Dư Vị Trà Chiều

Dư Vị Trà Chiều - Chương 7





Màn đêm dần buông.


Ngoài biệt thự của Hạ Dạ Huân, một cô gái tóc đỏ đang ngồi trên lề đường đối diện, mắt hướng về phía cổng nhà.


Cô đã đợi ba tiếng đồng hồ rồi.


Nhưng cũng chẳng sao, chờ đợi là một điều bắt buộc đặc biệt quan trọng trong công việc của cô, cô đã quen rồi. Nhưng nhìn sắc trời thế này, hình như cũng sắp mưa rồi, cô lại chẳng mang theo ô, không biết có bị mắc mưa không nữa.


Cô cúi đầu nhìn di động trong tay mình.


Gửi liền mười hai tin nhắn cho Huân rồi, nói với anh rằng cô đang đứng bên ngoài đợi. Không biết anh có ra ngoài gặp cô hay không? Thôi bỏ đi, cho dù thế nào thì cứ đợi là được, cô không tin là Huân mãi mãi không chịu ra đây.


Cô đang nghĩ ngợi.


Thì tiếng sấm từ không trung đã vẳng đến.


Cây cối bị gió thổi rung rinh dữ dội.


Cô xụ mặt, ôm chặt hai cánh tay đang lạnh toát, không phải chứ, sao cô lại xui xẻo thế này?


Mưa bắt đầu rơi lộp độp lên người cô, hoàn toàn dập tắt chút hy vọng mong manh cuối cùng của cô.


Có nên đi không? Dù gì Huân chưa chắc đã ra. Cứ đứng đợi trong mưa rất có thể sẽ bị ốm, sẽ bị chảy nước mũi, sẽ bị sốt cao, sẽ bị đau đầu…


Cô túm lấy túi xách, che lên đầu để tránh mưa đang quất xuống, thở dài, cô phải đợi thôi, cô nhất định phải đợi Huân ra gặp cô mới được.


Mưa, mỗi lúc một lớn.


Quần áo ướt sũng dán chặt vào thân người, khí lạnh xâm nhập thẳng vào khiến cô run lên từng đợt.


Cô ôm đầu co ro, đáng thương như một con chó nhỏ lang thang, mái tóc ướt đẫm rỏ nước, bết vào gương mặt trắng bệch đến tái xanh của cô.


Lạnh – quá – chừng…


Dần dần, cô cảm thấy trán mình nóng lên, toàn thân bắt đầu có cảm giác khó chịu.


Ôi, mưa vô tình…


Huân vô tình…


Cô hít hít mũi muốn khóc với vẻ uất ức.


Cây lá réo xào xạc trong mưa gió.


“Sao cô còn chưa đi hả?”


Một giọng nói phẫn nộ vang lên bên tai.


Có lẽ đợi đã quá lâu, nên trong khoảnh khắc cô cứ ngỡ mình đang nghe nhầm, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đã từng quen thuộc với mình nhưng nay đã trở nên quá đỗi xa lạ, nỗi cay đắng bất ngờ ập đến khiến nước mắt cô ào ra như một trận hồng thủy.


“Hu hu… Huân…”


Cô túm lấy eo của Huân, ôm chặt lấy anh, khóc òa.


“Hu… Em đợi anh thảm quá đây nè…”


Tiếng gió.


Tiếng mưa.


Tiếng khóc.


Một chàng trai tuấn tú tay cầm ô, bị một cô gái tóc đỏ đang khóc lóc dữ dội ôm bám chặt như bạch tuộc…


* * *


Có lẽ vừa khóc một trận dữ dội nên Tiểu Tuyền cảm thấy đầu óc mình choáng váng.


Từ phòng tắm của Hạ Dạ Huân bước ra, vẫn chưa kịp lau khô tóc, cô đã lảo đảo ngã vật ra salon. Buồn ngủ quá đi mất, nhưng cô vẫn nhớ rõ mục đích mình đến đây, thế là cố gắng lấy lại tinh thần nhìn về phía Hạ Dạ Huân.


“Hi, lâu quá không gặp.”


Huân không quen với một Tiểu Tuyền bỗng dưng trở nên trắng bệch yếu đuối trước mắt mình, đôi môi cô tái xanh, nụ cười mệt mỏi. Cô nên là dáng vẻ tay huơ nắm đấm, sinh khí luôn luôn dồi dào mới đúng.


