Dụ Vợ Yêu Về Nhà: Bà Xã Ngoan Nào!

Chương 85: Bà xã




Hôm nay AC đã chính thức vào kì nghỉ Tết cho nên Cơ Uyển có thể thảnh thơi ở nhà, không vướng bận điều gì. Cùng lắm buổi chiều cô lại đến Hàn thị làm mấy việc nhàm chán.

Hàn Thượng Phong đã đi làm từ sớm, bây giờ cũng chỉ còn mình cô ngồi ở nhà chơi với Lily mà thôi.

Quả thực có chút tẻ nhạt.

Cơ Uyển ngồi dưới giàn hoa, tay vuốt ve Lily, suy nghĩ thì bay đến tận phương trời nào không hay.

Càng nghĩ cô lại càng thấy cuộc sống tẻ nhạt. Haizzz.

Đang lúc chán, Cơ Uyển lại mở điện thoại lên rồi lướt linh tinh. Không có gì thú vị cả.

Cơ Uyển ngồi lướt điện thoại một hồi lâu rồi lại đi lên phòng. Vừa mở ti vi lên đã thấy mấy cái quảng cáo liên quan tới tết. Đột nhiên Cơ Uyển nảy ra một ý nghĩ. Không biết Hàn Thượng Phong mặc trang phục truyền thống sẽ thế nào nhỉ? Sắp đến Tết rồi, cô cũng nên chuẩn bị gì đó chứ nhỉ.

Thế là Cơ Uyển mang đôi chân vẫn đau nhức kia đi sang phòng thiết kế. Cô lấy giấy với mấy đồ nghề để phác thảo đặt lên bàn, ngồi nghiêm túc vẽ ra.

Đúng là dồn sức vào những việc mình thích thì thời gian trôi qua vô cùng nhanh. Mới đó mà đã gần mười hai giờ trưa rồi.

Nếu không phải Hàn Thượng Phong lên phòng gọi cô thì cô chưa chắc đã biết bây giờ đã trưa.

"Bà xã, anh về rồi." Hàn Thượng Phong lao vào ôm lấy Cơ Uyển, tì cằm lên vai cô.

Cơ Uyển khẽ gật đầu: "Ừm."

Do quá chuyên tâm vào bản thiết kế nên Cơ Uyển cũng không chú tâm tới Hàn Thượng Phong nữa.

"Em đang vẽ gì vậy?" Hàn Thượng Phong nhìn vào bản thảo rồi lại nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.

"Trang phục đón Tết." Cơ Uyển quay đầu, nhìn Hàn Thượng Phong rồi cười.

"Được rồi, không cần vẽ nữa, ăn cơm thôi." Hàn Thượng Phong cướp lấy cây bút trong tay Cơ Uyển.

Cơ Uyển nhíu mày quay lại, đang định nói gì đó thì liền bị chặn lại. Đôi môi mềm mại của cô bị Hàn Thượng Phong chiếm giữ hoàn toàn. Sau đó, cả người cô bỗng nhẹ tênh, bị Hàn Thượng Phong bế lên.

Anh bế cô xuống dưới lầu, đặt cô ngồi xuống ghế.

Trên bàn toàn mấy món mà cô thích ăn, trông vô cùng bắt mắt, nhìn vào là thấy đói.

Cơ Uyển đang không biết nên ăn cái nào trước thì trong bát đã xuất hiện một con tôm đã bóc vỏ. Cơ Uyển bất ngờ nhìn con tôm trong bát rồi lại nhìn Hàn Thượng Phong. Anh đang chăm chú bóc tôm cho cô.

Cơ Uyển nhìn con tôm trong bát rồi bật cười.

"Em nghi ngờ anh cũng từng bóc tôm cho nhiều người rồi." Cô gắp con tôm trần trụi kia lên lên, nhìn chăm chú một lúc rồi lại mỉm cười nhìn Hàn Thượng Phong.

Hàn Thượng Phong nhìn cô một lúc lâu rồi nói: "Em nghĩ vậy ư? Đây là lần đầu tiên anh bóc tôm cho người khác. Thậm chí từ trước tới giờ anh không hề động đến một con tôm nào."

