Đứa Bé Xui Xẻo

Chương 5




Đêm nay xảy ra chuyện thú vị này, Nhan Thủy Minh một đêm mộng đẹp.

Trong mơ xuất hiện đôi mắt e lệ và đôi môi muốn nói lại thôi, đó chắc là Bành Thạch Nhai, nhưng lại thiếu thiếu cái gì đó. Khi Bành Thạch Nhai nhìn hắn, có e lệ và sợ sệt, nhưng không chỉ thế, trong đôi mắt tròn đen láy còn ánh lên cả nhiệt tình thật lòng và vui mừng, nhưng trong mơ không có. Nhan Thủy Minh ghé sát vào nhìn kỹ, đôi mắt này hoảng sợ nhắm chặt lại, đến khi mở ra, biến thành dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời: "A Thủy ca ca..."

Nhan Thủy Minh bị tiếng kêu này làm giật mình, đám trẻ con xung quanh đều gọi hắn là A Thủy ca ca, nhưng không ai có thể hiến hắn thất thần. Hắn nghiêm túc nhớ lại, cũng tỉnh táo hoàn toàn.

Ngoài trời đã sáng, tiếng chim hót lanh lảnh. Cả thể xác và tinh thần Nhan Thủy Minh đều thoải mái, đoán rằng người nên tới chắc đang đứng bên ngoài rồi. Hắn phủ thêm áo ngoài bên giường, lập tức mở cửa phòng, trong viện lại không có một ai, hắn đi quanh viện một vòng, ngay cả trên cành cây cũng không có bóng dáng quen thuộc, trên hàng rào tre lại treo chỉnh tề hai cuộn tranh chữ. Khóe môi cong suốt từ sáng của hắn dần hạ xuống, khuôn mặt lạnh nhạt không rõ vui buồn

Nhan Thủy Minh đứng đó một lúc lâu, nhìn chằm chằm cây đa trước viện như suy tư gì đó, đột nhiên cười nhạt xoay người về phòng.

Hắn rửa mặt xong lại bước ra, đọc sách viết chữ như mọi ngày, coi như chưa thấy gì cả, thỉnh thoảng lấy một miếng điểm tâm, khẽ liếc nhìn xung quanh.

Quả nhiên, không lâu sau hắn nhìn thoáng thấy một búi tóc lấp ló sau thân cây.

Nhan Thủy Minh ngồi yên bất động, kiên nhẫn có thừa, người kia lại không trốn được nữa, không an phận ló nửa cái đầu ra nhìn nhìn ngó ngó.



Ý cười trên mặt Nhan Thủy Minh càng đậm, nếu đã muốn chơi trố tìm, hắn sẽ chơi cùng y một lần. Nhan Thủy Minh đứng dậy châm trà, mốt lát sau vươn người bước hai bước về phía phòng, hắn hơi cử động liền thấy cái đầu kia lập tức lùi về.

Chỉ là giấu đầu mà quên giấu đuôi, góc áo màu xanh lá mạ bị gió xuân vén lên, treo trên bụi cây bên cạnh.

Nhan Thủy Minh vừa vẽ xong cái đầu trốn một nửa sau thân cây, lúc này thấy góc áo kia lại nổi nên tâm tư vẽ thêm cái đuôi, hắn nhấc tay vẽ một chiếc đuôi lông xù xù.

Nhan Thủy Minh rất hài lòng, đầu bút lại chấm mực, lưu loát viết một dòng chữ, vừa viết vừa cố ý nói lớn tiếng với không khí: "Bành Thạch Nhai này lỡ hẹn rồi, xem ra vẫn phải viết một đơn kiện đưa cho tri phủ đại nhân mới được."

Sau cây không có động tĩnh.

Nhan Thủy Minh viết "đơn kiện"cxong, đặt bút thật mạnh, đợi mực khô rồi cuộn tròn đút vào ống trúc, sau đó thực sự bước ra ngoài cửa.

Hắn cố ý không đi cửa chính, làm bộ không nhìn thấy đồ vật đã được trả về trước cửa chính, mà mở cánh cửa trúc bên góc sân trống.

Bành Thạch Nhai hoảng sợ, Nhan Thủy Minh còn chưa đi được vài bước y đã lộ đầu: "Đợi đã..."

Bành Thạch Nhai chạy vụt ra, lại bị bụi cây phía sau cản đường, "Roẹt...", góc áo vướng vào giữa những cành cây nhỏ, bởi vì y đột nhiên xông lên mà bị rách một lỗ, sợi vải thô và cành cây quấn hết vào nhau. Bành Thạch Nhai bị bụi cây níu chân, vừa vội vừa loạn, càng loạn càng không gỡ ra được, cuối cùng cả sợi đai buộc eo cũng bị quấn vào.

