Lúc Cố Diên vừa đến, vũ hội cũng mới mở màn.
Trên sàn nhảy có một nam một nữ ăn ý nhảy điệu Waltz uyển chuyển.
Bởi vì Phong Hi Niên là tiêu điểm của vũ hội, cô không có thói quen bị người khác chú ý nên để anh vào trước, còn mình thì yên lặng vào sau.
Phong Hi Niên vào trong sảnh tiệc đã có người đi tới bắt chuyện, có nhiều người thì yên lặng nhìn anh chăm chú, dù sao anh cũng không chỉ có một khuôn mặt khiến người ta cảm thấy trời xanh bất công, còn cả những ưu điểm xuất sắc và xuất thân từ danh môn vọng tộc. Sự chênh lệch giữa người với người lớn như trời với đất vậy.
Không phải Cố Diên không muốn đứng bên cạnh Phong Hi Niên, mà là cô cảm thấy, cô phải trở nên tốt hơn nữa, khi đó cô mới có thể đứng sóng vai bên cạnh anh.
Đây cũng là chuyện cô muốn làm sau khi trùng sinh.
Bởi vì Cố Diên không định khiêu vũ, cô yên tĩnh ngồi một góc, nhìn Tạ Yến Yến và Ngụy Tử Khiên khiêu vũ vui vẻ, bất giác nở nụ cười.
Nhưng thiếu nữ mặc lễ phục màu đen thanh lịch tao nhã, trang sức trên người cao quý, tay cầm ly rượu champagne uống từng ngụm cũng hấp dẫn không ít sự chú ý.
“Bạn học Cố Diên, tớ là Ôn Hi Ngôn của trung học C, có cơ hội mời cậu cùng khiêu vũ một điệu được không?” Thiếu niên mặc tây trang, đôi mắt mang theo sự ngưỡng mộ mở miệng hỏi cô gái điềm tĩnh.
Cố Diên còn tưởng rằng mình có thể tỏ ra vô hình, không ngờ vẫn bị chú ý tới.
Cô còn chưa biết từ chối thế nào, Lâm Viễn lại đột nhiên xuất hiện, “Xin lỗi, Cố Diên là bạn nhảy của tôi.”
Lần này, Ôn Hi Ngôn đạt hạng năm trong cuộc thi, ban đầu đã chú ý tới cô gái xinh xắn động lòng người này, không ngờ cô đã là bạn nhảy của Lâm Viễn.
Cố Diên nhìn về phía Lâm Viễn, đời trước cô bị bệnh, lúc đó không biết anh ta tỏa sáng rực rỡ trong vũ hội như thế nào, bây giờ cô cũng không muốn để ý.
Ôn Hi Ngôn ủ rũ tránh đi, Lâm Viễn thấy cô không có ý định khiêu vũ, nhưng rõ ràng cũng không tính để ý tới mình.
Bên này, Phong Hi Niên vẫn luôn chú ý tới Cố Diên, cô không muốn anh mời cô khiêu vũ, nhưng giờ bên cạnh cô lại có vài người khác phái nhảy ra. Nếu không phải anh đã đồng ý với cô rằng tối nay phải tách ra, cộng với việc bây
giờ anh bị nhiều người vây quanh, anh đã tính vứt luôn lời hứa của hai người ra sau đầu rồi.
“Chúc mừng cậu.”
Hai người im lặng một lúc lâu, Lâm Viễn mới mở miệng nói trước.
“Cậu cũng vậy.” Cố Diên nghẹn ra ba chữ, nếu không phải không còn vị trí nào thích hợp, Cố Diên cũng không muốn ở đây với Lâm Viễn.
Một giọng nói vang lên phá vỡ không khí xấu hổ giữa hai người.
“Chị à, chúc mừng chị đạt được huy chương đồng lần này nhé.” Người tới là Cố Hân Nhiễm, Cố Diên thấy cô ta có thể đứng ở đây, trong lòng cũng hiểu rõ là nhờ công lao của ba mình, Cố Thừa An.
“Đây là anh Lâm Viễn đúng không, em tên là Cố Hân Nhiễm. Chị em giữ nhiều ảnh chụp của anh ở nhà lắm, vừa nhìn là em nhận ra rồi.” Cố Hân Nhiễm cười đưa champagne cho hai người.
Cố Diên buông ly rượu không trên tay, cũng không nhận rượu Cố Hân Nhiễm đưa.
Lâm Viễn không rõ chuyện giữa hai chị em họ, việc này không lớn cũng không nhỏ, nhưng cũng đã bị Cố Thừa An ép xuống.
Thật ra, Phong Hi Niên cũng đã sắp xếp người lan truyền chuyện đó ra ngoài, dù sao Cố Hân Nhiễm cũng cần bị trừng phạt.
