Nhan Thủy Minh đi được nửa canh giờ, trời bắt đầu tí tách mưa.
Bành Thạch Nhai bị giọt nước mưa phủ lên mặt đánh thức, y vội vàng đứng dậy xách thùng cá mập vào trong hành lang, thầm đếm ngón tay tính toán nửa canh giờ này hắn có thuận lợi về đến nhà hay không: Từ đây xuống chân núi nhanh nhất cũng mất một khắc, còn phải đi một đoạn đường từ thôn trang vào trong hành, vậy thì phải đi rất rất rất nhanh mới có thể không dính mưa...
Nghĩ vậy, Bành Thạch Nhai buồn bã nhìn bầu trời xám xịt, thầm trách cơn mưa này rơi không đúng lúc.
Thực ra trước kai y rất thích trời mưa, trời mưa sẽ bán được nhiều áo tơi, cây cỏ trong ruộng cũng sẽ mọc cao hơn, đặc biệt là nếu mùa thu mưa nhiều, quả lê trong vườn sẽ càng ngọt hơn.
Nhưng bây giờ quả lê của y đã đủ ngọt rồi.
Bành Thạch Nhai ôm thùng cá, bởi vì trời mưa, đám cá sôi nổi thò đầu lên mặt nước để thở, con cá chép nhỏ mà Nhan Thủy Minh cho y đã bị mấy con cá béo còn lại chiếm hết chỗ, đang nôn nóng bơi qua bơi lại giữa những kẽ hở nhỏ bé. Bành Thạch Nhai xắn tay áo vớt nó sang một cái chậu to khác, cá chép rơi tõm vào nước, vui sướng quẫy đuôi tung tăng nhả khí.
Bọt khí trong nước vừa trồi lên đã vỡ tan, Bành Thạch Nhai sửng sốt nhớ đến gì đó, lần trước Nhan Thủy Minh sai người mua cây lê trồng trong sân nhà y, ngày hôm sau đã đi rồi, y chờ đợi mấy ngày chỉ chờ được tin tức Nhan lão phu nhân qua đời...
Bành Thạch Nhai hơi sợ, thực ra từ khi nghe tin mẫu thân hắn bị bệnh, y đã thấy sợ rồi.
Nhưng Nhan Thủy Minh lại nói cho y biết đó chỉ là bệnh phong hàn bình thường: "Cuối xuân đầu hạ dễ nhiễm phong hàn, mẫu thân ta năm nào cũng bị một lần." – Hắn còn cố ý quay sang nhìn tiểu nha đầu chứng thực, tiểu nha đầu do dự gật đầu.
Ngoài an ủi, trước khi đi Nhan Thủy Minh còn vẽ cho y một bụi trúc, nói chờ đến khi hắn về mà y vẽ được cây trúc thì sẽ dạy y vẽ cục đá và đồi núi.
Rồi hắn còn dặn dò vài thứ khác nữa, cuối cùng Nhan Thủy Minh hôn trán y, nửa đùa nửa thật, nhưng lại rất nghiêm túc: "Vậy thì... Nếu ba ngày sau ta không về, chắc chắn là thân bất do kỷ, đến lúc đó phải nhờ ngươi tới cứu ta. Ngươi chỉ cần đến gõ cửa Nhan gia, nếu bọn họ không cho ngươi gặp ta, ngươi cứ đi báo quan, nói có người nhốt phu quân của ngươi."
Thế là sự lo lắng của Bành Thạch Nhai bị nhiễu loạn thành công, hai bên tai chỉ còn vọng hai hai tiếng phu quân, y ngốc nghếch gật đầu. Tiểu nha đầu ở bên cạnh nghe thấy cũng đỏ cả mặt, kinh hồn táng đảm, bị Nhan Thủy Minh bắt quay mặt đi. Hơi thở của Nhan Thủy Minh càng gần, mỗi lưỡi triền miên, hắn hôn y dịu dàng một hồi mới nhỏ giọng thì thầm: "Ngọt không? Thích không?"
Ngọt. Thích.
