Dụ Vợ Yêu Về Nhà: Bà Xã Ngoan Nào!

Chương 101: Ngoại truyện 4




Mùa đông đến rồi, trời cũng ngày càng lạnh...

Trong căn biệt thự ấm áp, con chó nhỏ như con sóc cứ chạy quanh quẩn quanh một đứa trẻ mới chập chững biết đi.

Những bước đi của trẻ nhỏ thật khiến người ta không nhịn được mà cười. Đôi chân ngắn, hai má còn phính sữa, cái mỏ khẽ chu, lớp quần áo ấm áp mà dày cộm.

Đứa trẻ trông như một cục kẹo di động bước đi trên sàn nhà.

"Tiểu Nhã, baba sắp về rồi, con có vui không?"

Người phụ nữ trong bộ trang phục công sở ôm lấy đứa trẻ, khẽ hôn lên má bé một cái.

"Không, Tiểu Nhã không thích baba." Cái miệng nhỏ chu ra, hàng lông mày nhỏ xíu khẽ chau lại.

"Xem con kìa! Cái biểu cảm này, thật giống hệt baba của con. Trông thật đáng ghét mà." Cơ Uyển cưng chiều, nựng cái má phúng phính của cô con gái nhỏ.

"Tiểu Nhã không đáng ghét, mama đừng ghét Tiểu Nhã." Con bé như tưởng bị mẹ ghét, mếu máo, suýt nữa thì khóc.

"Được được. Không ghét con. Mama yêu con nhất." Cơ Uyển cười dỗ dành.

"Ai cho phép em yêu người khác hơn anh?" Giọng nói từ ngoài cửa vọng vào, mang chút đùa cợt.

"Baba!" Thấy Hàn Thượng Phong về, Tiểu Nhã mới sáng mắt lên.

Trời trời! Con bé hồi nãy vừa mới nói không thích ai đó cơ mà. Sao giờ lại lật mặt nhanh thế kia. Đúng là bố nào con nấy mà.

"Aiya! Tiểu Nhã, con có nhớ baba không?" Hàn Thượng Phong ôm lấy đứa bé, hôn nhẹ lên chiếc má rồi cưng chiều nhìn cô con gái của mình.

"Có chứ ạ." Cô bé cũng hôn lên má baba một cái.

"Tiểu Quân, hôm nay con thế nào rồi?" Cơ Uyển nhìn ra phía sau, thấy đứa con trai đang đứng phủi áo thì liền tới hỏi thăm.

"Rất tốt ạ." Cậu bé nở nụ cười, gương mặt đẹp trai không kém gì Hàn Thượng Phong. Đúng là gen tốt mà.

"Đi, mọi người mau vào phòng bếp rửa tay, chúng ta cùng nhau ăn cơm." Cơ Uyển ôm lấy con trai rồi đi vào trong phòng bếp. Hàn Thượng Phong bế con gái cũng đi theo sau.

Một mâm cơm, thức ăn nóng hổi, khói tỏa nghi ngút. Chiếc bàn vốn chỉ có hai người giờ đây đã thành chiếc bàn có bốn người, vô cùng ấm cúng, hạnh phúc.

Hàn Thượng Phong và Dương Cơ Uyển có hai đứa con. Một đứa con trai lớn năm nay đã bảy tuổi, tên Hàn Phong Quân. Cô con gái nhỏ năm nay mới ba tuổi, tên Hàn Uyển Nhã.

Con trai vốn vô cùng thông minh, đặc biệt thừa hưởng gen di truyền của mẹ nên có niềm đam mê nghệ thuật, đặc biệt là vẽ tranh. Có điều, không biết thằng bé giống ai mà hát vô cùng hay.

Cô bé Tiểu Nhã thì lại vô cùng lém lỉnh, vô cùng nghịch ngợm. Cô nhóc này tuy nhỏ tuổi nhưng rất biết dùng sự dễ thương của mình làm người khác xiêu lòng. Mặc dù thông minh nhưng sự thông minh của nhóc này chuyên dùng để nghĩ cách gạt kẹo của mẹ mình.

