Dụ Trúc Mã - Nãi Hoàng Lưu Tâm

Chương 32




Phong Hi Niên bốc phải chủ đề vẽ tranh, thật ra cuộc thi cũng đã bắt đầu từ buổi sáng, chỉ là Phong Hi Niên đã đổi số thứ tự chỉ để đi xem Cố Diên thi đấu.

Buổi chiều, trong hội trường thi đấu chật ních người, Cố Diên nhìn thấy có fans của Phong Hi Niên còn kéo biểu ngữ và gậy cổ vũ tới đây. Nếu không phải Cố Diên biết đây là vòng thứ nhất cuộc thi ngôi sao trường học, cô cũng cho rằng đang thi sáng tạo doanh 101 mất, có lẽ ai cũng hi vọng Phong Hi Niên ra mắt với vị trí center.

Vị trí Cố Diên và Tạ Yến Yến ngồi là do Ngụy Tử Khiên xếp hàng chiếm chỗ từ sớm.

“Cảm ơn Tiểu Khiên Khiên, nhờ cậu tớ mới có cái góc tuyệt vời này để xem Phong thần vẽ tranh.” Cho dù đã biết Phong thần là của Tiểu Diên Nhi, nhưng đối diện với người đẹp trai ngời ngời như vậy, Tạ Yến Yến cũng không khắc chế nổi bản thân!

Ngụy Tử Khiên còn rất tri kỷ chuẩn bị đồ ăn vặt, hoa quả và đồ uống, Cố Diên vừa định nói cảm ơn, Nguyễn Hạ Hầu đã cướp lời, “Em đừng cảm ơn cậu ta, đều là do Hi Niên chuẩn bị đó, còn có cảm đệm ngồi nữa.”

Cố Diên nhận lấy cái đệm, vẫn cảm ơn cả hai người.

Tạ Yến Yến hâm mộ không nói nên lời, người đàn ông hoàn mỹ như thế đúng là chỉ có thể cầu mà không gặp được.

Chủ đề vẽ tranh lần này là điều đẹp nhất trong tim, mỗi thí sinh phải vẽ ra thứ đẹp nhất theo cách hiểu của bản thân mình.

Bởi vì cuộc thi buổi chiều đã chính thức bắt đầu, khác với các sân thi đấu khác, trong hội trường vô cùng yên tĩnh, mọi người chủ yếu nhìn các thí sinh thông qua camera, cũng không thể nhìn thấy bức vẽ của bọn họ, bởi vì muốn gây bất ngờ cho người xem.

Giám khảo cuộc thi là giáo sư của đại học mỹ thuật quốc gia, trung học phụ thuộc đại học R cũng có lớp nghệ thuật, cũng có người muốn nhân cơ hội này để chứng tỏ thực lực bản thân.

Hội trường yên tĩnh chỉ có tiếng bút cọ xát trên giấy.

Cố Diên lặng lẽ nhìn nửa mặt của Phong Hi Niên, thật ra, từ sau khi cô buông bút không vẽ nữa, cô cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi mình không nhìn anh Hi Niên vẽ tranh, lúc mẹ cô còn sống đã từng nói, nếu anh Hi Niên đi trên con đường vẽ tranh này, vậy anh chính là ngôi sao sáng của giới nghệ thuật trong tương lai.

Có đôi khi, Cố Diên cũng sẽ nghĩ, có lẽ anh Hi Niên chính là sự bất công của thượng đế, trừ vẻ bề ngoài được điêu khắc tỉ mỉ ra, anh không chỉ có thiên phú trong nghệ thuật, tất cả các lĩnh vực khác đều rất thành công, mà tương lai, anh sẽ cảm thấy hứng thú với việc nghiên cứu trí tuệ nhân tạo rồi có được rất nhiều danh hiệu khác nhau.

Cố Diên đứng xa nhìn thiếu niên đang đắm chìm trong vẽ tranh, suy nghĩ trôi về rất lâu trước kia, đó là khi còn nhỏ, mẹ cô dạy hai người bọn họ vẽ tranh, khi còn nhỏ, Cố Diên hiếu động không thích ngồi yên, xem tranh phong cảnh cũng dễ dàng lạc vào cõi thần tiên. Lúc mà cô lấy lại tinh thần, muốn xem thử Phong Hi Niên đã vẽ cái gì, lại chỉ thấy trên giấy của anh vẽ một cô bé con ngẩng đầu nhìn không trung, sợi tóc bị gió thổi bay, đôi mắt sáng ngời, lông mi cong dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi khẽ nhếch. Cô bé đó chỉ mặc một chiếc váy trắng thanh thuần, hai chân thon dài dưới làn váy đung đưa.

