Bành Thạch Nhai mê hoặc sôi trào, nhưng kỳ lạ là y thực sự không đau nữa, y giơ tay ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, lưỡi liếm liếm, hai mắt vẫn còn hơi run, y còn hồi tưởng lại cảm giác vừa nãy, đau thì không đau, chỉ hơi tê tê.
"Hiệu quả không tồi, có phải hay không?"
Nhan Thủy Minh thong thả nhìn Bành Thạch Nhai kinh ngạc gật đầu, lắp ba lắp bắp có vẻ không thể tin được: "Không ngờ, lại có... có cách thế này..."
Nhan Thủy Minh vốn tưởng rằng Bành Thạch Nhai chỉ ngây ngô đơn thuần chứ không phải ngốc, ai ngờ y thực sự không được thông minh cho lắm, Nhan Thủy Minh thấy thú vị, tiếp tục lừa y: "Ừm, bình thường ngươi bị xước nhẹ ở tay chỉ cần liếm một chút sẽ cầm máu phải không?"
Bành Thạch Nhai cúi đầu xòe tay nhìn ngón tay mình, dần dần lấy lại tinh thần: "Đúng vậy."
Nhan Thủy Minh chạm từng đầu ngón tay của y, nhẹ giọng nói: "Cũng như vậy thôi. Bây giờ ngươi bị thương trong miệng, không tự liếm được. Giống như người đuối nước không thể tự thở bình thường mà người khác phải hô hấp cho, giống nhau."
Bành Thạch Nhai tin hắn, chần chừ gật đầu. Nhưng y vẫn không nhịn được e lệ hổ thẹn, e lệ vì tiếp xúc quá mức thân mật, hổ thẹn vì Nhan Thủy Minh chỉ muốn giúp đỡ mình thôi mà mình lại không biết xấu hổ suy nghĩ bậy bạ.
"Cảm ơn." – Bành Thạch Nhai bình tĩnh một lúc rồi mới nói.
Nhan Thủy Minh tự trải một tờ giấy vẽ, nghe y nói vậy vui vẻ cong khóe môi, hắn duỗi tay đẩy nghiên mực đến trước mặt Bành Thạch Nhai: "Không có gì. Biết mài mực không, làm giúp ta đi."
Bành Thạch Nhai lập tức gật đầu, xắn tay áo đến giúp hắn mài mực. Biểu tình của y lại trở nên buồn bã, một lát sau y lặng lẽ nhìn Nhan Thủy Minh một cái, vẫn nhỏ giọng lầm bầm: "Cách này... Hình như không có hiệu quả lắm đâu."
Nhan Thủy Minh đọc được nửa câu còn lại từ trong ánh mắt y —— huynh cũng chữa thương cho người khác như vậy sao?
Nhan Thủy Minh cười: "Ừm, có lẽ thế thật, trước giờ ta cũng chưa có cơ hội thử, dù sao cũng không có mấy người có thể tự làm mình bị bỏng như thế." – Hắn lại nghiêm mặt nói: "Bị bỏng khó lành, nếu đau phải gọi ta."
Bành Thạch Nhai nghiêng đầu không nói, không biết ngại hay thích, bên má dần hiện lên đám mây đỏ, nhưng không còn buồn bã như vừa nãy nữa. Y hơi nhích một bước, không nhìn ngó linh tinh, đổ nước vào nghiên mực, ngoan ngoãn đứng bên cạnh mài mực.
Nhan Thủy Minh cầm bút đứng chờ, nhìn thấy cách Bành Thạch Nhai mài mực, động tác thuần thục, hướng mài lực mài vừa phải, hắn hơi kinh ngạc, không những y biết làm, mà còn làm rất giỏi.
Lúc này Nhan Thủy Minh mới để ý đến một vấn đề mình đã bỏ qua, phần lớn người trong thôn đều không biết chữ, Bành Thạch Nhai lại biết chữ.
Nhan Thủy Minh: "Có ai đã dạy ngươi à?"
Bành Thạch Nhai hơi ngừng lại, quay đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau mới cúi đầu "Ừm" một tiếng.
Không muốn nhiều lời.
Nhan Thủy Minh lại nói: "Cũng là hắn dạy chữ cho ngươi?"
Bành Thạch Nhai chỉ có thể trả lời: "Ừm, huynh ấy dạy ta một thời gian."
"Là bạn của ngươi?" – Ngoài người bạn đã mất vì bệnh từ năm 6 tuổi, Nhan Thủy Minh chưa từng nghe nói y có bạn nào khác.
Bành Thạch Nhai ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt y hơi nhòe đi, tự hỏi thật lâu mới nói: "Đúng vậy, huynh ấy rất tốt."
"Cho nên ngươi cũng thích hắn?"
