Dụ Vợ Vào Tròng: Ông Xã Xin Nương Tay!

Chương 45: Đẹp Quá Đẹp Quá




Lâu Ngâm Tiêu khẽ nhíu mày: "Hử?"

Diệp Đào Yêu rối rắm đan ngón tay vào nhau: "Tôi ấy mà, không thích tuân theo quy tắc, mà nhà anh thì nhiều quy định quy tắc như thế, nếu anh áp dụng gia pháp cả với tôi, sợ là tôi ở nhà anh chẳng được mấy ngày đã bị anh đánh chết rồi."

Lâu Ngâm Tiêu nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, rồi khẽ mỉm cười: "Hầu hạ tôi cho tốt thì chuyện gì cũng dễ thương lượng."

Diệp Đào Yêu: "..."

"Đã xem phim cung đấu rồi đúng không?" Lâu Ngâm Tiêu cúi người xuống, hơi thở gần như phả lên trên mặt Diệp Đào Yêu, đôi mắt màu đen sâu thẳm kia như phản xạ ánh sao, cực kỳ quyến rũ: "Được đế vương cưng chiều thì ai có thể làm gì được cô?"

Diệp Đào Yêu: "...!"

Đây là muốn dạy cô thành họa quốc yêu cơ Đát Kỷ hay sao?

Nhưng mà... cô... bọn họ... làm gì phải loại quan hệ đó chứ?

Không chờ cô nói gì thêm, Lâu Ngâm Tiêu cất bước đi vào trong phòng ngủ: "Trong phòng ngủ có hai phòng tắm, sau này cô dùng phòng ngủ này, tôi dùng ở phòng kia."

Dứt lời, anh không quay đầu lại mà bước thẳng vào trong phòng hoạt động.

Diệp Đào Yêu liếc nhìn bốn phía.

Lớn quá!



Về sự xa hoa và tao nhã thì không cần nói nhiều rồi, nhìn khí chất của Lâu đại thiếu gia thì biết, người này sinh ra và lớn lên trong ổ phú quý mà.

Chắc chắn việc ăn, mặc, ở và đi lại của anh đều là cao cấp nhất.

Điều khiến Diệp Đào Yêu phải cảm thán là căn phòng ngủ này thật sự quá rộng lớn.

Cô thích phòng ngủ thật rộng, cho nên ba cô đã đục hai phòng lại làm phòng ngủ cho cô.

Cô còn tưởng như vậy là đã đủ rộng rồi.

Thật không ngờ núi cao còn có núi cao hơn.

So với phòng ngủ của Lâu Ngâm Tiêu, phòng ngủ của cô hoàn toàn chẳng là gì.

Căn phòng ngủ này của Lâu Ngâm Tiêu rộng lớn tới mức có thể phi ngựa chạy trong này được ấy chứ.

Cô đi đến bên cửa sổ sát đất khá lớn, nhìn ra bên ngoài.

Đằng xa, rặng núi uốn lượn thành hình cong.

Trên đỉnh núi lấp lánh màu sắc, hệt như gấm vóc rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

Chân núi là biển cả sóng vỗ bờ.



Giờ phút này, ánh trời chiều màu vỏ quất nhuộm lên mặt biển một tầng màu sắc đẹp mê người, sóng nước vỗ về, ánh nắng phản chiếu từ mặt biển lấp lóe làm người ta choáng ngợp, mọi thứ trở nên trống trải.

Diệp Đào Yêu thoải mái khẽ thở ra một hơi...

Nơi đây thật sự giống với tiên cảnh ở chốn trần gian.

Đẹp quá, quá đẹp.

Cô lưu luyến ngắm cảnh một lúc rồi mới vào phòng tắm.

Chờ khi cô tắm táp xong, Lâu Ngâm Tiêu đã đứng chờ cô ở cửa: "Xuống lầu, ăn tối."

Diệp Đào Yêu ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Mặc dù có đôi khi cô hơi bướng, nhưng loại chuyện kiểu gọi cô đi ăn cơm thế này thì cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe theo.

Khi cùng Lâu Ngâm Tiêu đi xuống cầu thang xoay tròn gỗ lim, Diệp Đào Yêu lại bị choáng ngợp một phen.

Trên một chiếc bàn to và dài tới mức hơi lố có bày sẵn hoa tươi và ánh nến, cùng dụng cụ ăn uống lập lòe ánh sáng, và những món ăn ngon nhiều không đếm xuể.

Bên cạnh bàn là hai hàng nữ giúp việc mặc đồng phúc đứng hầu, bọn họ đều chắp hai tay đặt trước bụng, người đứng thẳng, và im lặng không chút tiếng động.

Vị quản gia trẻ tuổi nho nhã cung kính đứng ở cuối bàn.