Khi đó cô không hiểu, còn tưởng rằng Phong Hi Niên vẽ tranh để giễu cợt cô thất thần, rất là tức giận, còn không thèm để ý tới anh.

Bây giờ mới hiểu được, khi đó anh đã đặt cô trong lòng, trong mắt trong tim anh đều là cô.

Mà cô thì đúng là đồ tệ bạc, đồ ngu. Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh sợ.

Mãi cho tới khi chạng vạng, cuộc thi mới kết thúc, Tạ Yến Yến thấp giọng nói bên tai Cố Diên, “Nếu không phải có nhan sắc của nam thần Phong, chắc tớ không trụ nổi tới giờ này rồi.”

“Đúng đó, nhìn trên diễn đàn mà coi có bao nhiêu bài viết về Phong Hi Niên rồi, trên weibo và instagram còn có hashtag nữa này.” Ngụy Tử Khiên không dám tin nhìn điện thoại, những bức ảnh tràn ngập, đúng là không chỉ có một vài người mê muội anh bạn này của cậu mà.

Cố Diên nhìn những tấm ảnh đẹp trai ngời ngời đó, rất tự nhiên lưu lại vài tấm, còn chọn một trong đó làm hình nền.

“Này, Tiểu Diên Nhi, cậu tính rắc cơm tró đấy à!” Tạ Yến Yến nhìn màn hình điện thoại của Cố Diên, tự nhiên phải ăn một mồm to cơm chó.

Cố Diên cười giảo hoạt với cô bạn, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp động lòng.

Trong đầu Tạ Yến Yến hiện ra một suy nghĩ rất buồn cười, Tiểu Diên Nhi biến thành hồ ly nhỏ à? Dù sao cũng xinh đẹp thế này, chẳng lẽ là hồ ly tinh?

Một tiếng cuối cùng, giữa hội trường là tấm bảng được che màn trắng để chuẩn bị cho người xem chứng kiến tác phẩm vừa được hoàn thành.

Lúc màn che được chậm rãi kéo ra.

Trong hội trường đã không có bóng dáng của các thí sinh nữa. Mỗi một tác phẩm đều được treo ở trong.

Giám khảo tiến hành đưa ra lời bình luận và chấm điểm.

Mãi cho đến khi bức tranh sơn dầu mang tên “Thiên sứ trong tia nắng ban mai” xuất hiện, Cố Diên liếc một cái đã nhìn ra đây là tác phẩm của Phong Hi Niên.

Không có lý do nào khác, chỉ là thiên sứ trong bức tranh chính là cô. Dưới ánh nắng ban mai, khuôn mặt lúc ngủ của thiên sứ vô cùng xinh đẹp khiến người ta nảy sinh cảm giác yên bình đến nao lòng.

“Nét bút này giống y hệt cây bút thần.”

“Ý cậu là cây bút thần trên tạp chí Kite, còn đạt được huy chương vàng trong cuộc thi vẽ Van Gogh quốc tế đó sao?”

“Đúng vậy, chính là anh ấy, bởi vì lần nào có tranh của anh ấy trên Kite thì tớ cũng mua cả.”

Cố Diên nghe mấy người bạn học phía sau thảo luận cũng ngây người tại chỗ. Anh Hi Niên đã làm rất nhiều chuyện vì cô mà cô không biết, vốn dĩ cô còn cho rằng, từ sau khi trùng sinh tới nay mình đã đủ hiểu anh, nhưng trên thực tế lại bằng không.

Thật ra, tạp chí Kite này là do mẹ của Cố Diên, Trầm Chân tự mình thành lập, bà là họa sĩ có tiếng cả trong nước lẫn ngoài nước, nổi tiếng từ khi còn trẻ, tác phẩm nào cũng tràn đầy sức sống, thiên phú hiếm có, khả năng là trời ghét người tài, bà lại qua đời ngoài ý muốn từ sớm.

Cố Diên lập tức tìm hiểu tin tức về cây bút thần trong miệng các bạn học, người này đạt được rất nhiều giải thưởng vinh dự, thậm chí có người còn đánh giá anh sẽ trở thành họa sĩ thế hệ mới của nước C.