Bành Thạch Nhai lại im lặng, cắn môi dưới, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chẳng khác gì so với mấy ngày trước hắn hỏi có phải y thích hắn không.
Nhan Thủy Minh đột nhiên híp mắt nhìn y chằm chằm, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn: "Bây giờ hắn ở đâu?"
Bành Thạch Nhai dứt khoát không nhìn hắn, mài mực xong đẩy lại về phía hắn, không đáp lời: "Dùng được rồi."
"Vì sao chỉ dạy một thời gian, rồi không dạy nữa?" – Nhan Thủy Minh rất tò mò về người kia.
"Huynh ấy về nhà." – Bành Thạch Nhai dừng một chút, nhìn về phía hắn: "Sau đó không nhớ rõ ta nữa."
Nhan Thủy Minh nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên: "Loại bạn này không xứng, ngươi cũng đừng nhớ hắn nữa."
Hắn chấm mực định hạ bút, lại thấy Bành Thạch Nhai không muốn đáp lời mình, giọt mực đầu tiên vốn phải rơi trên giấy lại bị hắn điểm nhẹ chóp mũi Bành Thạch Nhai: "Đừng nhớ đến hắn nữa, bây giờ không phải ngươi thích ta sao, nhớ ta thôi."
Nhan Thủy Minh phát hiện mới đến nơi cách biệt với con người mấy ngày thôi mà hắn đã càng lúc càng không biết xấu hổ, những lời này nói ra khỏi miệng không những không e lệ mà ngược lại còn thấy thú vị, rất hứng thú thưởng thức cảnh đẹp ý vui, mỹ nhân trước mặt.
Chỉ thấy người trước mắt bị đánh tan cảm xúc lạnh lạnh trong người, đầu tiên là thẹn thùng nói "Được", sau đó mới giơ tay cọ lung tung, chóp mũi nai con bị y cọ cọ thành mèo mướp lem nhem. Y vốn đã trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, bây giờ bị màu mực dính trên mặt cùng hai gò má hồng hồng thực sự rất giống bức tranh thủy mặc hoa đào. Nhan Thủy Minh nhìn hơi nheo mắt: Thế này còn nói không phải con thỏ thành tinh sao?
Rõ là đến quyến rũ hắn!
Nhan Thủy Minh nhìn một lát, giơ tay lau đi giúp y, Bành Thạch Nhai lại thở phào một hơi, bỗng y nhớ đến cái gì đó, rướn cổ nhìn lên trời, cũng có thể là nhìn mặt trời, sau đó nhìn chằm chằm về phía cái cây ngoài sân một lát, y vừa lau mặt vừa sốt ruột đứng lên.
"Ta, ta phải đi." – Bành Thạch Nhai dừng một chút, dường như sợ hắn hiểu lầm cái gì, lại giải thích: "Phải ăn cơm."
Nhan Thủy Minh nhìn trời, cũng đứng dậy: "Vậy ăn cùng nhau."
"Không được, không được."
"Có gì mà không được." - Lời còn chưa dứt, cách đó không xa đã thấp thoáng bóng dáng của tiểu nha đầu.
Khi hắn quay đầu lại, Bành Thạch Nhai đã chạy ra, để tránh bị bắt gặp, y còn quen cửa quen nẻo chạy sang cánh cửa bên hông nhà.
Nhan Thủy Minh cười bất đắc dĩ, cũng chỉ đành chiều theo ý của y, phối hợp giúp y chắn tầm nhìn của tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu vào nha nghi hoặc nhìn một vòng xung quanh, bị Nhan Thủy Minh hỏi: "Tìm cái gì?"
Tiểu nha đầu lập tức thu hồi tầm mắt, chỉ chỉ rào chắn phía nam, cẩn thận nói: "Hình như vừa nãy có người chạy ra."
"Là yêu tinh trong núi, con thỏ tinh hay gì sao?"
"Chắc... Chắc là nô tỳ nhìn lầm." – Tiểu nha đầu không biết nói gì, cũng không dám nhìn xung quanh nữa, nhanh chân nhanh tay dọn cơm lên.
Cha hắn quả không hổ là thương nhân ưu tú, am hiểu kỹ xảo đàm phán, lúc nào cần thương lúc nào cần đánh ông đều sắp xếp rất rõ ràng.
Nhan Thủy Minh nhìn cả ba món ăn trên bàn đều là món mình không thích, hắn miễn cưỡng gắp một miếng có thể ăn tạm: "Ừm, hôm nay không có cá sao?"
"Lão gia nói, chờ ngài suy nghĩ cẩn thận rồi về nhà sẽ có rất nhiều cá để ăn, nếu muốn lão gia làm cho ngài cũng được."
Tác giả: Ban đầu biết để giải sầu, mà sao tui càng viết nó càng bị sầu thì phải làm sao..... Haizzz! Hối lỗi đi ′д';