Dưa Bở Được Mùa

Chương 1: Chuyển lớp




Hôm nay Lan chuyển lên lớp mới - lớp 12A3. Đứng trước những cặp mắt tò mò đang nhìn bản thân mình, cô nàng ngại ngùng cúi gằm mặt xuống.

Cô giáo xếp cho Lan ngồi bàn cuối cùng một mình, ngay sau hai bạn nam mà theo gu thẩm mĩ của Lan thì cũng cao ráo đẹp trai.

Về chỗ, việc đầu tiên Lan làm là lôi máy điện thoại ra nhắn tin cho người yêu. Lan có thói quen kể cho người yêu nghe về những gì mình trải qua.

- "Vợ mới chuyển lớp rồi. Ngại quá đi. Được cô xếp ngồi bàn cuối."

- "Ngồi cùng ai á? Gái hay trai?"

- "Một mình"

Lan tủm tỉm cười. Lan nghĩ, nếu mình trả lời là trai thì sao nhỉ? Chắc anh ấy sẽ ghen đây. Hihi. Niềm hạnh phúc nhen nhóm trong tim. Con gái mà, ai chả muốn người yêu mình ghen vì mình chứ.

Tiến quay xuống, thấy Lan đang tủm tỉm cười, hai má ửng hồng liền khều vai Thọ buông lời trêu chọc:

- "Ái chà, hình như có người vừa mới nhắn tin cho bồ. Cười tủm tỉm hoài!"

- "Bạn gì đó ơi, bạn tên gì thế? Đã có người yêu rồi à?" - Thọ tiếp lời Tiến.

Lan giật mình tắt màn hình điện thoại đi, không để cho hai kẻ nào đó có cơ hội nhìn trộm.

- "Đâu có. Mình tên Lan. Nguyễn Thị Kim Lan"

Tiến và Thọ nhìn nhau cười, cả hai lần lượt giới thiệu.

- "Mình tên Lê Đăng Tiến"

- "Mình tên Phạm Văn Thọ. Bạn cứ hòa đồng với mọi người nhé, đừng ngại. Có gì tụi mình sẽ giúp đỡ nhiệt tình!"

Lan mỉm cười đáp:

- "Ừm. Mình sẽ cố gắng hòa nhập với lớp nhanh nhất có thể!"

Trước khi chuyển lớp. Lan hồi hộp lắm lắm. Nhưng giờ hết rồi. Cũng nhờ Thọ và Tiến cả. Các cậu ấy thật thân thiện.

Cả ba tíu tít nói cho nhau nghe về bản thân. Cuộc nói chuyện của ba người chỉ dừng lại khi trống báo đã đến giờ vào lớp.

Buổi học đầu tiên, Lan cố gắng hăng hái dơ tay phát biểu xây dựng bài với hy vọng sẽ để lại ấn tượng tốt với thầy cô mới. Lan chuyển từ lớp thường lên lớp chọn. Ắt hẳn sẽ bị đánh giá thấp hơn các bạn trong lớp. Cho nên, mục tiêu bây giờ của Lan là gây ấn tượng tốt với thầy cô giáo.

Lan lên bảng, hí hoáy viết. Thoáng chốc đã giải xong một bài. Chắc mẩm đáp án của mình chính xác. Lan cười toe toét trở về chỗ ngồi.

Và giây phút thầy giáo chữa bài cũng là những giây phút bẽ mặt nhất của Lan. Lan chỉ ước có cái hố nào xung quanh để nhảy xuống cho rồi. Ngay cả phép cộng mà Lan còn tính sai. Thật không thể chấp nhận được. Lan ngu quá mà! Cả lớp cười ồ lên càng làm cho nỗi nhục nhã trong lòng Lan dâng lên. Chỉ biết cúi gằm mặt xuống bàn.

Tiến thấy thế quay lại hỏi han:

- "Nhầm thôi mà. Có gì đâu phải xấu hổ chứ. Cuộc đời ai chả có lúc như thế. Rút kinh nghiệm lần sau là được."

Lan ngẩng mặt lên, nhìn Tiến bằng đôi mắt long lanh:

- "Chỉ cậu hiểu tớ. Cả lớp cười tớ kìa."

Tiến mỉm cười hiền hòa:

- "Nào có sao! Coi như đây là màn chào hỏi của Lan với lớp đi. Lần sau chúng nó lên mà giải sai thì mình cười lại. Huề!"

- "Thế thì chắc hẳn đây là màn chào hỏi bẽ mặt nhất quả đất!"

