Đứa Bé Xui Xẻo

Chương 20




"Kẹt kẹt ——", mãi đến giữa trưa cửa phòng ngủ mới được kéo ra từ từ, đám chim rừng đang nghe lén thấy tiếng động bay đi tan tác, cũng có mấy con lớn gan chờ nam tử phong thần tuấn lãng bước ra ngoài rồi mới nhảy đến bệ cửa sổ dò đầu vào nhìn ngó.

Trong phòng rất yên tĩnh, những âm thanh kỳ quái ban nãy đã biến mất hoàn toàn, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhẹ từ trên giường, thỉnh thoảng có cả mấy tiếng hừ hừ mang theo giọng mũi.

Một lúc sau nam tử kia lại bước vào phòng, đặt chậu nước ấm trên cái giá cạnh giường, vắt khăn rồi xốc màn giường lên, trên giường lập tức hiện ra cảnh xuân phơi phới.

Bành Thạch Nhai đã mệt cực kỳ, yên tĩnh nằm bò trong đống chăn đệm hỗn độn, một góc chăn che trên mông y, còn lại phần lưng và đôi chân thon dài trắng trẻo lộ hết ra ngoài, cơ thể y cũng chẳng khá hơn đống chăn đệm kia là bao, khắp nơi phủ đầy dấu vết ái muội khó mà miêu tả được.

Nhan Thủy Minh có vẻ không quá hài lòng với kiệt tác của mình, hắn cúi người in thêm vài dấu lên bờ vai chưa bị nhúng chàm của y rồi mới tha. Người trên giường rên khẽ một tiếng, không biết rốt cuộc là thoải mái hay là không thoải mái.

Nhan Thủy Minh cười vén lên tóc mái mướt mát mồ hôi của y, hôn nhẹ một cái, dịu dàng hỏi: "Sao thế? Muốn nữa?"

Bành Thạch Nhai đáng lẽ đã ngủ rồi, nhưng trong lúc mơ màng y cảm giác mình nghe được tiếng của Nhan Thủy Minh, thế là ý thức mơ hồ vô thức đáp lại. Nhưng y quá mệt, không nhúc nhích nổi một ngón tay, hai mắt vẫn nhắm chặt nặng nề, chỉ có thể phát ra vài tiếng hừ hừ cố sức. Nhan Thủy Minh càng nhìn càng thấy đáng yêu, khóe miệng cong lên mãi không hạ xuống được, hắn nhẹ nhàng cầm khăn ấm lau cổ lau người cho y.

Vừa lau đến hõm eo Bành Thạch Nhai đã run giọng rầm rì, Nhan Thủy Minh thấy thú vị chạm bốn đầu ngón tay lên bốn dấu đỏ trên eo y, tự tiêu khiển trêu đùa y: "Không được, không được muốn nữa đâu, như vậy sẽ hỏng mất."

Bành Thạch Nhai lại hừ hừ mấy tiếng rồi không còn động tĩnh nữa, y được hầu hạ lau người thoải mái, chìm vào giấc ngủ say.



Không lâu sau, trong viện có người đến: "Thiếu gia?"

"Thiếu gia? Ngài... Ngài có đó không?"

Tiểu nha đầu đưa cơm tới đúng giờ, nhỏ giọng tìm người.

"Suỵt..." – Nhan Thủy Minh ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, thấy nàng lớn tiếng, hắn giơ một ngón tay lên môi ý bảo nàng nhỏ giọng thôi.

Tiểu nha đầu lập tức ngậm miệng, không nhịn được liếc nhìn vào trong phòng.

Nhan Thủy Minh đóng cửa lại ra nhà chính, cắt đứt tính tò mò của nàng: "Nuôi con thỏ núi, sợ người lạ."

Tiểu nha đầu tự giác gật đầu, cúi đầu đi theo.

Nhan Thủy Minh chỉ cho nàng đặt giỏ xuống rồi đuổi người đi, trước khi đi, hắn nghĩ ngợi rồi đưa cho nàng một thỏi bạc: "Buổi tối nhờ ngươi đi mua chút điểm tâm, bánh hoa mai lần trước, mua cả bánh hải đường, bánh mật, mỗi thứ một chút."

Tiểu nha đầu hơi khó xử, Nhan Thủy Minh trấn an nàng: "Họ biết cũng không sao, cứ nói là ta ép ngươi phải mua."

"À còn nữa, nhớ mang lên đây sớm."

Nhan Thủy Minh vốn định gọi Bành Thạch Nhai dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp, nhưng vào phòng thấy Bành Thạch Nhai ngủ ngon lành lại không nhẫn tâm gọi y dậy, hắn cũng chỉ ăn mấy miếng qua loa lót dạ.

Ăn xong không có gì làm, Nhan Thủy Minh cuối cùng cũng nhớ ra mình phải chép phạt《 Lễ Ký 》300 lần. Hắn lấy giấy bút, chấm mực, đặt bút.

