, lộ ra vẻ đồng tình, "Ngạo mạn, vô lễ, kiêu ngạo, Oledo, đây là vốn là tính của cậu sao? Ma quỷ mê hoặc ngươi rồi, đi theo ta đi, nước trong hồ thánh sẽ gột rửa tội ác trên người cậu.

Nghe giáo hoàng nói những lời này, nụ cười trên khuôn mặt của Oledo rộng hơn một chút, hắn hỏi: "Giáo hoàng nói những điều này không cảm thấy xấu hổ sao? Không biết giáo hoàng miện hạ có ngâm mình trong hồ thánh chưa nhỉ?"

Giáo hoàng vẫn duy trì lòng khoan dung độ lượng của mình, trả lời Oledo: "Hỡi chàng trai trẻ, ta có thể tha thứ cho tôi vu khống của cậu, nhưng cậu phải cầu xin Chúa trời tha thứ"

Những người không biết chuyện đều cảm thấy tấm lòng của Giáo hoàng khá rộng lớn, nhưng Oledo luôn biết Giáo hoàng trong khoảng thời gian này luôn dùng ánh sáng mê hoặc, nhưng ánh sáng mê hoặc cũng không lay động được hắn. Hắn thản nhiên hỏi: "Chẳng lẽ thánh nữ điện hạ không có nói cho ngài biết ta đã lấy cái gì trong gian mật thất phía dưới núi Thánh hay sao?"

Tim Giáo hoàng thình thịch một chút, ông ta trong mật thất kia có gì, nhưng thánh nữ đúng là không có nói với ông ta Oledo đã mang đi những thứ trong đó, thế thì ông ta không thể lưu lại Oledo, không thể cho hắn cơ hội để nói ra, Giáo hoàng làm bộ thở dài, tựa như cảm thấy rất thất vọng đối với sự ngoan cố của Oledo, "Oledo, ngươi không biết hối cải, vậy ta chỉ có thể thay mặt Thần trừng phạt ngươi."

"Vậy thì đến đây." Oledo duỗi tay phải ra, một cây ma trượng màu đen trong nháy mắt xuất hiện trong tay hắn.

"Đồ bướng bỉnh" Giáo hoàng nói xong lời này liền vung ma trượng trong tay lên, một quả cầu ánh sáng vàng ngay lập tức bắn về phía Oledo. Đức Giáo Hoàng rất hài lòng với những gì mình đã làm được, tuy bên ngoài thoạt nhìn có vẻ thản nhiên nhưng thực ra phép thuật này đã niệm thầm trong lòng từ lâu. Không nghi ngờ gì nữa, Oledo sẽ phải chết!

Oledo trầm mặc không nói, vẻ mặt bình tĩnh, hắn cầm ma trượng, điều đầu tiên hắn làm là tạo ra một cái lồng hào quang bao bọc lấy Bạch Hi Vũ, sau đó vẫy nhẹ ma trượng, chỉ thấy quả ấy dường như đã bị dội lại, theo đường cũ trở về phía Giáo hoàng.

Giáo hoàng tuyệt đối không ngờ kết quả lại như thế này, nhanh chóng vung ma trượng cản lại, nhưng quả cầu ánh sáng này bay tới hắn rất hung mãnh, so với ma lực của chính mình còn mạnh hơn đôi chút, cuối cùng sắc mặt Giáo hoàng trắng bệch, dần dần bị áp đảo.

"Phụt---" Giáo hoàng lùi lại nửa bước, phun ra một ngụm máu, những người xung quanh không thể tin được cảnh tượng trước mắt.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Oledo, nhất thời tất cả những người này đều có chung một suy nghĩ trong lòng, Oledo này mạnh đến mức nào?

Giáo hoàng biết mình có lẽ không phải là đối thủ của Oledo, nhưng nếu hôm nay ông rời đi thì uy vọng (uy tín và danh vọng) của Giáo đình trong lòng dân chúng sẽ giảm đi rất nhiều, nhìn Oledo thì thấy hắn đang cúi đầu, không biết đang nói cái gì đó với Công tước Lars, vị công tước kia nhìn thoáng qua bên ông ta, bỗng nhiên nở nụ cười.

Giáo hoàng lại nôn ra một ngụm máu.

