Sau cuộc thi, chung cuộc lọt vào 5 người. Toàn là nam, duy nhất có một người nữ, nhưng lại đúng cái cô mà tôi ghét ngay từ đầu.
Sau khi mọi người về hết thì 5 người kia ở lại để bàn bạc với ông chủ về hợp đồng. Bốn người nam thì tôi không có ý kiến, nhưng tôi lại không nhịn được, lên tiếng:
- "Ông cho cô ta out đi."
Cô gái tên Hường trố mắt nhìn tôi, làm như ngạc nhiên lắm. Thọ cũng không hiểu vì sao, bèn hỏi:
- "Tại sao?"
Tôi im lặng một lúc, suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào cho thuyết phục, rốt cuộc cũng không nghĩ ra được, đáp bừa:
- "Không vì gì hết. Tôi không thích cô ta."
Thọ chau mày khó hiểu:
- "Không thích? Bà biết cô ấy à?"
- "Không, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ta."
- "Vậy cô ấy đã làm sai điều gì sao?"
- "Không có."
Tôi thở dài thườn thượt, không biết phải thuyết phục thế nào. Nhưng tôi không có linh cảm tốt với cô gái đó.
- "Vậy có lí do gì để loại cô ấy chứ?"
- "Không có. Chỉ đơn giản là tôi không thích thôi. Đó là cảm giác giữa người với người khi lần đầu tiên gặp mặt. Tôi thấy cô ta không tốt."
- "Bà này buồn cười. Cảm giác cũng chỉ là cảm giác thôi. Cô ấy có vẻ thật thà lương thiện, lại còn có tài. Tôi nhận."
Tôi đuối lí, bèn đáp:
- "Ừ. Tùy ông. Dù sao cũng là nhân viên của ông. Tôi chỉ góp ý thôi. Sau này mà có xảy ra chuyện gì thì đừng có trách tôi không cảnh báo."
Bọn họ ra về thì cũng là chiều tối rồi. Tôi liếc đồng hồ, đã là sáu giờ chiều rồi.
- "Muộn rồi, tôi về trước, ông ở lại sắp xếp nốt mọi thứ còn lại đi. Tôi chỉ giúp đến đây thôi."
- "Ừ. Cảm ơn bà nhé. Cạnh tranh công bằng."
Tôi cười mỉm, gật đầu chào rồi quay lưng ra về.
Vừa đi bộ ra bến xe bus, tôi vừa suy nghĩ về cô gái kia. Trước đến giờ trực giác của tôi luôn luôn đúng. Tôi cũng luôn tin vào giác quan thứ sáu của mình. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, cô gái kia có bề ngoài xinh xắn nhỏ nhắn, cư xử thân thiện. Ai nhìn mà không có thiện cảm chứ? Nhưng tôi từ xưa đến giờ chưa bao giờ nhìn mặt người mà đánh giá người ta. Tôi chỉ tin vào cảm giác của mình với người đó mà thôi. Và tôi có ác cảm với cô ta. Nói toẹt móng ngựa là tôi ghét cô gái đó.
Suy nghĩ mải mê, tôi giật mình, sao mình cứ phải nghĩ về cô ta làm gì cho mệt não. Đằng nào cô ta cũng không liên quan gì tới mình. Là nhân viên của lão Thọ mà.
Cô ta có là kẻ ăn cắp vặt hay gián điệp của đối thủ khác thì cũng chỉ thiệt lão Thọ mà thôi. Hơi đâu mà quản cho mệt người.
...
Mọi việc trôi qua đều đúng theo quy củ. Quán của tôi thì vẫn đông khách như thường, còn nhà hàng bên "đối thủ" thì cũng đắt hàng ra phết, chưa có biến gì xảy ra cả.
Hôm nay đi làm về, trên đường tôi thấy có hai bà cháu tản bộ cùng nhau, đứa cháu nói:
- "Bà ngoại, bà ngồi nghỉ một lát đã, rồi bà cháu mình đi tiếp, cháu đỡ bà ra ghế đá kia ngồi nhé?"
- "Ừ!"
Người bà mỉm cười vịn vào tay đứa cháu, đi qua băng ghế đá cách đó vài bước chân ngồi nghỉ.
Tôi bỗng thở dài. Đã bao lâu rồi tôi chưa đưa cháu về nhà thăm ông bà ngoại nhỉ? Cũng từ tết năm ngoái rồi thì phải. Hai vợ chồng bận rộn quá, không có thời gian về thăm ông bà.
Kể ra thì đó cũng chỉ là cái lí do mà hàng vạn người trên đời này lấy ra để biện hộ cho mình về việc đó mà thôi.
Tôi tưởng tượng hình ảnh hai ông bà tóc đã điểm bạc hàng ngày vẫn cần cù chăn gà, chăn vịt, tưới rau, xới đất. Tôi chợt rớt nước mắt. Một năm tôi đưa cháu về chơi với ông bà được bao nhiêu lần? Cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Bố mẹ tôi có mỗi một đứa con gái, nó đi lấy chồng rồi, hai ông bà sống một mình. Tôi đoán là mỗi ngày hai ông bà đều làm lụng chăm chỉ, mỗi ngày đều nhìn ra ngoài cổng chờ con gái đưa cháu ngoại về chơi.
