Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 77: Bắt gian tại trận




"Việc này...không tiện cho lắm!" Người phục vụ cảm thấy có chút khó xử. Khách sạn của họ có phương châm luôn lấy chất lượng phục vụ làm mục tiêu hàng đầu, sao có thể để khách hàng tự phục vụ như vậy chứ.

"Việc này có gì mà không tiện, dù sao tôi cũng đi tới đó mà. Hơn nữa..." Lạc Tranh nhẹ nhàng chỉ tay về chiếc bộ đàm của anh ta. "Nhìn anh có vẻ đang rất bận rộn."

Vẻ mặt

của người phục vụ có chút lúng túng xen lẫn cảm kích, cẩn thận đem xe đẩy chuyển qua cho Lạc Tranh.

"Thật ngại quá! Nhưng thật sự rất cảm ơn cô!"

Lạc Tranh khẽ cười, ngay sau đó lại bổ sung thêm một câu. "À, đúng rồi, phiền anh đưa chìa khóa dự phòng của căn phòng đó cho tôi dùng một chút."

Ánh mắt người phục vụ nhìn Lạc Tranh có chút nghi hoặc.

"À, là như thế này. Hiện tại Ôn tiên sinh đang nghỉ ngơi, tôi lại quên mang theo chìa khóa ra ngoài nên không muốn làm phiền anh ấy." Lạc Tranh bình tĩnh giải thích với người phục vụ.

Anh ta như hiểu ra vấn đề, khẽ gật đầu, không nói thêm gì đem chìa khóa dự phòng trong tay đưa cho Lạc Tranh.

Lạc Tranh mỉm cười cảm ơn, tự nhiên trong lòng lại nổi lên một cảm giác khác thường. Loại cảm giác này rất kỳ lạ, khiến cho tim nàng bất giác loạn nhịp...

Thang máy vẫn đang chậm rãi chuyển động hướng lên tầng trên. Tâm tư Lạc Tranh cũng dần được trấn an đôi chút nhưng nàng lại có linh cảm, linh cảm rằng sẽ có chuyện gì đó chẳng lành.

Đang trong lúc suy nghĩ thì cửa thang máy tầng mười hai kêu "Đinh" một tiếng rồi chậm rãi mở ra. Lạc Tranh cảm nhận được từng ngón tay của mình đang run lên, chiếc chìa khóa trong tay bỗng rơi xuống đất, nghe "bộp" một tiếng.

Đúng là chả ra sao! Trong lòng Lạc Tranh không khỏi cảm thấy nực cười, nực cười với chính bản thân sao tự nhiên lại trở nên mất bình tĩnh như thế này?

Nhặt chìa khóa lên, Lạc Tranh đi dọc theo hành lang bước tới phòng 12AE. Đứng trước cửa, nàng chợt có chút chần chừ.

Cứ thế này mà mở cửa đi vào liệu có ổn không?

Có thể Húc Khiên đang nghỉ ngơi, tự nhiên nhìn thấy nàng cầm chìa khóa xông vào, dĩ nhiên hắn sẽ biết nguyên nhân là gì. Nếu như thế, cả hai người sẽ cảm thấy rất lúng túng, nhưng...

Nàng rõ ràng nhìn thoáng thấy một hình dáng vô cùng quen thuộc, nếu như không nhầm thì đó chính là Diêu Vũ!

Tại sao cô ta lại ở Paris, hơn nữa lại còn đi vào khách sạn này?

Lạc Tranh không muốn nghĩ thêm nữa, tự nhắc nhở chính bản thân mình, có lẽ cô ta tới Paris vì công việc mà thôi. Nếu như vậy hai người bọn họ ở chung một khách sạn cũng là chuyện hết sức bình thường.

Thôi...

Lạc Tranh liền cất chìa khóa đi, tự nhiên có chút do dự.

Đúng lúc này, phía xa có tiếng bước chân đi tới. Có hai người đàn ông là khách của khách sạn này đang bước về phía nàng. Dường như cảm thấy dáng vẻ của Lạc Tranh có gì đó kỳ lạ nên đi qua nàng rồi họ còn quay lại nhìn.

Lạc Tranh vội vàng cầm lấy chìa khóa, tra vào ổ và xoay một chút. Hai người kia thấy thế cũng không có phản ứng gì nữa.