Cô như thế, khiến trái tim anh như bị xé nát.


Thực ra anh luôn biết cô đã ngồi ngoài kia đợi anh, đến tận bốn năm tiếng đồng hồ, nhưng anh vẫn không ra ngoài gặp cô. Anh mong cô sẽ bỏ đi, không biết nên đối diện với cô thế nào, anh sợ hãi mình sẽ lại biến thành kẻ ngốc trước mặt cô mất.


Cho đến khi cô ướt sũng vì mưa, nhưng lại không hề có ý bỏ đi, thì cuối cùng anh mới chịu xuất hiện.


Anh hít một hơi thật sâu.



Chỉ là tội nghiệp cô thôi, tuyệt đối không thể bị cô lừa nữa.


Những giọt nước rỏ từ mái tóc xuống cổ Tiểu Tuyền, mát lạnh.


Cô cố gắng nở nụ cười với Huân đang tỏ ra dửng dưng:


“Anh vẫn quan tâm em, đúng không?” Nếu không anh sẽ không ra đó, ý nghĩ này khiến cô cảm thấy rất ấm áp.


Ánh mắt của Huân lạnh nhạt:


“Có việc gì?”


Lời nói lạnh băng khiến cô nghẹt thở.


Cô cúi đầu dùng tay vén tóc, ủ rũ: “Ồ, em muốn đến nói với anh, lần đụng xe đó có thể không phải là một sự cố, mà là có người đang cảnh cáo anh”.


“Cảnh cáo?” Cô lại đang giở trò gì đây.


Vẻ mặt nghi ngờ của anh khiến sống mũi cô cay cay:


“Em không lừa anh đâu. Người lái xe đó có quan hệ với tổ chức xã hội đen. Một thời gian trước đó chẳng phải đã có một số người trong giới xã hội đen đến quấy rầy anh đó sao? Em nghi ngờ rằng hai việc này có liên quan đến nhau.”


“Sao cô biết có người quấy phá tôi?”


“Em…”


“Cô vẫn theo dõi tôi?” Bản lĩnh của cô lớn thật.


“Không phải!” Tiểu Tuyền nhảy nhổm lên, “Em không theo dõi anh, là bạn em nói cho em biết…”


“Cô mà cũng có bạn à?” Anh cắt ngang.


“Hạ… Dạ… Huân!” Cô tức đến nỗi đầu muốn bốc khói. “Anh cứ phải nói với em những lời đó mới được ư? Em trong mắt anh lại ác độc thế sao? Tại sao em lại không có bạn? Hiểu Khê là bạn của em! Anh cũng là bạn của em!”


Huân yên lặng tựa đêm thâu:


“Tôi nói rồi, cô không còn là bạn tôi nữa.”


Câu nói này.


Đã đẩy Tiểu Tuyền vào địa ngục.


Nước mắt đẫm gò má cô…


Cô hối hận rồi, cô đã hối hận từ lâu rồi, nếu biết anh lại phản ứng mạnh như thế với bài viết đó, cô tuyệt đối sẽ không công bố nó ra. Nhưng mà, cho dù cô đã làm sai, chẳng lẽ cả một cơ hội anh cũng không cho cô sao?


Cô khóc đến nỗi toàn thân lạnh run lên:


“Huân, tóm lại phải thế nào đây? Em đã xin lỗi anh hết lần này đến lần khác, dù anh có giận dữ đến mấy cũng phải hết rồi chứ! Phải, em đã làm sai, đều là em không đúng, anh đánh em mắng em đi, tại sao không quan tâm đến em? Em đau lòng muốn chết rồi đây … hu…”


Dáng vẻ cô khóc như một đứa trẻ.


Nước mắt trên mặt bết bát, mũi vừa đỏ vừa sưng.


Tiếng mưa và sấm đan nhau ngoài cửa sổ.


Tiếng run rẩy lay lắc của những cành cây như báo hiệu sự sống của chúng đã đến lúc chấm dứt.


Hai tay Huân dần dần co chặt.


Anh khống chế toàn bộ sức lực mình để không đến ôm lấy cô.