Bành Thạch Nhai xấu hổ chột dạ liếc sang tiểu nha đầu đang quay lưng về phía mình, nắm chặt tay áo hắn gật đầu, Nhan Thủy Minh cười: "Vậy thì phải vui vẻ lên, A Thủy ca ca sẽ không bỏ rơi bảo bối Nha Nha nữa. Đừng nghĩ lung tung nhiều, nhớ ta nhiều một chút."
Nếu Nhan Thủy Minh nói y đừng nghĩ lung tung, vậy thì y sẽ nghe lời. Nhưng y cũng không thể ngăn cản hoàn toàn suy nghĩ rối loạn được, không phải y không tin Nhan Thủy Minh, chỉ là y cảm thấy bất an với chuyện sinh lão bệnh tử, dù sao y cũng đã sống quá lâu với ác ý rằng y chính là kẻ mang đến tai ương bệnh tật cho người khác, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy như thế.
Bành Thạch Nhai đành phải đi ngủ, ngủ rồi sẽ không nghĩ đến gì nữa, y cởi quần áo nằm lên giường, trên giường có hương vị mát lạnh của Nhan Thủy Minh, còn có một bó hoa dành dành, y ôm lấy nó ngửi ngửi, cố gắng để mình vui vẻ hơn một chút.
Nhan Thủy Minh về đến nhà trời vẫn chưa mưa, hắn nhảy từ trên xe ngựa xuống vào thẳng trong viện của mẫu thân.
Hiển nhiên hắn cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, mẫu thân của hắn chưa bao giờ là người chuyện bé xé ra to, nay lại sốt ruột gọi hắn trở về, chắc chắn đã có chuyện gì đó. Tuy trên đường đã hỏi qua tiểu nha đầu nhưng nàng vẫn khăng khăng một hỏi ba không biết, chỉ nói loanh quanh là tình hình rất nguy cấp, lý do thoái thác này càng khiến người ta không thể yên lòng.
Nhưng tâm trạng hắn hoàn toàn thả lòng khi nhìn thấy cha hắn. Nhan lão gia đang đứng trong sân, còn có tâm trạng trêu đùa một con chim anh vũ lông màu xanh. Thấy Nhan Thủy Minh về, ông lập tức phất tay áo lạnh mặt, bày ra dáng vẻ uy nghiêm chỉ liếc nhìn con trai đang gấp gáp trở về của mình một lần, nhìn tinh thần có vẻ vẫn khỏe, chỉ là không nói lời nào.
Chờ Nhan Thủy Minh mở miệng gọi một tiếng "Cha", ông mới lạnh lùng hừ một tiếng, liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Còn biết về cơ à!"
Nhan Thủy Minh không có bất cứ cảm giác không thoải mái nào với thái độ của ông, ngược lại thầm chắc chắn: Một phần hắn có thể nhìn ra bệnh tình của mẫu thân không đáng lo ngại, một phần khác, cha hắn muốn thỏa hiệp trước.
Nhan Thủy Minh đối diện với đôi mắt uy nghiêm của cha mình một lát, Nhan phụ lại mặc kệ hắn, nhìn qua rồi khoanh tay định ra ngoài. Nhan Thủy Minh gọi ông lại, quy củ gọi một tiếng "Cha", rồi cười chân thành: "Đương nhiên là phải về nhà rồi."
Bước chân của Nhan phụ hơi dừng lại rất khó phát hiện, ra đến vừa vẫn bỏ lại một câu: "Đi thăm mẫu thân con đi, gần đây cứ nhắc đến con mãi, ta nghe mà sắp mọc kén ở tai rồi."
Đến khi vào trong phòng, quả nhiên mẫu thân đang khoác áo dựa vào đầu giường chờ hắn, sắc mặt có vẻ không đáng lo lại, thậm chí còn không có nửa phần mệt mỏi, chỉ là vừa nghe thấy tiếng bước chân đã vội che miệng ho hai tiếng.
Nhan Thủy Minh lập tức hiểu rõ, không vạch trần, vẫn ân cần hỏi han.
Nhan mẫu kéo tay hắn lại nói nhỏ: "Không có bệnh gì cả, ta chỉ dọa cha con thôi."
"Cha không sợ mà người sợ là con." – Nhan Thủy Minh ngồi xuống bên mép giường, thở dài: "Nhưng mà người trang điểm không giống chút nào."
