"Đúng là nghiệp quật." Tiểu Hy nở nụ cười mỉa mai, nhìn về phía mà hình tivi.
Trên đó là toàn bộ những gì xảy ra ở phòng bệnh 105, những việc xảy ra với Dương Tuyết Hoa đều được chiếu trên chiếc tivi.
"Như vậy với Liêu Tống là đủ rồi. Dương Tuyết Hoa là tự mình tạo nghiệp. Mọi việc nên chấm dứt tại đây." Cơ Uyển thở dài, dựa người vào chiếc ghế sofa.
"Tùy cậu vậy." Tiểu Hy nhún vai.
"Hôm nào rảnh mình sẽ mời Hà Thần một bữa cảm ơn. Không nhờ anh ấy thì vĩnh viễn mình cũng không có cơ hội tốt như vậy."
"Cậu ta cũng chỉ là xui cho nên mới yêu nhầm Dương Tuyết Hoa, với cả sau khi biết sự thật thì cậu ấy đã muốn trả thù rồi."
"Lần này đúng là trời giúp chúng ta."
Cơ Uyển với Tiểu Hy đều phải rời khỏi bệnh viện ngay, không nên để nhà họ Dương phát hiện ra. Cơ Uyển đeo chiếc kính lên, ưu nhã rời khỏi. Tiểu Hy rời đi sau, cô đội chiếc mũ lưỡi chai lên, đeo khẩu trang và kính râm vào.
Cơ Uyển đi thẳng tới Hàn thị để làm việc.
Đi qua studio của tập đoàn, Cơ Uyển thấy hứng thú cho nên đi vào xem thử.
"Cô đúng là vô tích sự. Có mỗi việc chụp ảnh thôi mà cũng không xong."
Tiếng chửi bới gay gắt ở trong càng khiến cho Cơ Uyển khó hiểu.
Một cô gái thì ngồi khóc, một người đàn ông thì đứng đó chửi bới.
"Quản lí Trần, người mẫu dự phòng không còn. 2 giờ chiều nay là phải nộp quảng cáo sản phẩm rồi, làm sao đây." Một cô gái chạy tới báo cáo, mặt lo lắng vô cùng.
"Chết tiệt." Quản lí Trần đập mạnh tập tài liệu lên bàn.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, ngột ngạt. Ai nấy mặt mày đều sợ hãi cùng lo lắng.
"Có chuyện gì vậy?" Cơ Uyển tiến vào, cất tiếng hỏi thăm.
Quản lí Trần nghe thấy giọng nói liền chuyển mắt về phía Cơ Uyển. Mắt anh ta sáng lên.
"Đúng. Chính cô. Mau mau đưa cô gái này đi make up, làm tóc. Nhanh nhanh." Quản lí Trần vui mừng, tay chân luống cuống hết cả lên.
Cơ Uyển nhíu mày. Chuyện gì vậy?
Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, Cơ Uyển đã bị mấy cô nhân viên kéo đi. Mấy thợ trang điểm vây quanh cô, rồi cả thợ làm tóc.
Trang điểm xong, Cơ Uyển mới có không gian thoáng đãng, cô nhíu mày hỏi quản lí Trần.
"Chuyện này là sao vậy? Tôi..."
"Cô yên tâm. Công ty sẽ trả thêm lương cho cô gấp năm lần. Bây giờ chỉ cần nghe lời tôi là đủ rồi." Quản lí Trần vỗ vai Cơ Uyển động viên, sau đó thì chỉ đạo mọi người vào vị trí.
"Nhưng..." Cơ Uyển chưa kịp nói xong thì quản lí Trần kia đã đi mất.
Cô lại bị mấy cô nhân viên đưa vào phòng thay đồ.
Sau một hồi, Cơ Uyển mới bước ra từ phòng thay đồ.
Tất cả mọi người trong phòng đều ồ lên trước vẻ đẹp của cô. Ai nấy đều si mê, dường như đã say đắm, đặc biệt là mấy người đàn ông.
"Perfect." Quản lí Trần vỗ tay khen ngợi.
"Vào vị trí. Chuẩn bị nào."
Cơ Uyển được đưa vào chỗ chụp ảnh. Bối cảnh là một căn nhà cổ. Có một bức bình phong, một bộ bàn ghế. Lần quảng cáo này chủ yếu là về loại trà mới nhất mà Hàn thị mới sản xuất. Lấy bối cảnh thời phong kiến vô cùng hợp lí.
Cơ Uyển mặc bộ sườn xám màu xanh biển, họa tiết hoa cỏ, trông vô cùng độc đáo, thiết kế tinh xảo. Mái tóc được búi gọn, trông vô cùng tôn quý, hệt như một mĩ nhân.
