Dụ Trúc Mã - Nãi Hoàng Lưu Tâm

Chương 6




Cố Diên cảm thấy, đáng ra hôm nay phải xem lịch trước khi ra khỏi cửa, rõ ràng bản thân chỉ định đi tìm Phong Hi Niên giải thích hiểu lầm, bây giờ thì hay rồi, còn chưa làm rõ hiểu lầm ban đầu lại chồng chéo thêm hiểu lầm khác.

Dọc đường đi, trong đầu cô mải sắp xếp từ ngữ, đang tính mở miệng giải thích lại bị thiếu niên ôm lấy eo, lùi mấy bước đặt ở trên cửa.

Cố Diên vẫn muốn nói cho rõ ràng trước lại bị Phong Hi Niên chế trụ sau gáy, cúi đầu hôn lấy đôi môi anh đào của cô, miệng thơm khẽ nhếch khiến Phong Hi Niên dễ dàng xâm nhập vào bên trong, lời nói bị nuốt ngược vào trong, môi lưỡi giao hoà, anh đoạt lấy toàn bộ hơi thở của cô, nụ hôn ngày càng trở nên kịch liệt, Cố Diên hoàn toàn từ bỏ chống cự đối với thế tiến công nhiệt tình của anh, cơ thể xụi lơ trong khuỷu tay thiếu niên.

Cơ thể hai người dính sát vào nhau, đương nhiên cô cũng cảm nhận được lửa nóng dục vọng của anh đang chọc vào giữa chân mình. Phòng học yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng hôn mút của hai người, củi khô bốc cháy nhuốm cả căn phòng.

Cố Diên không biết hai người hôn bao nhiêu lâu, chỉ biết khi anh buông cô ra, đầu cô đã như thiếu oxy vậy, chân không đứng vững, cơ thể phải dựa vào người Phong Hi Niên.

Cảm xúc khi ôm cô vừa mềm lại vừa thơm, nhưng nhớ tới cảnh tượng vừa rồi cô bị một thằng khác ôm, lại còn là đối tượng cô theo đuổi trước đây, Phong Hi Niên lại cảm thấy trái tim mình như ngâm trong vại dấm.

“Anh Hi Niên, em không thích Lâm Viễn chút nào. Em chỉ thích anh thôi.”

Lời thiếu nữ nói khiến Phong Hi Niên cảm thấy mình đã quay trở lại hiện thực từ ngày đông rét buốt.

Cô nói chỉ thích mình anh, đương nhiên anh sẽ tin cô. Diên Nhi, nếu em gạt anh cũng phải gạt anh cả đời này.

“Vậy nên, Diên Nhi, em muốn chứng minh tình cảm của em thế nào đây?” Anh nhìn cô, ánh mắt sáng quắc.

Cố Diên suy nghĩ rồi trịnh trọng nói: “Anh Hi Niên, bây giờ em sẽ cố gắng học tập chăm chỉ, thi vào cùng trường đại học với anh.”

“Như vậy thì chúng ta có thể ở bên nhau rồi.” Cô ngước mắt lên nhìn anh, lời nghiêm túc lạ thường, đôi môi bị hôn tới sưng đỏ chậm rãi mấp máy.

Phong Hi Niên được thiếu nữ dỗ dành ấm áp, không khỏi cúi đầu muốn hôn cô một lần nữa, lại bị cô dùng tay chặn lại.

“Anh Hi Niên, sắp vào học rồi.” Không phải cô không muốn thân mật với anh, chỉ là hai người mà còn tiếp tục triền miên là sẽ quên hết thời gian mất.

“Ngoan, lát về nhà anh dạy em học bù.” Anh dụ dỗ bé cưng mềm mại trong ngực mình.

Hồi cấp hai, Phong Hi Niên đã từng dạy cô học bù rất nhiều lần, anh giảng bài còn đơn giản dễ hiểu hơn cả giáo viên, khi đó thành tích của cô cũng tiến bộ vượt bậc, nếu không cũng không thi đỗ được Nhất Trung.

Phong Hi Niên thấy cô do dự, tay lại lần nữa ôm chặt eo cô, “Bé cưng, ai cũng nói đêm xuân ngắn ngủi.”

Cố Diên biết đây là dụ hoặc, nhưng ai có thể chống lại nổi nam sắc quyến rũ như thế đây.

Có được sự ngầm đồng ý của cô, đương nhiên Phong Hi Niên sẽ không bỏ qua phúc lợi của mình, xúc cảm trên tay vô cùng mềm mại, người mình thích dựa vào lòng mình, giọng nói run rẩy như bông.

Phong Hi Niên bế bé cưng của mình lên bàn học, bàn học kê sát tường trắng, phản chiếu dáng vẻ kiều diễm động lòng người của thiếu nữ, ở độ tuổi 16, Cố Diên đã trổ mã, dáng người yểu điệu quốc sắc thiên hương, khuôn mặt xinh đẹp như hoa, cô khẽ cắn môi, khoé mắt rưng rưng, ở trong mắt Phong Hi Niên chính là sự quyến rũ không nói nên lời.

Áo đồng phục rớt xuống khỏi vai, đôi mắt mở to lấp lánh dụ hoặc. Còn không đợi động tác tiếp theo của thiếu niên, cô đã chủ động hôn lên môi anh trước.