Cửa phòng, lập tức bật ra...

Lạc Tranh siết chặt tay nắm cửa, tim lại bắt đầu đập thình thịch, nhẹ nhàng ấn tay nắm, nàng đẩy cửa phòng bước vào...

Vừa bước qua cửa chính, đi vào bên trong là phòng khách với không gian rất rộng. Căn phòng này so với căn phòng mà bọn họ đã ở trước kia không khác biệt nhiều lắm. Dẫm trên tấm thảm sang trọng của căn phòng, tâm tư Lạc Tranh có chút bất ổn bởi nàng cảm thấy có điều gì đó rất khả nghi.

Đi qua phòng khách chính là một phòng khách nhỏ để khách có thể nghỉ ngơi. Vị trí của nó tương đối độc lập, mà đối diện với phòng khách nhỏ chính là phòng ngủ.

Trong không khí, dường như phảng phất mùi nước hoa...

Lạc Tranh vô thức khẽ nhíu mày, cảm giác bất thường trong lòng càng tăng thêm bội phần...

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng khách nhỏ ra, vừa bước vào Lạc Tranh đột nhiên dừng bước. Ngay sau đó toàn thân nàng bắt đầu run rẩy...

Nàng sững sờ, không tin vào mắt mình khi nhìn thấy trên sàn toàn là trang phục vứt tứ tung. Cà vạt đàn ông, áo sơ mi, quần dài... Váy của phụ nữ, áo lót, quần lót đủ loại sắc màu rực rỡ vô cùng kích tình nhưng cũng rất chướng mắt.

Lạc Tranh liền bước nhanh tới cửa phòng ngủ bên cạnh... Mùi nước hoa của phụ nữ trong phòng ngày càng nồng đậm, một màn này khiến hai mắt của Lạc Tranh bị kích thích một cách nghiêm trọng.

Nàng không muốn tin vào những gì mình đã nhìn thấy, nhưng bên tai nàng thì không ngừng truyền tới tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng tiếng thở gấp của đàn ông. Hai thứ âm thanh này kết hợp với nhau, không cần nhìn cũng biết hai người bên trong đang mãnh liệt đến thế nào.

Lạc Tranh có thể không tin vào những gì nhìn thấy, nhưng còn những âm thanh đó thì sao? Nàng có thể làm ngơ được nữa không?

Lạc Tranh thực muốn tin người đàn ông trong phòng không phải là Ôn Húc Khiên.

Húc Khiên, anh ta sẽ không làm những chuyện như vậy.

Trong lúc này, Lạc Tranh thực sự muốn chạy trốn, nhưng lại không thể kiểm soát nổi bản thân. Hai chân nàng không tự chủ được mà bước về phía phòng ngủ. Cánh cửa kia đang khép hờ, âm thanh làm tình điên cuồng của đôi nam nữ truyền ra ngoài qua khe cửa hé mở...

Càng đi tới gần thì âm thanh càng rõ, tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp, hô hấp đục ngầu, âm thanh của hai cơ thể va chạm vào nhau... tất cả hòa quyện cùng một chỗ...

Tay Lạc Tranh đang run run định đem cửa phòng ngủ đẩy ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, những gì nhìn thấy cùng nghe được khiến nàng hoàn toàn chết sững.

"Húc Khiên...A... Anh thật là giỏi..."

"Đồ gái điếm..."

"Gái điếm cũng là của anh... Húc Khiên, em tốt hơn vợ anh là được rồi..."

"Đương nhiên chơi đùa với em thú vị hơn so với cô ta rồi. Ở trên giường, sự phóng đãng của cô ta còn không bằng một nửa của em... Kẹp chặt vào, đồ gái điếm!"

"A... Húc Khiên..."

Cuộc đối thoại dâm đãng cùng thô tục kia tất thảy đều lọt vào tai của Lạc Tranh, như thể nàng đang được chứng kiến một màn khiêu dâm vô cùng sống động vậy.