Anh thấy mình như một con bướm đêm, rõ ràng biết cô là một ngọn lửa nguy hiểm, nhưng vẫn muốn bay đến bên cô, ôm lấy cô, và để cô ôm lấy chính mình.


Nhưng kết cục sẽ là bi thảm.


Anh sẽ đau đến mức chết đi.


Khóc…


Khí lạnh từ gót chân cô luồn lên dần dần.


Dường như cô đã chìm trong nơi băng tuyết lạnh lẽo!


Nước mắt mờ nhòa tầm nhìn, nỗi uất ức và bất lực dâng tràn đè nén cô không nói nổi nên lời.


“Được! Hạ Dạ Huân, anh không tha thứ cho tôi đúng không? Anh không bao giờ quan tâm đến tôi nữa đúng không? Anh rất tuyệt đúng không?”


Cô cố sức quệt nước mũi đang chảy ra, khóc:


“Người ta sợ anh xảy ra chuyện mới đến bảo anh cẩn thận, cứ đợi anh mãi ở bên ngoài… đợi mãi… đợi mãi… đến mưa cũng không dám đi… ướt sũng đến mức cả người mệt mỏi… anh cũng không quan tâm… chỉ biết tức giận… tôi ghét anh… ghét anh muốn chết…”


Nước mắt rơi tí tách, cô khóc đến nỗi đầu đau mắt mờ.


“Được… anh không quan tâm đến tôi chứ gì… thế thì tôi cũng mặc kệ anh… không bao giờ quan tâm đến anh nữa… mãi mãi… anh cũng không cần châm biếm tôi… tôi… tôi cũng không muốn thấy anh nữa!”


Vừa nói, cô vừa lao ra phía cửa như một cơn lốc.


Tốc độ cô vọt ra ngoài nhanh như thế, nên hoàn toàn không để ý đến dáng Huân đột ngột đứng phắt dậy!


Tiếng cửa binh một tiếng sập mạnh lại!


Như một chiếc búa nặng ngàn cân giáng mạnh xuống tim Huân!


Anh đau lòng nhắm chặt mắt.


Cô đi rồi, sau khi nói xong những lời tuyệt tình, cuối cùng cô đã bỏ đi.


Đây là những gì anh cần hay sao?


Nhưng, tại sao trái tim anh lại đau như thể bị người ta khoét đi mất…


* * *


Tiếng mưa dần tắt.


Tiếng gió cũng trở nên yếu ớt.


Đêm, vẫn tối đen như mực.


Huân co ro ngồi bên cửa sổ, tứ chi như bị rút mất sức lực cuối cùng, lồng ngực như bị khoét thủng một lỗ to.


Nếu anh đưa tay ra.


Có lẽ đã giữ cô ở lại.


Nếu anh ôm lấy cô khi cô đang khóc.


Có lẽ ít nhất cũng ngăn được nước mắt của cô.


Cô đã đi rồi.


Chẳng còn gì nữa.


Lồng ngực trống rỗng.


Chỉ còn lại một trời lạnh lẽo.


Đầu anh tựa vào khung kính cửa sổ, trong đầu chỉ có những tiếng vọng lặng lẽ…





“… Tôi cũng mặc kệ anh… không bao giờ quan tâm đến anh nữa… mãi mãi…”





Tĩnh lặng như chết.


Lâu sau.


Rất lâu.


Thoáng nghe văng vẳng đâu đây một tiếng nức nở nho nhỏ không dễ nghe thấy, lặng lẽ lọt vào.


Cơ thể Huân dần dần cứng lại.


Anh nghiêng tai lắng nghe.


Niềm vui sướng điên cuồng thắp đầy trong mắt.


* * *


Trên bậc thềm ướt đẫm.


Một cô gái tóc đỏ đang ôm đầu khóc khe khẽ.


Hình như cô đã khóc cả một đời.


Huân bước đến bên cô.


Ngồi xuống.


Hỏi cô: “Tại sao vẫn chưa đi?”.


Cô ngẩng lên, đôi mắt sưng mỏng như hai quả hồ đào, vừa khóc vừa nói:


“Em không nỡ bỏ đi, vừa ra đây là em đã hối hận… em không muốn bỏ mặc anh… em muốn ở bên anh…”


Cô nhào vào lòng anh, ôm choàng lấy.


Nước mắt nóng bỏng lồng ngực Huân.


