Mùng mười, hôm nay là ngày quay trở lại đi làm sau kì nghỉ Tết.
Mấy hôm Hàn Thượng Phong vẫn chưa dẫn Cơ Uyển đi chơi được đâu vì hai người còn bận đi du lịch cùng gia đình. Mặc dù không nhiều không gian riêng lắm nhưng mà vui.
Thế mà hôm nay lại vừa vặn trùng với ngày Valentine.
Tới công ty, Cơ Uyển được chào đón vô cùng nồng nhiệt. Socola được tặng thì chất chồng cao như núi. Có nhân viên nam, có nhân viên nữ. Hầu như ai trong AC cũng đều tặng socola cho Cơ Uyển và Tiểu Hy.
Riêng Vũ Khiêm thì được rất nhiều nhân viên nữ tặng socola, còn có cả đối tác nữa chứ.
Bây giờ, phòng làm việc của ba người đứng đầu AC... chỉ toàn là socola.
Nếu như còn là lúc đi học đại học, Cơ Uyển nhất định sẽ đem tới cửa hàng bán lại vì ăn không hết. Nhưng mà... bây giờ đi bán lại có hơi kì.
Thế là cô đành cho người đem số socola chất đống này đem về biệt thự để dành ăn dần.
Tới Hàn thị, cô cũng bất ngờ khi nhận được socola. Thôi thì cũng đành vui vẻ nhận cho nhân viên vui chứ chẳng lẽ lại từ chối, nói là tôi nhiều socola lắm rồi?
Nhưng mà đây chưa phải điều bất ngờ nhất của ngày hôm nay.
Cơ Uyển đang ở trên phòng làm việc đếm xem có bao nhiêu hộp socola thì điện thoại nội bộ nói Hạo tổng của Hạo thị muốn gặp cô, hiện đang ở trong phòng tiếp khách ở tầng bốn mươi.
Ban đầu cô có hơi ngạc nhiên, tự hỏi anh ta tìm cô làm gì. Nhưng mà thôi kệ, cô cũng chẳng thèm quan tâm tới nữa.
Vào phòng tiếp khách, Cơ Uyển cẩn thận đóng cửa lại rồi mới nhìn vào trong.
"Ôi mẹ ơi!" Cơ Uyển giật mình, ngạc nhiên lấy tay che miệng lại, lưng va vào cánh cửa.
Trước mắt cô... Là cái quái gì vậy?
Một đống cánh hoa hồng màu đỏ được rải xuống nền gỗ của căn phòng, xếp thành một hình trái tim lớn. Mà đứng ở giữa... lại là Hạo Minh.
"Minh tiên sinh, anh đang làm gì vậy? Cánh hoa rải đầy ở đây là tỏ tình ai vậy? Nhân viên quét dọn của chúng tôi sẽ mệt lắm đấy." Cơ Uyển nhìn Hạo Minh bằng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh.
Hạo Minh không nói gì, tiến lên phía trước, đặt bó hoa hồng trên tay vào tay cô.
"Valentine vui vẻ." Anh nở nụ cười trầm ấm, sau đó lại quỳ một chân xuống đất, nâng bàn tay phải của cô lên, đặt lên một nụ hôn.
"A... An... Anh đang làm cái gì vậy?" Cơ Uyển mở lớn mắt, không tin vào những gì đang diễn ra, giọng lắp ba lắp bắp.
"Cơ Uyển, thật ra tôi thích em từ lâu rồi." Hạo Minh ngẩng mặt lên, nhìn cô bằng ánh mắt chân thành.
Mẹ ơi! Có đánh chết cô cũng không thể tin được những gì đang xảy ra.
Lời tỏ tình từ một đại Boss của tập đoàn cạnh tranh lớn của Hàn thị với phu nhân của Boss lớn nhà Hàn thị.
"M.. Minh tiên sinh. Xin lỗi nhưng mà tôi đã có..."
Cơ Uyển chưa kịp nói hết lời thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
"Hạo Minh. Anh đang làm cái gì vậy?" Hàn Thượng Phong tức giận xông vào, mặt hằm sát khí.
"Anh... Em..." Cơ Uyển nhìn Hàn Thượng Phong, lúng túng không biết nên nói gì.
Hạo Minh đứng thẳng người dậy, dùng ánh mắt tương tự mà nhìn Hàn Thượng Phong.
"Anh nói tôi đang làm gì ư? Tôi mới là người phải hỏi anh câu đó."
Hàn Thượng Phong phẫn nộ tới đỉnh điểm, nhìn một lượt căn phòng.
"Từ bao giờ mà Hàn thị của tôi biến thành nơi để anh tỏ tình hả?"
"Bớt giận bớt giận." Cơ Uyển nhanh chân đặt bó hoa xuống bàn, chạy lại vỗ vỗ làm Hàn Thượng Phong trấn tĩnh lại.
"Còn em nữa. Đang đâu đi xuống đây làm gì?" Hàn Thượng Phong trừng mắt nhìn Cơ Uyển.
"Ài! Đừng nóng." Cơ Uyển cười cười.
"Là tôi gọi cô ấy xuống." Hạo Minh lên tiếng giải thích.
"Có phải là em có ý đồ bất chính, muốn ngoại tình có phải không?" Hàn Thượng Phong lại nhìn Cơ Uyển mà lớn tiếng.
