Đường phố London tấp tập, rộn ràng. Chỉ còn năm ngày nữa là tới lễ Giáng sinh nên khắp các con phố đều cảm nhận được không khí của Giáng sinh. Những cây thông noel, những chú tuần lộc, những bộ đồ màu đỏ được trưng bày trong các cửa tiệm. Tất cả đều vô cùng sinh động.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà lớn. Hôm nay là buổi lễ trao giải đồng thời cũng là một buổi tiệc cho các nhà thiết kế nên khách khứa đông đúc vô cùng. Bất kể thời tiết giá rét, người ta vẫn mặc những bộ lễ phục sang trọng, vô cùng thời thượng.
Trong xe, Cơ Uyển khoác chiếc áo khoác lên vai, quay sang nhìn Hàn Thượng Phong rồi nở một nụ cười.
"Em vào trong đây."
"Khoan đã." Cơ Uyển đang định mở cửa xe thì liền bị Hàn Thượng Phong kéo lấy eo.
"Hửm?" Cô quay đầu lại.
Chưa kịp phản ứng gì đã bị anh phủ đôi môi mát lạnh của anh lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô. Nụ hôn bất ngờ khiến Cơ Uyển không kịp trở tay.
Dường như không khí trong xe ấm thêm mấy độ, mặc cho bên ngoài có mấy bông hoa tuyết đang rơi. Mặt Cơ Uyển hơi nóng, những chuyện không lường trước được, đến một cách bất ngờ dễ khiến người ta không thích nghi kịp thời.
Hơi thở ấm áp của Hàn Thượng Phong còn vương vẫn trên đôi môi của cô. Anh cười một cái rồi nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.
"Đáng ghét! Anh ăn hết son môi của em rồi." Cơ Uyển cau mày nhìn vào gương.
Hàn Thượng Phong bật cười, nhìn cô chăm chú đánh lại son.
"Khi nào xong gọi anh."
"Ừm! Bye bye... ông xã!"
"Moa!"
Cơ Uyển nhanh nhẹn mở cửa, đứng ở ngoài vẫy vẫy tay rồi quay người, hòa mình vào trong đám đông.
Trong xe, Hàn Thượng Phong như bức tượng, ánh mắt nhìn theo cô, nụ cười trên môi ngày càng đậm, hai má anh có chút đỏ. Trên má bên phải có một dấu môi rõ rệt. Trong lòng anh như mùa xuân, ấm áp vô cùng. Bà xã của anh thật biết cách lấy lòng ông xã.
Nhìn mình trong chiếc gương, Hàn Thượng Phong không khỏi bật cười. Thật muốn lưu giữ lại cái dấu ấn này mà!
Chuông điện thoại vang lên, Hàn Thượng Phong lấy điện thoại lên nghe máy. Khuôn mặt vẫn như trước, khóe mắt và trên môi ẩn hiện nụ cười. Tâm trạng của anh đang cực kì tốt.
"Alo. Có chuyện gì?" Giọng nói vui vẻ, không một chút khủng bố.
Nghiêu Vũ bên kia dường như cảm thấy bất thường. Tuy nhiên anh vẫn phải giữ thái độ bình thản.
"Boss, đã điều tra ra. Người đứng sau mọi chuyện của thiếu phu nhân là..."
Biểu cảm trên gương mặt Hàn Thượng Phong trở nên cứng đờ, sau đó chuyển sang tối mịt mờ lại. Cúp điện thoại, chiếc xe quay đầu, chạy với tốc độ nhanh trên đường.
Anh gắn chiếc tai nghe lên, gọi điện cho ai đó.
"Vâng, Boss."
"Sắp xếp vài người bảo vệ thiếu phu nhân, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì." Hàn Thượng Phong lạnh giọng nói, gương mặt có chút âm u, đôi mắt đen phủ một lớp sương mù dày đặc.
- --------
Trong tòa nhà sang trọng, nơi diễn ra bữa tiệc, bầu không khí rộn ràng, sôi nổi. Ánh đèn chùm sang trọng chiếu sáng toàn bộ không gian. Ai nấy cũng đều say sưa trò chuyện tán gẫu, trên tay cầm ly vang đỏ sóng sánh.
Cơ Uyển cũng không ngoại lệ. Là một trong những thí sinh được ban giám khảo đánh giá cao, nằm trong top những nhà thiết kế có khả năng đoạt giải nhất, Cơ Uyển được rất nhiều nhà đầu tư mời hỏi nói chuyện rồi hỏi thăm tình hình của Tiểu Hy.