Tự nhiên suy nghĩ vẩn vơ, thế mà mặt đã ướt đẫm nước mắt lúc nào không hay. Tôi đưa tay lau nước mắt. Ngồi chờ xe bus về nhà.
...
Tối đó, lúc ăn cơm, tôi nói với con:
- "Mai mẹ xin cô giáo nghỉ. Hai mẹ con về chơi bà ngoại một tuần nhé?"
- "Vâng ạ!"
Bé con thích thú reo lên. Tôi cười, gắp cho con miếng đùi gà.
- "Thế để anh xin sếp nghỉ phép. Cả nhà mình cùng về ngoại chơi."
- "Thế có sao không anh? Lỡ lại phật lòng sếp thì chết."
Chồng tôi cười bảo không sao:
- "Không sao. Anh mới xong cái dự án. Sếp cũng tính cho anh nghỉ ngơi mấy tuần đi du lịch với vợ con. Nhân dịp này nhà mình về ở với ông bà mấy tuần luôn. Anh biết vợ nhớ nhà, muốn về thăm bố mẹ. Bao nhiêu năm nay em vì cái nhà này cáng đáng bao nhiêu việc, cũng vất vả rồi. Giờ nhà mình cũng ổn định kinh tế rồi, em không cần phải suốt ngày việc nhà rồi ra quán nữa. Quán cứ để cho bọn nhân viên lo."
...
Hôm đó, vừa về đến nhà ông bà, đã thấy hai ông bà ngồi hóng mát trên tấm phản dưới gốc cây bưởi ngoài vườn.
Bống nhìn thấy ông bà thì lao ra ôm ấp hôn hít tới tấp. Ông bà có mỗi đứa cháu nên quý lắm, toàn mua bánh kẹo rồi chơi với cháu cả ngày không biết chán.
Tối, cả nhà cùng ăn cơm, bố mẹ hỏi han về cuộc sống gia đình. Nào là dạo này kinh tế có khấm khá lên không?, nào là công việc của con rể thế nào?, nào là Bống dạo này có lười ăn không? Bống có được cô giáo phát phiếu bé ngoan không?....
Cất dọn xong xuôi thì cả nhà cũng ngồi xem TV, sau đó đi ngủ. Tối nay Bống đòi ngủ với ông bà.
Tôi xuống bếp pha cốc sữa ấm cho con uống cho dễ ngủ, đêm nay lạ chỗ.
Pha xong, đang định quay lên gác thì thấy bố tôi ở đằng sau, giật cả mình, bố xoa đầu tôi:
- "Con gái lớn rồi!"
Tôi nhất thời không biết nói gì, bố tôi nói tiếp:
- "Lấy chồng sớm có khổ không con? Cuộc sống có vất vả không?"
Tôi rơm rớm, giọng nói lạc đi:
- "Cũng vất vả bố ạ. Nhưng được đứa con như thế là vui rồi."
- "Ừ. Thỉnh thoảng đưa cháu về chơi với ông bà. Ông bà ở nhà mong cháu lắm."
- "Vâng "
Bố tôi cầm lấy cốc sữa trong tay tôi, đoạn nói:
- "Để bố mang lên cho cháu. Con cũng pha một cốc uống đi rồi đi ngủ sớm."
...
Các bạn gái này, người đàn ông của cuộc đời bạn không ai khác chính là bố. Anh ta yêu bạn rất nhiều ư? Vậy anh ta có sẵn sàng hy sinh tất cả cho bạn hay không? Trên đời này chỉ có một người đàn ông có thể không màng điều gì chỉ cần bạn được hạnh phúc, đó chính là bố của bạn.
Mỗi chúng ta đều là sự kết tinh kì diệu giữa tình yêu của cha và mẹ. Mẹ mang nặng đẻ đau ta chín tháng mười ngày. Cha gom góp từng đồng nuôi ta khôn lớn.
Thử hỏi trên đời này có thứ tình cảm nào thiêng liêng như thế? Đó chính là tình mẫu tử, tình phụ tử.
Chắc hẳn chẳng ai nghĩ tại sao mình lại lớn như vậy? Mình ăn bằng cái gì? Tại sao mình có cái đó để mà ăn? Mình có công việc này vì đâu? Ai nuôi mình ăn học? Những câu hỏi với câu trả lời vô cùng đơn giản. Đó chính là cha mẹ.
Vậy bạn nghĩ xem có một người nào sẵn sàng cho không bạn những điều đó hay không? Chỉ có cha mẹ mà thôi!
Vậy nên tôi hy vọng rằng ai đọc được những dòng này sẽ yêu thương cha mẹ của mình nhiều hơn. Bởi vì cha mẹ đã yêu thương bạn không vì lí do gì và rất rất cần bạn đáp lại tình thương yêu đó.