Đến bệnh viện, bác sĩ nói chân Cơ Uyển không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần hạn chế đi lại là ổn.
Delvin cũng phần nào yên tâm.
Rời bệnh viện, Delvin đưa Cơ Uyển trở lại cuộc thi. Sau phần trình diễn và thuyết trình, ban giám khảo sẽ đánh giá những nhà thiết kế qua lượt khách ghé vào phòng trưng bày của họ. Nếu khách hàng hài lòng thì sẽ có lợi thế rất nhiều.
Tới nơi, Cơ Uyển chỉ có thể đứng một chỗ tươi cười chào khách hàng. Tiểu Hy cùng hai nhân viên khác thì giới thiệu về những bộ trang phục của mình.
Đứng một chỗ thế này quả thật không thú vị chút nào. Cơ Uyển đang dần cảm thấy nhạt nhẽo khi chỉ biết đứng cười rồi chào hỏi. Đi lại thì có chút đau chân.
Nhưng thật may là bên phòng trưng bày của AC lại có Delvin. Anh rất đẹp trai nên thu hút rất đông đảo các cô gái kéo đến chỗ này. Mà Delvin thì phải nói là miệng lưỡi vô cùng ngọt, nói lời nào cũng khiến mấy cô gái mê mẩn. Ăn nói linh hoạt, đúng chuyên môn bởi vì anh cũng từng theo học Victor.
"Mọi người nhớ đánh giá 5 sao nhe." Delvin nháy mắt một cái rồi cười với mấy cô khách hàng.
"Bọn em chắc chắc sẽ đánh giá 5 sao." Mấy cô gái vui vẻ đáp.
Khách cứ ra vào nườm nượp khiến Cơ Uyển phải điều động thêm nhân viên. Lần này thì chắc cô sẽ phải điều mấy anh chàng phương đông đẹp trai tới rồi. Mấy người trợ lí của Vũ Khiêm đều là người mẫu, không phải dạng vừa đâu.
"Mệt thật đấy." Delvin thở một hơi rồi rót một cốc nước, uống cạn.
"Hôm nay anh vất vả rồi." Cơ Uyển lại đưa cho anh thêm cốc nước nữa.
"Bây giờ em đã thấy sự lợi hại của tôi chưa?" Delvin vuốt tóc một cái, nháy nháy mắt.
"Rồi rồi. Anh giỏi." Cơ Uyển buồn cười nói.
Tiểu Hy mệt mỏi cầm bảng thống kê tới cho Cơ Uyển.
"Hôm nay khá tốt." Tiểu Hy ngồi xuống ghế sofa một cách nặng nhọc.
Cơ Uyển nhìn bảng số liệu rồi gật đầu.
"Nghe mấy vị khách nói ở bên đằng kia có một nam minh tinh người phương đông khá đẹp trai. Mấy cô gái phương tây cũng kéo sang đó hết rồi." Tiểu Hy khoanh tay lại, tay bóp mi tâm.
"Vậy sao?" Cơ Uyển suy tư một lúc. "Delvin, nhờ anh ở đây. Tiểu Hy, chúng ta qua bên đó xem."
Delvin gật gật đầu. Cơ Uyển kéo Tiểu Hy dậy, hai người cùng nhau đi xem náo nhiệt. Cơ Uyển kìm nén cơn đau ở cổ chân, cố bước đi một cách bình thường nhất.
Thì ra nơi mà mấy vị khách kia nói là phòng trưng bày của Lý Thanh Nhàn. Mấy cô gái phương tây cứ túm tụm lại, chen nhau mà chụp ảnh.
Người đàn ông trung tâm mặc âu phục màu trắng, kẹp cà vạt bằng vàng, đẹp trai vô đối. Và không ai khác ngoài Trần Bạch.
Trần Bạch thấy Cơ Uyển thì vẫy tay. Cơ Uyển cũng vui vẻ cúi người chào lại. Riêng Tiểu Hy thì đứng đấy lắc đầu.
"Cơ Uyển, nghe nói em cũng tham gia cuộc thi lần này. Vậy mà không nói với tôi một tiếng nha." Trần Bạch len ra khỏi đám đông, chạy lại nói chuyện.
