Dụ Trúc Mã

Chương 61




Lư Hiểu Khê sau khi nhận cuộc điện thoại của Mễ Ái thì liền đơ ra một lúc lâu.Mãi đến khi cha Lư Dực gọi thì cô mới hoàn hồn.Suốt cả buổi dạo chơi Lư Hiểu Khê cũng không hề gửi tin nhắn cho Quý Trạch Viễn.

Cho đến khi về nhà cô cũng không có ý định muốn hỏi anh vấn đề gì cả.Đôi khi chỉ cần 1 2 lần đã quá đủ,anh đã không muốn thành thật với cô thì có chất vấn cũng vô ích.

Đoạn tình cảm này Lư Hiểu Khê thật sự đã suy nghĩ rất nhiều.Cô tin tưởng anh,cô vẫn luôn bao dung bỏ qua những vấn đề kia.Nhưng anh không hề cho cô cảm giác an toàn,chỉ đem đến những nỗi bất an lo được lo mất.

Cha Lư Dực đi vào phòng khách thì trông thấy vẻ mặt thất thần kia của con gái.Ông dịu dàng đi đến ngồi cạnh cô,chất giọng trầm ấm vang lên.

- Có tâm sự sao,mặt mũi cau hết lại rồi đây nè.

Lư Hiểu Khê vội lắc đầu xoay người ôm lấy eo của ông.

- Con chỉ có chút buồn ngủ thôi,không phải Baba có chuyện muốn nói sao?

- Ai chà xem kìa xém chút ta quên mất.

Vừa nói ông vừa kéo ngăn bàn trà lấy ra tệp tài liệu.Đẩy về phía của Lư Hiểu Khê.

- Chuyện là cha bị chuyển về chi nhánh chính,thời điểm này vẫn đang làm thủ tục.Về nhà một chuyến để thông báo cho hai đứa.Thủ tục chuyển trường cứ để baba lo,con chỉ cần thu xếp đồ đạc cho hai chị em là được,…

Phải chuyển nhà sao?Đột ngột như vậy?Lư Hiểu Khê nhìn đến thành phố cả nhà sẽ chuyển đến thì không biết nên vui hay buồn.

Là thành phố H,quê nội của cô.Từ lâu cha con cô đã muốn chuyển về đó sống nhưng công việc của cha không cho phép.Cô hiểu vì sao cha cô lại quyết đoán chuyển đến đó như thế.Nên không cảm thấy bản thân bị thiếu tôn trọng khi cha chưa bàn trước với hai chị em.

Hai cha con mỗi người một câu rồi tạm biệt nhau,cha Lư Dực mỗi ngày đều làm nhiều việc nên khi có thời gian sẽ ngủ bù.Một mình Lư Hiểu Khê trầm ngâm ngồi trên ghế,đôi mắt đen kịt nhìn đến giấy tờ trên bàn.

Thời điểm chuyển đi là vào đầu tuần sau vừa hay là 30 tết.Chuyển đến đó là có thể đón tết cùng ông bà nội.Thủ tục chuyển trường không phức tạp có lẽ còn rất nhanh bởi vì thành tích của cô tốt chuyển đi rất dễ.

Nhưng còn những người bạn bên này thì sao,cô không nỡ rời đi,nhất là rời xa Quý Trạch Viễn.Dù trong lòng vẫn còn giận anh nhưng cô muốn nói rõ ràng với anh mọi chuyện trước khi rời đi.

Quyết định được suy nghĩ trong lòng cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn.Suy nghĩ nhiều cũng không có ích chi bằng đối diện nhau để nói rõ thì hơn.

Bên này Quý Trạch Viễn sau khi về đến nhà thì muốn đi qua tìm Lư Hiểu Khê trước nhưng lại bị bà nội Quý giữ lại.Cả hai bà cháu đến ngồi ở phòng khách.

Bà nội Quý phong thái cao quý,ngũ quan hài hoà diễm lệ.Đôi mắt với những đường nếp ẩn hiện dưới khoé mắt khẽ nhăn lại.Bà đặt tách trà trên tay xuống,giọng nói không còn dịu dàng như mọi ngày.

- Tiểu Trạch năm nay cũng đã 17 rồi đúng không?

Quý Trạch Viễn ngồi trên ghế đơn đối diện,mười ngón tay đan xen vào nhau.Dáng vẻ thư thái không hề bị lay động bởi lời nói của bà nội Quý.Anh chỉ nhàn nhạt đáp lại.

- Vâng ạ.

“……”

Thằng nhóc này rõ ràng là không biết bà nói đến vấn đề gì.Bà nội Quý khẽ liếc cháu trai một cái rồi vào thẳng chuyện.

- Nói cho nội biết con rốt cuộc là đang qua lại với Hiểu Hiểu hay là con bé nhà bác sĩ Hà kia.17 tuổi rồi mà vẫn còn không đứng đắn như thế?

Vẻ mặt lãnh đạm kia của anh ban nãy còn thư thả nhưng nghe đến đây liền có hơi cau mày mà nhìn đến bà nội Quý.Giọng nói khàn đi mấy phần.

- Bà nội con chỉ có một mình Hiểu Hiểu,cô ta là cái gì mà so với em ấy.

- Vậy thì con suốt ngày như hình với bóng với con bé đó làm gì?Hiểu Hiểu mà biết thì con bé sẽ nghĩ thế nào?

“……”

Bà nội Quý trông thấy vẻ mặt như tảng đá kia thì hiểu ý.Cháu trai nhà bà là quá mức thờ ơ đi,ngay cả những chuyện tình cảm cũng không chu toàn được.Bởi vậy mới nói con trai đang ở độ tuổi này thì cần có người mẹ ở bên cạnh để chia sẻ chuyện này chuyện kia.

Thân vừa là bà nội kiêm luôn việc làm một người mẹ nuôi dạy cháu trai,bà nội Quý không thể trơ mắt nhìn như vậy.Quan điểm của người già rất đơn giản.Chỉ cần hai bên thật lòng yêu thương nhau thì dù trải qua sóng gió gì cũng sẽ hạnh phúc.

Dù rằng là vậy đi nhưng trước mắt căn bệnh của cháu trai là quan trọng nhất.Tuổi còn trẻ không cần vội vàng đâm đầu vào tình yêu.Sức khoẻ là trên hết.Bà nội Quý luôn xem Lư Hiểu Khê là cháu ruột.Không đành lòng nhìn bọn trẻ bị tổn thương.

Bà khẽ nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng của Quý Trạch Viễn.Nhẹ nhàng nói.

- Tiểu Trạch con nghe bà nội nói.Bây giờ con chỉ mới 17 tuổi mà thôi.Tương lai còn dài,thời gian còn nhiều.Chính con cũng biết sức khoẻ của con như nào,cảm xúc thay đổi như nào mà đúng không?

Nói đến đây bà liền quan sát sắc mặt của cháu trai.Biểu cảm lãnh đạm nhưng bà vẫn nhìn ra được sắc mặt không hề tốt kia.Bà nội Quý liền nói tiếp.

- Bên phía bác sĩ Hà không phải không thể điều trị cho con nữa hay sao?Con cũng không muốn bị hai cha con họ làm phiền phải không?Con bé Hiểu Khê kia là người tốt con cũng không muốn làm tổn thương con bé.Nhưng tự con suy nghĩ kĩ đi,nếu không dứt khoác cắt đứt căn bệnh này thì con sẽ ra sao?Cảm xúc một khi dễ chia phối thì có một ngày con sẽ làm tổn thương người thân cũng như con bé Hiểu Khê.