Cana, nhà thiết kế nữ trẻ tuổi có tiếng tăm tại Anh quốc. Tài năng xuất chúng, gương mặt xinh đẹp, thân hình quyến rũ. Quả thật cô đã lọt vào mắt biết bao nhiêu chàng trai xứ sở sương mù này.
"Hi."
Delvin không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng cô, vỗ nhẹ một cái rồi cười. Cơ Uyển được một phen thót tim.
"Như ma." Cô nhíu mày một cái rồi nhẹ nhàng cầm một ly vang đỏ lên.
Delvin mặc tây trang màu trắng, trông vô cùng lịch thiệp. Gương mặt tuấn tú điển trai, đậm chất châu Âu khiến bao nhiêu cô phải mê mẩn. Nhưng mà... trong mắt anh chỉ có mỗi cô gái này thôi.
Cơ Uyển nhanh chóng tìm một chỗ, ung dung ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu vang rồi im lặng.
Delvin ngồi xuống ngay cạnh cô, nhấc một ly vang đỏ khác lên, xoay xoay một hồi rồi uống.
"Ali thế nào rồi?" Anh khẽ hỏi.
"Vẫn còn hôn mê." Cơ Uyển thở một hơi dài.
Delvin gật gật đầu rồi lại nhấp thêm một ngụm rượu. Chà! Vang này thật ngon.
"Bụp."
Ánh sáng vụt tắt làm mọi người hoảng hốt. Ánh sáng nhẹ nhàng xuất hiện trên sân khấu. Mọi người đều vỗ tay nồng nhiệt, nhanh chóng tìm cho mình một vị trí để ngồi xuống.
"Chào mừng các bạn đến với buổi trao giải cuộc thi thiết kế thời trang lần thứ..." Dẫn chương trình nổi bật trên sân khấu, một tràng tiếng Anh rành rọt tuôn ra.
Tất cả đều nóng ruột mong đợi, chờ đợi hết những màn giới thiệu.
Cơ Uyển im lặng nhìn lên sân khấu, thỉnh thoảng khẽ mỉm cười vì người dẫn chương trình quá hài hước. Đôi môi như cánh hoa đào, nhẹ nhàng trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời, hàng mi cong vút, sống mũi cao thẳng tắp, mái tóc dài hơi xoăn. Góc nghiêng vô cùng hoàn hảo.
Delvin cứ thế lẳng lặng ngắm cô trong bóng tối, ánh đèn mập mờ chiếu đến. Anh bất giác nở nụ cười. Thật vui khi thấy cô vui vẻ.
"Sau đây là thời khắc quan trọng nhất của ngày hôm nay. Tôi xin công bố kết quả..."
Cả một không gian rộng lớn đều rơi vào trạng thái im lặng. Khuôn mặt ai cũng căng thẳng, lắng nghe kết quả từ người dẫn chương trình.
Cơ Uyển lúc này chỉ còn nghe thấy hơi thở của mình, tiếng tim đập thình thịch, vô cùng căng thẳng. Đôi môi khẽ mím, hai tay run rẩy cọ xát vào nhau. Những lúc căng thẳng, cô thường có thói quen cọ xát hai bàn tay, đặc biệt là ngón tay út. Bởi lẽ cô học được cách kiềm chế sự căng thẳng bằng phương pháp giữ chặt ngón tay út của người Nhật. Quả thật nó có tác dụng.
"Giải ba... thuộc về..."
Tim lại đập nhanh một hồi. Vẫn chưa xuất hiện cái tên AC. Cơ Uyển bắt đầu trở nên lo lắng.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Delvin nhìn cô rồi khẽ gật đầu. Như thể anh muốn nói với cô rằng đừng căng thẳng.
Trong lúc này mà có người động viên thì quả thật bớt lo hơn một chút. Cơ Uyển hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục lắng nghe.
Giải nhì cũng không phải cô và Tiểu Hy.
Còn một giải cuối cùng. Đây chính là giây phút mấu chốt quyết định của cô.
Cơ Uyển bất giác nhìn một lượt xung quanh. Mắt dừng lại ở nơi gần sân khấu. Là Lý Thanh Nhàn. Cô ta đang cười.
"Giải nhất... của chúng ta... rốt cuộc sẽ thuộc về ai đây?"
Cơ Uyển hít một hơi thật sâu, giữ chặt đầu ngón tay út.
"Xin mời... nhà thiết kế... Lý Thanh Nhàn lên sân khấu nhận giải. Đúng vậy! Giải nhất thuộc về cô gái phương Đông Lý Thanh Nhàn."
