Dụ Vợ Yêu Về Nhà: Bà Xã Ngoan Nào!

Chương 47: Hôn thê




Tháng 12, thời tiết ngày càng lạnh, lạnh tới nỗi người ta còn chẳng muốn ra đường, chỉ muốn vùi mình trong chiếc chăn ấm áp.

Trên con đường, Cơ Uyển mặc chiếc áo măng tô dài quá đầu gối màu nâu, đi boot cao cổ, choàng thêm chiếc khăn len ấm áp, trên đầu đội chiếc mũ nồi màu đỏ đô. Mặc cho dòng người hối hả vì cái thời tiết giá rét này, Cơ Uyển vẫn chậm rãi bước đi trên con đường, ngắm nhìn những chiếc lá rơi theo từng cơn gió.

Tay đút túi, Cơ Uyển hà hơi vào không khí rồi cười hệt như một đứa trẻ. Vừa đi cô vừa nghĩ tới mấy lời nói ngon ngọt của Hàn Thượng Phong, nghĩ lại thì có cảm giác thật ấm áp. Phải chăng sức mạnh của tình yêu đã sưởi ấm cho cô trong thời tiết lạnh giá này?

Thời gian này Cơ Uyển rất bận. Mặc dù không cần đến Hàn thị nhưng cô suốt ngày ở trong phòng thiết kế với Tiểu Hy, không có thời gian nghỉ ngơi vì nửa tháng nữa là cuộc thi thời trang quốc tế sẽ diễn ra. Cơ Uyển cùng Tiểu Hy cần phải nắm thật chắc cuộc thi lần này. Chỉ cần lọt vào top 5 thôi, hai người cũng có thể khẳng định vị trí của mình trong ngành thiết kế.

Hôm nay Hàn Thượng Phong có hẹn Cơ Uyển đi ăn lẩu vì anh biết rằng vợ anh là người cực kì thích ăn lẩu, đặc biệt là vào cái lúc trời lạnh thế này. Cơ Uyển đi bộ tới Hàn thị vì cô muốn ngắm cảnh một chút, muốn thoải mái chút.

"Cơ Uyển, thật tình cờ nha." Giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau, Cơ Uyển ngoái mặt lại nhìn.

"Minh tiên sinh." Cơ Uyển ngạc nhiên.

"Thật không ngờ trời lạnh như vậy mà cô vẫn muốn đi bộ sao?" Hạo Minh cười, đi đến chỗ cô.

"Vậy sao trời lạnh như vậy mà Minh tiên sinh lại không ngồi xe?" Cơ Uyển cười hỏi lại, mắt lại nhìn về chiếc xe phía sau.

Hạo Minh cười lớn một tiếng, sau đó đưa tay gãi đầu: "Thật ngại quá. Thấy cô đang đi bộ nên muốn mời cô lên xe."

"Không cần đâu. Tôi muốn đi bộ." Cơ Uyển xua tay, lắc đầu.

"Trời lạnh lắm." Hạo Minh vẫn không bỏ ý định mời cô lên xe.

Cơ Uyển thấy anh vẫn cố chấp nên đành chấp nhận lên xe của anh. Trong xe đúng là ấm hơn hẳn nhưng mà không khí hơi ngột ngạt.

"Cô muốn đi đâu?" Hạo Minh đưa cho Cơ Uyển một ly cà phê đang nóng.

"Cảm ơn." Cơ Uyển nhận lấy ly cà phê, sau đó nói tiếp. "Cho tôi tới Hàn thị."

"Cô là nhân viên lâu năm ở Hàn thị sao?" Hạo Minh khởi động xe, tò mò hỏi.

Cơ Uyển lắc đầu: "Không. Tôi mới làm ở Hàn thị hơn 4 tháng."

Hạo Minh "ồ" một cái rồi không nói gì nữa. Anh chăm chú lái xe, chẳng mấy chốc đã tới trước Hàn thị. Hạo Minh xuống xe, sau đó mở cửa cho Cơ Uyển.

"Cảm ơn anh nhiều. Tôi xin phép." Cơ Uyển cười nhẹ rồi đi vào trong.

"Chờ chút." Hạo Minh giữ lấy cánh tay Cơ Uyển rồi đặt vào tay cô một tấm thẻ. "Đây là danh thiếp của tôi. Nếu cần giúp đỡ, có thể liên lạc. Hạo thị hoan nghênh cô."