“Anh không muốn làm bạn em, vậy thì không làm bạn nữa…”


Cô dụi dụi mặt vào áo anh, chùi sạch nước mắt, cố gắng cười với anh:


“… Để em làm người yêu của anh vậy.”


Huân nhìn cô.


Anh hoàn toàn quên mất cách nói chuyện.


Tiểu Tuyền bắt đầu cuống lên.


Cô lắp bắp.


“Em… em nói thật đó, em không biết mình đã thích anh từ lúc nào, em thật sự thích anh, em… em… thật sự…”


Cổ họng Huân khô rát không nói nổi câu nào.


Tiểu Tuyền cuống quá, bèn kéo cổ anh lại…


Hôn lên đó!


Đôi môi cô rất mặn, có vị của nước mắt; môi anh thanh mát, có phần lóng ngóng; cô hôn anh, hôn rất mạnh, nóng bỏng như một ngọn lửa.


Nụ hôn này chỉ kéo dài vài giây.


Cô buông anh ra.


Đôi mắt cô sáng rỡ như ánh sao.


Đôi má anh vừa đỏ vừa nóng.


Cô cười trong nước mắt:


“Để em làm người yêu của anh có được không?”


Cô lại hôn anh.


Nụ hôn này rất dịu dàng, hôn lên môi anh như một vệt lông vũ phất qua, đầu lưỡi nhỏ ngọt ngào của cô khẽ hôn lên mỗi đường nét tuyệt mỹ của đôi môi anh.


Nụ hôn này rất dài, hôn đến khi mưa không còn rơi, hôn đến nỗi ánh sao thẹn thùng nấp vào bóng đêm.


Cô vừa hôn anh, vừa hỏi:


“Là người yêu của anh, được không?”


Gió đêm dịu dàng khẽ vờn bên anh.


Trong đôi mắt Huân ánh lên gương mặt e ấp của cô.


Anh khẽ ôm lấy cô.


Mặt đỏ bừng hôn lên đôi môi cô.


Thì ra…


Được cô hôn và được hôn cô, lại ngọt ngào như nhau!


* * *


Tiểu Tuyền đổ bệnh.Đầu óc choáng váng nằm trên giường, trên trán đắp túi chườm lạnh, tay phải không ngừng rút khăn giấy lau nước mũi, đau khổ quá đi mất!Thế nhưng, nhìn thấy Huân tất bật vội vã chăm lo cho cô, lại cảm thấy hạnh phúc quá chừng!Một bát cháo cá nóng hổinghi ngút khói được đưa đến.Huân dìu cô ngồi dậy, bón từng thìa cho cô ăn, ân cần dịu dàng đến nỗi khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn.“Ngon quá, cá rất ngon, cháo rất thơm.”Tiểu Tuyền dùng hết những lời khen ngợi, cô biết làm món cháo cá rất phiền phức, phải gỡ hết xương cá ra, rồi còn phải điều chỉnh lửa cho vừa nữa.Cô nắm lấy tay anh:“Huân, anh đối xử tốt với em quá.”Huân cẩn thận dùng khăn giấy lau miệng chocô:“Còn muốn ăn gì nữa không?”“Đợi lát nữa hãy ăn. Em muốn nói chuyện với anh.” Cô nhào vào lòng Huân.“Nói gì cơ?”Anh lấy chăn bông quấn lấy cô, để cô yếu ớt dựa vào cho thoải mái hơn.Ngón tay cô vờn đùa nút áo của anh:“Ừ, thì là… tại sao anh lại nấu được món cháo ngon như thế?”Anh nói với vẻ nghiêm túc:“Từ nhỏ anh đã biết nấu cơm, nếu nấu ngon thì mẹ sẽ khen anh là cậu bé ngoan.” Anh mỉm cười. “Anh rất thích được khen ngợi, thế nên cảm thấy rất hứng thú với việc nấu ăn.”“Hê hê, thì ra lúc nhỏ Huân rất ngoan ngoãn.” Cô tò mò, không hiểu tại sao trưởng thành rồi anh lại trở nên cô độc khó gần như vậy?“Về sau vào cô nhi viện, không còn ai để tâm chăm sóc, mới làm vài món đơn giản để không bị đói bụng.” Anh cười khổ sở.“Cô nhi viện?”Cô bàng hoàng.Huân trưởng thành trong cô nhi viện ư? Thảo nào xuất thân của anh như một câu đố vậy.Cô nhìn anh chăm chú:“Huân, anh nói những điều này, không sợ em tiết lộ ra sao?”Anh khẽ khàng nâng cằm cô lên, đôi mắt lấp lánh như pha lê tìm nhìn cô:“Có không?”Cô cắn chặt môi:“Em đã từng bán đứng anh, anh không nghi ngờ em chút nào ư?”Anh mỉm cười:“Nếu nghi ngờ em, sao chúng ta có thể ở bên nhau được?” Nếu đã đón nhận cô, hôn cô rồi, thì anh sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng nơi cô.Ngón tay cô co lại trước ngực anh.Anh hôn lên trán cô:“Nếu đã quyết định yêu em, vậy thì sẽ giao trái tim anh cho em. Để nó vui vẻ, hoặc đau khổ, chỉ nằm ở quyết định của em thôi.”Còn anh, chấp nhận đánh cược chấp nhận chịu thua.Anh hôn lên trán cô như đại dương ấm áp, cô dang rộng đôi tay ôm chặt lấy anh.Khoảnh khắc này.Cô đã biết.Cô đã yêu người trong vòng tay mình. Cô mãi mãi sẽ không làm tổn thương anh, dù có chết cũng không để bất kỳ ai làm anh đau khổ.Cô không muốn làm một tiểu ma nữ oai phong nữa, chỉ cần là thiên sứ bảo vệ anh thôi.