Từ trước tới nay, Lạc Tranh luôn tin tưởng chồng mình. Nhưng vào giờ khắc này, nhìn thấy hắn đang trên giường cùng với trợ lý của mình, hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, mái tóc dài của Diêu Vũ xõa xuống, quỳ ở trên giường. Còn Ôn Húc Khiên thì ở sau lưng cô ta đang điên cuồng mà phát tiết. Mỗi một lần "xông lên" đều làm Diêu Vũ thét đến chói tai.

Lạc Tranh cảm thấy tim mình như bị một con dao lớn không ngừng đâm vào, trong nháy mắt nàng cảm thấy trời đất như quay cuồng, đầu óc cũng trở nên hoàn toàn trống rỗng.

Lạc Tranh đã từng thụ lý rất nhiều vụ án, cũng gặp không ít các tình huống yêu đương vụng trộm cùng những mối tình bí mật. Nhưng, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, loại chuyện như thế này lại xảy đến với mình.

Người đàn ông này đã từng thề non hẹn biển với nàng, nhưng giờ phút này lại ở trên giường dùng những lời thô tục mà chửi bới nàng, còn cùng một người phụ nữ khác yêu đương vụng trộm...

Bên tai Lạc Tranh thậm chí còn quanh quẩn giọng nói hết sức tình cảm cùng dịu dàng của Ôn Húc Khiên qua điện thoại ngày hôm nay.

Hắn, là Ôn Húc Khiên sao?

Ôn Húc Khiên mà nàng từng biết là một người đàn ông ôn tồn cùng tao nhã. Nụ cười của hắn lúc nào cũng rạng rỡ như ánh mặt trời, ánh mắt hắn luôn ấm áp và dịu dàng như dòng nước hiền hoà.

Cho tới giờ hắn cũng chưa từng nói ra những lời thô tục cùng khiếm nhã như vậy. Hắn luôn lo lắng cho nàng, trong mắt cũng chưa hề có người phụ nữ khác...

Nhưng...

Nàng đã sai rồi!

Là nàng sai hay hắn sai? Hay là... cả hai người bọn họ từ trước tới giờ chưa bao giờ đúng...

Lạc Tranh đứng chết trân tại chỗ, nàng không biết là nên tiến lên hay nên tránh mặt nữa...

Hai người kia dường như đang hăng say "làm việc" nên không chú ý tới việc xuất hiện một người nữa trong phòng. Nhất là Ôn Húc Khiên, lúc này hắn đang quay lưng về phía Lạc Tranh, điên cuồng mà luận động.

Từng giọt mồ hôi dọc theo sống lưng hắn rơi xuống, đọng lại trên phần hông rắn chắc rồi theo từng động tác điên cuồng của hắn mà rơi xuống dra giường...

Lạc Tranh cũng chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể của Ôn Húc Khiên một cách trần trụi như vậy. Nhưng phải công nhận thân hình của hắn khá đẹp. Làn da màu đồng lộ rõ vẻ cường tráng cùng với hình ảnh những giọt mồ hôi rơi xuống tạo nên cảm giác vô cùng kích thích.

Có thể tận mắt chứng kiến một màn "mây mưa" đẹp mắt như vậy thực cũng là cơ hội hiếm hoi.

Thân thể cường tráng của người đàn ông ở phía sau đang bao lấy thân thể đầy đặn của người phụ nữ, loại tư thế này sẽ càng kích thích khả năng chinh phục bạn tình của đàn ông.

Tất cả cảnh tượng trước mắt đều hiện ra rõ ràng trong mắt Lạc Tranh.

Giá như, người đàn ông này không phải là chồng nàng...

Giá như, người phụ nữ này không phải là trợ lý của chồng nàng...

Giá như, hai người trước mặt nàng chỉ là hai người xa lạ...

Giá như, nàng không phải chứng kiến những cảnh này...

Nhưng cuộc sống không có giá như và mọi thứ cũng không thể quay lại vị trí ban đầu của nó.

Chính vì nàng biết rõ hai người kia, chính vì nàng biết rõ khi bọn họ khoác lên người bộ quần áo chỉnh tề cũng chỉ là lớp vỏ bọc giả tạo cho nên nàng mới cảm thấy chua xót. Và cũng vì thế, nàng mới càng cảm thấy...chán ghét!

"Bốp..." một tiếng, đột nhiên bàn tay Ôn Húc Khiên vỗ lên phần mông căng tròn đang nhổm lên đầy khiêu khích của Diêu Vũ, thô lỗ ra lệnh. "Nằm xuống mau, thay đổi tư thế!"

