Dụ Trúc Mã

Chương 38




Ngôn Thừa Hi đi đến bên cạnh cô,còn chưa kịp lên tiếng nói thì từ đâu ra có thằng nhóc chạy xe đạp lao đến.Cậu hốt hoảng lao đến ôm lấy cô lùi lại vào bên trong.

- Này nhóc biết nhìn đường không?. Ngôn Tình Xuyên Không

- Em xin lỗi anh chị.

Trong khu nhà này con nít đông,đường đi lại cũng không có xe máy chạy nên đám trẻ thường nô đùa chạy ầm ầm bên ngoài.Ngôn Thừa Hi khẽ thở phào một hơi,một tay cậu ôm lấy eo nhỏ của cô tay kia chế ngụ sau đầu.Hơi kéo giãn ra,lo lắng mà quan sát gương mặt của cô gái nhỏ.

- Cậu không sao chứ?

- Tớ không sao,cám ơn cậu.

Lúc này nhìn đến đôi mắt trong veo của thiếu nữ,cậu nhất thời nuốt khan ngụm nước bọt.Mất tự nhiên buông cô ra.Nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

- Tớ…tớ không có chiếm tiện nghi của cậu đâu,tớ…

Nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Ngôn Thừa Hi khiến cô không nén nổi ý cười.Lư Hiểu Khê vừa cười vừa nói.

- Haha không sao không sao.

Ngôn Thừa Hi xấu hổ gãi đầu,lảng sang vấn đề khác.

- Sao cậu lại ở ngoài này thế,bên ngoài khá lạnh đấy?

Nhắc đến đây Lư Hiểu Khê lại nhìn sang cánh cổng nhà bên cạnh.Môi mím chặt rồi cũng thu lại ánh mắt.



- Tớ đi đổ rác,cậu định đi đâu sao?

- Tớ ra cửa hàng tiện lợi mua đồ,cậu đi không?

- Được chứ,tớ còn đang chán đây.

Ngôn Thừa Hi cởi áo khoác bên ngoài ra,choàng lên người của cô.Môi mỏng giương lên mỉm cười.

- Cậu khoác thêm áo đi.

- Cám ơn cậu.

Lư Hiểu Khê không khách sáo nhận lấy.Một người ấm áp chu đáo như Ngôn Thừa Hi sau này ai may mắn lắm mới cưới được cậu ấy đây mà.Vẫn là sau này cô phải giúp cậu lựa bạn gái mới được.Tên này dễ tin người lắm,huống chi cô xem cậu như anh em trong nhà.

Quý Trạch Viễn đứng ở bên trong cánh cổng nhíu mày nhìn hai bóng lưng đang dần xa kia.Anh đã ở đây được một lúc rồi,cảnh tượng Ngôn Thừa Hi ôm Lư Hiểu Khê cũng thu gọn vào mắt.Khi đó anh chỉ muốn lao ra kéo lấy cô về phía mình nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô thì không nhấc chân đi đến nữa.

Nụ cười ngọt ngào đó không dành riêng cho một mình anh,cô cũng sẽ cười như thế với nhiều người khác.Tâm trạng của anh liền trầm xuống,bàn tay không tự chủ mà nắm chặt thành nắm đấm.Anh ở đây khó chịu làm gì kia chứ?Lư Hiểu Khê là em gái anh yêu thương bảo vệ từ nhỏ mà,cô cũng không thể luôn bám lấy anh suốt đời được.

Trong lòng nghĩ là thế nhưng Quý Trạch Viễn không tài nào yên lòng được,dứt khoác đứng bên ngoài cổng hút thuốc.Không biết qua bao lâu nhưng bên dưới mặt đất liền xuất hiện một đống tàn thuốc,khói thuốc vương vấn xung quanh ngũ quanh rét lạnh của anh.

Tiếng nói chuyện ngày một gần,anh nghe thấy giọng cười nói vui vẻ của cô.Cả âm thanh ôn nhu của Ngôn Thừa Hi.Tầm mắt âm u rơi trên hai người bọn họ.Anh lạnh lùng phun ra làn khói trắng đục,ngón tay bị tàn thuốc rơi trúng cũng không cảm thấy đau.

Lư Hiểu Khê trông thấy anh thì dừng bước chân.Liền cất bước nhỏ chạy đến bên cạnh Quý Trạch Viễn.Lúc này Ngôn Thừa Hi nhìn về phía cô gái nhỏ đang chạy đến thiếu niên kia,cậu không đi theo liền đi thẳng về nhà của mình.

- Anh Tiểu Trạch,…



Tầm mắt cô nhìn đến vụn thuốc lá dưới mặt đất thì nhíu chặt mày.Không nhiều lời liền cướp lấy điếu thuốc trên tay của anh ném xuống mặt đất.

- Anh không cần mạng nữa à,hút nhiều như vậy.

Cô rất hiếm khi nổi giận như thế,cô biết anh hút thuốc nhưng cũng không thể cấm cản anh được.Nhưng không nghĩ đến anh lại hút nhiều đến như vậy,đau lòng mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Quý Trạch Viễn.

Nghe thấy giọng nói của cô,anh chậm rãi dời tầm mắt trên gương mặt thiếu nữ.Đôi chân mày liễu cau chặt lại,ánh mắt như hổ con mà trừng lấy anh.Cổ họng của anh bắt đầu khô khốc,mở miệng muốn nói gì đó nhưng chỉ phát ra âm thanh cực kì nhỏ.

Chắc là do hút quá nhiều thuốc nên cổ họng chứa đàm không phát ra tiếng.Yết hầu trên cần cổ khẽ lăn điều chỉnh lại âm giọng của mình.Quý Trạch Viễn im lặng nhìn cô gái nhỏ trước mắt.

Lư Hiểu Khê thật sự bị anh chọc tức vậy mà anh còn nhìn cô.Không thèm trả lời cô, đều trưng một khuôn mặt lạnh,đôi mắt đen thâm trầm,không có cảm xúc gì cả.Đáy lòng cô khẽ hiện lên sự tủi thân.

Không thèm quan tâm anh nữa,cô liền nhấc bước chân rời đi.Nào ngờ liền bị anh kéo quay trở lại,Quý Trạch Viễn thô lỗ mà nắm lấy áo khoác của cô ném vào sọt rác.Hai mắt cô mở lớn không thể tin nổi nhìn vào mắt anh.

- Anh làm cái gì vậy?sao lại vất áo của em.

Âm thanh khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu của cô,trong giọng còn mang theo nét cười trào phúng.

- Áo của em hay của thằng nhóc kia?Em không có áo khoác sao?Ngày mai anh mua cho em,không cần phải mặc áo của người khác.



Lư Hiểu Khê không thể nào bình tĩnh nổi,chỉ là cái áo khoác mà anh lại gằn giọng chất vấn cô như thế.Cô mặc áo của ai thì liên quan gì đến anh,trước giờ anh cũng chưa bao giờ nói chuyện hung dữ như thế với cô.

Có phải là bây giờ có đàn chị Nhược Đan bên cạnh rồi nên anh không cần cô nữa đúng không?Bao nhiêu tủi hờn từ ban nãy liền kéo đến,đáy mắt cô bắt đầu cay xè.Đã rất cố gắng không khóc trước anh nhưng đều vô dụng.Liền như vòi nước hở van mà bắt đầu ngân ngấn nước.