Dưa Bở Được Mùa

Chương 17




Về nhà mới cũng được một tuần rồi. Nhưng mà hôm nay mình mới làm bữa tân gia. 

Khách khứa đông lắm. Bố mẹ hai bên, rồi họ hàng cô bác, bạn bè gần xa đông đủ cả. 

Tối hôm qua mình và Tiến tất bật gọi điện hết cho người này đến người kia.

Mình gọi cho bạn bè, bố mẹ hai bên. Còn Tiến thì gọi cho họ hàng và đồng nghiệp. 

Buôn dưa lê từ đầu đến cuối danh bạ. Mình bỗng hơi khớp khi nhìn thấy tên "Thọ" ở cuối cùng. 

Năm đó, cái năm mà chúng mình tốt nghiệp cấp 3. Sau cái ngày định mệnh của mình và chồng thì Thọ bỗng mất tích. Hỏi thăm thì hình như Thọ qua nước ngoài du học rồi. 

Mình băn khoăn không biết có nên bấm gọi hay không. Bèn quay qua hỏi chồng:

- "Này mình, có nên gọi mời Thọ không? Không biết ông ấy đã về nước chưa!" 

- "Cứ gọi đi."

Tiến suy nghĩ, rồi cũng ậm ừ đồng ý. 

Chuông điện thoại kêu, Thọ bắt máy: 

- "Alo. Ai đấy?" 

Đúng là giọng Thọ rồi. Nhưng nghe sao xa cách. 

- "Có phải Thọ không ạ. Tôi là Lan đây!" 

- "À. Bà gọi có chuyện gì?"

- "Chả là tôi mới ra ở riêng. Định mời ông đến ăn bữa cơm tân gia."

- "Bà.... đã lấy chồng rồi à?"

Thọ ngập ngừng. 

- "Ừm. Tôi có đứa con gái 5 tuổi rồi. Do hồi trẻ bồng bột." 

- "Hay quá. Tôi cũng vừa mới học xong. Tiện thể về nước lập nghiệp luôn. Tôi sẽ đến!"

- "Ừm. Nhà tôi ở khu biệt thự của Time nhé!"

- "Ừ. Tôi biết rồi. Thôi, tôi có việc, có gì nói chuyện sau!" 

Thọ cúp máy, mình còn chưa kịp nói chồng mình là Tiến. 

Thôi kệ, mai rồi biết. 

Mình chuẩn bị vài thứ cho ngày mai rồi mới dọn dẹp đi ngủ. 

Đêm, có ông chồng quan tâm, nắm tay vợ:

- "Xin lỗi mình, tớ chẳng giúp được gì cho mình cả. Tớ nợ mình nhiều." 

- "Đằng ấy bị điên à?"

Mình hỏi. Sao tự dưng hâm hâm dở dở lại đi xin lỗi. 

- "Vì tớ mà đằng ấy mất đi cả thanh xuân. Đáng lẽ giờ này là mình được ăn chơi sung sướng. Nhưng giờ lại bận bịu chồng con, quần quật cả ngày. Mình xem này, tay mình chai hết cả rồi." 

Mình rơm rớm nước mắt. 

- "Có hề sao đâu. Miễn là gia đình mình luôn hạnh phúc. Mái ấm này luôn có tiếng nói, tiếng cười của hai cha con là tớ vui rồi." 

Tiến ôm mình vào lòng, xoa xoa đầu mình: 

- "Cảm ơn đằng ấy nhé!" 

- "Thế đằng ấy có yêu tớ không?"

Đó là câu hỏi mà bấy lâu nay mình luôn thắc mắc. 

- "Mình lấy nhau cũng được 6 năm rồi nhỉ. Bây giờ giữa chúng mình là tình nghĩa. Tình nghĩa vợ chồng ấy. Mình hiểu không?"

- "Thế liệu mình có bỏ tớ, bỏ con đi với cô khác không?"

- "Ngốc ạ. Đằng ấy là vợ tớ mà. Là mẹ của con tớ, là cái người tần tảo sớm hôm lo cho mái nhà này. Tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi mình đâu. Hứa đấy!" 

