Dụ Trúc Mã

Chương 59




Không đợi Quý Trạch Viễn phải gõ cửa thì người bên trong đã mở ra.Đúng thật như lời thằng nhóc Tiểu Khải kia nói.Lư Hiểu Khê đã thay bộ đồ ngủ ở nhà nhưng mà đâu có chỗ nào là khiến người khác không được nhìn.Đột nhiên anh cảm thấy tiếc nuối mà nhìn bộ đồ ngủ kín cổng cao tường kia.Tay dài quần dài không thể nào kín hơn nữa.

“……”

Lư Hiểu Khê hơi bất ngờ nhìn thiếu niên trước mắt.Rất nhanh đã thu lại niềm vui nhỏ trong lòng liền lạnh mặt mà cất giọng.

- Anh qua đây làm gì?

“….”

Bây giờ anh còn không được qua nhà cô luôn rồi đấy.Trước kia cô ngày ngày rủ anh qua đây chơi đủ thứ kia mà.Quý Trạch Viễn dù trong lòng thấy khó chịu nhưng cũng không cáu gắt với cô.Anh chỉ thở dài não nề rồi đưa tay ôm thẳng cô gái nhỏ vào lòng mà dỗ dành.

- Lỗi của anh hết,em đừng giận nữa được không?

Lư Hiểu Khê nào có dễ dàng như thế,cô để mặc anh ôm mà hỏi lại.

- Vậy nói xem anh đã phạm lỗi gì với em?

“….”

Quý Trạch Viễn đơ ra một lúc,anh chỉ là nhận đại lỗi về bản thân mình cũng không biết bạn gái anh đang giận dỗi cái gì.Ngay khi anh còn đang do dự tìm câu trả lời thì chuông di động trong túi quần liền reo lên.

- Em đợi anh một chút.

Nói xong anh cũng không buông cô ra mà vẫn ôm vào lòng.Một tay cầm lấy di động đưa lên bên tai nghe,đầu dây bên kia gấp gáp nói một lèo liền khiến sắc mặt anh thay đổi.

Nhận thấy được điều khác lạ Lư Hiểu Khê liền rời khỏi người anh.Ngước đôi mắt to tròn lên nhìn vào đôi mắt hẹp dài đang cau lại kia.

- Có chuyện gì vậy anh?

- Anh……

- Tiểu Trạch đến chơi đấy à.

Giọng nói của cha cô vang lên.Ông vừa cởi chiếc áo khoác bên ngoài vừa tiến gần đến chỗ hai người bọn họ.Lư Hiểu Khê vừa nhìn thấy cha thì quên luôn việc đang hỏi anh,mặt mày tươi rói mà chạy đến ôm lấy ông.

- Cha về rồi.

Quý Trạch Viễn khẽ mỉm cười rồi nhẹ giọng.

- Chào chú ạ.



- Rồi rồi,Tiểu Trạch ở lại ăn cơm với nhà chú luôn nhé.

- Dạ để hôm khác cháu lại đến ạ,cháu có việc cần đi luôn bây giờ.

- Tiếc quá,cháu có việc gấp thì mau đi đi.

- Dạ.

Lư Hiểu Khê buông cha mình ra mà đi đến phía của anh hỏi nhỏ.

- Anh có chuyện gì vậy?ai vừa gọi cho anh thế?Sao em thấy anh có vẻ lo lắng bất an lắm,chuyện quan trọng lắm ạ?

- Không nghiêm trọng,về anh lại đến tìm em nhé.

“……”

Nói xong Quý Trạch Viễn liền rời đi,bước chân đi nhanh hơn rất nhiều.Ai nhìn vào cũng thấy được là việc cực kì quan trọng rồi.Lư Hiểu Khê trong lòng chợt thấy trống trãi cô có cảm giác chẳng lành.

Có chuyện gì mà anh lại không nói trực tiếp cho cô biết thế?Lại còn có vẻ dấu diếm,trước kia anh chưa từng như vậy.Người gọi đến rốt cuộc là ai?Ngay trong thời khắc đó không hiểu sao bóng hình của Nhược Đan lại hiện lên.Lư Hiểu Khê nuốt khan cổ họng rồi lắc mạnh đầu để không nghĩ đến nữa.

Cha Lư Dực thì không có suy nghĩ sâu xa đến thế,ông đi đến kéo tay con gái mà cất giọng dịu dàng.

- Mau đi gọi em con ra ăn cơm nào,cơm nước xong ba cha con mình đi dạo phố nhé.

- Vâng ạ.

Lư Hiểu Khê vui sướng mà đáp lại ông,rồi nhanh chân chạy đi gọi em trai.Hiếm lắm mới có dịp cả nhà được đầy đủ nên cô sẽ không nghĩ vẩn vơ nữa.Phải dành hết tâm trí để ở bên người thân chứ.