Diêu Vũ "ưm" một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống, mà Ôn Húc Khiên cũng thuận thế xoay người lại.

Ngay lúc này...

Ánh mắt của ba người đồng loạt giao nhau...

Diêu Vũ đang nằm xuống, Ôn Húc Khiên thì đang xoay người lại... cùng với Lạc Tranh đang đứng chết trân tại cửa phòng ngủ...

Khoảnh khắc này, thời gian giống như bị đóng băng, không khí cũng như ngừng lại, một màn nóng bỏng trước mắt cũng nhanh chóng hạ xuống không độ C.

Một lúc lâu sau....

"A..." Diêu Vũ bất ngờ có lại phản ứng, vội vàng vơ lấy tấm chăn mỏng quàng lên thân thể đang trần truồng của mình.

Động tác của Diêu Vũ mặc dù rất nhanh nhưng cũng đủ để Lạc Tranh thấy được những dấu hôn chằng chịt mà Húc Khiên còn lưu lại tại nơi ngực cô ta. Có thể thấy, một màn "yêu đương" vừa rồi kịch liệt tới mức nào.

Còn Ôn Húc Khiên?

Hắn đã sớm bị dọa cho ngây người, vì hắn vĩnh viễn cũng không bao giờ có thể tưởng tượng ra được người đang đứng ở cửa lại là Lạc Tranh. Theo tiếng thét chói tai của Diêu Vũ, trên trán hắn cũng đã toát mồ hôi lạnh.

Ánh mắt của hắn lúc này chính là vẻ hoảng loạn thường thấy của đàn ông khi bị bắt gặp đang ngoại tình, căng thẳng cùng sợ hãi...

Dễ thấy nhất chính là vật nam tính của hắn vốn đang tràn đầy dục vọng ngẩng cao đầu bỗng dưng co rúm lại, mềm nh

ũn ra khi bắt gặp ánh mắt Lạc Tranh...

Lạc Tranh vẫn đứng đó, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, các ngón tay vốn siết chặt tới mức sắp ăn sâu vào lòng bàn tay cũng từ từ buông lỏng.

Trong nháy mắt nàng trở nên vô cùng bình tĩnh, sắc mặt so với trước kia còn có phần tỉnh táo hơn. Tâm tư của nàng đã sớm đau đớn đến tê dại. Hóa ra cảm giác trái tim đã chết chính là thế này đây.

"Tranh Tranh..." Cuối cùng, sau một hồi lâu Ôn Húc Khiên cũng có phản ứng, vội vàng kéo khăn tắm che lấy nửa thân dưới. Thậm chí cũng không quan tâm tới Diêu Vũ, lảo đảo bước xuống giường, đi tới trước mặt Lạc Tranh.

Giọng nói của hắn có chút run rẩy, ánh mắt vẫn hoảng loạn như cũ. Bộ dạng này của hắn Lạc Tranh chưa từng gặp qua. Hóa ra hắn cũng có ngày trở thành như thế này...

"Tranh Tranh, thực xin lỗi, anh... Anh chỉ là trong lúc nhất thời bị quyến rũ, anh... anh bị ép buộc..." Hắn vội vàng thanh minh, thế nhưng lại không biết nói thế nào cho phải.

Lạc Tranh sau khi nghe xong cũng không buồn lên tiếng, mà dùng ánh mắt tuyệt vọng cùng lạnh lùng nhìn hắn, nhìn sự hoảng loạn của hắn, nhìn xem hắn tiếp tục biện minh bằng những lời dối trá nực cười này tới bao giờ.

Nhưng, có lẽ Ôn Húc Khiên đã quá vội vàng nên ấp a ấp úng hồi lâu mà cũng không nói nổi một câu cho ra hồn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lạc Tranh buồn bã đứng yên nhìn hắn, cuối cùng cũng lạnh nhạt lên tiếng. "Anh là luật sư, mà luật sư thì điều quan trọng nhất chính là tài ăn nói lưu loát cùng đầu óc tỉnh táo. Anh đã sớm quên rồi sao? Vậy thì để tôi dậy cho anh."

"Tranh Tranh..."