Nhưng Cố Diên lại cản anh, cô nói cô muốn xem xem Cố Hân Nhiễm còn trò gì nữa, không ngờ cô ta lại đến đây nhanh như vậy.
Hôm nay Cố Hân Nhiễm cũng ăn diện lộng lẫy, kiểu tóc thiết kế tỉ mỉ, đỉnh đầu đeo vương miện bạc, mặc váy công chúa hồng nhạt.
Thấy Cố Diên không nhận ly rượu của mình, nhịn sự khó chịu trong lòng xuống, Cố Hân Nhiễm làm bộ lảo đảo đổ ly rượu xuống, Cố Diên không biết cô ta tính toán gì trong lòng, nhìn chiếc váy ướt nhẹp rượu của mình, lông mày nhíu chặt.
Cô chỉ thấy kỹ thuật diễn này của Cố Hân Nhiễm quá vụng về, vậy mà đời trước cô lại tin tưởng một cách ngu ngốc.
“Ôi em xin lỗi chị. Em đưa chị đi thay quần áo nhé.” Cố Hân Nhiễm yếu ớt đáng thương nói giống như người đổ rượu lên người cô là người khác vậy.
Cố Diên không thích mặc quần áo bẩn trên người, hơn nữa cô cũng mang theo lễ phục dự phòng, nhưng rõ ràng Cố Hân Nhiễm không hề có ý tốt.
Đi vào phòng thay đồ, Cố Diên đã cảm thấy không thích hợp, trong phòng chỉ toàn mùi ngọt khó chịu, Cố Diên vội lấy khăn tay đã ướt ra che kín mũi.
Cố Hân Nhiễm viện cớ lấy đồ đi ra ngoài rồi sẽ vào sau.
Chỉ trong chốc lát, Cố Diên nghe thấy Cố Hân Nhiễm gọi tên mình ở ngoài, cô cũng không trả lời, lại thấy Cố Hân Nhiễm gọi điện thoại.
“Người đã trong phòng thay đồ, mấy người mau tới đây.”
Cố Hân Nhiễm thấy bên trong không có động tĩnh, mở cửa để xác nhận tình hình, Cố Diên trốn ở góc cửa, vừa thấy người vào đã cho cô ta một gậy.
Cố Diên xuống tay cũng không quá nặng, không thấy vết thương trên người Cố Hân Nhiễm, nhưng cô ta lại té xỉu.
Cô vội vàng chạy ra ngoài, lại đâm vào một cái ôm rắn chắc thoang thoảng mùi cây tùng.
“Sao mà gấp thế?” Phong Hi Niên vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của cô, vừa thấy cô tới phòng thay đồ, anh đã tìm cớ thoát khỏi đám người để tới với cô.
Giờ lại thấy sắc mặt cô ửng đỏ, hơi thở rối loạn đâm vào ngực mình.
Bây giờ Cố Diên mới phát hiện mùi ngọt trong phòng thay đồ hình như mùi của loại thuốc kích tình nào đó, cô mới ngửi một chút mà toàn thân đã nhũn ra rồi, chẳng lẽ, Cố Hân Nhiễm định cho người cưỡng hiếp cô?
Cố Diên không phải đồ ngu, đương nhiên cũng biết cách làm người của Cố Hân Nhiễm, cũng không ngờ cô ta sẽ làm ra loại chuyện hạ lưu như vậy.
“Anh Hi Niên, đưa em về nhà đi.” Cô thấp giọng nói.
*
Bên kia, lúc Phong Hi Niên vừa mới đưa cô đi, có ba thanh niên mở cửa phòng thay đồ ra.
“Đây là con đ* hẹn chúng ta trên mạng à?” Tên A nói lời đáng khinh.
“Vậy mà còn là học sinh? Còn tính chơi 4P nữa.” Tên B mở miệng rồi bế Cố Hân Nhiễm đã té xỉu trên đất lên, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô ta.
“Không ngờ là một người đẹp đấy. Đúng là diễm phúc đêm nay không ít.” Tên C thèm nhỏ dãi nhìn khuôn mặt Cố Hân Nhiễm.
Bọn họ cũng không làm bước dạo đầu, tên C tách hai chân Cố Hân Nhiễm ra rồi đút thẳng dương v*t vào trong.
“Đm, còn là gái trinh!” Tên C cảm thấy mình nhặt được bảo vật, nhìn máu xử nữ chảy ra từ nơi giao hợp càng dùng sức hơn nữa.
Bên này, tên A nâng Cố Hân Nhiễm dậy rồi nhét gậy th*t vào miệng cô ta, lúc này cô ta đã tỉnh táo, phát hiện mình bị ba người đàn ông xa lạ khinh nhờn, một người chơi huyệt xử nữ của cô ta, một người đút dương v*t hôi tanh vào trong miệng cô ta, người còn lại đang bắt đầu mò tới cúc huyệt.