Nhan mẫu cười to: "Dọa được hay không không quan trọng, quan trọng là có tác dụng, không phải cha con lập tức gọi con về đấy sao?"
Nhan Thủy Minh giúp bà chỉnh lại góc chăn, biết rõ còn hỏi: "Lệnh cấm là do hai người đặt, muốn bỏ lệnh gọi con về thì cứ gọi thôi, sao phải bày trò thế này làm gì."
Nhan mẫu hơi giận dỗi: "Con còn dám nói à, ai mà không biết lệnh cấm có nghĩa là gì, đã nói con lui một bước rồi về, con lại cứng đầu không nghe, cha con thì sĩ diện, nhìn xem hai cha con bây giờ còn ra thể thống gì nữa!"
Nhan Thủy Minh lắc đầu: "Một bước này con không lui được, bây giờ càng không thể lui."
Nhan mẫu sao lại không hiểu đứa con ruột của mình được, bà thở dài: "Biết con sẽ không chịu thua, trước giờ con đã quyết làm gì thì không ai khuyên được, bây giờ cũng đâu còn cách nào nữa? Chỉ có thể để cha mẹ lui bước thôi. Nếu con thực sự không muốn, hai ta sẽ không ép con thành thân nữa."
Nhan Thủy Minh hơi kinh ngạc, hắn tưởng phải mất ít nhất một tuần, không ngờ nhanh vậy đã thành công, lại còn được thỏa hiệp hoàn toàn. Hắn nghĩ ngợi một chút, chợt hiểu, cười khẽ: "Đây là ý của người, cha con cũng không nghĩ vậy."
"Cha con cũng có ý này. Ông ấy đã hết giận lâu rồi, chỉ thiếu cái cớ gọi con về thôi. Bây giờ con ngoan ngoãn ở trong nhà mấy ngày, lấy lòng ông ấy, rồi ông ấy sẽ đồng ý." – Nhan mẫu lén nói: "Thực ra trước kia ông ấy đã đi hỏi thăm chuyện này rồi, biết được đương kim thiên tử cũng có đam mê đó, mất hồn cả một đêm. Mấy ngày nay vẫn đang cân nhắc, con đừng làm ông ấy giận..."
Chưa kịp nói hết câu, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, Nhan mẫu lập tức che miệng ho khan kịch liệt.
Nhan phụ khoanh tay đứng ở cửa, tự mình gọi người dùng bữa: "Người cũng về rồi, đừng giả vờ nữa, ăn cơm."
Nhan mẫu thản nhiên ho nốt vài tiếng, Nhan Thủy Minh đỡ bà vào thính đường, cả đường đi bà không hề nhìn Nhan phụ lấy một lần như không muốn nói chuyện với ông. Nhan phụ cũng chỉ đứng xấu hổ chốc lát, rồi lại coi như không có gì đi theo.
Nhị đệ và tiểu muội đã ngồi đợi sẵn trong thính đường, đang kéo tiểu nha đầu hỏi đông hỏi tây, vừa thấy đại ca vào đã lập tức cấm ngôn. Nhan Thủy Minh vò hai mái đầu nhỏ, cười như không cười:"Muốn hỏi cái gì cứ hỏi ta là được."
Tiểu muội chớp đôi mắt tròn, hỏi thẳng tuột: "Đại ca, tân nương tử của huynh chạy rồi, huynh biết không?"
Nhan Thủy Minh gõ đầu nàng: "Biết, nhưng đó không phải tân nương tử của ta, không được nhận lung tung."
Nhị đệ đắc ý nói: "Thấy chưa, ta đã nói mà, đại ca biết chuyện còn thấy mừng nữa kìa!"
Nhan Thủy Minh lại véo mặt đệ đệ, khuôn mặt 11 12 tuổi này cũng không non mềm bằng gương mặt 17 tuổi kia, tiểu tử này chắc chắn lại không rửa mặt! Hắn ngồi xuống bên cạnh: "Đệ thông minh như vậy, nói thử xem vì sao ta vui?"