Bây giờ, Lan chỉ mong tiếng trống trường vang lên để được chạy ù về. Để lẩn tránh sự xấu hổ lúc này đây.

Hình như ông trời nghe thấy lời cầu nguyện đó. Tiếng trống vang lên. Lan vội vã thu dọn sách vở rồi chạy ù ra khỏi lớp. Tiến định gọi với theo nhưng Lan đã chạy khá xa rồi.

- "Con bé đó không ở lại chào hỏi làm quen lớp mình sao?" - Thọ thắc mắc

- "Chắc nó ngại vụ vừa rồi đấy!" - Tiến đoán vậy

Tối hôm ấy về, Lan học bài xong. Theo thói quen online facebook, chờ tin nhắn của người yêu. Nhưng anh ấy không onl.

Lan thất vọng, chắc là anh lại đi nhậu với bạn rồi. Lan biết khi yêu, cả hai nên dành cho nhau những khoảng thời gian riêng tư. Nhưng mà anh cần không gian riêng nhiều quá. Gần đây, anh thường như thế. Gặp mặt ít dần, nhắn tin, gọi điện cũng ít dần.

Trong lòng Lan dâng lên nỗi lo lắng. Liệu anh chán mình rồi ư? Hay là anh không còn yêu mình nữa? Đột nhiên, nước mắt rơi.

Lan nhớ về ngày đầu quen anh, cũng là qua facebook. Hôm đó anh comment status của Lan trên một group mà cả hai cùng tham gia. Ban đầu, Lan còn tưởng anh là gái. Lan nhắn tin với anh, nói về nhiều thứ linh tinh trên thế giới này.

Anh biết làm thơ đấy! Lan yêu thơ của anh, dần dần yêu con người của anh. Lan và anh hôm nào cũng tâm sự với nhau tới tận khuya như hai người tri kỉ. Nhưng tình cảm trong Lan không dừng lại ở mức tình bạn, Lan đã yêu anh rồi.

Thói quen nhắn tin, gọi điện cho anh mỗi buổi tối được hình thành như một tập tính học được. Anh quan tâm Lan, anh hỏi lan "Em ăn cơm chưa?" vào mỗi bữa ăn. Những lần không thấy Lan onl face, anh hỏi "Em có chuyện gì sao? Anh lo"

Anh không nói rằng anh yêu Lan. Nhưng cả hai đều cảm nhận được tình cảm của mình dành cho đối phương. Chỉ là không ai đủ dũng cảm để ngỏ lời. Lan chưa sẵn sàng bước vào cuộc sống của anh và anh cũng chưa sẵn sàng quên đi những kỉ niệm với mối tình xưa. Cả hai đều sợ sẽ mất đi tình bạn đáng quý này nếu như ngỏ lời.

Bỗng một hôm, trời nắng ấm. Không hiểu hâm hâm dở dở ra làm sao, Lan nhắn tin cho anh:

- "Em yêu anh. Lâu rồi. Nhưng không dám nói."

Cửa sổ chat hiện dấu ba chấm nhảy nhảy, anh đang trả lời. Lan hồi hộp nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Anh nhắn:

- "Em hâm à?"

- "Em không hâm. Em yêu anh. Là thật. Em đang tán anh đây! Anh đổ đi. Nhá!"

- "Có ai tán trai như em không?"

- "Có mình em thôi. Đặc biệt theo cách của riêng em. Anh đồng ý chứ? Làm người yêu em nhé!"

- "Ngốc ạ. Anh chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối tình mới. Anh sợ sẽ làm tổn thương em. Em trong sáng, ngây thơ quá. Anh sợ, nếu mình tan vỡ, em sẽ khổ sở."

- "Em không sợ đâu. Anh đồng ý được không?"

- "Anh xin lỗi, không được."

Mắt Lan cay xè, màn hình điện thoại nhòe đi. Phải, Lan đang khóc. Không thấy Lan trả lời. Anh nhắn:

- "Đồ ngốc. Em đang khóc đấy à?"

- "Nín ngay. Anh hứa, khi nào anh sẵn sàng, anh sẽ là người ngỏ lời với em. Anh lớn rồi, anh yêu là sẽ cưới. Cho nên, anh phải xác định rõ tình cảm của mình trước khi yêu em."

Lan đã từng trẻ con hứa sẽ làm vợ anh. Anh đã từng nói Lan ngốc, bảo rằng chuyện cả một đời, không được nói linh tinh.

Anh nói kết hôn là khi anh có thể vì em không màng tất cả, em có thể vì anh phấn đấu quên mình.