Hàn Thượng Phong dắt Cơ Uyển vào một căn phòng lớn, cách bài trí vô cùng đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ, Hàn Thượng Phong lấy ra một tập tài liệu, đặt lên.
"Cái này là hợp đồng hợp tác với AC, sau này em sẽ có việc phụ trách thiết kế trang phục cho tôi đồng thời làm đầu bếp riêng của tôi." Hàn Thượng Phong nhàn nhã dựa người vào chiếc ghế.
"Hả? Tôi? Đầu bếp?" Cơ Uyển nhăn mặt, chỉ tay vào chính mình.
Hàn Thượng Phong không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
"Tôi nấu dở lắm, đừng bắt tôi phá bếp chứ! Thiết kế trang phục thì còn được." Cơ Uyển khoanh tay, dựa vào bức tường, lắc đầu nói.
"Không sao! Em phá cái nào tôi xây cái đó." Hàn Thượng Phong đắc ý.
Cơ Uyển đơ người, nụ cười trên môi cứng đờ lại. Đây chính là người vung tiền như nước trong truyền thuyết sao?
"Nhưng mà AC cần có cả chữ kí của tổng tài. Chữ kí của tôi không có đủ quyền hạn." Cơ Uyển bất đắc dĩ thở dài.
"Em yên tâm. Mọi chuyện đã được tôi sắp xếp. Từ ngày mai em có thể đến đây để làm việc. Tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho em. Còn hôm nay thì cho em nghỉ ngơi."
"Coi như Hàn thiếu anh còn có chút lương tâm." Cơ Uyển cười cười.
Cô cầm cây bút trên bàn lên, nét bút uyển chuyển viết trên tờ hợp đồng. Hợp đồng chính thức được kí kết.
Hàn Thượng Phong khá bận cho nên không để ý tới cô nữa. Cô vui mừng đi tìm Tiểu Hy. Nhất định hôm nay phải chơi cho thỏa thích.
Cơ Uyển gọi điện cho Tiểu Hy, địa điểm là một khu trung tâm thương mại. Cơ Uyển không muốn đi xe của Hàn gia nên bắt một chiếc taxi cho tiện.
"Alo. Có chuyện gì vậy?"
Trên taxi, bỗng có người gọi đến cho Cơ Uyển.
"Anh xuống máy bay rồi. Chẳng lẽ em muốn bỏ rơi anh sao?" Giọng một người đàn ông vô cùng vui vẻ vang lên ở đầu dây bên kia.
"Anh về sớm vậy sao? Sao không báo trước với em một tiếng?" Cơ Uyển vui vẻ trả lời.
"Tại lo lắng cho cô nhóc như em nên anh mới phải đi sớm một chút. Mau đến đón anh đi. Anh sắp chết vì chờ rồi đây."
"Tới liền. Đợi một lát nha!"
Chiếc taxi đổi hướng, đi thẳng về sân bay thành phố.
"A Khiêm!"
Cơ Uyển xuống taxi, liền chạy ngay tới phía một người đàn ông cao lớn. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi và chiếc quần âu màu đen, khuôn mặt tuấn mĩ, mái tóc phất phơ trong làn gió nhẹ, đôi mắt được che lại bởi chiếc kính râm.
Người đàn ông dang rộng cánh tay, ôm Cơ Uyển vào lòng.
"Tiểu nha đầu, sao trông em lại gầy thế kia?" Vũ Khiêm tháo mắt kính xuống, khẽ véo má Cơ Uyển.
"Tại không có anh cho nên mới vậy đó." Cơ Uyển cười híp mắt, bộ dạng nũng nịu như trẻ con khác hẳn với bộ dạng cứng nhắc thường ngày.
"Nha đầu ngốc, thế này làm sao mà anh yên tâm với em được đây?" Vũ Khiêm bật cười.
"Vậy thì anh mãi chăm sóc em là được chứ gì!"