"Anh muốn nói cho tôi biết, anh không phải cố ý muốn phản bội lại tôi, sở dĩ ngày hôm nay tôi chứng kiến những màn này, hoàn toàn là do anh bị cô ta quyến rũ, có đúng không?"

Lạc Tranh chưa đợi hắn nói xong, khẽ lên tiếng cắt ngang lời hắn, giọng nói vẫn êm ái như dòng suối nhỏ, khiến người ta không thể phát hiện ra sự hoảng loạn trong tâm tư nàng. Nàng quay sang nhìn thoáng qua Diêu Vũ.

"Cô hãy nói cho tôi biết, có phải chính cô quyến rũ anh ta?"

Mặt Diêu Vũ liền biến sắc.

Ôn Húc Khiên bày ra vẻ mặt hết sức vô tội, liên tục gật đầu. "Đúng, đúng! Tranh Tranh, em phải tin là anh yêu em, trong lòng anh từ trước tới nay chưa từng có người phụ nữ nào khác. Anh với cô ta chỉ là nhất thời vui đùa mà thôi, chính cô ấy đã chủ động ở lại văn phòng dụ dỗ anh..."

"Ôn Húc Khiên, anh đang nói cái quái quỷ gì vậy?" Cuối cùng Diêu Vũ cũng không thể nhịn được nữa, đang định bước lên phía trước.

"Bốp!" Âm thanh của một tiếng bạt tai vang lên khiến bầu không khí trở nên lặng ngắt.

Là Lạc Tranh, chính nàng đã giáng cho Ôn Húc Khiên một cái tát thẳng vào mặt. Ngón tay của nàng lập tức trở nên tê dại, mà gương mặt nàng lúc này cũng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày. Cái tát này dường như mang tất cả những đè nén trong lòng nàng phát lộ ra ngoài.

Ôn Húc Khiên đưa tay ôm lấy một bên mặt đỏ ửng, không thể tin người phụ nữ trước mắt, vợ của hắn, lại cho hắn một bạt tai như vậy.

"A..." Diêu Vũ cũng không ngờ là Lạc Tranh sẽ hành động như thế, hét toáng lên, lập tức bước tới, nhìn thoáng qua Ôn Húc Khiên rồi sau đó hung hăng quay về phía Lạc Tranh quát lớn.

"Tại sao cô dám động thủ đánh người, cô dám..."

"Bốp!" Lại một cái tát nữa, nhưng lần này không phải là đánh vào Ôn Húc Khiên mà chính là Diêu Vũ.

Diêu Vũ ôm má, vẻ mặt hết sức kinh ngạc nhìn Lạc Tranh.

"Ôn Húc Khiên là chồng của tôi, tôi cùng chồng mình nói chuyện, cô có tư cách gì mà xen vào?" Giọng nói của Lạc Tranh trong phút chốc trở nên lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng đầy nộ khí khiến người khác nhìn vào phải kinh hãi.

"Cô..." Diêu Vũ không phải không biết sự sắc bén của Lạc Tranh nhưng cũng không ngờ rằng nàng lại cho mình một cái bạt tai như vậy. Trong lúc nhất thời, sự xấu hổ lập tức biến thành cơn giận, cô ta liền vung tay chuẩn bị đáp trả...

"Lạc Tranh, cô chính là đồ gái điếm..."

Cánh tay vừa vung lên của Diêu Vũ bị Ôn Húc Khiên ngăn lại. Mà Lạc Tranh cũng không có ý định tránh né, vẫn đứng nhìn chằm chằm hai người họ.

"Húc Khiên..."

"Ầm ĩ đủ rồi!" Vẻ mặt Ôn Húc Khiên hết sức chán nản, hất tay Diêu Vũ sang một bên. Người phụ nữ đáng chết, làm hỏng chuyện tốt của hắn.

Diêu Vũ kinh ngạc nhìn Ôn Húc Khiên. "Vì cái gì mà anh còn bênh vực cô ta?"

Ôn Húc Khiên không buồn trả lời câu hỏi của cô ta, quay đầu nhìn về phía Lạc Tranh, hai tay đặt lên đầu vai nàng, khẽ lên tiếng, "Tranh Tranh, xin lỗi, anh thực sự xin lỗi em..."