Dựa vào lòng anh một lúc lâu, cô mới lẩm bẩm:“Huân, em cứ tưởng rằng, anh không bao giờ tha thứ cho em nữa. Lúc em nhào ra khỏi nhà anh, cảm thấy chút hy vọng cuối cùng cũng vỡ nát, nhưng lại không nỡ rời xa anh, đau đến mức tim như bị khoét ra mất ấy.”Anh dựa cằm lên mái tóc đỏ của cô: “Anh không muốn tha thứ cho em. Em biết khi anh nhìn thấy em ngụy biện, còn lấy mấy tấm hình ra uy hiếp anh, anh cảm thấy rất tổn thương. Em đúng là một tiểu ma nữ ác độc, anh muốn mình mãi mãi không bao giờ nhìn thấy em nữa… Nhưng, khi em nắm lấy tay anh, khi em xin anh tha thứ, khi em nhào đến trước chiếc xe ấy để ôm lấy anh… anh lại thấy, chỉ cần được ở bên em, thì chẳng còn gì là quan trọng nữa”.Cô bĩu môi:“Thế mà anh còn lạnh lùng với em.”Anh cười như trẻ thơ:“Không thì anh phải làm sao đây. Chẳng lẽ em vừa nói “tha thứ cho em” thì anh nói ngay “được”? Thế thì có phải kỳ quặc quá không? Vả lại…” Sắc mặt anh dần dần tái nhợt. “Em nói lúc ở bệnh viện, em muốn bỏ anh, muốn bỏ cuộc, sau đó bỏ đi mà không hề quay đầu lại.”Cô há hốc mồm:“Đó… đó là… ai da, không phải em có ý đó, em…”“Vậy nên, là do em có lỗi với anh.”Huân rút ra kết luận.Cô buồn cười quá, hỏi:“Sau đó thì sao?”“Sau đó…” Huân ngẫm nghĩ. “Em bắt buộc phải đối xử thật tốt thật tốt với anh.”“Tốt bao nhiêu nào?”“Tốt như anh đối với em.”“Tốt hơn có được không?”“Không được.”“…”“Không ai có thể tốt như anh đối với em.”“Cái chữ “tốt” này nói qua nói lại làm em chóng mặt quá, chúng ta đổi từ khác có được không?”“Đổi từ gì?”“… Thích?”“Hoặc là…”“Em nghe không rõ…” Tiểu Tuyền sát lại gần hơn.Huân hôn cô.Nụ hôn, mang theo mùi hương ngọt ngào của món cháo cá, khiến người váng vất thấy cả một bầu trời đầy sao.