"Ngốc ạ!"
Cơ Uyển cùng Vũ Khiêm lên taxi, đi tới trung tâm thương mại vì cô không thể lỡ hẹn với cô bạn thân.
Trung tâm thương mại này vô cùng to lớn, với chín tầng, mỗi tầng đều bày bán các mặt hàng của các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới. Nơi này khá sầm uất, chủ yếu dành cho giới thượng lưu.
"Ầy! Cậu tới chậm mười phút rồi nha." Tiểu Hy ngồi trong quán cà phê của tòa nhà, khẽ than thở.
"Cũng tại anh mà tiểu Uyển trễ giờ. Xin lỗi Tiểu Hy nha!" Vũ Khiêm tươi cười, bộ mặt vẻ hối lỗi.
"Em biết ngay là có chuyện mà! Uyển Uyển đâu bao giờ trễ giờ, phải không?" Tiểu Hy bật cười.
"Vốn là hôm nay tính đi chơi với Tiểu Hy một chuyến nhưng mà nhân tiện có Khiêm ở đây thì mình nói luôn chuyện này." Cơ Uyển nghiêm túc nói chuyện.
"Chuyện gì mà nhìn mặt cậu nghiêm trọng vậy?"
"Chuyện là Hàn thị muốn hợp tác với AC, muốn mình phụ trách trang phục cho tổng tài của họ."
"Chuyện này thì anh biết. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến anh về nước sớm hơn dự định." Vũ Khiêm khẽ gật đầu.
Ba người sáng lập ra AC ngồi chung một chỗ, tuy đây không phải một cuộc họp nhưng vấn đề bàn bạc của nó còn nghiêm túc hơn cả một cuộc họp. Ba người, một người là tổng tài phụ trách về tập đoàn, hai cô gái là bộ đôi thiết kế nổi tiếng của Anh, sáng lập ra nhãn hiệu thời trang AC( viết tắt là Ali và Cana.). Ngồi bàn việc một hồi lâu, ba người họ rời trung tâm thương mại, đi đến một nhà hàng để dùng bữa trưa.
Trong một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc sang trọng, thiết kế độc đáo, mang đậm phong cách truyền thống, món ăn hết sức đa dạng khiến cho Tiểu Hy khó lựa chọn.
"Ầy! Ở đây toàn món Trung, nhìn cái nào cũng ngon hết, cái nào cũng muốn ăn!"
"Vậy em có thể gọi hết." Vũ Khiêm cố ý trêu chọc.
"Anh coi em là lợn sao? Anh nên nhớ, với em, chất lượng hơn số lượng." Tiểu Hy trừng mắt nhìn Vũ Khiêm.
Cơ Uyển ngồi bên cạnh, buồn cười: "Thôi được rồi! Hai người sống ở Anh quen rồi nên để bổn cô nương giúp đỡ khẩu vị của hai người."
Cơ Uyển ngồi chọn hàng loạt các món ngon, giọng cô khá lưu loát và thành thục với phục vụ.
"Đúng là chuyên gia ẩm thực có khác." Tiểu Hy và Vũ Khiêm đều giơ ngón cái lên, vẻ khâm phục vô cùng. Hai người họ sống ở Anh từ nhỏ cho nên với ẩm thực Trung Quốc thì cảm thấy vô cùng xa lạ.
Dùng bữa trưa vui vẻ xong, cả ba người lại đi tham quan một chút, đi ngắm cảnh ở ngoại ô thành phố.
Tối đến, Cơ Uyển không ở khách sạn với Vũ Khiêm cùng Tiểu Hy mà đi về biệt thự vì cô vẫn còn một số vấn đề muốn hỏi Hàn Thượng Phong.
Biệt thự Hàn gia...
Cơ Uyển ngồi hóng gió ở ban công, ngắm bầu trời đầy sao. Vì nơi này nằm khá xa với thành phố cho nên không có nhiều ánh sáng nhân tạo, có thể dễ dàng quan sát được bầu trời về đêm.