Cơ Uyển nghe xong liền trừng mắt nhìn Hàn Thượng Phong, kéo lấy cà vạt của anh.
"Ai có ý đồ bất chính hả? Ai ngoại tình? Đừng có đổ thừa cho em. Người ta có ý tốt thôi mà anh hà tất gì phải đổ hết lên đầu em thế hả."
Hạo Minh dường như cũng có một vài phần hiểu ra. Lại nhìn thấy chiếc đồng hồ màu bạch kim cùng chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của tay trái Cơ Uyển, anh phần nào hiểu ra.
Hạo Minh lấy tay đập vào mặt mình một cái rồi cười.
"Thì ra em đã có chồng rồi. Vậy mà tôi cứ tưởng em còn độc thân, định theo đuổi em nữa chứ."
Nghe thấy giọng cười vui vẻ của Hạo Minh, Cơ Uyển cùng Hàn Thượng Phong đều nhìn về phía anh. truyện đam mỹ
"Hàn Thượng Phong, anh số tốt thật đấy. Không ngờ cô ấy là vợ anh. Chúc mừng." Hạo Minh lại vui vẻ cười.
Điều này nằm ngoài dự đoán của cô.
"Cơ Uyển, mong em nhớ những lời hôm nay của anh. Mong chúng ta vẫn sẽ là bạn." Hạo Minh đi tới, cầm bó hoa lên rồi đưa cho Cơ Uyển.
"Đây là tấm lòng của tôi, mong em nhận lấy. Coi như là chúc phúc cho hai người."
Nói rồi anh ta đi ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cơn giận của Hàn Thượng Phong cũng đã nguôi ngoai, hai người ngơ ngác nhìn nhau.
"Anh ta tỏ tình với em?"
"Ừ. Hình như... là vậy." Cơ Uyển chớp chớp mắt.
Trở lại phòng làm việc của Hàn Thượng Phong, Cơ Uyển ngồi xuống ghế sofa, rót một cốc nước rồi uống cạn. Chuyện từ nãy diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ làm cô không kịp đỡ nổi. Tỏ tình xong, thấy có chồng rồi là buông bỏ một cách vui vẻ. Quả là con người lạc quan.
"Quà Valentine của em đâu?" Cơ Uyển tháo giày, khoanh tay lại, ngồi khoanh chân trên chiếc ghế sofa mà nhìn Hàn Thượng Phong bằng ánh mắt chất vấn.
Hàn Thượng Phong nhìn cô mà nghiêm túc, hỏi lại: "Thế quà của anh đâu?"
"Chưa đến lúc." Cơ Uyển trả lời ngắn gọn.
"Anh cũng vậy. Chưa đến lúc." Hàn Thượng Phong nhún vai.
- ----------
Buổi tối, Hàn Thượng Phong không ngờ lại dẫn cô ra biển, thuê một chiếc du thuyền.
Trên thuyền gió lạnh, Cơ Uyển đứng ở ngoài ngắm sao mà lạnh gần chết.
Nhưng mà sau đó lại cảm thấy ấm áp vì Hàn Thượng Phong đã ôm cô, hai người cùng nhau ngắm sao, ngắm mặt biển dập dềnh.
"Quà của anh đâu?" Hàn Thượng Phong nhỏ giọng.
"Đợi lát nữa." Cơ Uyển hơi nghiêng đầu.
Khi trời ngày càng lạnh, hai người đi vào trong.
Hàn Thượng Phong pha cho cô một ly ca cao nóng, hai người ngồi bên cạnh nhau thưởng thức vị ngọt của ca cao.
"Anh muốn có quà chưa?" Cơ Uyển ngồi xuống giường, nghiêng đầu hỏi.
"Muốn." Hàn thượng Phong khẽ nhún vai.
"Lại đây." Cơ Uyển ngoắc ngoắc tay. Hàn Thượng Phong nghe lời cô, lại gần.
Cô đứng thẳng người dậy, ôm lấy cổ anh rồi đặt môi mình lên môi anh. Thật ra cô định làm cho anh một bất ngờ lớn hơn cơ. Nhưng tại anh đưa cô lên du thuyền, không về nhà nên kế hoạch bỏ hết.
"Hài lòng chưa?" Là Cơ Uyển chủ động hôn anh nhưng anh lại chiếm mất quyền chủ động của cô, hôn cô tới nỗi thở không ra hơi, mặt đỏ hết cả lên.
"Chưa đủ." Anh nhếch môi cười, sau đó đẩy cô xuống giường, lại tiếp tục hôn cô.
Sáng sớm, tiếng chuông báo thức làm cặp đôi đang ôm nhau ngủ thức giấc.
Năm giờ sáng. Hàn Thượng Phong giúp Cơ Uyển mặc quần áo vào rồi dẫn cô lên trên tầng của chiếc du thuyền.
Gió buổi sáng có chút lạnh, Hàn Thượng Phong ôm cô ngắm cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt.
Là bình minh. Bình minh trên biển.
Mặt trời to lớn ở phía đường chân trời, nơi ngăn cách giữa biển mênh mông và bầu trời rộng lớn. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời làm mặt biển trở nên lấp lánh.
"Thích không?" Hàn Thượng Phong hỏi khẽ.
"Thích." Cơ Uyển gật đầu.
Vậy là một điều ước nữa của cô đã được thực hiện. Ngắm bình minh trên biển.