"Húc Khiên..." Lạc Tranh hờ hững lên tiếng, nhưng không hề gạt tay hắn ra. "Về cái tát vừa rồi, coi như tôi với anh, không ai nợ ai. Còn cô..." Nàng nhìn về phía Diêu Vũ đang khóc không ra nước mắt, lạnh lùng nói.

"Một cái tát vừa rồi chính là muốn cho cô biết, bất luận làm cái gì cũng được nhưng đừng có làm người thứ ba. Tôi đã từng nói với cô, đi nhầm đường cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng tâm mà lệch hướng sẽ rất phiền toái."

Cho tới bây giờ, Lạc Tranh vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Ôn Húc Khiên. Ngay cả cái đêm hắn điên cuồng buông ra những lời thô tục cùng đánh nàng, trong lòng nàng cũng không hề oán giận.

Bởi vì nàng thực sự có lỗi với hắn, việc nàng phản bội hắn chính là một đả kích lớn nhất. Ngay cả khi nàng cảm thấy nghi ngờ với những hành động của hắn, nàng cũng không hề nói ra lời. Bởi vì nàng nợ hắn, là nàng đã phản bội hắn trước.

Nàng không có tư cách oán hận ở đây, cũng không có tư cách phủ nhận tình cảm của nhiều năm vừa qua...

***

Nhưng...

Tất cả những cảnh tượng Lạc Tranh chứng kiến ngày hôm nay đã làm cho mọi sự áy náy trong lòng nàng đều tan biến. Nàng biết ánh mắt của Diêu Vũ mỗi lần nhìn Ôn Húc Khiên có điều gì đó khác thường, cũng biết là cô ta có ý đồ nhưng không ngờ hai người họ lại phát sinh quan hệ đến mức như thế này.

Nực cười, Lạc Tranh đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật sự nực cười!

Dường như cuộc hôn nhân này đã được ấn định sẵn để trở thành bi kịch. Nàng với hắn yêu nhau đã nhiều năm, tới lúc sắp kết hôn thì lại phản bội lẫn nhau.

Cuộc hôn nhân này chỉ trong chớp mắt đã trở thành một trò đùa không hơn không kém. Nàng phản bội hắn không chỉ một lần, mà hắn, chắc hẳn cũng làm điều tương tự đối với nàng.

Ôn Húc Khiên hiểu rất rõ tính cách Lạc Tranh, cảm thấy giọng nói cùng thái độ của nàng hết sức bình tĩnh, một dự cảm xấu lan tỏa trong lòng hắn, nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ cơ thể.

Lạc Tranh cảm thấy vô cùng uất ức, nói xong nàng lập tức quay lưng lại tính dời đi. "Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên kéo nàng lại, vẻ mặt hết sức khẩn cầu.

"Anh biết, anh không có tư cách đòi hỏi em điều gì, nhưng Tranh Tranh à, không phải là anh cố tình muốn làm như thế. Em hãy cho anh một chút thời gian, dù chỉ là vài phút cũng được, chúng ta hãy cùng nhau nói chuyện, được không?"

Lạc Tranh quay đầu lại nhìn vẻ mặt cầu xin cùng có chút mong đợi của Ôn Húc Khiên. Một lúc lâu sau, nàng lạnh lùng lên tiếng.

"Tôi đợi anh tại quán cà phê của khách sạn."

"Lạc Tranh, tôi cũng có điều muốn nói với cô!" Diêu Vũ cũng chen vào, thanh âm lộ rõ vẻ không vui.

Ôn Húc Khiên khẽ nhíu mày, trừng mắt nhìn Diêu Vũ.

Lạc Tranh nghe xong cũng không hề tức giận, chỉ cười nhạt rồi nói. "Được, nhưng trước tiên cô hãy mặc quần áo vào." Nói xong nàng cất bước đi thẳng không hề quay đầu lại.

Trong không khí an tĩnh của buổi trưa, tách hồng trà kiểu Pháp tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ. Chỉ đáng tiếc, Lạc Tranh không còn tâm trạng nào mà thưởng thức. Nhìn đôi nam nữ đang bước lại gần, tim nàng lại nổi lên một hồi đau đớn cùng thất vọng, cứ thế nhói đau, đau mãi...