Thì ra, cây bút thần trong miệng mọi người có tên là Chỉ Diên. Chỉ Diên là Kite, cũng là chỉ có mình Diên.

Cố Diên xem thử một vài bức vẽ của Chỉ Diên, trong đó có một bức tranh hòn đảo là mới được đăng tải, trong lòng vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào.

Không thể nghi ngờ, bức tranh đứng đầu hôm nay chính là “Thiên sứ trong tia nắng ban mai”, mấy vị giáo sư đều muốn gặp bạn học đã vẽ ra bức tranh này, dù

sao có thể vẽ được một tuyệt tác như vậy cũng không chỉ dựa vào mỗi cố gắng, mà còn phải do thiên phú và nội tâm của người vẽ.

Nhưng lại được thông báo rằng anh có việc gấp phải đi.

Anh biết cô muốn gặp anh, lúc ở trên sân khấu, nhìn thấy ánh mắt của cô anh đã biết rồi.

Cho nên gấp không chờ nổi, mấy người bạn học bên cạnh có muốn đi ăn liên hoan chúc mừng thì Phong Hi Niên cũng khách khí từ chối, cô bé của anh còn đang đợi anh, mà anh không thể để cô đợi lâu.

Vòng thi thứ nhất chính thức kết thúc, thật ra Cố Diên cũng không để ý kết quả, cô chỉ muốn ôm Phong Hi Niên thôi.

Cô tạm biệt ba người Tạ Yến Yến rồi ra khỏi hội trường thi đấu, muốn vòng qua sân trước đi tới khu vực thí sinh, lúc đi ngang qua quảng trường của trường học lại thấy màn hình lớn đang chiếu lại những tiết mục xuất sắc của ngày hôm nay.

Cố Diên vừa ngẩng đầu đã thấy trên đó chiếu tiết mục dương cầm của Lâm Viễn.

“Hôn lễ trong mơ”, anh ta nói trước camera rằng, muốn mượn cơ hội ngày hôm nay để đàn khúc này cho một người nghe, cho dù tương lai có thế nào cũng hi vọng cô ấy sống vui vẻ hạnh phúc.

Hôn lễ trong mơ là bài mà đời trước cô đã luyện tập cùng anh ta hơn cả nghìn lần, không hiểu sao Cố Diên lại dừng bước, giai điệu quen thuộc, tâm cảnh lại khác hẳn. Cô đã buông bỏ chấp niệm với Lâm Viễn, có được hạnh phúc thật ra.

Cố Diên bất giác thất thần, lúc quay đầu không ngờ lại thấy thiếu niên đứng cách đó không xa.

Phong Hi Niên ra khỏi hội trường không thấy Cố Diên đâu, tìm khắp nơi đến quảng trường thì thấy cô thất thần đứng tại chỗ.

Có lẽ là cô nghe bài này tới mê mẩn, trên màn hình lớn, Lâm Viễn hết sức chuyên chú đàn bài “Hôn lễ trong mơ”, Phong Hi Niên biết, đó là khúc dương cầm Cố Diên thích nhất.

Một giây đó, không hiểu sao anh đột nhiên cảm thấy bi thương, có phải dù anh cố gắng bao nhiêu thì ngay từ đầu cũng đã thua bởi Lâm Viễn rồi không. Trong lòng anh không khỏi cười nhạo bản thân, anh cho rằng mình đã đủ quan trọng với cô, thật ra cũng chỉ là anh cho rằng mà thôi, không phải sao?

Anh bỏ mặc tất cả tới tìm cô, mà cô lại toàn tâm toàn ý nhìn một người khác.

Cố Diên hoàn toàn không ngờ tới mới thất thần có một chút mà Phong Hi Niên đã xuất hiện, vừa định chạy về phía anh lại thấy anh đã xoay người đi mất.

Trên màn hình, Lâm Viễn đứng lên cảm ơn, lúc này Cố Diên mới ý thức được anh Hi Niên của cô giận rồi.

Không đúng, là thất vọng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, bóng dáng của Phong Hi Niên đã biến mất. Cô vội gọi điện thoại cho anh, thế nhưng lại chỉ có âm báo tắt máy.

Đây là lần đầu tiên anh không nghe điện thoại của cô.