Đưa Cho Lão Đại Tàn Tật Ấm Áp

Chương 16: 16: Bị Hủy Dung Mắt Mù Tông Chủ




Anh Chiêu lo lắng lắc đầu nhìn Văn Nhân Minh, chỉ có thể làm bộ mình cũng vừa vượt qua Tâm Ma Vực.



Dù sao cậu cũng không biết giải thích như thế nào với Văn Nhân Minh vì sao bản thân lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì từ Tâm Ma Vực.

Anh Chiêu nắm chặt tay Văn Nhân Minh, không quản những đệ tử Phiêu Miểu Các vẫn còn chịu ảnh hưởng ở xung quanh, vẫn là cùng Văn Nhân Minh rời khỏi nơi này trước lại nói.

Văn Nhân Minh xoay người*, nắm thật chặt tay Anh Chiêu, ở phía sau đi theo bước chân cậu.



Lúc hắn cúi đầu xuống, trên mặt vẻ lo lắng chợt lóe lên.

* Gốc là 转过手臂: tra gg nghĩa là "quay tay", tui dùng dịch màn hình đọc thì nó ra "xoay người".

Văn Nhân Minh có thể chắc chắn bản thân mình vừa vượt qua tâm ma bên trong Tâm Ma Vực.



Mặc dù bí cảnh này đúng là Văn Nhân gia đời đời truyền lại, mà huyết mạch của hắn cũng có thể khống chế tương đối bí cảnh.

Nhưng động phủ này hắn thực sự chưa bao giờ đặt chân tới.



Những năm qua hắn sống như một xái xác không hồn, không nổi lên hứng thú với một thứ gì.



Thêm việc hắn rõ ràng là ma tu, vì sao còn chịu ảnh hưởng của tâm ma.

Văn Nhân Minh lâm vào trầm tư, nghĩ đến lúc còn ở bên trong Tâm Ma Vực, hắn lần nữa phải nhìn lướt qua quá khứ đau đớn thảm khốc.



Nhưng trong lòng của hắn đã sớm không có bất kỳ gợn sóng nào.

Đến khi chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn truyền đến tiếng động, nói hắn chỉ là tên phế nhân không ai ái, là tên quái vật.



Trong đầu hắn cũng đồng thời hiện nên cảnh tượng lần đầu gặp Anh Chiêu cùng cuộc đối thoại của cậu với Tiêu Liệt.

Biết Anh Chiêu phản đối kế hoạch của Tiêu Liệt, nhưng lúc ở trong Tâm Ma Vực, luôn có người một mực lẩm bẩm bên tai.



Nói đó chỉ là quỷ kế để lừa gạt hắn mà thôi.

Văn Nhân Minh lúc đó cảm thấy không cách nào ức chế được bi thương trong lòng, nội tâm đau khổ giống như bị phóng đại vô số lần, việc này so với những gì hắn từng trải qua trong quá khứ còn đau hơn gấp ngàn vạn lần.

Hắn muốn độc chiếm Vân Bình, muốn đi chất vấn cậu, vô luận kết quả thế nào cũng đều phải đem cậu mạnh mẽ chiếm giữ.





Nhưng hắn lại sợ hãi, không muốn tổn thương cậu.

Rõ ràng là muốn không từ thủ đoạn, nhưng vẫn không đành lòng nhìn cậu chịu chút tổn thương nào, không hi vọng trên mặt câụ mất đi nụ cười.

Văn Nhân Minh cứ vậy mà đau lòng, chần chừ.



Đến khi hắn chết lặng mà thu mình vào trong vỏ bọc, muốn che đi tất cả âm thanh, nhưng Vân Bình lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn nhớ lúc đó bản thân mình dường như không cách nào khắc chế mà biến về bộ dạng ma tu ngay trước mặt đối phương, ý chấp niệm muốn vĩnh viễn giữ lại đối phương.

Nhưng đối phương lại nhanh chóng nói ái hắn, mặc dù không cách nào xác định hết thảy là thật hay giả, nhưng Văn Nhân Minh vẫn không ngăn được bản thân trải nghiệm dư vị lúc đó.

Dư vị bọn họ ôm hôn, Văn Bình nói với hắn những lời tràn đầy yêu thương, để hắn hận không thể mãi mãi ở trong giấc mộng kia.

Nhưng thời điểm hắn muốn có được đối phương hoàn toàn, Vân Bình lại nói với hắn tất cả đều là giả, muốn hắn nhanh thoát ra, nhanh chóng trở lại hiện thực cùng cậu gặp nhau.

Nhìn bộ dáng đối phương vội vàng, Văn Nhân Minh cuối cùng vẫn nghe theo lời cậu nói.





Ngay khi hắn tỉnh lại, kỳ thật hận không thể lập tức đến hỏi Anh Chiêu mọi việc đến cùng có phải thật hay không.

Có phải cậu thực sự nguyện ý ở bên hắn, có phải cậu thực sự ái hắn hay không!

Nhưng Văn Nhân Minh lại sợ.



Hắn sợ hãi tất cả chẳng qua là một giấc mộng, chẳng qua chỉ là ảo cảnh do Tâm Ma Vực tạo ra.