Cả khán đài rộ hết cả lên. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Bóng dáng Lý Thanh Nhàn trong bộ lễ phục màu đen từ từ bước lên sân khấu.
Cơ Uyển có cảm giác một chút hụt hẫng. Cảm giác hơi hổ thẹn. Bao nhiêu công sức bỏ ra trong hai tháng của cô và Tiểu Hy.
Nhưng mà... không sao. Kết quả này cô cũng cảm thấy không thất vọng. Chỉ đáng tiếc đã phụ lòng thầy của cô.
"Đừng buồn." Delvin vỗ vai cô động viên.
Cơ Uyển gật đầu, nở một nụ cười. Tuy có chút miễn cưỡng nhưng cũng khó có thể phát hiện ra.
Tiếng reo hò chúc mừng của mọi người với Lý Thanh Nhàn rộn khắp sân khấu.
Tuy nhiên, Lý Thanh Nhàn đang vui mừng, chuẩn bị phát biểu cảm nghĩ thì một nhân viên đột nhiên dắt Lý Thanh Nhàn xuống sân khấu, nhường chỗ lại cho MC.
"Và sau đây, chúng tôi xin công bố quán quân của cuộc thi thiết kế thời trang lần thứ... Bộ đôi AC, Ali và Cana."
Bất ngờ quá thể tưởng tượng nổi. Bây giờ cô mới hiểu được. Nhất chưa phải là quán quân.
Niềm vui sướng ập đến. Cơ Uyển lấy tay che miệng, không thể giấu nổi cảm xúc vỡ òa lúc này. Mắt cô rưng rưng vì quá hạnh phúc.
Mọi người đều hướng mắt về phía cô, vỗ tay chúc mừng.
Chỉ riêng Lý Thanh Nhàn đang dùng ánh mắt căm tức nhìn về phía cô. Hai tay cô ta siết chặt lại, đôi mắt sắc bén, hai răng nghiến chặt, tựa như con thú đang rình mồi. Dương Cơ Uyển!
Cơ Uyển đứng dậy, bước đi về phía sân khấu. Các tràng vỗ tay nồng nhiệt cứ thế vang lên. Đây chính là thời khắc vinh quang. Cuối cùng, nỗ lực bốn năm của cô đã được đền bù xứng đáng. Điều cô mơ ước đã trở thành hiện thực. Được cầm trên tay chiếc cúp pha lê danh giá.
Thật sự lúc này cô chỉ muốn khóc. Giá mà Tiểu Hy ở đây, cô sẽ ôm lấy Tiểu Hy rồi khóc. Vô cùng hạnh phúc, niềm vui sướng khó tả.
Giá mà có Hàn Thượng Phong ở đây, cô sẽ không ngần ngại mà chạy đến ôm anh, hôn anh.
Cơ Uyển vui sướng ôm từng người một trong ban giám khảo. Ai nấy cũng đều vui mừng thay cho cô.
Phát biểu cảm nghĩ bằng cảm xúc nghẹn ngào, nói không nên lời, Cơ Uyển thật sự không thể bày tỏ hết được niềm vui sướng của mình.
Đi xuống sân khấu, Cơ Uyển lập tức ôm lấy Delvin. Hiện tại cô chỉ có thể ôm anh. Cảm ơn Delvin rất nhiều. Nếu không nhờ anh giúp đỡ, chắc cô sẽ không được như ngày hôm nay.
"Cảm ơn anh rất nhiều, thật sự cảm ơn anh, Delvin."
Tim Delvin như đập lệch một nhịp, gương mặt đỏ ửng lên. Anh không nằm mơ chứ? Cô đang ôm anh sao? Cái ôm này.... vô cùng chân thật. Cảm giác thật hạnh phúc.
Delvin khẽ gật đầu, vòng tay ôm chặt lấy cô. Nếu đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng Cana ôm anh, anh sẽ nắm bắt nó, sau này sẽ không phải hối hận.
Buổi lễ trao giải kết thúc. Bây giờ là thời gian nhập tiệc.
Cơ Uyển liên tục được những nhà thiết kế khác chúc mừng. Không biết từ nãy tới giờ cô đã uống bao nhiêu rượu nữa. Quả thật nên uống ít ít lại một chút sẽ tốt hơn.
Trong một góc của đại sảnh rộng lớn, người phụ nữ ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa kính trong suốt, nhìn về nơi phương xa nào đó. Trên môi khẽ nở một nụ cười cay nghiệt.
Cô ta lấy điện thoại ra, nhấp một ngụm vang đỏ rồi cất giọng sắc lạnh.
"Kế hoạch bắt đầu."