- ----

"Tiểu Nhã, tôi thích cậu, cậu có thể làm bạn gái của tôi không?" Một cậu nam sinh dũng cảm đút tay vào túi quần, làm bộ dạng ngầu lòi đúng chuẩn lạnh lùng boy để tỏ tình con gái nhà người ta.

Cô gái trước mặt vẫn tỉnh bơ, thản nhiên ngồi ăn nốt quả táo đang cắn dở.

"Chẳng lẽ cậu thích tôi thì tôi phải làm bạn gái cậu? Đâu ra có cái nguyên lí vớ vấn đó vậy?" Hàn Uyển Nhã khẽ lắc đầu.

Cô bé nhỏ xíu ngày nào đã trở thành thiếu nữ mười bốn tuổi xinh đẹp. Mỗi tội, tính tình chẳng biết giống ai mà lại vô cùng khác người.

Đây là chàng trai can đảm thứ mười ba đứng trước mặt cô để tỏ tình. Thật không biết sống chết mà.

"Bạch ca, nhìn đi kìa. Tiểu Nhã lại được tỏ tình rồi kìa." Bên ngoài cổng trường, sau tấm hàng rào, hai nam sinh đẹp trai đứng chứng kiến toàn bộ.

"Lại một tên nữa chán sống." Một nam sinh lắc đầu.

"Tiểu Quân, cậu nghĩ Tiểu Nhã sẽ đồng ý tên đó?" Chàng trai bên cạnh hỏi.

Hàn Phong Quân khẽ nhún vai: "Ai mà biết được. Khả năng là... không."

Bên cạnh Hàn Phong Quân, con trai nhà họ Trần, Trần Bạch Diên. Thừa hưởng nét đẹp trai vốn có của bố, cậu ta trông có nét điềm tĩnh mà thu hút bao ánh mắt của nữ sinh.

Hai cậu con trai nhà họ Hàn, Trần vốn nổi tiếng là cặp nam thần hot nhất ở trường. Nhiều nữ sinh còn nghĩ hai người họ đang yêu nhau. Nhưng nói thật thì trông họ có vẻ đẹp đôi thật. Nếu yêu nhau có khi lại hot hơn ấy chứ.

Dẹp chuyện đam mĩ qua một bên.

Hàn Uyển Nhã vứt quả táo trên tay đi, đứng dậy phủi mông rồi bước đi một cách phũ phàng, xem cậu nam sinh kia như người vô hình.

"Này! Cậu chưa trả lời tôi." Cậu nam sinh kia bất mãn nói.

Cô khẽ quay đầu lại, nhếch môi cười: "Sao bà đây phải trả lời cậu?"

Sau đó, hoàn toàn bước đi thẳng về phía trước, hướng hai người quen thuộc mà đi.

"A! Bạch ca! Anh đến đón em à?" Tiểu Nhã như một con cún nhỏ chạy tới ôm lấy Trần Bạch Diên. Thái độ hoàn toàn khác so với vài giây trước đó. Như kiểu là hai người khác nhau vậy.

"Chậc chậc, em không coi người anh trai này ra gì rồi." Hàn Phong Quân khoanh tay lắc đầu.

"Nào có, nào có. Cả hai người đều là anh trai tốt của em cả." Tiểu Nhã cười hì hì.

"Được rồi. Hôm nay em muốn đi ăn gì?" Trần Bạch Diên khẽ hỏi.

"Ăn lẩu, ăn lẩu. Về nhà anh ăn lẩu. Mẹ em hôm nay đi công tác rồi, ba cũng ở công ti. Em về nhà anh." Hàn Uyển Nhã hí hửng, cười vui vẻ. Nói rồi, cô nhảy lên ôm lấy vai hai người anh.

Ba người cùng nhau bước đi trên con đường dài trải đầy lá.