"Anh cũng ở đây sao?" Cơ Uyển hỏi lại. Thật ngớ ngẩn, rõ ràng cô biết Trần Bạch đang ở đây rồi cơ mà.
"Ừ. Tôi đến cùng với một người bạn." Trần Bạch gật đầu.
"Thì ra Lý Thanh Nhàn là bạn của anh." Cơ Uyển cười nhẹ một tiếng.
"Uyển Uyển, chúng ta đi, ở đây cũng không có gì thú vị cả." Tiểu Hy liếc Trần Bạch một cái rồi kéo Cơ Uyển đi.
"Tiểu Hy." Trần Bạch đột nhiên kéo lấy cánh tay Tiểu Hy. "Chúng ta nói chuyện chút được không?"
"Xin lỗi, tôi không rảnh." Tiểu Hy hời hợt nói, sau đó gỡ bỏ bàn tay đang nắm kia ra.
Cơ Uyển nhìn tình cảnh mà khó hiểu. Chuyện gì vậy? Hai người họ có vấn đề gì sao?
- --------------
Cuộc thi diễn ra trong hai ngày, bây giờ thì mọi người đang chờ kết quả được công bố. Vì một tuần nữa mới có kết quả nên Cơ Uyển có thể nghỉ ngơi.
Cô quyết định không ở nhà mà đi tới một nơi.
Chiếc BMW màu trắng lao nhanh trên đường, tiến thẳng tới một vùng quê yên tĩnh.
Sau 2 tiếng lái xe, cuối cùng xe của Cơ Uyển cũng dừng lại trước một nông trại lớn. Cô xuống xe, tay xách một ít đồ nữa, mở cánh cổng rồi đi vào trong.
"Chào dì May." Cơ Uyển chào hỏi một người phụ nữ đang đi trên con đường đất dài.
"Ối, Cana đó sao? Lâu lắm mới thấy con đó." Người phụ nữ tên May đó thấy Cơ Uyển thì vui mừng. "Tới thăm mẹ sao?"
"Vâng ạ." Cơ Uyển vui vẻ gật đầu.
"Mẹ con đang ở trong vườn hoa đó."
"Vậy chào dì ạ." Cơ Uyển cúi người chào rồi đi tiếp.
Hết con đường mòn bằng đất là một cánh đồng hoa rộng lớn. Phía xa xa, một người phụ nữ đang tỉ mỉ cắt từng cành hoa hồng.
Gương mặt tươi tắn, trân trọng, nâng niu từng bông hoa một.
Cơ Uyển ngay lập tức bỏ túi đồ xuống ven đường, đi luồn vào trong vườn hoa rộng lớn đầy màu sắc.
''Mẹ!" Cơ Uyển vui mừng, chạy ngay tới ôm chặt cổ người phụ nữ.
"Ôi! Uyển Nhi, con sao lại ở đây?" Lê Diệu ngạc nhiên hỏi, cười hiền hậu.
"Con nhớ mẹ mà." Cơ Uyển ôm chặt mẹ, tựa đầu vào vai bà.
Lê Diệu cũng khoảng chừng năm mươi tuổi, tuy nhiên, nhìn bà thật chẳng có dấu hiệu gì của tuổi tác, trông vẫn còn rất trẻ.
"Con gái ngoạn. Nào, chúng ta vào kia ngồi." Lê Diệu xoa đầu cô.
Hai mẹ con cùng nhau đi vào nhà. Cơ Uyển cầm túi đồ hồi nãy lên, xách thêm cái giỏ hoa mà mẹ cô đang hái giở, đem vào trong nhà.
"Mau ăn bánh, mẹ mới làm sáng nay đó." Lê Diệu đặt xuống bàn một chiếc bánh socola thơm phức.
"Yêu mẹ quá đi." Cơ Uyển ôm mẹ cô một cái rồi ăn bánh.
"Thế nào?"
"Vô cùng ngon. Mẹ làm cái gì cũng ngon hết." Cơ Uyển cười vui vẻ, giờ lại nịnh nọt giống như trẻ con.
"Coi cái miệng của con kìa." Lê Diệu búng trán Cơ Uyển một cái rồi cười.
