Dùng bữa trưa xong, Cơ Uyển trở lại Hàn thị. Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy Nghiêu Vũ uể oải đi ra ngoài.
"Thư kí Vũ, anh sao vậy? Trông anh có vẻ mệt mỏi thế." Cơ Uyển chạy tới hỏi thăm.
"Ôi chị dâu ơi! Nhờ chị mà tôi phải tăng ca hai tháng, bị cắt một nửa lương, cuộc đời thật là mệt mỏi." Nghiêu Vũ ngửa mặt lên, tay để trước ngực, than khóc.
"Nhờ tôi? Tôi đâu bắt anh làm thế." Cơ Uyển nhăn mặt. Cô có làm gì anh ta đâu mà.
"Chị biết không, từ sáng lúc tôi tới gọi chị tới phòng Boss, kết quả là chị chạy đi mất. Boss tức giận, mặt như muốn giết người trong cuộc họp quản trị. Kết cục của việc không giữ chị lại chính là tăng ca, trừ lương." Nghiêu Vũ nói nhỏ.
"Ghê thế. Vậy lúc đó anh ta gọi tôi có việc gì?" Cơ Uyển bắt đầu cảm thấy hối lỗi, khẽ nở nụ cười.
"Cái này thì tôi cũng chịu." Nghiêu Vũ khẽ nhún vai.
"Tôi có nguy cơ bị giết không?" Cơ Uyển đột nhiên thốt ra một câu hỏi ngớ ngẩn.
"Làm sao có thể. Chị mà bị Boss giết thì tôi đã chết tám đời rồi." Nghiêu Vũ buồn cười.
Cơ Uyển lúc này cảm thấy khó hiểu, tại sao anh ta lại giận cô chỉ vì một việc cỏn con kia chứ. Lạ đời.
"Thôi, tạm biệt chị dâu, tôi phải tăng ca đây." Nghiêu Vũ than thở rồi rời đi.
"Cố lên, có gì cần tôi thì cứ nói." Cơ Uyển vỗ vai động viên Nghiêu Vũ.
Cô đứng chần chừ một hồi lâu rồi quyết định lên phòng làm việc. Trong phòng, cô ngồi nghĩ mãi không ra, tại sao Hàn Thượng Phong lại tức giận. Chẳng lẽ có việc gì quan trọng lắm sao? Nghĩ một hồi, cô quyết định đi hỏi xem sao.
Trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Cơ Uyển hít một hơi rồi gõ cửa.
"Vào đi." Bên trong, giọng nói của Hàn Thượng Phong có chút âm lãnh, Cơ Uyển nghe thấy liền nổi da gà.
Cửa phòng làm việc mở ra, một luồng hơi lạnh từ bên trong tỏa ra khiến cô có chút run sợ. Hàn Thượng Phong ngồi trước bàn làm việc, mắt chăm chú vào chiếc máy tính trên bàn, những ngón tay nhanh nhẹn gõ lạch cạch trên bàn phím.
Cơ Uyển bước vào, tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên dưới sàn nhà. Cô nhìn thấy chiếc điều khiển điều hòa hiển thị con số mười độ thì cảm thấy thật bất ngờ. Bộ anh ta muốn chết hay sao mà giữa trời mùa thu mà lại chỉnh điều hòa mười độ thế kia.
"Bộ anh muốn trải nghiệm cảm giác mùa đông trong khi vẫn là mùa thu sao?" Cơ Uyển nhíu mày, cầm lấy chiếc điều khiển, chỉnh nhiệt độ tăng lên.
"Từ sáng em đi đâu?" Hàn Thượng Phong không nhìn cô, mắt vẫn nhìn vào màn hình, bàn phím vẫn kêu lạch cạnh.
"Tôi có việc phải tới AC giải quyết." Cơ Uyển nhẹ nhàng nói.
"Quan trọng hơn cả tôi?" Lúc này, Hàn Thượng Phong mới đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt không một chút cảm xúc, chỉ thấy một bộ dạng băng lãnh.
"Đương nhiên, nó có ảnh hưởng tới con đường kiếm tiền của tôi." Cơ Uyển hờ hững.
"Em thiếu tiền?" Hàn Thượng Phong khẽ nheo mắt, dựa người vào chiếc ghế, xoay về phía cô, chân trái gác lên chân phải.
"Tiền với tôi không bao giờ là đủ cả." Cơ Uyển khoanh tay, giương mắt nhìn anh. "Nhưng nó ảnh hưởng tới sự nghiệp của tôi."
"Em muốn tiền, tôi có thể cho em, em muốn sự nghiệp, tôi cũng có thể cho em rực rỡ. Em nên nhớ, hiện tại em là vợ tôi, thiếu phu nhân của Hàn gia." Hàn Thượng Phong cất giọng ngạo mạn, dần dần có chút lạnh.
"Anh nên nhớ, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mới ra nông nỗi này. Tôi cũng chẳng cần cái danh phận này làm gì cả. Chẳng lẽ không phải là vợ anh thì không có tiền, không được rực rỡ tỏa sáng sao?" Cơ Uyển có chút tức giận. Cô không phải là mấy bình hoa di động, cô chính là muốn từ tài năng của mình mà được mọi người công nhận.
"Nhưng hiện giờ em là vợ tôi, chẳng lẽ em không muốn công nhận điều này?" Hàn Thượng Phong nhíu mày, đôi mắt lóe lên tia giận dữ, chỉ trực trào ra mà thôi.
