Dưa Bở Được Mùa

Chương 13




Tiến cũng xót Thọ lắm. 

Mình vẫn rất thích nhìn Thọ từ phía sau, thích nhìn bóng lưng của Thọ. 

Giây phút ấy thật yên bình. 

Mình mải nhìn theo Thọ và Tiến. Đến lúc Thọ quay lại nhìn mình thì mình vẫn còn ngẩn ngơ. 

Phải gọi mấy tiếng mình mới ngớ ra. Xấu hổ quá. Mình chữa ngượng:

- "Lưng ông có cái gì kìa. Để tôi phủi cho."

Nói xong mình nhanh chóng chạy lên phủi phủi áo cho Thọ. Không biết Tiến có thấy không. Thực ra áo Thọ chẳng có gì hết. 

Bọn mình vào phòng khách ngồi chơi xơi nước. 

Nhà Thọ rộng rãi lắm. Nhưng chẳng đẹp bằng nhà mình đâu. 

Mình lôi từ trong túi ra con dao bỏ túi mà mình luôn mang theo. 

Lấy một quả cam của Tiến mang tới. Bổ ra cùng nhau ăn. 

Mình đưa cho Tiến một múi. Sau đó lấy thêm một múi khác đưa cho Thọ. 

Ngẩng lên, thấy Thọ đang chăm chú quan sát từng động tác của mình. Mình thấy bối rối quá. Nói ấp a ấp úng: 

- "Ông ăn cam đi này. Ngọt lắm đấy."

Thọ nói cảm ơn, đưa tay nhận lấy miếng cam. 

Khoảnh khắc ấy, ngón tay Thọ chạm ngón tay mình. 

Tim bẫng đi một nhịp. Trong lòng lâng lâng như nở hoa, bồi hồi xuyến xao. 

Ngại quá đi mất. Mình quay mặt ra chỗ khác đớp một miếng cam. Tủm ta tủm tỉm. Sợ Thọ nhìn thấy mình cười nên mình lấy tay che mồm. 

Có ai hiểu cái cảm giác sợ anh biết, sợ anh không biết, muốn anh biết lại muốn anh không biết nó như thế nào không?

Mình dành tình cảm cho Thọ. Mình sợ Thọ biết, Thọ sẽ không tự nhiên với mình như bình thường nữa. Nhưng mình cũng sợ Thọ không biết, Thọ lại đi thích người khác thì sao?

Mà thôi, cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Nếu Thọ có thích mình thì Thọ sẽ là người nói cho mình biết điều đó. Còn nếu Thọ không nói gì nghĩa là không thích rồi. 

Mình không cần phải làm gì cả. Tất cả chỉ là chờ đợi mà thôi. 

Nghe có vẻ dễ thật đấy. Nhưng thực ra khó lắm các bạn ạ.

Suốt ngày cứ thơ thẩn thẩn thơ nghĩ về người ta không à. Thỉnh thoảng chả có chuyện gì, cứ nghĩ đến người ta rồi cười một mình. Có khác con điên không cơ chứ?

Rồi những lúc người ta cười đùa với bạn gái khác. Tức hộc máu. Cơ mà làm gì được nào? Chỉ biết nín nhịn thôi. 

Nói chung là khổ lắm các bác ạ. 

Rồi có lần mình muốn thêu khăn tay tặng người ta. 

Hứng khởi lắm. Nhưng đến lúc làm xong thì chả biết làm thế nào để đưa cho người ta cả. Rình rình mãi mới được lúc không có ai để ý, nhét vội vào cặp người ta kèm mẩu giấy note: "Fan hâm mộ cuồng nhiệt <3 TV".

Còn TV là cái gì thì đến hết bộ truyện này mình sẽ bật mí cho các bạn nhé!

Không biết bạn ý có đoán ra là ai gửi không nữa. Nhưng mình thấy bạn ấy hay dùng để lau mồ hôi. Thế là mình vui rồi. Mình còn tưởng bạn ý sẽ vứt đi ấy chứ. 

