Cố Hân Nhiễm thật sự không cam lòng, dựa vào đâu mà Cố Diên có thể đắc ý như vậy.
Vì thế, cô ta năn nỉ mẹ mình, bảo ba dùng cái cớ tiệc Trung Thu gọi Cố Diên trở về.
Bạch Toa là mối tình đầu của Cố Thừa An, sau khi Trầm Chân chết thì gả cho ông, con gái bà ta cũng sửa thành họ Cố. Đương nhiên Bạch Toa biết con gái mình chung tình với Phong Hi Niên, bà ta cũng từng gặp cậu thiếu niên đó, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra khí chất bất phàm con cưng của trời. Cho nên, Bạch Toa cũng ủng hộ con gái theo đuổi Phong Hi Niên, dù sao thì ở trong mắt bà ta, chỉ cần kiên trì, không có góc tường nào không đào được.
“Con cũng mới Phong Hi Niên xem, nghe nói ba mẹ nó quanh năm đều ở nước C, Trung Thu trải qua một mình cũng rất cô đơn.” Bạch Toa dặn dò con gái.
Làm sao Cố Hân Nhiễm lại không nghĩ tới chuyện mời Phong Hi Niên, nhưng nghĩ đến ánh mắt anh nhìn Cố Diên, cả người cô ta lại khó chịu. Nhưng cô ta cũng không thể nói thật cho Bạch Toa biết Phong Hi Niên lạnh nhạt với mình, vì vậy chỉ đành gật đầu đồng ý.
*
Lúc Cố Diên nhận được điện thoại của Cố Thừa An còn có chút kinh ngạc.
Mà khi nghe ông ta nhắc tới ba chữ tiệc Trung Thu, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Phong Hi Niên cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc rõ ràng của thiếu nữ bên cạnh, anh ôm lấy cô, lòng đau như cắt.
“Anh Hi Niên, Cố Thừa An muốn em về nhà nhân dịp Trung Thu.” Giọng nói cô có hơi uể oải.
Thật ra Cố Diên cũng không muốn đi, chỉ là, ông ta nói hôm đó sẽ đưa bản sao di chúc của mẹ cho cô.
“Mọi việc đã có anh rồi.” Chỉ thấy anh nói một câu.
“Anh cũng có chuyện cần nói với em.” Ngay từ đầu, Phong Hi Niên cũng không muốn bé cưng của mình phải suy nghĩ nhiều, nhưng anh biết, yêu một người, bảo vệ cô thì cũng phải tôn trọng cô.
Cố Diên nhận tập tài liệu Phong Hi Niên đưa cho, bên trên viết Báo cáo kết quả xét nghiệm ADN to đùng.
Cố Diên mở ra coi, kết quả giám định, quan hệ nhân thân 99,999999999%.
Mà đây là kết quả có thế nào cô cũng không ngờ tới.
Sau khi nhìn thấy kết quả này, Cố Diên tức khắc thông suốt, bảo sao từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lâm Viễn, cô đã thấy thân thiết một cách lạ thường. Đương nhiên cô biết bài nghiên cứu gọi là “tính hấp dẫn di truyền”, từ nhỏ không sống cùng anh chị em, sau khi lớn lên gặp lại nhau sẽ bị đối phương thu hút. Thì ra, mọi sự cố chấp mà cô không biết lại đến từ huyết thống.
Cố Diên buông báo cáo, ôm lấy Phong Hi Niên, chỉ muốn xác nhận bây giờ mình đã có được hạnh phúc.
*
Cùng ngày Tết Trung Thu, Phong Hi Niên đi cùng Cố Diên tới nghĩa trang, cô yên lặng đứng trước mộ Trầm Chân, nói với mẹ rằng, mẹ ơi, đời này Diên Nhi thật sự tìm được hạnh phúc của mình rồi, Diên Nhi sẽ hoàn thành tâm nguyện của mẹ, sống thật tốt.
Bạch Toa chuẩn bị bữa tối phong phú, thậm chí còn tự tay xuống bếp nướng gà, lại thấy Cố Hân Nhiễm dẫn một người con trai đi vào, tên là Lâm Viễn.
“Mẹ ơi, anh Hi Niên nói có chuyện không tới được, đây là Lâm Viễn, bạn trai con.” Cố Hân Nhiễm thấp giọng bên tai bà ta.