"Tôi thừa nhận tôi là vợ anh. Nhưng không có nghĩa là tôi muốn thừa nhận chuyện này với người khác. Tôi không muốn vì cái chút danh tiếng là thiếu phu nhân của anh mà ảnh hưởng xấu tớ sự nghiệp của tôi. Tôi thật mong mình không mắc phải cái sai lầm đêm hôm đó." Cơ Uyển tức giận, nói xong liền bỏ đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa, cô chỉ nghe thấy một tiếng "rầm" to đùng. Chứng tỏ hàn Thượng Phong đang rất tức giận. Mà cô cũng tức không kém. Tại sao cô lại xui xẻo tới vậy cơ chứ. Mặc dù mấy lời nói của Hàn Thượng Phong cũng chẳng có gì là đáng để cô tức giận nhưng mà khi nghĩ tới việc anh ta nghĩ cô sẽ lợi dụng cái danh nghĩa vợ của anh ta thì cô lại cảm thấy máu sôi sùng sục. Nghe cứ như là anh ta muốn ám chỉ cô chỉ như mấy bình hoa di động.
Về phòng làm việc cô ngồi xuống, uống hết một cốc nước to rồi lao vào làm việc. Chỉ có làm thế này mới giúp cô bõ tức, điều chỉnh lại cảm xúc.
Nhìn đồng hồ, Cơ Uyển thấy cũng đã gần sáu giờ rồi. Thời gian trôi đúng là nhanh thật. Cô vươn vai, thở dài một cái rồi đứng dậy, cầm túi xách cùng chiếc áo khoác lên, đi ra ngoài.
Định về nhà thì Vũ Khiêm rủ cô đi ăn lẩu. Đúng lúc cô cũng đang không muốn về căn biệt thự kia nên vui vẻ nhận lời.
"Tiểu Uyển à, em đã say lắm rồi đấy, đừng uống nữa." Vũ Khiêm vỗ nhẹ lưng Cơ Uyển.
"Không, em chưa say." Cơ Uyển lờ đờ, đứng dậy, vừa đứng lên thì lại ngã xuống, may là Vũ Khiêm đỡ được.
"Uyển Uyển à, cậu bị làm sao vậy? Chẳng phải năm ngoái cậu nói sẽ không bao giờ uống rượu cho tới say nữa sao?" Tiểu Hy lo lắng hỏi.
Cơ Uyển nằm trong lòng Vũ Khiêm lẩm bẩm một mình.
"Cái tên Hàn Thượng Phong chết tiệt, xem lát nữa bà đây xử ngươi thế nào."
"Em đang nói nhảm gì vậy?" Vũ Khiêm kéo Cơ Uyển, cho đầu cô dựa vào vai mình.
"Anh mau đánh chết Hàn Thượng Phong đi, hắn ta bắt nạt em." Cơ Uyển đấm đấm vào ngực Vũ Khiêm.
"Haizz... Căn bệnh nói nhảm đã tái phát." Tiểu Hy lắc đầu.
"Em nói Hàn Thượng Phong? Anh ta làm gì em?" Vũ Khiêm nhíu mày, khẽ hỏi.
"Anh ta bắt em làm vợ anh ta, còn bắt em nấu cơm nữa, bắt nạt Lily nữa..." Cơ Uyển lảm nhảm một hồi.
"Cái gì?" Tiểu Hy cùng Vũ Khiêm cùng đồng loạt lên tiếng, cả hai nhìn nhau mà há hốc mồm.
"Người ta nói kẻ say rượu thường nói thật, liệu cậu ấy có nói thật không?" Tiểu Hy nhìn Vũ Khiêm, mặt đầy lo lắng.
"Em nói em đã đăng kí kết hôn với Hàn Thượng Phong, lại còn sở hữu bảy phần trăm cổ phần Hàn thị, rồi không được ly hôn?" Vũ Khiêm khẽ đỡ Cơ Uyển dậy, cho cô nhìn thẳng vào mắt mình. Mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng.
"Phải, cái tên vô sỉ ấy, anh mau đánh chết anh ta đi." Cơ Uyển cứ lảo đảo, nã ngay vào người Vũ Khiêm.
"Trời ạ!" Tiểu Hy bất ngờ, không nói nổi lên lời. Vậy mà Cơ Uyển không nói gì cho cô biết.
"Chúng ta phải về đã, để tí nữa em ấy làm loạn lên thì không ổn." Vũ Khiêm đỡ Cơ Uyển dậy, bế cô lên, đi ra ngoài. Tiểu Hy ngay lập tức cầm lấy túi xách cùng áo khoác của Cơ Uyển chạy theo.
Trên xe, Cơ Uyển đã ngủ thiếp đi, ngoan ngoãn nằm trên đùi Vũ Khiêm.
"Đưa cô ấy về nhà em đi. Em mới mua một căn nhà cũng khá gần đây." Tiểu Hy lái xe, nhìn qua gương chiếu hậu mà nói.
"Ừm. Vậy đi." Vũ khiêm khẽ gật đầu, bàn tay lên tục vuốt đầu Cơ Uyển.
- -----
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu vào cửa sổ, len qua những khe của chiếc rèm tạo thành những vệt nắng ấm áp.
Cơ Uyển ngủ say trên giường, chợt bị tiếng ồn làm tỉnh giấc.
"Các người là ai?" Tiểu Hy cất giọng quát tháo.
"Mời cô tránh ra, chúng tôi tới đón thiếu phu nhân." Mấy tên mặc đồ đen xông vào nhà Tiểu Hy, cất giọng lạnh lùng.
"Thiếu phu nhân nào chứ. Ra khỏi nhà tôi mau. Tôi báo cảnh sát bây giờ đấy." Tiểu Hy tức tối, giơ thẳng cây chổi vào mặt mấy gã mặc đồ đen.
"Tiểu thư, mong cô hợp tác một chút, bọn họ không hiểu chuyện, mong cô bỏ qua." Một người đàn ông mặc âu phục màu trắng bước vào, khẽ tháo chiếc kính ra, nhã nhặn cúi người chào Tiểu Hy.