Sắc trời dần tối.
Trên trấn nhỏ gần đó có người đi loanh quanh, thấy sắc trời không còn sớm, vội vã đến gần cửa thành.
Đống Sâm Hoang Nguyên nhìn qua hoang vắng nhiều cây nhiều sương mù, chỉ có ở những trấn nhỏ như vậy, mới có thể nhìn thấy dòng người.
Đoàn người Thiên Tình đi theo đám người bước vào trấn đầu tiên ở Đống Sâm Hoang Nguyên.
Dòng người chen chúc xô đẩy đi vào trấn, ầm ĩ không thôi, nhưng ánh đèn lờ mờ, hơn nữa ban đêm rét lạnh, vô cớ cho người ta cảm thấy có một loại âm khí dày đặc.
Lâm Tử Sơ lo lắng lạc khỏi Thiên Tình, duỗi tay nắm lấy cánh tay hắn.
Thiên Tình mặc y lôi kéo.
Tu sĩ Trúc Cơ có thể nhìn rõ vật trong đêm, Thiên Tình nhìn xung quanh, tò mò mà ngó hết chỗ này đến chỗ khác.
Đường đi của người dân ở đây không được rộng rãi cho lắm. Người qua đường vốn dĩ đã đi sát nhau, hai bên lề còn bày không ít đồ vật, chiếm không ít không gian.
Đó là một cái lồng sắt lớn, với những thanh sắt đen kịt dày bằng ngón tay út, những thanh sắt tản ra từng trận mùi tanh, còn có vô số vết máu.
Lồng sắt trống rỗng, không có gì bên trong, chỉ dính vài sợ lông không rõ của sinh vật gì, nhìn qua rất dơ bẩn.
Đám người chen chúc theo theo dòng người đi về phía trước, bỗng nhiên nghe được có người ở phía trên huýt sáo rất lớn.
Mọi người đồng thời ngẩng đầu về trước.
Liền thấy trên tầng hai của tửu lâu, có ba bốn tráng hán để râu quai nón đang ngồi. Y phục trên người bọn họ có vẻ rất dày và nặng, dáng người vạm vỡ.
Tráng hán ngồi ở ngoài cùng bên phải hô lên: “Cừu non đã quay lại. Chốc nữa, trò hay sẽ bắt đầu.”
Những người còn lại cười ha ha, bọn họ tùy ý nhìn xuống phía dưới, ánh mắt dừng trên dòng người, giống như nhìn những súc vật trong lồng.
Khuê Sơn thấp giọng nói: “Tiểu công gia, nhịn một chút, nơi này nhiều du côn lưu phỉ, chúng ta coi trọng thời gia, không cần dây dưa với những người này.”
Thiên Tình gật đầu, sau đó đi xem xét xung quanh lồng sắt.
Đám người dần dần ùa vào trấn, đợi khi sắc trời đen nhánh, ngoài trấn có một cánh cổng làm bằng thân cây, bỗng nhiên khép lại, một trận chấn động vang lên.
Ba người Thiên Tình đi theo mọi người tập trung ở một mảnh đất trống, có không ít người ngồi trên mặt đất, quấn chăn bông thật dày, tụm năm tụm ba nhắm mắt ngủ.
Có người nói: “Nếu trả ba đồng bạc, có thể tiến vào oải(thấp) phòng, nơi đó ấm áp hơn nhiều. Không cần ở bên ngoài, hít gió lạnh đến chán chê. Ban đêm như vậy, sẽ đông chết người mất.”
Khuê Sơn nói: “Tiểu công gia, chúng ta đến oải phòng đi. Nơi đó an toàn vô cùng, không cần phải lo lắng.”
Đưa tiền thuê một gian phòng, được giao cho một chìa khóa.
Đi vào oải phòng, nhìn quanh đây là một gian nhỏ hẹp lại hơi thấp, chỉ có một cái bàn, bốn ghế dài, ngoài ra còn có một cái hỏa lò dùng để sưởi ấm.