—————————

Rời khỏi nhà họ Lư thì Quý Trạch Viễn liền ngồi lên xe riêng mà đi thẳng đến bệnh viện.Ban nãy là trợ lý của ông nội gọi đến.Ông lại phát bệnh cao huyết áp.Hẳn là công việc quá áp lực nên ông mới phát bệnh như thế.

Ban nãy không phải anh không muốn nói cho cô biết mà anh biết rõ cô sẽ đòi đi theo anh đến thăm ông nội.Mà hôm nay chú Lư Dực mới về nhà ăn cơm nên anh không muốn cô đi theo anh.Khó lắm hai chị em mới được ăn cơm cùng cha.Mà dù anh có không cho cô đi theo thì thể nào cô nhóc đó ở nhà cũng lo lắng cuống cuồng lên.Tâm trạng vui vẻ khi chú về nhà hẳn là sẽ mất hứng luôn.

Bên phía ông nội vẫn có nhiều người chăm sóc cũng không phải vấn đề bệnh nghiêm trọng lắm.Vì thế nên anh không nói cho Lư Hiểu Khê biết.

Quý Trạch Viễn vừa vào đến phòng bệnh tư nhân liền trông thấy cả nhà của bác Hai.Quý Trương thong dong mà nằm oài ra trên ghế sofa bên cạnh là mẹ của cậu ta đang gọt trái cây.Anh liền thu lại ánh mắt ở chỗ hai mẹ con kia đi đến chào hỏi ông nội.

- Ông nội.



Ông nội Quý trông thấy cháu trai đến thì liền phóng tầm mắt sắc bén nhìn trợ lý đang đứng gần đó.Bệnh của ông có bao lớn chứ mà còn gọi lắm người đến.Chỉ tổ khiến người khác lo lắng thêm.

Trợ Lý Khâm nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Chủ Tịch thì không hề sợ hãi.Chủ Tịch chính là hiện thân của hổ giấy đấy.Anh còn thành thật mà khai báo.

- Chủ Tịch yên tâm ạ,cháu chỉ báo cho cậu chủ thôi vẫn chưa báo cho Bà Chủ.

“……”

Cánh cửa phòng bệnh ngay cùng lúc có mở ra.Là Bác Hai Quý Trượng đi vào đi phía sau còn có hai cha con bác sĩ Hà.

Bên này Quý Trạch Viễn sớm đã ngồi vào ghế ở đầu giường.Thuận tay mà xoa bóp cho ông nội Quý hoàn toàn không để mấy người kia vào mắt.Ở đây chỉ có ông nội Quý là ở trong tầm mắt của anh.

Nhược Đan nhìn thấy Quý Trạch Viễn thì liền sáng mắt.Không hấp tấp mà đi đến rước nhục như mấy lần trước.Mà nhẹ nhàng đi đến chào hỏi ông nội Quý.

- Cháu chào ông ạ,ông đã thấy khoẻ hơn chưa ạ?

- Ta có bị làm sao,vẫn khoẻ như trâu ấy chứ.

- Cháu cũng thấy vậy đó ạ,ông nội Quý có quý nhân phù trợ nên sức khoẻ rất tốt luôn.

- Con nhóc này khéo ăn khéo nói thế,nào cháu thấy cháu trai của ta thế nào ta làm mai cho nhé?

Vấn đề muôn thủa của người lớn là ghép cặp nhân duyên cho con cháu.Huống chi Nhược Đan vừa xinh đẹp vừa học giỏi gia đình lại có học thức.

Nghe thấy lời của ông nội Quý thì hai cha con nhà họ Hà mắt sáng rực.Cùng lúc mà nhìn về phía của Quý Trạch Viễn không chút khách sáo nào.

Nhược Đan trong lòng nở hoa như hội,đã được ông nội Quý hỗ trợ thì cô ta còn sợ không có cơ hội hay sao,bẽn lén mà nhỏ giọng.

- Ông cứ chọc cháu thôi,cháu làm sao xứng với Trạch Viễn kia chứ.

“……”

Ông nội Quý nở một nụ cười sảng khoái mà nhìn Quý Trạch Viễn,giọng nói cũng cao hứng hơn.

- Không không,cháu hiểu sai ý ta rồi.Ý ta là thằng nhóc Quý Trương kia kìa,thằng bé Tiểu Trạch nhà ông nó có bạn gái rồi.Nuôi bạn gái từ nhỏ đấy nha.

“……”

Người được sương tên cũng không hề lay động,Quý Trạch Viễn hài lòng nghe câu nói của ông nội Quý.Tay dùng sức thêm chút nhiệt tình mà đấm bóp.

Ông nội Quý liền cảm nhận được,ái chà cháu trai đang thưởng cho ông đấy à.Vừa nhắc đến con bé kia là thành người khác mà,mỗi ngày đều tốt tính thế này có phải tốt không.