Không hiểu sao nhưng mà cô lại có cảm giác như hô hấp của Hạo Minh có chút không thông, hơi ấp úng.

"Cảm ơn." Cơ Uyển nhận lấy tấm thẻ rồi tạm biệt Hạo Minh, đi thẳng vào trong tòa nhà lớn.

Hàn thị vẫn luôn khác biệt so với thế giới bên ngoài. Vừa bước vào là đã có thể cảm nhận được sự tích cực, bận rộn của nhân viên, làm việc với tần suất cao. Tuy mệt nhưng Hàn thị là nơi lí tưởng để làm việc vì mức lương rất khủng và đãi ngộ cho nhân viên rất tốt.

Tuy nhiên, nhân viên ở đây cũng rất thích bàn tán, đặc biệt là mấy nhân viên nữ.

"Nghe gì chưa?"

"Chưa."

"Hôm nay chính mắt tôi nhìn thấy vị hôn thê của Boss đấy, trông vô cùng xinh đẹp luôn."

"Không phải đâu. Người ta là người mà Boss yêu thầm 5 năm đấy."

...

Mấy lời thế này hầu như đã rất quen với Cơ Uyển. Hàn thị một ngày không bàn tán về Hàn Thượng Phong và những mấy cô gái thì không phải Hàn thị. Cơ Uyển cũng chẳng để ý nhiều bởi vì vốn dĩ cô tin tưởng anh. Một người đàn ông chạm vào phụ nữ là sát khuẩn mấy chục lần, bị quyến rũ là ói như anh thì làm sao có tình nhân. Nếu có thì cũng chỉ là trước kia do cái nhân cách thứ hai của anh mà ra. Tuy nhiên, Egan nói là bệnh tình của Hàn Thượng Phong đã tốt lên khá nhiều, thậm chí là có thể hết bệnh.

Mấy lời đồn nhảm nhí như vậy không nên tin vào làm gì, chỉ thêm bực tức vô căn cứ mà thôi.

Vào thang máy, đi lên thẳng tới tầng 70. Cửa thang máy vừa mở, Cơ Uyển đã thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đứng ở ngoài hành lang. Họ trông khá nghiêm túc, đứng im như tượng.

"Giám đốc Dương."

Trình Tử- trợ lí của Nghiêu Vũ cất tiếng gọi cô.

"Cô cần gặp tổng giám đốc sao ạ?" Nhìn mặt cậu ta có vẻ nghiêm túc, khác với vẻ trẻ con thường ngày.

Cơ Uyển gật đầu rồi đi về phía phòng làm việc của Hàn Thượng Phong.

"Chờ chút đã giám đốc Dương, thật ra tổng giám đốc đang..." Trình Tử vừa nói vừa làm ra vẻ mặt lo lắng.

"Cậu làm sao vậy?" Cơ Uyển nhíu mày hỏi. "Có phải anh ấy lại làm sao rồi không?"

"Cái... cái đó..." Trình Tử cứ ấp a ấp úng làm Cơ Uyển càng thấy lo lắng.

Rốt cuộc không chờ Trình Tử mở lời, Cơ Uyển đã đi nhanh tới cửa phòng làm việc của Hàn Thượng Phong, mở cửa thật mạnh.

"Hàn..."

Cô đang lo lắng, định gọi lớn tên anh thì cảnh tượng trong phòng đã làm lời nói cùng sự lo lắng của cô biến mất. Cô đứng hình mất năm giây, tay chân lại thấy bủn rủn, dường như không thể nhấc nổi cái chân lên.

Trước mắt cô là cảnh tượng một cô gái xinh đẹp nhảy tới ôm chặt Hàn Thượng Phong, môi suýt nữa thì chạm môi. Nếu như cô mở cửa chậm một tí thôi thì không biết sẽ phải nhìn thấy cảnh tượng gì nữa.

"Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng." Cơ Uyển nắm chặt tay, cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, sau đó thì đóng cửa thật mạnh.

Cơ Uyển hít thở không thông, bước nhanh về phía phòng làm việc của cô.

