Dụ Trúc Mã - Nãi Hoàng Lưu Tâm

Chương 3




“Chú Trương, chú gọi điện thoại lại nói với bọn họ hôm nay Cố Diên sẽ ngủ lại đây.”

Cố Diên nghe lời Phong Hi Niên nói mới vui vẻ ôm anh lần nữa. Nguyên nhân cô không muốn về nhà có rất nhiều, một trong những nguyên nhân chính là lần này ba cô sẽ đưa người phụ nữ kia về nhà. Cố Diên biết đời trước mình chỉ mới nghe lời nói từ một phía, nhưng người mẹ kế lần này ba tìm đúng là không phải đèn đã cạn dầu.

Phong Hi Niên mới thoát khỏi lốc xoáy của dục vọng, tìm được một chút lý trí lại bị động tác của Cố Diên hấp dẫn, muốn nhấm nháp sự tốt đẹp của cô một lần nữa.

“Diên Nhi, trong lòng em đã từ bỏ Lâm Viễn rồi sao?” Phong Hi Niên luyến tiếc đẩy cô gái ra, muốn hiểu suy nghĩ thật sự trong lòng Cố Diên.

Lâm Viễn, cái tên này đời trước hại cô còn chưa đủ thảm sao, tuy rằng cuối cùng cũng bị Phong Hi Niên tống vào trong tù, nhưng sự tổn thương mà anh ta tạo ra vẫn tồn tại mãi mãi.

“Sao đột nhiên anh lại nhắc tới cậu ta?” Đương nhiên Cố Diên đã không còn nhớ rõ màn tỏ tình gióng trống khua chiêng của mình hồi cấp ba, cũng không rõ cái gì mà buông tay với buông bỏ thù hận với anh ta?

Nhưng Phong Hi Niên lại nghe rõ câu trả lời của thiếu nữ, cô còn chưa buông được Lâm Viễn, vậy tại sao bây giờ cô lại tiếp cận anh, khó có thể đảm bảo Lâm Viễn không làm tổn thương cô. Nghĩ đến đây, Phong Hi Niên bất giác ôm cô gái trong ngực càng chặt hơn.

Cố Diên không biết suy nghĩ trong đầu Phong Hi Niên, quá khứ cô không biết quý trọng giờ lại có thể làm lại từ đầu, chỉ muốn ở bên cạnh Phong Hi Niên thật tốt, giữa bọn họ có quá nhiều tiếc nuối, đời này, cô sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.

“Thời gian không còn sớm rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.” Phong Hi Niên chỉ muốn ôm người thương trong lòng, nhưng lại lo lắng cho sức khoẻ của cô.

Cố Diên nhìn đồng hồ, rõ ràng mới có 9 giờ thôi mà. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, cô biết, hình như từ năm cấp ba Phong Hi Niên đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, bình thường trừ việc phải chăm chỉ học tập ra thì hầu hết thời gian còn bận rộn chăm lo cho sự nghiệp.

Tuy rằng Cố Diên có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không thể tùy hứng gây phiền phức cho anh.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, bên kia, người giúp việc cũng đã đưa quần áo và đồ vệ sinh cá nhân tới, Phong Hi Niên cũng chuẩn bị ra ngoài.

“Anh Hi Niên ngủ ngon.” Dáng vẻ thiếu nữ vô cùng ngoan ngoãn.

Cố Diên đánh răng rửa mặt dưỡng da xong xuôi thì chọn một chiếc váy ngủ hai dây không quá hở hang, tuỳ ý búi tóc lên, chuẩn bị đi tìm Phong Hi Niên.

Cô còn rất tri kỷ tự tay pha một ly Espresso, cô biết, bây giờ nhất định Phong Hi Niên đang rất bận, cô chỉ có thể pha cafe giúp anh, về mặt sự nghiệp lại chẳng thể giúp anh được cái gì, nhưng cô vẫn hy vọng, vào lúc anh mệt mỏi, cô có thể cho anh một mái nhà thoải mái ấm áp để nghỉ ngơi.

Cố Diên không cần hỏi quản gia cũng biết Phong Hi Niên ở thư phòng.

Cô đi tới đó, cửa cũng không khóa, cứ vậy dựa vào cửa nhìn thiếu niên đang chuyên tâm làm việc.

Trước kia, cô biết Phong Hi Niên rất đẹp, nhưng lại ít khi nhìn thấy dáng vẻ hấp dẫn mê say trong công việc của anh.

Bên này, Phong Hi Niên vừa họp trực tuyến với mấy giám đốc kế hoạch, bọn họ cảm nhận được rõ ràng tâm tình ông chủ hôm nay khá tốt, cũng chỉ hi vọng ngày nào ông chủ cũng như hôm nay.

Vừa mới ngẩng đầu, Phong Hi Niên đã thấy Cố Diên, nói không thấy đánh sâu vào thị giác thì là gạt người.

Cố Diên rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp mà không tự biết, mắt đen môi đỏ, da trắng như tuyết, vài sợi tóc đen rơi rụng trên vai khiến cảm giác thanh thuần gợi cảm tăng lên, cô chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ, dáng vẻ yêu kiều lọt vào mắt anh không sót chút gì.

Ánh mắt Phong Hi Niên trở nên sâu thẳm, chỉ thấy thiếu nữ bước tới trước mặt anh.

“Cà phê cho anh đây.” Đặt tách cà phê xuống, Cố Diên rất tự giác xoay người rời đi.

“Cố Diên, em đang quyến rũ anh một cách trần trụi đấy.” Giọng nói thiếu niên trầm thấp, anh đã đứng dậy giữ chặt cổ tay cô, trong lúc hai người lôi lôi kéo

kéo, hương thơm trên người cô lại lọt vào mũi anh, khiến cả người anh bốc lửa.

Vốn dĩ hôm nay anh đã tính buông tha cô. Nhưng không phải là cô tới đây quyến rũ anh trước sao?

Cố Diên:???

Cô chỉ tới đưa cà phê thôi mà, sao lại là quyến rũ rồi???

“Em không mà.” Giọng nói của cô mang theo sự bất bình vô cùng chân thật.

Nhưng Phong Hi Niên lại không để ý tới lời phủ nhận của Cố Diên, anh bế cô lên rồi đi về phía bàn làm việc.