Vài nét bút đã miêu tả được dáng người đang nằm sấp trong chăn đệm, lại thêm ngũ quan xinh đẹp, mái tóc rối bời...

Ban đầu chỉ là cảnh mỹ nhân nằm ngủ vô cùng đứng đắn, ai ngờ dần dần trật đường, Nhan Thủy Minh càng vẽ càng thấy thú vị, càng vẽ càng lộ liễu, cần cổ thon dài hơi ngẩng lên, đường cong nơi ngực và hõm lưng, mông tròn hơi cong cong và ngón chân đang cuộn tròn... Điềm tĩnh, e lệ, cầu hoan, tình tứ, tất cả đều là dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.



Nhan Thủy Minh vẽ mấy bức như vậy, thấy trời cũng dần tối, người trên giường vẫn nằm yên tĩnh không nhúc nhích dù chỉ một chút, dù sao cũng không thể để y ngủ mãi được, ít nhất phải dậy ăn một chút. Nhan Thủy Minh gác bút gọi y dậy, Bành Thạch Nhai vẫn nằm bò ngủ, dưới lớp chăn mỏng lộ ra một nửa vai và một cánh tay, ngón tay hơi cuộn lại đặt trên gối.

Nhan Thủy Minh ngồi bên mép giường nắm lấy bàn tay kia vuốt ve, vuốt qua vuốt lại mấy vết chai trên lòng bàn tay y, đang định gọi y đã thấy y hơi giật giật ngón tay tỉnh dậy.

Hai mắt đo đỏ vẫn còn hơi sưng ngốc nghếch mở ra, trong mắt toàn là vẻ ngây thơ vô tội như là không biết hôm nay là hôm nào.

Nhan Thủy Minh cũng không nói một lời, hứng thú nhìn y dần dần tỉnh táo.

Ánh mắt Bành Thạch Nhai dần dần hồi thần, trên gương mặt trắng nõn cũng dần hiện lên màu hồng phấn, y hít sâu một hơi vùi người vào trong chăn, động tác quá vội vàng khiến cả người y đều đau nhức, thế là Nhan Thủy Minh nghe thấy tiếng xuýt xoa rầu rĩ truyền ra từ trong chăn.

Nhan Thủy Minh nhịn cười, lột chăn để lộ gương mặt xinh đẹp kia: "Con thỏ lên giường lại biến thành rùa đen nhỏ hả?"

Rùa đen lắc đầu.

"Ngươi ăn đồ của ta, không chịu trách nhiệm thì thôi đi, lại còn muốn trốn đi đâu?"

Bành Thạch Nhai ngượng ngùng mờ mịt: "Không... không ăn mà."

Nhan Thủy Minh ôm cả chăn lẫn y dậy, vỗ vỗ nơi nào đó: "Nói dối, ngươi hỏi nơi này xem nó có ăn hay không."

Bành Thạch Nhai ngạc nhiên ngây người, hai mắt trợn tròn, một lát sau cả mặt đỏ bừng bừng đột nhiên vùi đầu vào ngực Nhan Thủy Minh không nói một lời.

Nhan Thủy Minh cười khẽ, vuốt nhẹ gáy y: "Được rồi, còn khó chịu không?"

Cái đầu trong lòng hắn lắc lắc, lại nhỏ giọng nói: "Hơi hơi."



"Vậy... Thoải mái nhiều hơn hay khó chịu nhiều hơn?"

Câu hỏi kỳ quái, Bành Thạch Nhai vờ như không nghe thấy.

"Nếu không thoải mái, vậy thì công sức cả sáng nay của ta đều uổng phí rồi sao." – Nhan Thủy Minh tỏ vẻ thất vọng tự nhủ: "Hóa ra không thích sao?"

"Thoải mái...... Cũng thích." – Bành Thạch Nhai lập tức lắc lắc đầu, rũ mắt ngửi mùi hương trên người hắn, một lúc lâu sau lại nói lí nhí: "Sẽ chịu trách nhiệm, nếu, nếu huynh muốn."

Tiếng y nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, Nhan Thủy Minh hỏi: "Muốn cái gì?"

Bành Thạch Nhai: "Muốn ta."

Nói xong y đã đỏ cả mặt lẫn tai, hoang mang luống cuống giải thích: "Muốn, muốn ta chịu trách nhiệm..."

Trong lòng Nhan Thủy Minh mềm nhũn, hắn xoa mạnh tóc y, cười khẽ hôn lên trán y: "Muốn, sao lại không muốn, ta muốn hết."

Bành Thạch Nhai ngây người một lát, sau đó không nhịn được mím môi cười làm lúm đồng tiền hiện lên, Nhan Thủy Minh liền hôn mạnh một cái lên má lúm đồng tiền của y.