Lò sưởi không lớn, nhưng bởi vì không gian nhỏ hẹp, cho nên trong phòng rất ấm áp.
Khuê Sơn lấy lương khô ra, làm nóng, rồi chia cho Thiên Tình và Lâm Tử Sơ, nói: “Lộ trình phía trước còn rất vất vả, mấy ngày nữa, có thể hái quả dại, bắt vài con gà béo, ngày sau sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Chính mình lại không duỗi tay lấy đồ ăn.
Thiên Tình đang muốn mở miệng dò hỏi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe được ở xa mơ hồ có tiếng người kêu thảm.
“Mở cửa!”
“Mở cửa ra!”
‘ Cốc cốc cốc! ’
Tiếng đập cửa kịch liệt không dứt bên tai, Thiên Tình quay đầu hướng ra ngoài.
Bởi vì giấy dán cửa sổ của oải phòng tương đối tối, ở trong phòng cái gì cũng nhìn không thấy, Thiên Tình chỉ có thể nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.
Bên trong trấn có người xôn xao, thấp giọng oán giận:
“Về trễ vậy làm gì?”
“Sau khi trời tối không thể để người vào trấn, quy củ này cũng không phải ngày một ngày hai.”
“Bớt tranh cãi đi…… Rất đáng thương, nghe giống như là nữ nhân.”
“Kêu đến đáng thương một vạn lần cũng vô dụng. Sau khi trời tối hành thi tàn sát bừa bãi, Ẩn Hình thú hoành hành, cho dù chưa đến đêm khuya, cũng không ai dám mạo hiểm mở cửa.”
“Ai nói không phải đâu, ai, ngủ sớm chút đi.”
Âm thanh trong trấn dần dần nhỏ lại, chỉ nghe được tiếng kêu thê lương ngoài trấn.
Nhưng không bao lâu, thanh âm kia chợt biến mất, chỉ còn lại y phục rách nát bê bết đầy đất.
Thiên Tình nghe xong, trong chốc lát, hỏi: “Đây là hành thi sao?”
Khuê Sơn gật đầu, nói: “Gõ cửa không hẳn là người gấp gáp trở về, bởi vì người vừa bị Ẩn Hình thú đả thương, sẽ không lập tức mất đi ý thức, chỉ có lúc sắp chết mới biến thành bộ dáng trước đây chúng ta gặp qua.”
Thiên Tình nói: “Hành thi chỉ hoạt động ban đêm, cho nên khi trời tối liền phong tỏa trấn, ta đã biết.”
Khuê Sơn ‘ ừ ’ một tiếng, nói: “Nơi này phong tỏa cũng xem là trễ rồi. Ở nơi Ẩn Hình thú dày đặc, có nhiều chỗ, trời còn chưa tối đã vội đóng cửa trấn. Tóm lại, nơi này thập phần nguy hiểm, trời tối thì không được ra ngoài. Các ngươi mau ăn chút đi rồi ngủ, ngày mai còn phải lên đường sớm.”
Nghe Khuê Sơn thúc giục, Thiên Tình và Lâm Tử Sơ đều giơ lên chén, đem bánh bao mềm đưa vào miệng.
Thiên Tình dùng dư quang nhìn Lâm Tử Sơ.
Lâm Tử Sơ vừa vặn cũng đang nhìn hắn.
Hai người ngầm hiểu, đồng thời chậm rãi chớp mắt. Đợi sau khi bọn họ ăn uống xong, Thiên Tình duỗi cái eo lười, hỏi: “Không có giường thì phải ngủ ở đâu?”
Khuê Sơn nói: “Hai băng ghế này hai người ngủ ở trên đi, ta ngủ dưới đất……”
Lời còn chưa dứt, chợt thấy tứ chi căng ra. Khuê Sơn kinh ngạc cúi đầu, còn chưa rõ có chuyện gì, đột nhiên tơ nhện màu trắng che trời lấp đất, bọc kín lấy hắn.