Thật may rằng đây là một bộ sườn xám cao cổ, tay dài, không lộ liễu nên Cơ Uyển có thể che đi mấy dấu vết trên cổ. Bộ sườn xám còn làm toát lên vẻ thanh thoát, không kém phần quyến rũ của cô. Khiến cho ai nhìn vào cũng phải say đắm.
Cơ Uyển nhìn sơ qua một lượt các kiểu tạo dáng. Cái này làm sao làm khó được cô chứ.
"Ok. Bắt đầu."
Máy ảnh nháy liên tục, mọi động tác của cô vô cùng chuyên nghiệp, biểu cảm vô cùng tự nhiên.
"Tốt."
"Rất tốt."
"Tuyệt vời."
Quản lí Trần hết lời khen ngợi Cơ Uyển. Hiếm có người mẫu ảnh nào có biểu hiện xuất sắc như cô.
Chụp ảnh xong xuôi, Cơ Uyển thay lại bộ đồ cũ, ra ngoài nói chuyện với quản lí Trần.
"Cô tên là gì? Biểu hiện của cô rất tốt. Tôi muốn mời cô làm người mẫu cho Hàn thị. Cô thấy sao? Cô ở tổ nào? Nhân viên nào, tôi sẽ nói với cấp trên của cô cho." Quản lí Trần tuôn một tràng dài, có thể thấy anh ta vô cùng vui vẻ.
Cơ Uyển chỉ biết cười nhẹ, không biết nên trả lời từ đâu.
"Thật ra thì..."
"Hạ Vy tiểu thư."
Cơ Uyển đang định nói thì quản lí Trần liền hớn hở nhìn về phía cửa.
Tiêu Hạ Vy cao ngạo đi vào.
"Hạ Vy tiểu thư hôm nay có hứng thú đến chỗ tôi sao?" Quản lí Trần thay đổi giọng nói, trong đó có phần kính nể.
Cơ Uyển tất không để ý gì nhiều, thản nhiên nhấp một ngụm trà, ung dung ngồi trên ghế.
"Tôi nghe nói có người mẫu mới rất xuất sắc cho nên tới xem." Tiêu Hạ Vy cất giọng không coi ai ra gì, sau đó liền hướng mắt về phía Cơ Uyển.
"Ồ! Là Tiêu Hạ Vy sao?" Cơ Uyển quay mặt nhìn Tiêu Hạ Vy, làm vẻ mặt ngạc nhiên.
"Mày... Dương Cơ Uyển." Tiêu Hạ Vy sững người.
"Hai người quen biết nhau sao?" Quản lí Trần ngạc nhiên hỏi.
"Không những quen nhau... mà còn... rất thân là đằng khác." Cơ Uyển cố ý nhấn mạnh hai từ "rất thân".
"Vậy tốt quá. Tiểu thư Hạ Vy, cô gái này có tố chất rất tốt, hy vọng cô có thể giúp đỡ cô ấy hơn." Quản lí Trần vui vẻ nói.
"Thì ra là vậy, cũng chỉ là một người mẫu nhỏ bé." Tiêu Hạ Vy nhếch môi cười.
"Tôi đâu có nói tôi là người mẫu." Cơ Uyển nở nụ cười nhìn quản lí Trần.
"Nhưng tôi quyết định chọn cô, cô không có quyền từ chối." Quản lí Trần làm vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy thì phải hỏi xem ông chủ của tôi có cho phép không đã. Anh ta mà tức lên thì tôi cũng chịu." Cơ Uyển nhún va, thản nhiên nói.
"Ai là ông chủ của cô. Ở cái Hàn thị này, ai lại dám chống đối tôi?" Quản lí Trần nhíu mày.
"Hàn Thượng Phong." Cơ Uyển buông ba chữ rồi rời đi.
"À, còn nữa, nhớ trả lương đầy đủ cho tôi. Tôi làm việc ở tầng 70, phòng cuối hành lang." Cơ Uyển không quay đầu lại, vẫy tay rồi đi thẳng ra ngoài.
Mọi nhân viên trong phòng chụp ảnh đều sửng sốt, ai nấy cũng nhìn nhau với vẻ mặt lo lắng. Chẳng phải tầng 70 là dành riêng cho tổng giám đốc sao? Ngay cả thư kí Vũ cũng phải ở dưới tầng 69. Với cả, cô ấy còn dám nói thẳng tên của tổng giám đốc.
Quản lí Trần toát mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ anh ta đã chọc phải nhân vật lớn gì sao.
Tiêu Hạ Vy đứng đó, nhìn theo bóng dáng Cơ Uyển. Lúc này, cô ta nảy sinh chút nghi hoặc. Tầng 70, hôm đó cô ta và Hàn Thượng Phong đang ở phòng làm việc thì Cơ Uyển xông vào. Đâu có người phụ nữ nào được phép vào phòng làm việc của Hàn Thượng Phong. Hôm đấy Hàn Thượng Phong còn đuổi cô ta ra ngoài nhưng không đuổi Cơ Uyển.