Cơ Uyển nhìn Hàn Thượng Phong bằng ánh mắt kinh ngạc.

"Em là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng được anh bóc tôm cho đấy." Hàn Thượng Phong bỏ con tôm vừa mới bóc xong vào miệng của Cơ Uyển.

"Vậy sao? Thế thì phải trân trọng rồi." Cơ Uyển cười cười, vừa nhai vừa nói.

Ăn xong, Cơ Uyển ra phòng khách ngồi, sẵn tiện sai bảo Hàn Thượng Phong.

"Nước."

Một cốc nước dâng tới tận miệng.

Cơ Uyển lại nằm xuống đùi Hàn Thượng Phong, giống hệt một con mèo nhỏ. Có cảm giác như cô đang làm nũng với Hàn Thượng Phong chứ không phải sai bảo.

Một giờ chiều, Cơ Uyển thay đồ xong xuôi, cùng Hàn Thượng Phong đi tới Hàn thị.

Hôm nay cô không đi giày cao gót như mọi khi mà chỉ là một đôi giày bệt. Nói bệt cũng không đúng vì nó là một đôi giày đế vuông cao hơn hai phân.

"Dương tổng, may quá cô ở đây. Chúng ta đang thiếu người mẫu, cô có thể tham gia chụp ảnh quảng cáo được không?" Một nhân viên nữ chạy tới, bộ mặt gấp gáp.

Cơ Uyển nhìn Hàn Thượng Phong rồi lại nhìn cô nhân viên, cười: "Được, đúng lúc tôi không có việc gì làm."

"Vậy tốt quá! Chúng ta mau đi thôi."

Cơ Uyển đi theo nữ nhân viên kia, Hàn Thượng Phong cũng đi theo Cơ Uyển.

Sự xuất hiện của Cơ Uyển trong phòng chụp ảnh không có gì là lạ bởi vì cô cũng thường xuyên giúp họ chụp ảnh quảng cáo sản phẩm. Nhưng lần này... tại sao Boss lại rảnh mà tới phòng chụp ảnh?

Mọi nhân viên đều sửng sốt khi nhìn thấy Hàn Thượng Phong, ai nấy cũng dừng tất cả mọi việc, cúi người chào.

"Hoan nghênh Boss."

Chiếc ghế sofa được nhường lại cho vị tổng giám đốc băng lãnh nhìn phát sợ kia. Cơ Uyển thì ngồi xuống bàn trang điểm để nhân viên trang điểm.

Một lúc sau, Cơ Uyển được dẫn vào phòng thay đồ.

Bộ đồ màu đen hở lưng, ngực khoét sâu, ôm sát những đường cong quyến rũ của Cơ Uyển. Thân hình gợi cảm cứ vậy nổi bật làm cho toàn bộ nhân viên phải há hốc mồm.

Khi Cơ Uyển bước ra, Hàn Thượng Phong lập tức nhíu mày, cất giọng lạnh lùng đến đáng sợ.

"Ai thiết kế bộ trang phục này?"

Tất cả nhân viên đều toát mồ hôi, nhà thiết kế mãi mới có dũng khí để lên tiếng.

"Thưa Boss, tôi là người thiết kế."

"Đổi ngay bộ trang phục khác, nếu không thì đuổi việc." Hàn Thượng Phong liếc ánh mắt sắc bén về phía nhà thiết kế kia.

"Vâng vâng." Nhà thiết kế kia cố gắng nở nụ cười gượng gạo, đúng là sợ chết khiếp đi được.

Cơ Uyển nhìn Hàn thượng Phong rồi nhún vai một cái, lại đi vào phòng thay đồ.

Một lúc sau, Cơ Uyển lại bước ra với một bộ đồ trông còn gợi cảm hơn. Cơ Uyển đã khuyên cô nhân viên kia là nên chọn bộ khác đi nhưng mà cô ấy vẫn cố chấp không chịu nghe, nói là quản lí sẽ trách phạt. Thôi thì cô cũng chẳng phải chủ, cứ mặc bộ mà người ta đưa vậy.