Hai mẹ con ngồi trên ghế sofa nói chuyện vui vẻ rồi cũng đến tối. Cơ Uyển quyết định ở lại đây với mẹ cô. Ngày mai về London cũng không sao cả.
Tối đến, Cơ Uyển nằm bên cạnh mẹ cô, ôm lấy bà rồi lại tiếp tục nói chuyện. Lê Diệu vừa xoa đầu Cơ Uyển vừa nghe cô nói.
"Con sống ở Hàn gia thế nào?" Lê Diệu vui vẻ hỏi.
Cơ Uyển nghe xong, nụ cười trên môi cũng cứng đờ, sự vui vẻ vốn có đã dần thay bằng nét u buồn.
"Mẹ... Mẹ có thể nói cho con biết mọi chuyện về Hàn gia không?" Cơ Uyển cố gắng che đi nỗi buồn, nở nụ cười. Cô thật sự muốn biết những chuyện liên quan tới Hàn gia và bản hợp đồng khiến cô không thể ly hôn kia.
"Cũng đã đến lúc con nên biết rồi." Lê Diệu khẽ thở dài.
Rồi mẹ cô bắt đầu kể...
Lê Diệu vốn là trẻ mồ côi, tự lực cánh sinh từ nhỏ, vẻ ngoài xinh đẹp cộng với thông minh giỏi giang. Năm 15 tuổi, Lê Diệu vô tình cứu một người phụ nữ khỏi một tên cướp. Người phụ nữ đó chính là bà nội của Hàn Thượng Phong, bấy giờ là Hàn phu nhân của Hàn gia. Thấy hoàn cảnh Lê Diệu đặc biệt, nhưng lại thông minh nhanh nhẹn nên Hàn phu nhân đã nhận Lê Diệu làm con nuôi. Và sau đó, Lê Diệu vào Hàn gia sống. Mọi người trong Hàn gia ai cũng yêu quý Lê Diệu, đặc biệt là ông nội của Hàn Thượng Phong.
Từ khi vào Hàn gia, Lê Diệu có thêm một người anh trai và một người bạn nữa. Anh trai chính là Hàn Nhất Lam, cũng chính là bố của Hàn Thượng Phong, người bạn là Hứa Tịch Nhiên, mẹ của Hàn Thượng Phong. Ba mẹ của Hàn Thượng Phong là thanh mai trúc mã, thật trùng hợp là Lê Diệu lại học cùng lớp với Hứa Tịch Nhiên. Ba người họ gắn bó với nhau cho tới khi lên đại học.
Tốt nghiệp đại học, Hàn Nhất Lam cùng Hứa Tịch Nhiên kết hôn. Cùng lúc đó, Lê Diệu gặp được tiếng sét ái tình chính là Dương Thành. Dương Thành lúc còn trẻ thì rất điển trai, là một anh chàng lí tưởng. Dương Thành phải mất 2 năm để theo đuổi Lê Diệu. Hai người sau đó cũng kết hôn và sinh ra Dương Cơ Uyển.
Thật không may, một thảm kịch xảy ra với Lê Diệu ngay trong Dương gia. Mẹ của Dương Thành thì vô cùng không ưa Lê Diệu. Năm Cơ Uyển 5 tuổi, Dương Thành bị Lê Diệu bắt gặp khi đang ngoại tình. Và người đàn bà đó chính là Hoàng Yên Châu. Bấy giờ Lê Diệu mới biết rằng Dương Thành đã có hôn ước với Hoàng Yên Châu từ trước, đã vậy còn có một đứa con bằng tuổi với Cơ Uyển.
Kể đến đây, Cơ Uyển đột nhiên thấy nước mắt đã lăn trên má của Lê Diệu. Đúng. Thật đau khổ vì bị phản bội. Cô có thể hiểu được cảm giác của mẹ cô vì cô đã bị lừa dối. Bị lừa những hai lần. Cuộc đời thật trớ trêu. Thì ra mẹ cô cũng bị Dương Thành lừa dối.
Cơ Uyển nghĩ liệu có phải là cô cũng sẽ như mẹ cô không? Yêu một người, để rồi bị lừa dối...