Bạch Toa nhìn Lâm Viễn, tuy rằng trông cũng tuấn tú lịch sự, nhưng vẫn kém xa Phong Hi Niên. Bà ta ném cho Cố Hân Nhiễm một ánh mắt rồi đi mất, sau khi Cố Thừa An ngồi xuống lại hỏi Lâm Viễn không ít chuyện.
Về Cố Hân Nhiễm, ba chữ “bạn trai con” kia cô ta đã nói rất nhỏ, dù sao cô ta vẫn còn ảo tưởng được gả cho Phong Hi Niên, đối với cô ta, Lâm Viễn chỉ là sự lựa chọn tạm thời mà thôi. Huống chi, trên thực tế, cô ta và Lâm Viễn cũng chưa xác định quan hệ, nhưng hôm nay anh ta đồng ý tới nhà bọn họ ăn Tết, Cố Hân Nhiễm cảm thấy trong lòng Lâm Viễn nhất định là có mình. Hai người đã xảy ra quan hệ thân mật, quan trọng nhất là lát nữa cô ta chỉ cần thể hiện hành động thân mật với Lâm Viễn, vậy thì chắc chắn Cố Diên sẽ khó chịu. Cố Diên khó chịu, vậy thì Cố Hân Nhiễm rất vui vẻ.
Chỉ là, Cố Hân Nhiễm không biết, Lâm Viễn tới đây chỉ để được gặp mặt Cố Diên. Lần đó bởi vì bị bỏ thuốc mà xảy ra quan hệ với Cố Hân Nhiễm, nhưng hôm ấy, Lâm Viễn thật sự mong người trước mắt mình là Cố Diên, cho dù là lừa mình dối người, người anh ta muốn ôm cũng chỉ có mình cô.
Cố Diên khoan thai tới muộn, vừa nhìn thấy Cố Diên, Bạch Toa đã giả bộ tình thân mến thương, “Tiểu Diên, đêm nay còn có khách, con để cả nhà…”
Lời còn chưa nói xong đã thấy Phong Hi Niên sau lưng Cố Diên, sắc mặt thay đổi.
“Chú, dì, hôm nay cháu không mời đã tự đến, làm phiền rồi.” Phong Hi Niên nói xong thì tặng quà cho bọn họ, dù sao Cố Thừa An cũng là ba ruột của Cố
Diên, đương nhiên anh sẽ có đủ lễ nghĩa với ông.
Cố Thừa An biết rõ gia cảnh Phong Hi Niên, ông cũng luôn xem trọng thiếu niên này, thấp giọng nói, “Hi Niên khách khí quá, quấy rầy gì chứ, mọi người cũng tới đông đủ rồi, mang đồ ăn lên đi quản gia.”
Cố Thừa An phân phó xong, các món ăn dần được bưng lên, Cố Diên ngồi đó cũng không động đũa mà chỉ uống trà.
Bạch Toa thấy đủ các loại quà Phong Hi Niên mang tới, bên trong thậm chí còn có bút tích của Đường Dần. Bà ta liếc xéo Cố Hân Nhiễm, Lâm Viễn này tặng một chiếc áo choàng trắng, sao có thể so được với Phong Hi Niên chứ!
Mấy người bọn họ ngồi xuống, tuy rằng Cố Hân Nhiễm tức giận những vẫn cố gắng quản lý biểu tình, cô ta thân mật gắp đồ ăn cho Lâm Viễn, lại phát hiện ánh mắt anh ta dính lên người Cố Diên.
Cố Diên nhìn thoáng qua Lâm Viễn rồi quay đầu, trông ánh mắt của Cố Thừa An nhìn Lâm Viễn đã đoán được ra, trong lòng ông nhất định có rất nhiều nghi vấn, dù sao đây cũng là sự hấp dẫn của huyết thống, không thể nào bỏ qua được. Đời trước, chỉ sợ Cố Thừa An cũng đã biết thân thế của Lâm Viễn, mà lúc ở tiệc cưới Lâm Viễn đột nhiên bỏ rơi cô, có khả năng là đã biết thật ra hai người là anh em.
Lúc này, chuông cửa Cố gia lại vang lên lần nữa.
“Ông chủ, có một nhóm cảnh sát ở ngoài cửa.” Người làm chạy vào nói.
*
Cố Thừa An cũng là người đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, lập tức lấy điện thoại liên hệ luật sư.
Cảnh sát tới đây giờ này, sao có thể có chuyện tốt gì được.
