Dụ Vợ Yêu Về Nhà: Bà Xã Ngoan Nào!

Chương 51: Đừng bao giờ tìm tôi nữa...




Đau nhói, lạnh lẽo...

Bàn tay Cơ Uyển run run như thể không thể cử động thêm được nữa. Đôi mắt cô giờ đây đã ngấn lệ, chiếc điện thoại cũng rơi xuống đất.

Cô bất lực mà ngồi xuống chiếc ghế, đôi mắt thẫn thờ như mất hồn.

"Có chuyện gì vậy?" Quản gia Vương nghe thấy tiếng động lạ thì chạy vào.

Cảnh tượng trước mắt khiến cho quản gia Vương phải sững sờ. Nước tràn khắp nền nhà, mảnh vụ thủy tinh văng xa tới tận chỗ mà ông đang đứng. Thiếu phu nhân thì ngồi trên ghế như kẻ mất hồn, lệ cứ thế tuôn trào.

Quản gia Vương đi lại gần, nhìn thấy điện thoại của Cơ Uyển nằm trên đất, ông cúi người nhặt lên. Nhìn vào màn hình, quản gia thực sự bị bất ngờ.

"Đây... là thiếu gia và... Lý tiểu thư..."

Trong điện thoại là hàng loạt những tấm hình Hàn Thượng Phong đang ôm một cô gái mà ngủ, đã vậy hai người còn không mặc quần áo. Mà cô gái trong ảnh chính là cô gái mà Hàn Thượng Phong nói là em gái họ kia.

Cơ Uyển lại nhìn về phía quản gia Vương, nước mắt cứ thế rơi.

"Thiếu phu nhân tuyệt đối đừng hiểu lầm. Thiếu gia cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như thế này đâu." Quản gia Vương vội vàng giải thích. Nhưng mà làm gì có ai tin chứ. Bằng chứng rõ ràng như vậy, thử hỏi ai lại dốt tới nỗi tin lời quản gia Vuong?

"Bác biết người phụ nữ trong ảnh?" Cơ Uyển nuốt lại cơn nấc, nhìn quản gia Vương.

"..."

Quản gia Vương không biết nên nói gì cho thỏa đáng.

"Cô ấy không phải em họ của Hàn Thượng Phong, có đúng như vậy không?"

"Cô ấy... thực ra là thanh mai trúc mã của thiếu gia." Quản gia Vương bất đắc dĩ nói ra.

Cơ Uyển cười tự giễu: "Thanh mai trúc mã. Thì ra là vậy."

"Cuộc đời vốn chẳng có điều gì tốt đẹp. Tất cả mọi người đều lừa tôi."

"Tình yêu? Vốn chẳng có điều gì là mãi mãi, có sao cứ đâm đầu vào dù biết nó sẽ tan biến."

Cơ Uyển vừa khóc vừa cười khổ, tự mỉa mai chính mình. Nhưng lời mà Tiêu Hạ Vy nói hôm qua lại hiện ra trong đầu cô. Chắc mọi thứ đều giống như cô ta nói. Cô đang bị lợi dụng, cô đang bị lừa dối, sớm muộn gì cũng bị đá. Đúng vậy. Bây giờ trái tim cô lại bị tổn thương một lần nữa.

Cô vốn không tin vào tình yêu nữa vì Liêu Tống. Nhưng hiện tại, người khiến cô mất niềm tin vào tình yêu thực sự chính là Hàn Thượng Phong, người khiến cô động lòng, đem tất cả mọi thứ cho anh. Kết quả đổi lại là con tim tan nát.

Tại sao cô lại tin Hàn Thượng Phong? Tại sao lại yêu anh ta? Tại sao tim lại nhói đau thế này?

Cơ Uyển thẫn thờ đi lên phòng, ngồi xuống giường. Lại bắt gặp cái khung ảnh kia. Bóng lưng cô gái mặc váy trắng. Cơ Uyển cầm lên, lại nhớ đến bức ảnh mà hôm qua tình cờ nhìn thấy. Đều là một người. Kể cả người trong bức hình này, người ở phòng làm việc ngày hôm đó và người ngủ cùng Hàn Thượng Phong đêm nay.

Thì ra cô đã bị lừa từ trước. Hàn Thượng Phong yêu cô? Giả dối.

Nước mắt cô cứ rơi như mưa, ướt cả chiếc váy đang mặc. Vậy mà cô cứ luôn ảo tưởng, bị mấy lời ngon ngọt của Hàn Thượng phong làm cho mê muội, ngày càng lún sâu vào cái tình yêu giả dối này.

Khóc hết nước mắt, Cơ Uyển mệt mỏi nhìn mọi thứ xung quanh. Mọi thứ này vốn dĩ không thuộc về cô. Đến lúc chấm dứt mọi chuyện. Chỉ cần tìm mẹ cô thì mọi thứ sẽ kết thúc, cô sẽ không cần phải đau khổ như vậy nữa.

Cơ Uyển đứng dậy, đi tới tủ quần áo, lấy toàn bộ xuống, cho vào chiếc vali khác. Cô thu dọn tất cả mọi thứ. Mấy đồ dùng mà Hàn Thượng Phong mua cho đều ném hết vào thùng rác, cô chỉ giữ lại những thứ của mình. Cô sẽ rời khỏi đây, buông bỏ mọi thứ.

