Tầng cao nhất, cơn gió to khiến người ta sợ hãi.
Nhưng Cố Diên không nghe thấy gì cả, không nghe thấy tiếng hét “Đừng mà” tê tâm phế liệt của Phong Hi Niên, cũng không nghe thấy lời xin lỗi của cô với anh.
Cô không nhìn thấy con đường phía trước, chỉ hối hận bản thân mình trước kia thật ngu ngốc.
Thả người theo cơn gió, cô còn cho rằng sẽ rất đau, bên tai lại có tiếng chuông vang lên.
Cô cảm thấy người mình bị đẩy một cái, vừa mở mắt ra đã phát hiện một nữ sinh có khuôn mặt bụ bẫm: “Cố Diên, vào lớp… vào lớp rồi!”
Đi học…
?!
Cố Diên mở to hai mắt, khẽ xoa khuôn mặt mình, cô nhìn kỹ cô gái bên cạnh, hình như đây là Tạ Yến Yến ngồi cùng bàn mình năm cấp ba, theo bản năng muốn tìm điện thoại xem đồng hồ lại thấy mình mặc đồng phục trường.
“Năm nay là năm nào thế?”
“Mới nghỉ giải lao có 15 phút, cậu ngủ tới mức hồ đồ rồi sao? Năm nay là 2012 đó.”
Cố Diên choáng váng, cô quay về 10 năm trước rồi sao? Cô trùng sinh rồi!
“Cố Diên, mau đi thôi. Tiết sau là tiết thể dục đó.” Tạ Yến Yến nói rồi đứng dậy lấy một ly nước.
Cố Diên vừa khiếp sợ, vừa cảm thấy hồn vía lên mây, chưa gì đã bị Tạ Yến Yến kéo tới sân thể dục.
Ánh mặt trời chói loá, đã bao lâu rồi mình không được đứng dưới ánh nắng thế này nhỉ, Cố Diên có chút mơ màng.
Tuy rằng phần lớn học sinh cấp ba đều chìm trong cuộc sống làm đề thi thử và bài tập, nhưng vẫn là độ tuổi có sức sống nhất.
Giọng nói Tạ Yến Yến lại vang lên lần nữa: “Mau lên, nam thần Phong lại chơi bóng rổ kìa!”
“Trời ơi… đẹp trai quá mà…”
Cố Diên nhìn theo ngón tay Tạ Yến Yến chỉ, thiếu niên lóa mắt nhất trong đám người đột phá vòng vây, xoay người một cách thật ngầu, chạy ba bước là tới gần rổ, lần nữa ăn điểm.
Bên tai là tiếng hoan hô của các bạn học, tiếng còi vang lên, trận đấu ngắn ngủi kết thúc. Không có gì bất ngờ, Phong Hi Niên lại chính là MVP[1] lần này.
“Hi Niên, mấy ngày nay sát khí trên người mày nặng quá.” Người nói chuyện là Nguyễn Hạ Hầu, bạn thân của Phong Hi Niên, cậu ta biết mấy ngày nay tâm tình bạn thân mình không tốt, vốn dĩ kỹ năng chơi bóng đã cao hơn người bình thường, hôm nay đúng là như muốn giết chết đối thủ luôn vậy, điểm số cách nhau quá xa, mấy người đội bóng bên kia còn không sờ được vào quả bóng rổ trong tay Phong Hi Niên.
Đồng đội vây quanh người anh rất đông, vậy mà anh lại chỉ nhìn thấy Cố Diên đứng bên trong đám người.
Bốn mắt nhìn nhau, anh đã không còn nhớ rõ bao lâu rồi cô không tới xem anh chơi bóng.
Giờ phút này, Cố Diên không nhịn nổi nước mắt, còn chưa hoàn hồn khỏi chuyện trùng sinh đáng sợ kia, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy Phong Hi Niên lại càng vui buồn lẫn lộn.
Phong Hi Niên chưa từng thấy Cố Diên đau lòng như thế bao giờ, thấy vậy, anh cũng mặc kệ đồng đội nói chuyện bên tai, nhanh chóng chạy tới trước mặt thiếu nữ.
“Sao lại khóc rồi?” Từ bé tới giờ, anh chưa thấy cô khóc bao giờ, bây giờ trong lòng lại có một suy đoán mơ hồ, là người đó bắt nạt cô sao?
Cố Diên quên đi đám người quanh mình, khóc như lê hoa đái vũ[2], nhào vào trong lồng ngực thiếu niên.
Bởi vì hành động này của cô, Phong Hi Niên vừa mừng vừa sợ, dường như từ khi vào cấp hai, bọn họ chưa từng có một cử chỉ nào thân mật cả, hơn nữa, tuần trước cô còn gióng trống khua chiêng tỏ tình với Lâm Viễn ở trường học.
Chỉ là, bây giờ ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, trên người Cố Diên lại chỉ mặc có mỗi áo sơ mi đồng phục mỏng manh, nơi mềm mại phát dục rất tốt kề sát ngực anh, Phong Hi Niên cố gắng kiềm chế phản ứng của cơ thể.
“Bé con, ngoan, đừng khóc, nói với anh nào, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Từ trước tới nay, thiếu niên luôn lạnh lùng với mọi người lại chỉ dịu dàng với mình Cố Diên, nhưng bây giờ Cố Diên cũng chẳng thể nào ngăn nổi nước mắt.
Tạ Yến Yến bên cạnh đờ người, không phải bạn cùng bàn của cô ấy vừa mới tỏ tình với Lâm Viễn sao? Tại sao bây giờ lại công khai ôm nam thần Phong trước mặt mọi người rồi?
Nhưng mà, lúc nào nam thần Phong cũng tỏ vẻ người sống chớ lại gần, bao nhiêu nữ sinh tỏ tình đều bị anh từ chối với vẻ xa cách, từ khi nào anh và Cố Diên lại thân thiết với nhau như vậy?
Từ lúc khai giảng tới giờ, Tạ Yến Yến cũng chưa từng nghe nói Cố Diên quen biết Phong Hi Niên.
“Em… em chỉ…” Cố Diên cảm nhận được đôi tay đang ôm mình dần dần siết chặt, cô cũng sợ Phong Hi Niên lo lắng, đang định ngẩng đầu lên giải thích thì thấy đầu óc quay cuồng, sau đó trước mắt tối sầm.
[1] MVP (Most Valuable Professional hoặc Most Valuable Player) là danh hiệu để tuyên dương sự đóng góp của người chơi, sự ảnh hưởng và những nỗ lực của các người chơi trong trận đấu. Dù trận đấu thắng hay thất bại thì mỗi đội cũng sẽ đều có một người có danh hiệu MVP. MVP giúp đánh giá phần nào được khả năng của người chơi trong các đội.
[2] Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.