Chỉ thấy, viên cảnh sát đứng đầu cầm giấy kiểm tra và lệnh bắt giữ, “Bà Bạch Toa, chúng tôi có chứng cứ bà liên quan tới một vụ tai nạn nhiều năm trước, mời bà theo chúng tôi về phối hợp điều tra.”
Nói xong, mấy người đằng sau tiến lên muốn dẫn bà ta đi.
Một giây trước, Bạch Toa còn là Cố phu nhân cao cao tại thượng, bây giờ đã bị cảnh sát mang đi, vì thể diện, bà ta không thể hét lớn kêu to, chỉ có thể cầu xin nhìn Cố Thừa An.
“Đồng chí cảnh sát, chỉ sợ có gì hiểu lầm trong này.” Ông quay đầu nhìn về phía Bạch Toa, “Em cũng đừng lo lắng, anh đã báo với luật sư rồi.”
Cố Hân Nhiễm ở bên cạnh khẩn trương sắp khóc, “Mấy người đừng nói bậy, sao mẹ tôi có thể phạm pháp được chứ.”
Cũng may Cố Thừa An kịp thời cản cô ta lại.
Nhìn thấy Bạch Toa bị dẫn đi, Cố Diên lại nhìn Phong Hi Niên, cô biết dù là đời trước hay đời này, Phong Hi Niên đều giúp cô điều tra cái chết của Trầm Chân, cô không tin mẹ sẽ say rượu lái xe rồi gặp tai nạn. Bây giờ Phong Hi Niên đã tìm được đủ chứng cứ để lật lại vụ án này.
Bạch Toa vừa mới bị đưa đi, lại một nhóm cảnh sát nữa tới, Cố Thừa An cho rằng bọn họ quay lại, đang định bộc phát cơn giận, lại thấy họ lấy lệnh bắt mới ra, “Cô Cố Hân Nhiễm, có người tố cáo cô là chủ mưu thuê bọn họ gây án, mời cô về cục cảnh sát phối hợp điều tra.”
“Mấy người nói bậy, đám các người có phải do Cố Diên tìm tới đúng không! Các người đã bắt oan rồi!” Hôm nay Cố Hân Nhiễm còn cố ý trang điểm tinh xảo, mặc váy vóc xinh đẹp, bây giờ lại như một con ma nữ điên cuồng.
Phong Hi Niên bảo vệ Cố Diên ở đằng sau mình, “Cố tiểu thư, cô đừng phỉ báng người khác, tôi có thể liên hệ với luật sư để thêm tội danh cho cô đấy.”
Cố Hân Nhiễm nghe lời nói của Phong Hi Niên, tức giận và bi thương đan xen với nhau, trước khi cô ta sửa sang họ Cố, từ nhỏ đã không có cái gì, quan hệ giữa ba mẹ không tốt, gia cảnh bần hàn, bạn học bắt nạt, cô ta phải chịu đựng mọi sự nhục mạ và xa lạnh. Cô ta không rõ vì sao từ nhỏ tới lớn Cố Diên đều có người yêu thương che chở, cô ta ghen ghét với Cố Diên, không cam lòng, muốn để cô ra đi với hai bàn tay trắng.
Lúc Cố Hân Nhiễm và Bạch Toa một trước một sau bị cảnh sát đưa đi, Cố Diên thấy Cố Thừa An như già đi cả mười tuổi.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Cô nhìn Phong Hi Niên nói.
“Diên Nhi, con hận ba như vậy sao?” Cố Thừa An gian nan mở miệng.
“Tôi không hận ông, hận cũng lãng phí tình cảm.” Cố Diên không nhìn ông mà đi thẳng ra cửa.
Không hiểu sao trời lại đổ mưa to, Phong Hi Niên bung dù lớn, ôm cô vào trong ngực.
Chỉ thấy sau lưng có tiếng bước chân vội vã. “Cố Diên, tôi sẽ chờ cậu, sẽ luôn chờ cậu.”
Nước mưa khiến cả người anh ta ướt đẫm, Lâm Viễn kêu tên cô, trực giác nói với anh ta rằng, nếu hôm nay không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Thiếu nữ lại đưa một tập tài liệu cho anh ta. “Cậu xem cái này xong rồi nghĩ kỹ lại đi.”
Lâm Viễn nhìn bóng dáng hai người xa dần, trong lòng thê lương.