Điện thoại chợt reo lên khiến cô giật mình. Nhìn qua dãy số thì cô bất giác nhíu mày. Là Dương Thành.
"Alo" Cô cất giọng lãnh đạm
"Uyển nhi à, con đã kết hôn với Hàn thiếu rồi sao?" Giọng Dương Thành đậm ý vui vẻ.
"Có vấn đề gì?"
"Hôm nay Hàn gia đã đem sính lễ tới và nói rằng con đã gả vào nhà họ Hàn, chuyện này là thật đúng không?"
"Đúng vậy. Các người hài lòng rồi chứ." Cơ Uyển bất giác nở nụ cười khổ. Thì ra cũng chỉ vì một chút sính lễ của Hàn gia. Làm gì có chuyện ba của cô lại gọi điện hỏi thăm.
"Mai con về nhà một chuyến, nhớ đưa cả chồng con về nữa, ta có chuyện cần bàn." Dương Thành hí hửng.
"Được. Nếu có thời gian..." Cơ Uyển hờ hững nói, sau đó liền cúp máy.
Cơ Uyển cảm thấy buồn ngủ nên lên giường nằm. Vốn định hỏi Hàn Thượng Phong một số vấn đề về công việc nhưng mà anh ta về trễ quá, hiện tại mắt cô đã không thể chống cự thêm được nữa nên mọi chuyện để mai rồi nói. Sức khỏe là trên hết.
Trong cơn say ngủ, Cơ Uyển lại mơ thấy cái lúc nhìn thấy Liêu Tống cùng Dương Tuyết Hoa ở sân bay bốn năm trước. Sau đó, cô mơ thấy mình bị Liêu Tống cùng Dương Tuyết Hoa cười vào mặt, liên tục sỉ nhục, chà đạp cô mà cô không thể nào phản kháng nổi.
"Cô đúng là đồ ngu. Tôi chỉ lợi dụng cô để tiếp cận tiểu Hoa mà thôi. "
"Bị lừa như thế mà không biết. Hahaa."
....
Trên giường, Cơ Uyển mặt mày nhăn nhó, mồ hôi trên trán đã rịn ra, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại.
Đột nhiên xuất hiện một cảm giác ấm áp, vô cùng dịu dàng, Cơ Uyển sợ hãi mở mắt ra.
"Em mơ thấy ác mộng sao?" Bên tai, giọng nói ấm áp vang lên.
Cơ Uyển đưa mắt nhìn người đàn ông trước mắt. Đột nhiên, lòng cô có cảm giác ấm áp, tim khẽ đập lệch một nhịp. Tại sao người đàn ông này lại đẹp trai tới vậy? Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Hàn Thượng Phong, nó như cái hố đen, cứ thế hút cô vào.
"Em cứ nhìn như vậy sẽ khiến tôi không tự chủ mà..." Hàn Thượng Phong ghé sát vào vành tai nhỏ bé của cô, thì thầm: "... ăn em đấy!"
Cơ Uyển lúc này mới tỉnh táo trở lại, nghe được lời nói đầy ám muội của Hàn Thượng Phong, mặt cô đỏ bừng lên, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao. Nhìn lại mới thấy, anh đang ôm cô vào lòng, một tư thế khiến người ta nhìn vào thì không thể suy nghĩ trong sáng hơn được nữa.
Cô quay mặt đi chỗ khác, tránh né ánh mắt đầy ý cười của anh, đẩy mạnh anh ra.
"Sao... tự nhiên anh lại vào đây?" Cơ Uyển có chút mất tự nhiên.
"Em hỏi lạ thật. Đây là phòng tôi, tất nhiên tôi phải vào đây rồi." Thấy bộ dạng đáng yêu của Cơ Uyển, Hàn Thượng Phong khẽ cười.