Cô ta muốn kêu cứu, nhưng ở đây đang tổ chức vũ hội, nếu bị người ta phát hiện, cô ta sẽ thân bại danh liệt mất.
Hơn nữa, mùi thuốc trong phòng thay quần áo cũng không tan đi, Cố Hân Nhiễm cũng hít không ít thuốc, bây giờ huyệt nhỏ dâm đãng không ngừng chảy nước, cả người như bị trăm ngàn sâu cắn, ngứa ngáy không thôi, nội tâm cũng khao khát nhiều hơn.
Lúc ba người đàn ông thỏa mãn thú tính của mình cũng bỏ cô ta lại rồi đi mất. Cả người Cố Hân Nhiễm toàn là tinh d*ch, không có sức lực nằm liệt trên mặt đất, càng hận Cố Diên hơn nữa.
Đây vốn là kế hoạch của cô ta, người bị cưỡng hiếp tập thể đáng ra phải là Cố Diên!
Cố Hân Nhiễm biết mình không thể ở đây lâu, tránh có người vào thay quần áo phát hiện ra cô ta. Không màng tới đau đớn trên người, Cố Hân Nhiễm tùy ý lau chùi cơ thể rồi trộm ra khỏi cửa sau yến tiệc.
Lại gặp được Lâm Viễn không tỉnh táo lắm.
Vốn dĩ cô ta bỏ thuốc vào cả hai ly champagne, còn là thuốc kích dục kết hợp với thuốc gây ảo giác, người uống vào sẽ bị tình dục chi phối, còn nhìn ra người mình mong nhớ trước mặt, tất nhiên sẽ lên cơn hứng tình, thuốc này là cô ta chuẩn bị cho Cố Diên, dựa theo kế hoạch của cô ta, cô ta muốn để toàn trường nhìn thấy dáng vẻ làm tình của Cố Diên với mấy người đàn ông xấu xa kia, cũng muốn cho anh Hi Niên nhìn thấy bộ mặt thật ai cũng có thể làm chồng của Cố Diên. Như vậy, anh mới có thể nhìn thấy sự tồn tại của cô ta.
Nếu cô ta nhớ không lầm, Cố Diên rất thích Lâm Viễn, dù sao trong phòng cô cũng có rất nhiều ảnh chụp của Lâm Viễn, mà bây giờ cô quấn lấy Phong Hi Niên như vậy, rất có khả năng là vì không có được Lâm Viễn.
Nghĩ vậy, Cố Hân Nhiễm lại nảy sinh suy nghĩ khác, nếu Cố Diên đã thoát được kế hoạch bị cưỡng hiếp tập thể của cô ta, vậy thì bây giờ cô ta sẽ xảy ra quan hệ với người Cố Diên thích. Thậm chí còn đổ cho Lâm Viễn lấy mất lần đầu của mình, vậy thì cho dù cô ta không chiếm được Phong Hi Niên, vậy thì Cố Diên cũng đừng mơ có được Lâm Viễn.
Vì thế, Cố Hân Nhiễm thu thập quần áo hỗn loạn, đi tới trước mặt Lâm Viễn nũng nịu, “Anh Lâm Viễn.”
Lâm Viễn uống một ly champagne xong thì cảm thấy không thích hợp, cả người khô nóng, đang tính ra khỏi vũ hội hóng gió để bình tĩnh trở lại.
Ai ngờ lại thấy cô gái mình mong nhớ ngày đêm gọi tên mình rồi đi về phía mình.
Sau đó, cô lại chủ động dính lấy anh ta, đã bao lâu rồi cô không cười với anh ta như thế, thậm chí cô còn không thèm cho anh ta một ánh mắt, giống như đang
nằm mơ vậy.
Một đêm triền miên lưu luyến không rời.
*
Cố Hân Nhiễm triền miên với Lâm Viễn mới cảm nhận được khoái cảm của tình dục, nhưng cho tới cuối cùng, cô ta lại nghe Lâm Viễn kêu, “Diên Nhi.”
Tuy biết rằng Lâm Viễn bị bỏ thuốc, nhưng trong lòng Cố Hân Nhiễm vẫn rất khó chịu.
Mà ngày hôm sau tỉnh lại, ánh mắt của anh ta lại rất lạnh lùng.
Vốn dĩ muốn giả bộ đáng thương, lại chỉ thấy anh ta bỏ lại một câu, “Champagne ngày hôm qua, là cô bỏ thuốc.”
*
Lâm Viễn ra khỏi khách sạn, cũng không tính để ý tới Cố Hân Nhiễm. Mọi chuyện tối qua cũng đều là cảnh trong mơ.
Anh ta không muốn nhớ lại, nhưng đầu óc không ngừng xuất hiện nụ cười của Cố Diên, trong lòng càng đau nhức khó chịu.