Nếu như chỉ là giấc mộng, liền thôi.



Nhưng nếu đó không phải là mộng cảnh, Vân Bình thật sự tiến vào thức hải của hắn, vậy chẳng phải đã nhìn thấy nội tâm u ám, cùng bộ dáng xấu xí của hắn hay sao.

Nhìn thấy hắn như vậy, vô luận lửa nóng ái tình có bao nhiêu nồng cháy cũng đều sẽ biến mất a.



Văn Nhân Minh cười khổ một tiếng, chỉ cảm thấy vạn loại tư vị trào lên trong lòng.


Dù trước đây từng nếm trải vô số khốn khổ, cũng không giống như ngày hôm nay, xoắn xuýt lại khó tự kiềm chế.



Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh, hô hấp cảm nhận được khí tức của cậu.



Thật, thật muốn cùng đối phương hòa làm một thể...

Văn Nhân Minh cúi đầu xuống, trong đầu cẩn thận suy nghĩ đến tột cùng muốn như thế nào mới có thể chân chính đạt được Anh Chiêu.





Trước kia hắn chỉ nghĩ, lưu không được tâm, lưu lại người cũng tốt.

Nhưng bây giờ Văn Nhân Minh cũng đã không còn thỏa mãn, hắn muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh đạt được Anh Chiêu, từ thân đến tâm.



Cũng chính bởi vì vậy, hắn mới tốn công tốn sức tính toán, thậm chí mang theo những kẻ Phiêu Miểu Các tiến vào bên trong bí cảnh.

Những kẻ tính toán hắn, hắn sẽ không bỏ qua.



Nhưng Vân Bình khác biệt, hắn chỉ muốn biết sự thật từ Vân Bình.



Cho dù đối phương thật sự lừa gạt mình, Văn Nhân Minh cũng không có ý định để cậu rời khỏi mình.

Hắn sẽ đem Anh Chiêu vĩnh viễn khóa bên cạnh hắn, để cậu mỗi ngày chỉ có thể nhìn về hắn, chỉ có thể hôn hắn, chỉ có thể tiếp nhận mình hắn.

Nghĩ tới đây, Văn Nhân Minh đột nhiên nhớ lại lúc ở bên trong Tâm Ma Vực, Vân Bình vậy mà đối với mình nói, muốn cùng mình giao phối.



Bộ dáng mặt đỏ tới mang tai đáng yêu kia, Văn Nhân Minh cảm thấy mình đến chết cũng không quên.

Quả nhiên, Vân Bình của ta dù ở bên trong ảo cảnh cũng mê người chết đi được!

Nhịn không được lại hít sâu một hơi, giả bộ chân trước vô lực bước đi lảo đảo một chút.



Quả nhiên Anh Chiêu lập tức xoay người đỡ lấy Văn Nhân Minh, lo lắng hỏi:

"Văn Nhân Minh, huynh rốt cuộc làm sao vậy? Huynh không sao chứ?"


Văn Nhân Minh làm bộ có chút suy yếu lắc đầu, đối Anh Chiêu nói ra:

"Vân Bình, ta không sao.



Chẳng qua là cảm thấy trên người không còn chút sức lực nào."

Anh Chiêu trong lòng nghĩ, có lẽ là do di chứng vượt qua Tâm Ma Vực, vẫn nên nhanh chóng ra khỏi động phủ này mới được.



Bên trong động phủ u ám, căn bản không cách nào ngự kiếm phi hành.

Anh Chiêu đành phải để Văn Nhân Minh đỡ lấy bờ vai của mình, nhẹ nói:



"Không có chuyện gì, ta đỡ huynh, dựa ở trên người ta là được."

Văn Nhân Minh nhẹ gật đầu, có chút áy náy tựa trên vai Anh Chiêu.



Tại góc khuất Anh Chiêu không nhìn thấy, Văn Nhân Minh cong cong khóe môi, dùng sức hít lấy mùi trên người Anh Chiêu.

Hắn nhẹ nhàng hôn trộm lọn tóc của đối phương bên miệng mình, trên mặt hiện lên một tia si mê.



Ở trong lòng nhẹ giọng mặc niệm:

Không sao, Vân Bình, vô luận ngươi đối với ta là thực tình hay giả ý cũng không sao.



Ta sẽ vĩnh viễn thương ngươi, yêu ngươi! Chúng ta sẽ luôn luôn, luôn luôn bên nhau, vĩnh viễn...

Anh Chiêu một bên đỡ lấy Văn Nhân Minh, một bên nhịn không được rùng mình một cái, trong lòng không hiểu sao có một cảm giác có thứ nguy hiểm đang rình mò mình.

Anh Chiêu từ trước đến nay luôn tin tưởng trực giác của mình, thế là càng bước nhanh hơn, vội vã hướng về phía hơi phát ra ánh sáng phía trước.

Hai người cứ như vậy loạng choạng đi tới cửa động phủ, cuối cùng cũng rời khỏi động phủ.



Chỉ là bên ngoài cửa động, đối diện với bọn cậu lại là một cảnh tượng xa lạ.


Không nghĩ tới động phủ này lại thông ra một hồ nước trong suốt óng ánh.