Rất lâu về sau.Tiểu Tuyền vẫn truy hỏi: “Nếu lúc ấy em chạy mất thật, không quay lại nữa thì sao?”.Huân ôm chặt cô.Anh không dám nghĩ đến khả năng đó, khi bây giờ anh đang ở thiên đường.Tiểu Tuyền cười trộm.Sao cô có thể bỏ cuộc dễ dàng được?Tuyệt chiêu khổ nhục kế thứ ba của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ - bền chí và nghị lực!Cho nên muốn làm người thành công, phải ghi nhớ mãi điều này!


* * *


Tòa nhà Tập đoàn Quất Tử.Tiểu Tuyền sáng sớm nay vừa bước chân vào phòng tin tức giải trí, thì đã bị một cú điện thoại triệu tập đến văn phòng của Chung Vô Nhan.


Dưới ánh nắng rực rỡ.Bộ kỳ bào kiểu Trung Quốc màu sắc ảm đạm của Chung Vô Nhan chẳng khác mấy với vẻ mặt của cô ta lúc đó, vừa thấy Tiểu Tuyền bước vào, cô ta bèn quẳng mấy số tuần san Quất Tử gần đây đến, lạnh lùng nói:“Cô làm tôi thất vọng quá đấy.”Tiểu Tuyền lúng túng lật giở tạp chí:“Hì hì, số lượng tiêu thụ của tuần san trong thời gian gần đây vẫn khá mà.”Chung Vô Nhan lạnh lẽo nhìn cô:“Đó là thành tích mà cô hài lòng à? Ghi hình trực tiếp tại buổi họp báo, những bài theo dõi về scandal sex, nổi bật nhất là mấy tấm hình nude của một số ngôi sao mới nổi -e rằng đều là bọn họ nhờ cô chụp cả. Nói tôi biết, đây là khả năng của cô hay sao?”Tiểu Tuyền cúi đầu, nghẹn lời.Sao chị ta biết những tấm hình nude đó là do các ngôi sao mới nổi nhờ cô chụp? Ghê gớm thật. Những người đó muốn xác lập thế đứng trong giới giải trí, nên mới cố ý mặc những bộ nội y tơ lụa mỏng manh gợi cảm cám dỗ người khác, nhờ cô viết nên những tin tức “hot” để thu hút người xem. Cô thấy họ cũng khá vất vả nên mới nhận lời họ, cố gắng chụp cho họ thật đẹp.“Tiểu Tuyền, gần đây cô trở nên yếu lòng quá.”“Đâu có đâu có, hì hì, trái tim tôi còn cứng hơn cả đá mà.” Cô cười khan.“Nếu thật sự là thế thì với những tấm hình này, cô hoàn toàn có thể viết nên một bài về một ngôi sao nào đó mới nổi đã không từ thủ đoạn, mời cho được phóng viên chụp cho mình hình sex. Tại sao cô lại dễ dàng tha cho họ?”“Hì hì!” Bàn tay Tiểu Tuyền rịn mồ hôi. “Tôi không ngờ đến điều đó. Vả lại… vả lại làm căng quá cũng không hay lắm. Tôi không phải là chỉ muốn làm phóng viên trong ngày một ngày hai, lỡ như một ngày nào đó họ phất lên như diều gặp gió rồi, thì đôi bên gặp nhau cũng dễ thở hơn.”Chung Vô Nhan trầm giọng:“Tốt, nói hay lắm.”Tiểu Tuyền thở phào một hơi.“Thế cái này cô định giải thích ra sao?”Chung Vô Nhan rút từ trong ngăn bàn ra một phong bì, đặt lên bàn.Tiểu Tuyền sờ sẫm thứ trong phong bì đó.Suýt nữa là ngất đi.Một tập ảnh, toàn bộ đều chụp những cảnh cô và Huân ở bên nhau. Dáng vẻ của Huân trong đời thường, đôi mắt to màu tím violet sáng lên thuần khiết, cười như một cậu bé mới lớn. Trời ơi, nếu những tấm hình này lộ ra ngoài, Huân không thể nào còn được đi lại tự do giữa đường phố nữa.Chung Vô Nhan nhìn cô:“Tôi cứ đợi cô mãi, trong tay cô chắc chắn cũng có những tấm hình của Hạ Dạ Huân, tại sao không đăng bài? Chẳng lẽ cũng là sợ sau này không tiện gặp nhau nữa à?”Tiểu Tuyền thẫn thờ nhìn những tấm ảnh.