Mình khóc, xúc động quá. Chồng lau nước mắt cho mình, chồng bảo: 

- "Ngoan mà. Đừng khóc nữa. Con nó cười cho bây giờ." 

Mình cười. Chồng cũng cười. 

- "À. Nãy thằng Thọ nó có bảo là nó về không?"

- "Có. Tớ chưa kịp nói chúng mình giờ đã là vợ chồng thì ông ấy đã cúp máy rồi." 

Chả hiểu sao Tiến lại thở dài thườn thượt: 

- "Haiz. Thôi, không sao, mai rồi sẽ biết" 

Sáng. 

4 giờ sáng, mình lục đục trở dậy chuẩn bị cỗ bàn. 

Mình chuẩn bị nguyên liệu, ướp gia vị đầy đủ đâu ra đấy thì giao lại cho lũ nhân viên ở quán ăn của mẹ mình chế biến. 

Rồi mình vào gọi chồng con dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo. 

Bố thì comple cà vạt chỉnh đề, hai mẹ con thì váy áo diêm dúa. Chuẩn bị đón khách. 

Vẫn còn sớm lắm. Mình cho con ra ngồi xích đu chơi. 

Xích đu này hơi bị đặc biệt nha. Là do chính tay bố bé làm đấy. 

Cục vàng của bố mẹ cơ mà, được chiều như công chúa ấy. 

Vừa đung đưa chiếc xích đu, mình vừa kể chuyện cổ tích cho con gái. 

Đang say xưa thì con gái lay tay mẹ:

- "Mẹ Lan ơi mẹ Lan. Ở đằng kia có chú gì cứ nhìn con ý."

Mình đảo mắt nhìn xung quanh thì bất giác thấy Thọ đang đứng phía cổng. 

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, mình thấy Thọ mỉm cười:

- "Nhà có ai không?"

Cái lão này, nhìn thấy rồi còn hỏi, làm trò. 

Mình cũng cười ra mở cổng mời bạn vào. 

Thọ tiến về phía xích đu, lại gần bé Bống, đoạn hỏi: 

- "Con gái nhà ai mà xinh thế?"

- "Cháu là con mẹ Lan với bố Tiến ạ. Con xinh như mẹ."

Thọ có vẻ giật mình. 

-  "Bà và Tiến, kết hôn ư?"

- "Ừ. Cũng được 6 năm rồi"

Mình cười ngượng. 

- "Sao có thể..." 

- "Hả? Có thể gì cơ?" 

Thọ nói gián đoạn, mình nghe không hiểu. 

- "Không có gì. Bà sống thế nào? Có hạnh phúc không?"

- "Dĩ nhiên là có rồi. Tôi sống hạnh phúc lắm!"

Thọ nhìn tôi một lúc lâu, như đang suy nghĩ điều gì đó. 

- "Nếu hôn nhân không hạnh phúc thì bà cứ li dị đi. Bà còn trẻ, có thể làm lại từ đầu." 

- "Ơ cái ông này, buồn cười nhỉ. Tôi sống hạnh phúc thế này cơ mà. Với lại tôi cũng già rồi, cố gắng mà giữ cho êm cửa ấm nhà."

Thọ không nói gì nữa. 

Chồng mình cũng vừa hay ra tới nơi. 

- "Thọ à. Lâu rồi không gặp. Dạo này vợ con thế nào rồi". 

Hai ông bắt tay nhau. 

- "Tôi vẫn chưa vợ con gì. Ổn định công việc đã. Nào có được như ông. Vợ đẹp, con khôn, gia đình khấm khá như này." 

- "Ừ. Cũng chả phải may mắn gì. Nếu không có bà vợ giỏi việc nước, đảm việc nhà như này thì tôi cũng chẳng thăng tiến nhanh như thế?" 

Chồng mình nhìn mình cười âu yếm. 

- "À. Ông sang bên ấy học cái gì. Xem thế nào về làm cùng tôi luôn. Có gì anh em giúp đỡ nhau trong công ty." 

Thọ có vẻ suy nghĩ đắn đo lắm. Thế nào mà lại từ chối. Mình tưởng hai ông ý thân lắm cơ mà