Y sợ Nhan Thủy Minh thật sự tức giận đi báo quan, hai mắt hoảng loạn nhìn hắn, vội vội vàng vàng giải thích: "Không có lỡ hẹn, ta trả rồi, treo ở cửa, huynh nhìn đi, ở bên đó!"

Trong giọng nói có cả giọng mũi mềm mại như đang làm nũng.



"Ồ, hóa ra là ở đây, ta còn tưởng ngươi trốn đi đâu rồi." – Nhan Thủy Minh cười đến gần, trong mắt không có nửa phần kinh ngạc.

Bành Thạch Nhai đúng là đầu đất, đến lúc này còn không nhận ra gì đó không bình thường, chỉ thấy Nhan Thủy Minh đi tới, y đang vướng víu cũng muốn giữ khoảng cách với hắn, nhưng mà không nhúc nhích được, y trực tiếp bẻ cành cây.

Bụi cây đang trong thời kỳ phát triển nhanh nhất, thân cây dai khỏe, y chỉ bẻ được lớp vỏ khô bên ngoài, bản thân y cũng không thoát được.

Nhan Thủy Minh đã đi đến trước mặt y, hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Hắn nhét ống trúc vào tay Bành Thạch Nhai, khom lưng kiên nhẫn gỡ đống sợi vải dây dưa với đống cành cây.

Bành Thạch Nhai không dám lên tiếng, ôm ống trúc lo sợ bất an, lại tham luyến lặng lẽ nhìn chằm chằm người bên cạnh mấy lần.

Nhan Thủy Minh biết cách gỡ, rất nhanh đã gỡ được ra, Bành Thạch Nhai cũng không dám nhìn thêm nhiều lần, chờ Nhan Thủy Minh ngẩng đầu, y lập tức quay mặt đi, bản năng mách bảo y nhấc chân chạy trốn.

Nhan Thủy Minh đã sớm đoán được y sẽ làm vậy, hắn gỡ đai lưng của y ra xóng cố ý nắm chặt trong tay, chờ Bành Thạch Nhai vừa động, hắn chỉ cần kéo nhẹ một cái là có thể kéo được y lại.

Khoảng cách càng gần, Nhan Thủy Minh có thể ngửi được mùi cỏ xanh nhàn nhạt trên người y. Hắn ngửi thêm mấy lần như muốn xác nhận lại, thơm.

Bành Thạch Nhai rụt vai, y cảm nhận được hơi thở ấm áp của Nhan Thủy Minh, đang phả bên gáy y, ấm áp ẩm ướt. Trái tim y nhảy lên thình thịch, lén lút duỗi tay nắm lấy một góc đai lưng, nhưng y không dám kéo, chỉ dám né tránh một chút xíu, nhưng y không lùi được nữa, trong mắt y toàn là bất an, run rẩy nói: "Không được, không được gần như vậy! Huynh buông ra được không?"



"Không được, buông ra có phải ngươi lại muốn chạy không?" – Nhan Thủy Minh cúi đầu nhìn y: "Ngươi còn cầm đơn kiện của ta nữa."

Bành Thạch Nhai vội vàng đưa ống trúc qua, được một nửa lại cầm thật chặt, bởi vì y chợt nhận ra trên tay mình là đơn hắn viết để kienj mình.

Y mím môi, dù trong tay nắm lợi thế, giọng điệu vẫn run run: "Huynh đừng kiện ta, ta đã trả lại huynh rồi, không làm hỏng chỗ nào cả."

Nhan Thủy Minh ra vẻ buồn rầu nghĩ ngợi, trầm ngâm nói: "Đồ đã trả về, nhưng ngoài nhà lúc nào cũng có một kẻ không minh bạch đến nhìn trộm ta, ta rất sợ hãi, cũng muốn nhờ quan gia điều tra nguyên nhân giúp ta."

Bành Thạch Nhai sửng sốt ngẩn người, lại cắn môi, tất cả rối rắm và quẫn bách hiện hết trên mặt, cuối cùng vẫn dùng im lặng để trả lời.

Đôi môi hồng hồng ban đầu bị cắn thành màu trắng bệch, y cắn rất mạnh, Nhan Thủy Minh nhìn dáng vẻ này của y bỗng thấy không đành lòng, một mặt hắn nghĩ có phải mình bắt nạt người ta quá hay không, một mặt lại thấy yên tâm thoải mái cho người ta một bậc thang: "Nếu không ngươi đọc thử xem đơn kiện này ta viết đúng không, có chỗ nào không đúng có thể sửa lại, ta sẽ không đổ oan ngươi."

Bành Thạch Nhai ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rì rì rút bức tranh trong ống giấy ra, mở tứng tí từng tí một, mới mở được một nửa, hàng lông mi dài và cổ tay Bành Thạch Nhai đều run lên, y kinh ngạc đỏ cả mặt.

Đó chẳng phải đơn kiện gì cả, chỉ là bức tranh vẽ một người đang trốn sau cây, bên cạnh viết sáu chữ to: Có phải ngươi thích ta không?