“Tôi đã cho cô tư liệu, cho cô thời gian, cho cô tiền lương, không phải muốn cô đi yêu đương, mà là cần cô khoét cho được những tin tức nóng bỏng. Cô đã phụ niềm tin của tôi quá rồi.”Tiểu Tuyền tiếp tục đờ đẫn.Chung Vô Nhan thu những tấm ảnh lại.“Cô đã bỏ qua cơ hội rồi. Tôi sắp đăng tải những tấm hình này, một bộ mặt khác của Hạ Dạ Huân, thêm vào đó là người tình bí ẩn của cậu ta, tuần san Quất Tửbảo đảm sẽ được tiêu thụ kỷ lục.”“Đợi đã!”Tiểu Tuyền túm lấy tay cô ta!Chung Vô Nhan cười lạnh:“Chắc cô không đến nỗi nghĩ là tôi không có phim của mấy tấm ảnh đó chứ!”“Hì hì, sao thế được?” Tiểu Tuyền cười rạng rỡ. “Có điều, nếu những tấm ảnh đó luôn nằm trong tay chị mà chưa bị đăng lên báo, nhất định là phải có nguyên nhân nào đó.”Chung Vô Nhan lắng nghe cô nói.“Chị biết đấy, nếu công bố chúng ra ngoài thì chỉ có thể xôn xao một thời gian, chứ không thể nào kéo dài được.” Tiểu Tuyền cố gắng phân tích: “Chị đã khổ tâm đào tạo bồi dưỡng Tiểu Tuyền phóng viên thiên tài thế hệ mới tôi đây, sẽ bị đẩy vào vòng vây của những phóng viên báo đài khác, không thể tự do hoạt động được nữa, cũng chẳng thể đi moi móc thông tin, như thế sẽ là một tổn thất to lớn với tuần san Quất Tử của chúng ta!”.Chung Vô Nhan cười lạnh một tiếng.“Cho dù chị không quan tâm gì đến tôi, nhưng một khi thân phận tôi đã bị lột sạch, Hạ Dạ Huân sao có thể tin tưởng tôi được nữa, những ẩn tình và tin tức về anh ấy cũng không thể nhỏ giọt xuất hiện mãi trong tuần san Quất Tử.” Tiểu Tuyền cười tươi rói. “Cho nên, đừng để một lần vội vã giết chết tương lai, chừa lại một con đường là hay nhất.”Chung Vô Nhan vỗ tay:“Tốt, rất tuyệt.”“Hì hì, cám ơn đã quá khen.” Tiểu Tuyền toát mồ hôi lạnh.“Nhưng…” Chung Vô Nhan cúi xuống nhìn cô. “Tôi chỉ là một người lo kiếm tiền, không có chuyện tiền đến tay lại không chịu nhận. Những tấm ảnh đời thường của Hạ Dạ Huân, tôi nhất định sẽ đăng tải lên trang đầu.”“Tất nhiên! Tất nhiên!” Tiểu Tuyền phụ họa liên hồi: “Những tấm ảnh đời thường của Hạ Dạ Huân tuyệt vời như thế, nếu không công bố thì quả là đáng tiếc, nhất định phải đăng tải! Chỉ có điều…”. Khẩu khí của cô đột ngột chuyển hướng: “Không nhất định là phải đăng những tấm ảnh chung của tôi và anh ấy. Bên tôi có một số hình sticker của anh ấy, nhìn càng rõ hơn, đẹp hơn, đăng những tấm đó há chẳng tốt hơn hay sao? Hì hì, mà vẫn có thể bảo vệ tôi nữa”.Ánh mắt Chung Vô Nhan lóe sáng.“Sếp ơi, xin hãy cho tôi thêm ba ngày nữa! Tôi sẽ moi được nhiều tin hơn từ Hạ Dạ Huân, bao gồm cả quá trình trưởng thành không ai biết được của anh ấy, thêm những tấm hình sticker đó, bảo đảm không thua kém gì những scandal sex đâu!”Tiểu Tuyền vung vẩy nắm đấm:“Đợi tôi ba ngày thôi! Tin tôi đi! Không sai đâu!”Vết sẹo nhạt màu trên má phải của Chung Vô Nhan như ẩn hiện nụ cười:“Được, thì ba ngày.”