"Giám đốc Dương, thật ra người phụ nữ đó là vị hôn thê của tổng giám đốc, tới ngài Nghiêu Vũ cũng phải kính nể." Trình Tử đi sau cô, vội vàng giải thích. Nhưng mà Trình Tử thật ra cũng không biết Cơ Uyển là vợ của Hàn Thượng Phong nên khi nói mấy lời này chỉ càng làm cho Cơ Uyển tức giận.

Cơ Uyển thật chẳng muốn nghe gì nữa, đi thật nhanh về phòng làm việc.

"Rầm"

Cánh cửa bị cô đóng mạnh lại. Cơ Uyển cố gắng điều chỉnh nhịp thở cho bình thường nhưng không thể. Cơn twucs đã không thể kìm chế lại được nữa. Vừa tức, vừa nhói, thật khó chịu. Thật không ngờ lúc đó cô lại có thể nói ra mấy lời như vậy. Đáng lẽ ra cô nên tát cho anh một cái chứ. Sao lại bỏ đi như vậy?

Cơ Uyển vỗ vỗ ngực vài cái, rót nước đầy cốc rồi uống cạn sạch.

"Cạch."

Cửa mở ra. Cơ Uyển trừng mắt nhìn Hàn Thượng Phong, đặt mạnh cốc nước xuống bàn, đi vòng về phía bàn làm việc, ngồi xuống, mở máy tính lên.

"Anh vào đây làm gì?" Cô dùng giọng nói lạnh lẽo với anh.

"Giải thích." Hàn Thượng Phong bình thản đáp.

Thái độ bình thản như vậy của anh thật khiến máu Cơ Uyển sôi sùng sục.

"Giải thích cái gì? Giải thích rằng anh vô tội, chưa làm gì người phụ nữ kia hả?" Lửa giận như núi lửa phun trào, lần đầu tiên cô tức tới vậy.

"Anh chưa làm gì." Hàn Thượng Phong lại càng bình tĩnh hơn nữa.

"Vâng! Chưa làm gì cả. Mới chỉ gần hôn thôi." Cơ Uyển phẫn nộ mà nhìn Hàn Thượng Phong. Mới từ nãy mới nghĩ tin tưởng anh xong, bây giờ lại thành ra thế này.

Hàn Thượng Phong đang định nói gì đó thì lại có người tới đổ thêm dầu vào lửa.

"Phong, sao anh lại bỏ đi như vậy?" Cô gái lúc nãy đột nhiên chạy tới phòng của Cơ Uyển, nhìn Hàn Thượng Phong mà nũng nịu.

"Em ra ngoài." Hàn Thượng Phong dùng giọng hết sức nhẹ nhàng với người phụ nữ kia.

Nhìn kĩ mới thấy cô gái kia khá xinh đẹp, ăn mặc kín đáo, không như Tiêu Hạ Vy trong cái lần mà cô bắt gặp lúc Hàn Thượng Phong đổi nhân cách. Nhưng mà xinh đẹp thì có ích gì? Tức thì vẫn cứ tức.

"Phong, em mới về thôi đó. Anh dẫn em đi ăn lẩu đi." Cô gái kia đột nhiên ôm lấy cánh tay Hàn Thượng Phong. Mà Hàn Thượng Phong cũng không có ý định cự tuyệt, chỉ dời ánh mắt về phía Cơ Uyển.

Ăn lẩu? Không phải mục đích cô tới Hàn thị là để ăn lẩu sao? Càng nghĩ càng thấy tức mà.

"Cô gái kia là ai vậy?" Cô ta nhìn Cơ Uyển với ánh mắt chán ghét.

"Cô ấy..." Hàn Thượng Phong chần chừ, cứ như lời nói bị mắc kẹt lại trong cổ họng.

Tại sao anh lại không nói tiếp? Muốn cô bỏ anh luôn sao?

"Tôi xin phép đi trước, không làm phiền Hàn thiếu cùng vị hôn thê của ngài nữa." Cơ Uyển gằn giọng, liếc Hàn Thượng Phong rồi đi ra ngoài với cơn tức và bộ mặt đen như đít nồi.

"Nếu anh có ý định ly hôn thì..." Cơ Uyển cũng không nói to, chỉ là nói cho bõ tức nhưng không ngờ anh cũng không có phản ứng gì.

Cô đã sai rồi! Chẳng có cái tình yêu nào cả. Chỉ là cô bị ảo tưởng mà thôi.