Tơ Vạn Nhận nhện rất cứng, Khuê Sơn ra sức giãy giụa hai lần, vẫn không có chút sứt mẻ.
“Ngươi……”
Hắn vừa muốn nói chuyện, Thiên Tình liền đem một cái chén sứ, đổ sữa vào miệng Khuê Sơn.
Miệng Khuê Sơn ráng nuốt xuống không thể nói chuyện.
Chờ Thiên Tình rót xong, hắn muốn nói thì đã bị Thiên Tình giành trước: “Khuê huynh, oải phòng này an toàn vô cùng, ngươi không cần lo lắng. Ta cùng với Lâm Tử Sơ vừa tới nơi này, tương đối tò mò. Muốn ra ngoài mở rộng tầm mắt, rất nhanh sẽ trở về.”
Khuê Sơn biến sắc, nói: “Không, không, tiểu công gia, nơi này……”
“Được rồi, được rồi, nơi này nguy hiểm tứ phía, ta nhất định sẽ cẩn thận.” Thiên Tình có lệ mà nói, cùng Lâm Tử Sơ khiêng Khuê Sơn lên băng ghế.
Theo sau xoay người nói: “Ngày mai còn phải dậy sớm, ngươi mau ngủ đi.”
Khuê Sơn quát: “Tiểu công gia ——”
Thiên Tình mắt điếc tai ngơ, cùng Lâm Tử Sơ sóng vai ra ngoài.
Lâm Tử Sơ đóng cửa oải phòng lại, ngắt đi tiếng gào thét của Khuê Sơn.
“Khuê Sơn tính cách tương đối trầm ổn, nhưng chẳng khác gì thái bà bà,” Thiên Tình nói: “Chuyện gì cũng sợ tây sợ đông, lại không nghĩ tới, hai ta thật vất vả mới đến đây một chuyến, làm sao có thể ngoan ngoãn nằm ở trong phòng ngủ.”
Lâm Tử Sơ ‘ ừm ’ một tiếng, nói: “Chỉ cần chúng ta không đơn độc hành động, dù gặp nguy hiểm cũng có thể hoá giải.”
Thiên Tình ha ha cười hai tiếng, nói: “Lúc mới tới, ngươi có nghe thấy……”
Lâm Tử Sơ gật đầu.
Thiên Tình tiếp tục nói: “Nghe thấy hai đại hán trên lầu nói, ‘ trò hay sắp bắt đầu rồi ’, trong lòng ta có chút hiếu kỳ, không biết trò hay là cái gì.”
Lâm Tử Sơ nhẹ giọng nói: “Hơn phân nửa là có liên quan với lồng sắt ven đường.”
Khi nói chuyện, hai người đi xuyên qua mảnh đất trống, trở về con đường lúc trước từng đi qua.
Bên đường có tửu lầu cao tầng được trang trí bởi đèn lồng màu đỏ phát ra ánh sáng mỏng manh.
Trong gió đêm rét lạnh, sự đối lập giữa ánh đèn đỏ và ánh sáng chói lọi xuyên qua giấy dán cửa sổ, có vẻ phá lệ đáng thương.
Tửu lầu cùng thế giới ngoài cửa sổ hoàn toàn bất đồng. Trong đó có tiếng người ồn ào, rộn ràng nhốn nháo, xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy người trong phòng lớn tiếng quát rượu, đùa giỡn.
Thiên Tình ngửa đầu nhìn, mỉm cười nói: “Lâm huynh, lên lầu, hôm nay ta lại cùng ngươi uống rượu.”
Lâm Tử Sơ ngầm đồng ý, cùng Thiên Tình đi lên tửu lâu.
Hai người vừa mới đi vào, có gió mang hương rượu gay mũi thổi qua.