Đúng như cô dự đoán, mặt của Hàn Thượng Phong đen sầm lại, như đám mây đen đầy giông bão. Hàn khí bắt đầu tỏa ra, bao trùm khắp căn phòng khiến ai nấy đều hoảng sợ.

"Đuổi việc." Hàn Thượng Phong nói hai từ như tiếng sét đánh, làm kinh hoàng tất cả mọi người.

"Ầy! Có nghiêm trọng vậy không?" Cơ Uyển lên tiếng thổi bay bầu không khí đáng sợ này.

Mọi người giờ đây lại dồn hết ánh mắt vào người Cơ Uyển. Thật không ngờ Dương tổng lại có thể nói chuyện như vậy với Boss. Lợi hai ghê.

Hàn Thượng Phong im lặng một hồi lâu, Cơ Uyển lại nói tiếp.

"Để tự tôi chọn trang phục." Cô quay sang nói với nhà thiết kế cùng quản lí. Nói rồi cô lại đi vào trong.

Bộ đồ mà Cơ Uyển chọn có màu trắng, vừa thanh tao vừa nhã nhặn, không lộ liễu một chút nào.

"Bắt đầu được rồi." Cơ Uyển nhẹ nhàng cất tiếng. Giọng nói trong trẻo kết hợp với vẻ ngoài xinh đẹp trong bộ váy trắng kia, Cơ Uyển như biến thành một nàng tiên vậy.

Tiếng chụp ảnh lách tách vang lên, cả căn phòng rơi vào trạng thái im lặng, chỉ còn lại tiếng máy ảnh cùng tiếng khen ngợi của thợ chụp ảnh cùng quản lí.

Hàn Thượng Phong ngồi ở sofa, chăm chú nhìn Cơ Uyển trong đủ mọi biểu cảm.

Không hổ là vợ anh, lúc nào cũng xinh đẹp.

Phần chụp ảnh của cô kết thúc, Cơ Uyển lại chỗ Hàn Thượng Phong, ngồi xuống.

"Nước." Cơ Uyển dựa người vào ghế, khẽ lên tiếng.

Hàn Thượng Phong rót một ly nước đưa tới tận miệng cho cô.

Uống xong một hơi, Cơ Uyển mới để ý mọi ánh mắt đang tập trung về phía cô. Trời ạ! Quên mất đây là công ty, không phải ở nhà.

Cơ Uyển cười cười với mọi người rồi đẩy Hàn Thượng Phong ra.

"Boss... Ô! Chị dâu, chị cũng ở đây sao?" Nghiêu Vũ không biết ở đâu đi vào, phá tan bầu không khí nghi hoặc này.

Chị dâu? Mọi nhân viên lại nhìn Cơ Uyển.

"Boss, lão phu nhân vừa đến đây, nói là đến tìm thiếu phu nhân đi dạo phố sắm Tết."Nghiêu Vũ lại tiếp tục nói.

Trời ạ! Nghiêu Vũ ơi là Nghiêu Vũ, cậu hại chết tôi rồi! Cơ Uyển khóc thầm trong lòng.

"Được rồi. Bảo bà nội ngồi đợi một lúc. Lát nữa tôi sẽ cùng Cơ Uyển dẫn bà đi dạo." Hàn Thượng Phong gật đầu rồi đứng dậy.

Mẹ ơi! Hàn Thượng Phong không giúp cô thì thôi. Đã vậy còn... Haizzz! Hết nói nổi mà. Đến nước này chỉ còn biết thừa nhận thôi chứ sao.

"Nghiêu Vũ, tôi đi cùng cậu." Cơ Uyển nhanh chân chạy theo Nghiêu Vũ. Thoát khỏi mấy ánh mắt nghi ngờ này là tốt nhất.

"Em chạy đi đâu? Bà xã." Hàn Thượng Phong kéo lấy eo Cơ Uyển, không cho cô chạy thoát, vẻ mặt cười nham hiểm.

"Hơ hơ! Đi... tìm bà nội!" Cơ Uyển nở nụ cười nhạt, tay chân cứng đờ như không thể nhúc nhích được nữa.