Mặt hồ từng sóng nước lấp loáng, trời sáng khí trong, phối hợp cảnh sắc xung quanh ngược lại có chút khiến cho người coi tâm trạng thoải mái.

Anh Chiêu thấy thế, tâm tình cũng lập tức buông lỏng không ít.



Cậu đỡ Văn Nhân Minh đến bãi cỏ bên hồ, muốn nghỉ ngơi một lúc.



Nhưng hai người chưa kịp thở ra một hơi, liền nghe được từ trong cửa động vừa rồi truyền đến một trận tiếng vang binh binh bang bang.

Anh Chiêu nhíu mày, thủ thế, cảnh giác nhìn chằm chằm cửa hang.



Không bao lâu, liền thấy đám người Phiêu Miểu Các ồ ạt chạy ra.

Anh Chiêu ban đầu còn có chút hoài nghi, tu vi của bọn chúng kém xa Văn Nhân Minh, lại không có trợ giúp của cậu, làm sao có thể nhanh như vậy thoát khỏi Tâm Ma Vực.

Cậu liền suy nghĩ cẩn thận.



Mặc dù Tâm Ma Vực bên trong động phủ xác thực nguy hiểm, nhưng cũng chỉ là cửa ải bên ngoài kết giới mà thôi.

Giúp Văn Nhân Minh vượt qua Tâm Ma Vực, cũng coi là bài trừ kết giới, Tâm Ma Vực tự nhiên là không tồn tại.



Cho nên, lúc Tâm Ma Vực chậm rãi tiêu tán, hiệu lực yếu dần rồi biến mất, đám người Phiêu Miểu Các cũng đều nhanh chóng tỉnh lại.



Bọn chúng dù sao cũng khác Văn Nhân Minh, không phải tự mình đột phá tâm ma rồi chủ động tỉnh lại.



Cho nên những hạt mầm tâm ma vẫn còn nằm trong lòng bọn chúng.



Những mầm móng tâm ma này nảy mầm chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.

Đệ tử Phiêu Miểu Các giờ phút này đều mang một bộ dáng thất hồn lạc phách*, ngay cả Tiêu Liệt cũng không thể ngay lập tực đến làm phiền Văn Nhân Minh.

*Thất hồn lạc phách:( 失魂落魄) tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo lâu, thường là sau khi chứng kiến hoặc gặp phải chuyện gì đó đáng sợ và gây shock

Dường như lúc ở bên trong Tâm Ma Vực bọn chúng đã tiêu hết tất cả khí lực để chống lại tâm ma của mình, cả đám bất động ngã xuống bãi cỏ bên hồ.

Anh Chiêu không để ý tới những người kia, chỉ một lòng một dạ ở bên người Văn Nhân Minh.



Cậu tiến vào tiểu thế giới này, cũng chỉ vì Văn Nhân Minh mà thôi.

Mặc dù thù của Nguyên Chủ cậu nhất định sẽ báo, nhưng giờ này khắc này, chứng kiến tất cả những gì Văn Nhân Minh trải qua, Anh Chiêu tạm thời khó có thể rời đi Văn Nhân Minh.

Nghỉ ngơi hồi lâu Tiêu Liệt mới lấy lại tinh thần, mạnh mẽ tiến đến trước mặt Văn Nhân Minh.



Dù sao gã là người dẫn đầu ở bí cảnh, có nhiệm vụ mang theo.



Huống chi gã cũng không có cách nào quên mình vì sao phải chịu những khốn khổ này là vì cái gì.

Lúc này Tiêu Liệt cũng không có khí lực nói lời cay độc với Văn Nhân Minh, giọng nói mang theo mỏi mệt đến hỏi.

"Văn Nhân Minh, « Thanh Nguyên Quyết » theo lời ngươi nói đến tột cùng là ở đâu?"

Văn Nhân Minh ngẩng đầu mặt hướng về phía Tiêu Liệt, đối với gã nói ra:

" Chắc chắn ở ngay đây, ta có thể cảm nhận được ở trong hồ nước này.



Kỳ thật, Văn Nhân gia luôn có một truyền ngôn về hồ nước này, nói là « Thanh Nguyên Quyết » ngay tại nơi có hồ nước trong bí cảnh.



Chỉ là trong hồ nước có thủy thú trông giữ bí tịch, Thủy thú mười phần hung mãnh, chỉ sợ không cách nào dễ dàng lấy được.



Ta thấy hôm nay tất cả mọi người mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi thật tốt trước, đợi đến ngày mai chuẩn bị thỏa đáng, lại đến lấy bí tịch này được không?"

Tiêu Liệt nghe vậy nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn không chớp mặt hồ rộng lớn.



Hồ này thực sự quá rộng, nếu nói « Thanh Nguyên Quyết » cất giấu ở bên trong, chỉ dựa vào sức lực của những người tại đây, thực sự khó mà lấy được.

Nghĩ đến lúc ở trong động phủ, Văn Nhân Minh có thể không cần tốn nhiều sức liền có thể phá giải kết giới, như vậy hắn nhất định có biện pháp biết vị trí bí tịch trong hồ này..