Rồi có lần mình lân la hỏi dò: 

- "Thọ này. Khăn đẹp thế? Ai tặng đấy."

Thọ cười cười bảo:

- "Người yêu."

Ôi. sướng thế chứ nị. Đó là khăn mình thêu mà. Thế là mình là người yêu Thọ rồi. Cơ mà nếu như Thọ biết đó là mình thì có còn nói vậy nữa không?

Mình chẳng quan tâm lắm. Điều sung sướng nhất đối với mình hiện tại là Thọ bảo khăn đó là do người yêu thêu cho. Và khăn đó là của mình thêu. 

Ngọt ngào hạnh phúc quá đi à. Cả ngày hôm ý mình như bay lên chín tầng mây. Sung sướng ứ thể nào tả được. 

Có những lời nói, có những hành động nhỏ nhặt từ cậu ấy. Có thể là do cậu ấy buột miệng nói ra, cũng có thể đó chỉ là trêu đùa hay cũng có thể chả có ý nghĩa gì. Nhưng nó vẫn làm trái tim mình điên loạn, vẫn khiễn cho mình bồi hồi xao xuyến. 

Đi đâu có ai hỏi Thọ cũng bảo là khăn của người yêu Thọ đấy. Ngọt ngào thế chứ nị. 

Con người Thọ cọc cằn lắm, chả biết lãng mạn là gì đâu. 

Nhưng mà cũng có cái đặc biệt của nó các bác ạ. 

Như mình đã nói. Thọ chẳng cần nói những lời thề non hẹn biển, hay những lời ong bay bướm lượn. 

Thọ chỉ cần nói: 

- "Lan à. Cho tôi mượn vở."

- "Lan à. Thức khuya xấu lắm."

- "Lan à. Ăn sáng chưa." 

Đơn giản, cực kì đơn giản thôi. Nhưng mà mình thích. 

Rồi cả những lần mình gọi:

- "Thọ ơi....."

- "Thọ à....."

- "Thọ này....."

Người ta quay lại, đáp gọn lỏn:

- "Hả?"

Chỉ thế thôi mình cũng thấy vui vui. 

Có nhiều lần mình chạy bộ. Mình trông thấy Thọ. Mình vẫn hay len lén chạy phía sau Thọ. 

Rồi những lần bị Thọ bắt gặp, mình cười cười gãi đầu gãi tai:

- "Trùng hợp quá!" 

Thế mà bạn ý chẳng nghi ngờ gì cả. Mặt vẫn lạnh lùng lắm, nói với mình chạy chung đi. 

Những lần như thế mình hay đi lên phía trước Thọ. Quay mặt đối diện với Thọ. Mình lùi một bước, Thọ tiến một bước. 

Lắm lúc suýt lùi vào gốc cây, còn có lú suýt đâm vào thùng rác. 

Nhưng mình thích thế. Có Thọ rồi, lo gì. Thọ sẽ kịp ngăn mình những lúc như thế. 

Lâu lâu, mình cũng to gan hơn. Nhiều lúc ngắm Thọ, bị Thọ phát hiện. Nhưng mình chỉ cười cười thôi. Ánh mắt giao nhau mấy giây nhưng rồi Thọ lại quay đi. 

Tất cả những mảnh ghép nho nhỏ ấy ghép thành một tình yêu to to. 

Thọ à. Một ngày nào đó. Cậu phát hiện ra tớ thích cậu. Không biết cậu sẽ phản ứng như thế nào nhỉ. 

Cậu sẽ thẳng thừng từ chối hay cậu sẽ đồng ý đây? 

Tớ chẳng tưởng tượng nổi đâu. 

Cậu đối với tớ cứ mơ mơ hồ hồ. 

Lắm lúc cậu quan tâm tớ. 

Lắm lúc tớ và cậu chẳng hề cãi nhau, nhưng sao cậu lại lạnh lùng như thế? 

Có thể nói cho tớ biết được không. 

Love TV