Ngay khi mọi người cho rằng chuyện hôm nay không thể giải quyết được, đột nhiên thấy rằng dường như giáo hoàng cảm ứng được cái gì đó, chỉ thấy ông ta đứng tại chỗ nhắm hai mắt lại, hắn chấp hai tay lại, trong miệng đọc những từ ngữ gì đó mà mọi người không thể hiểu nỗi, ngay sau đó có một vầng sáng màu vàng kim từ trên trời bắn xuống, chiếu trên người Giáo hoàng.

"Thần giáng thế! Là thần giáng thế đấy." có người kêu lên.

Các giám mục và dân thường xung quanh đã kích động theo dõi cảnh tượng này. Các vị thần sẽ chỉ xuất hiện một lần trong vài trăm năm, các vị thần sẽ nhập vào giáo hoàng. Vì vậy, tiếp theo, người Oledo sẽ đối mặt không phải là giáo hoàng. Rất có thể là vị thần cấp cao nào đó, thậm chí là thần ánh sáng.

Giáo hoàng đột nhiên mở mắt ra, lúc này đôi mắt màu xanh lam biến thành màu vàng kim, những người xung quanh thấy vậy đều quỳ xuống, nín thở không dám phát ra tiếng động.

Bạch Hi Vũ nhẹ nhàng kéo góc áo của Oledo, có chút lo lắng nhìn hắn, mặc dù biết thực lực Oledo đủ tốt, nhưng nếu đối đầu với trùm cuối ngay từ đầu thì không phải hơi quá đáng sao.

Oledo cười trấn an: "Yên tâm."

Hắn nhìn giáo hoàng đã thay cốt đổi tủy, tiến lên một bước đứng ở trước mặt Bạch Hi Vũ, cười nhẹ, có chút châm biếm nói: "Chẳng qua chỉ là thần thôi."

Chẳng qua chỉ là thần thôi, tất cả mọi thứ trong thế giới này ở trước mặt hắn chĩ giống như một con kiến hôi, một cái vẫy tay của hắn đã tuyệt đối trấn áp đối với họ.

Đúng như mọi người nghĩ, vị thần minh bám vào người giáo hoàng chính là Thần Ánh Sáng, hắn ta mở mắt ra nhìn Oledo, nhưng một lúc lâu sau mới nhận ra mình không thể nhìn thấu tu vi của người đàn ông tên Oledo ở trước mặt hắn.

Sao có thể như thế được? Ngay cả thần bóng tối ít nhất hắn cũng cảm ứng được một hai phần, mà trên người đàn ông này, hắn ta không thể cảm nhận được bất cứ điều gì.

Có thể là bởi vì hắn chỉ cho một luồng thần niệm bám vào giáo hoàng thay vì thân thể thật, Thần Ánh Sáng tự an ủi mình như thế.

Hắn ta từ tốn hỏi: "Oledo? Ngươi có phải là tín đồ của Thần Bóng Tối không?"

"Không." Oledo trả lời rất đơn giản và gọn gàng.

Thần Ánh Sáng nâng cây đũa phép trong tay, muốn thử xem Oledo này mạnh đến mức nào, dù sao hắn chỉ cho một luồng thần niệm bám vào giáo hoàng mà thôi, hắn ta có thể lấy lại bất cứ lúc nào, ngay cả khi một luồng thần niệm này bị tổn hại cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng ngay sau đó hắn lại phát hiện, dương như hắn bị ai đó ngăn chặn, không cảm ứng được bất kỳ nguyên tố phép thuật nào chung quanh, cũng không dùng được một chút sức mạnh phép thuật nào.

Điều đáng sợ hơn là sức mạnh của cơ thể thực sự ở trên thiên đường của hắn ta dường như đang dần mất đi, hắn ta nhận thấy điều này, muốn lấy lại luồng thần niệm này, nhưng lại phát hiện rằng không thể làm được.

Cách đó không xa, Oledo mỉm cười với anh ta, nói một cách thản nhiên: "Chẳng qua chỉ thế thôi."

Giáo hoàng dường như bị rút hết sức lực trong tức khắc, hắn ta trong nháy mắt già đi mấy chục tuổi, tóc hắn hoa râm, lưng khòm, mặt đầy nếp nhăn, ma trượng trong tay không ngừng run rẩy, hắn ta gẩng đầu nhìn Oledo, trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy oán hận cùng sợ hãi. Giọng nói khàn khàn hỏi, "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Những lời này có lẽ là do giáo hoàng hỏi, hoặc có lẽ là vị thần minh thần giáng trên người ông ta hỏi.

"Oledo." Oledo nói.