Nhị đệ nhìn trái nhìn phải, ghé vào tai Nhan Thủy Minh nói nhỏ: "Bởi vì huynh không thích nàng ấy."
"Cũng không phải chỉ vì thế." – Nhan Thủy Minh lắc đầu, kéo hai cái tai nhỏ tò mò, nhỏ giọng thì thầm: "Bởi vì hiện tại ta rất thích tân nương tử của ta."
Nhị đệ và tiểu muội ồ lên sợ hãi, ồn ào vô cùng, bị Nhan lão gia mắng một trận.
Nhị đệ le lưỡi cầm đũa oán giận: "Đại ca, nhất định đừng tìm tân nương tử hay cáu kỉnh, huynh nhìn cha đi, mẹ đã không nói chuyện với cha ba ngày rồi, bây giờ cha chỉ biết trút giận lên bọn đệ thôi."
Tiểu muội cũng nhỏ giọng phụ họa: "Đúng đấy, tân nương tử như thế nào, có bắt nạt bọn muội không?"
Nhan Thủy Minh tự hỏi một hồi, lập tức thay đổi sắc mặt hung ác: "Ta phải cảnh cáo hai đứa không được bắt nạt y, đến lúc đó nếu y bị bị bắt nạt ta sẽ đến hỏi tội."
Bên này nói nhỏ khe khẽ Nhan phụ ngồi ở vị trí giữa chỉ thấy mọi người nói chuyện vui vẻ vô cùng, còn mình ngồi xa không nghe được nửa chữ, xụ mặt gõ bàn: "Ăn không nói, ngủ không nói, ồn ào nhốn nháo còn ra thể thống gì!"
Thính đường lập tức yên tĩnh, Nhan Thủy Minh rót rượu cho Nhan phụ: "Trong nhà có nhiều thế thống từ bao giờ vậy?"
Nhan mẫu ngồi đoan chính không thèm liếc mắt: "Lải nhải chê bai. Cha con bây giờ chỉ muốn, tốt nhất là trong cái nhà này không cần ai cả, thê nhi có là cái gì, không hợp ý mình thì đuổi hết đi mới tốt, như vậy một mình mới là yên tĩnh nhất."
Nhan phụ nhíu mày, lại không dám cao giọng: "Nói bậy gì đấy! Ta nói không cần thê nhi khi nào, cả hai đều là người ta coi trọng nhất."
"Coi trọng mà đuổi con trai vào núi hơn một tháng không được về? Còn dám nói cả những đợi đoạn tuyệt phụ tử, bây giờ lại không dám nhậm." – Nhan mẫu không hề dao động, gắp cho tiểu muội một miếng sườn, tiểu muội lấm lét nhìn nhị ca, ăn không được mà không ăn cũng không được.
Lệnh cấm ban đầu là ý của Nhan mẫu, bà sợ hai cha con nhìn nhau ngày ngày nổi giận nên đành để một bên đi xa, nhưng bây giờ Nhan phụ không dám nhắc đến. Sau ba ngày cuối cùng Nhan phu nhân cũng chịu nói chuyện với ông, mặc dù mở miệng ra là châm chọc, Nhan lão gia chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt gắp thức ăn cho con trai nhỏ để đổi chủ đề, ra vẻ phụ từ tử hiếu: "Vừa nãy nói chuyện gì với đại ca mà vui vậy?"
Nhị đệ ăn đồ cha gắp, ánh mắt bay đến người Nhan Thủy Minh trưng cầu ý kiến.
Nhan Thủy Minh ở giữa tâm gió không hề hoảng loạn, dù sao lần này hắn về là để ngả bài.
Nhị đệ nhận được mệnh lệnh thẳng thắn thành khẩn: "Đang nói về tân nương tử của đại ca!"
Nhan phụ hơi hoàn hoãn, nhìn hắn một cái: "Ồ, tân nương tử gì, không phải nói không thành thân sao?"
Nhan Thủy Minh cố gắng thuận theo: "Cũng có thể thành thân."
Nhan phụ hơi kinh ngạc, tầm mắt nhìn sang phía Nhan phu nhân, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt ra lệnh cho ông mau ngậm miệng. Ông nghĩ một lát vẫn trầm giọng nói: "Tự con nghĩ thông suốt là được, thành thân, hay là có đam mê đặc biệt gì đó, cũng không phải không thể thương lượng."