Cô lấy điện thoại, bấm số rồi gọi.

"Khiêm, tới đón em, em muốn về Anh với mẹ bây giờ." Giọng nói lạnh giá, bình tĩnh đến quá độ của Cơ Uyển khiến Vũ Khiêm ở đầu dây bên kia sững sờ.

Mặc dù không hiểu gì nhưng anh vẫn làm theo lời cô: "Được, em đang ở đâu, anh tới đón."

"Biệt thự Hàn gia." Nói xong, Cơ Uyển cúp máy.

Cô xách hai chiếc vali xuống dưới phòng khách, để đó rồi lại quay lên đem những thứ khác xuống.

"Thiếu phu nhân, cô đang làm gì vậy?" Quản gia Vương hốt hoảng chạy lại hỏi.

"Quản gia Vương, thời gian vừa qua bác đã giúp đỡ cháu rất nhiều, thật sự cảm ơn bác." Cơ Uyển cúi người lịch sự, làm vẻ mặt vui vẻ.

"Thiếu phu nhân. Cô đang nói gì vậy?" Quản gia Vương lại càng thêm hốt hoảng, lo lắng.

"Cháu không thuộc về nơi này. Bác hãy giữ gìn sức khỏe. Mong có một ngày có thể gặp lại bác." Cơ Uyển cầm lấy tay quản gia Vương, mỉm cười.

''Thiếu phu nhân định đi sao? Thiếu gia tuyệt đối không cho phép." Quản gia Vương cố gắng khuyên ngăn.

"Xe đến rồi. Cháu phải đi đây." Cơ Uyển cúi người rồi xách đống hành lí ra ngoài.

Vũ Khiêm cũng vào giúp đỡ Cơ Uyển, mang đồ giúp cô.

"Sao lại nhiều đồ như vậy?" Vũ Khiêm ngạc nhiên hỏi.

''Sau này em sẽ sống luôn ở Anh với mẹ." Cơ Uyển bình thản nói.

"Nhưng chẳng phải em nói..."

"Mẹ có cách giải quyết." Cơ Uyển như đoán được Vũ Khiêm đang định nói gì, chen ngang.

Hai người không nói gì trên đường đi đến sân bay. Cơ Uyển thất thần nhìn ra bên ngoài cửa xe, thỉnh thoảng mắt lại rưng rưng, nước mắt trực trào ra nhưng đều bị nén lại.

Đứng chờ làm thủ tục, Vũ Khiêm thấy Cơ Uyển thất thần liên tục thì cảm giác đã có chuyện gì đó xảy ra.

"Có chuyện gì sao?" Vũ Khiêm hỏi.

Cơ Uyển lắc đầu, môi mím chặt. Thấy cô có vẻ không muốn nói, Vũ Khiêm cũng không hỏi gì nữa.

Lên máy bay, Cơ Uyển không thiết làm gì. Nếu là lúc bình thường, cô chắc chắn sẽ ngồi đọc sách rồi nhâm nhi chén trà nhưng hiện tại thì làm gì có tâm trạng mà làm những điều như vậy chứ.

Tim Cơ Uyển cũng thắt lại, thỉnh thoảng nhói đau vì nhớ lại những khoảng thời gian vui vẻ cùng Hàn Thượng Phong. Nhưng mà tất cả chỉ là giả dối mà thôi. Cô tuyệt đối sẽ không trở lại thành phố X nữa, tuyệt đối không muốn quay lại đó lần nào nữa.

Xuống máy bay, Tiểu Hy cũng đã đón cô. Hai người đi về căn nhà ở ngoại ô thành phố London hoa lệ. Căn nhà nằm giữa một cánh đồng hoa.

Trên đường đi, Cơ Uyển không nói một lời nào. Tiểu Hy cũng không nói gì vì Vũ Khiêm nói Cơ Uyển dường như đang có chuyện không vui. Cô cũng biết tính Cơ Uyển, trừ phi cô tự mình nói ra, còn không thì đừng mong cạy miệng cô.

Điện thoại đổ chuông, Cơ Uyển chậm chạp lấy điện thoại ra. Là Hàn Thượng Phong gọi đến. Cơ Uyển lại nổi lên một hồi đau đớn, tay run run cầm điện thoại.

Cô nghe máy nhưng không nói gì.

"Em đang ở đâu vậy?"

Một hồi lâu không thấy trả lời, Hàn Thượng Phong lại nói tiếp.

"Em có đó không?"

"Hàn Thượng Phong... đừng bao giờ tìm tôi nữa." Cô dứt khoát nói một lời, sau đó liền cúp máy.

Tiểu Hy đang lái xe, nghe Cơ Uyển nói vậy liền trợn tròn mắt nhìn cô. Lại thấy Cơ Uyển đang khóc.

"Cậu rốt cuộc bị làm sao?"

Cơ Uyển không nói gì, lấy tay lau nước mắt. Sau đó cầm điện thoại lên, nhìn vào danh bạ, cho Hàn Thượng Phong vào danh sách đen.