Nhan Thủy Minh hiếm khi trịnh trọng đứng dậy hành lễ: "Đương nhiên việc thành thân với y không cần phiền đến cha, nếu như cha đồng ý, có thể chuẩn bị kiệu tám người nâng bất cứ lúc nào, con sẽ đưa người về."
"Có ý gì?" – Nhan lão gia nhận ra không ổn, Nhan phu nhân lại không có phản ứng gì, giống như đã hiểu rõ rồi.
"Có nghĩa là, giống như cha 20 năm trước, con cũng gặp được định mệnh của con, điều duy nhất khác với cha là, người của con là nam tử."
Quả nhiên không ổn, rất không ổn.
Thực ra một tháng này Nhan phụ đã cân nhắc không kém Nhan phu nhân là bao, có đôi khi cũng cảm thấy không có gì là 'cùng lắm thì', từ thời tổ tiên đến khi khai thác kinh thương, gia tộc bọn họ chưa bao giờ là người an phận thủ thường, cũng từng thấy không ít kỳ văn dị sự, những chuyện thế này cũng chẳng là gì cả... Nhan phụ cân nhắc tới lui suýt nữa cho rằng mình đã chấp nhận được rồi, nhưng khi nghe con trai mình muốn cưới một nam tử, ông vẫn cảm thấy thật vớ vẩn, lạnh lùng đứng dậy, cơm cũng không ăn nữa, chỉ bỏ lại một câu "Không đồng ý", rồi đi ra cửa.
Nhan mẫu vội chen lời: "Chỉ là thích một người thôi có gì to tát đâu! Cứ nhất định phải làm đến mức như Phó gia chắc, con gái vất vả nuôi lớn bỏ trốn theo người ta, đến giờ vẫn chưa tìm được!"
Nhan phụ càng thổi râu trừng mắt: "Trốn với ai! Nó dám!"
"Nếu đến lúc đó, cũng không phải không dám." – Nhan Thủy Minh nghiêm mặt nói, không vòng vo cũng không muốn kéo dài thời gian: "Vốn dĩ hôm nay con định đưa y về gặp hai người, nhưng sợ mẫu thân bị bệnh sẽ tức giận, chỉ có thể tạm thời để y lại trên núi. Nhưng con không dối gạt ngài, con rất nghiêm túc muốn đưa y về, con cũng đã nghĩ kỹ rồi, tình huống xấu nhất là hai người thực sự không cho phép con sẽ tự lập môn hộ cho y một gia đình. Đương nhiên, đến lúc đó ngài vẫn là phụ thân của co, cho dù ngài không muốn cũng không thể thay đổi được sự thật này."
Nhan phụ cứng người: "Con đã hạ quyết tâm rồi?"
Nhan Thủy Minh nói: "Phải. Giống như lúc trước ngài hạ quyết tâm phải cưới mẫu thân, dù tổ phụ ngăn cản đủ đường cũng không thể khiến ngài buông tay. Cha, điểm này con giống ngài."
Nhan phụ tức giận trừng mắt: "Vớ vẩn! Sao có thể giống nhau được?!"
"Không có gì khác nhau cả, người con đã chọn cũng sẽ không thay đổi. Y đã đợi con rất lâu rồi, lần này con sẽ không để y phải chờ đợi trong vô vọng nữa. Nếu ngài vẫn nhất quyết không đồng ý cũng không còn cách nào khác, con đã quyết tâm."
"Hừ! Vậy cứ để nó chờ đi!" - Nhan lão gia bước chân ra cửa hơi ngừng lại, cuối cùng phất tay áo tức giận bỏ đi, còn không quên quay đầu lại dặn dò quản gia: "Không có sự cho phép của ta không cho đại thiếu gia bước ra khỏi cửa."
Nhan: Bảo bối đừng lo, ta đi xe ngựa không bị ướt mưa.
Tác giả: Độc giả yêu quý cũng đừng lo, mặc dù mạch truyện càng lúc càng không thú vị nhưng chương sau sẽ kết thúc vui vẻ!