Nếu nói nàng không đau thì chính là nói dối. Đã nhiều năm trôi qua, nàng luôn tin tưởng rằng Ôn Húc Khiên một mực yêu nàng. Đối với hắn, nàng luôn dành trọn tình yêu và lòng cảm kích của mình.

Có lẽ chỉ bản thân Lạc Tranh mới biết, nàng muốn hết lòng sống với hắn, muốn cùng hắn sống tới đầu bạc răng long tới nhường nào.

Ôn Húc Khiên ngồi bên cạnh Lạc Tranh còn Diêu Vũ ngồi đối diện, cách nàng một khoảng khá xa.

"Tranh Tranh..."

"Diêu Vũ, cô có điều gì muốn nói với tôi?" Lạc Tranh không để cho Ôn Húc Khiên có cơ hội giải thích, mà lại quay sang Diêu Vũ, lạnh lùng lên tiếng.

Diêu Vũ hít sâu một hơi, cũng không quan tâm tới ánh mắt lạnh lùng của Ôn Húc Khiên đang nhìn mình, rất tự tin nói thẳng.

"Tôi yêu Húc Khiên, nhưng cô lại không yêu anh ấy. Vì vậy tôi cảm thấy việc mình làm không hề có lỗi với cô."

"Im miệng!" Ôn Húc Khiên khẽ quát lên.

Sắc mặt của Diêu Vũ liền trở nên rất khó coi.

Lạc Tranh nghe xong, cảm giác chua xót trong lòng lại trào dâng nhưng nàng vẫn cố đè nén mà nở nụ cười lạnh lùng, "Yêu! Cô có hiểu thế nào là tình yêu không?"

"Lạc Tranh, cô nói thế có ý gì?"

"Xem ra, hôm nay không phải là lần đầu tiên hai người phát sinh quan hệ." Lạc Tranh quay sang nhìn Ôn Húc Khiên, sự tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm dường như đã chuyển hóa thành sự bình tĩnh mà nàng có được vào giờ phút này.

"Đây là lần đầu tiên..."

"Chúng tôi đúng là đã có quan hệ từ rất lâu rồi..."

Ôn Húc Khiên và Diêu Vũ cùng lên tiếng nhưng hai câu trả lời lại hoàn toàn khác nhau.

Lạc Tranh nghe xong, thân nhiệt dường như hạ xuống tới mức đóng băng. Nàng không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn hai người họ, vẻ mặt bình tĩnh tới mức khiến người khác phải lo lắng.

Vẻ mặt của Ôn Húc Khiên lập tức thay đổi, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Diêu Vũ, hung dữ quát nhỏ. "Cô, cút ngay cho tôi!"

"Húc Khiên?" Diêu Vũ mở to hai mắt, vẻ mặt tổn thương nhìn Ôn Húc Khiên.

"Nghe thấy chưa? Cút ngay cho khuất mắt!" Ôn Húc Khiên đột nhiên lớn tiếng, dường như đang rất tức giận.

Hô hấp của Diêu Vũ có chút khó khăn, nước mắt bỗng tuôn ra như suối.

"Có nhất thiết phải như thế không?" Giọng nói có chút lạnh nhạt của Lạc Tranh cất lên, cười cay đắng nói. "Húc Khiên, rõ ràng chính bản thân anh đã cho cô ấy hy vọng, sao giờ đây lại đối xử với cô ấy như thế. Anh làm vậy là không đúng chút nào."

"Tranh Tranh?" Lần này tới lượt Ôn Húc Khiên ngạc nhiên.

"Được rồi, Húc Khiên, tóm lại anh muốn nói gì với tôi?" Đầu Lạc Tranh lại bắt đầu đau nhức. Loại cảm giác quen thuộc này liên tục giày vò tâm trí nàng, làm cho nàng cảm thấy đau khổ đến mức gần như sụp đổ.

Ôn Húc Khiê

n kéo tay Lạc Tranh, vội vàng lên tiếng. "Tranh Tranh, anh xin em hãy tha thứ cho anh, anh biết trăm nghìn lần không nên lừa dối em như thế. Anh xin thề, từ nay về sau sẽ không làm việc gì có lỗi với em nữa. Tranh Tranh, đừng rời xa anh."

Dáng vẻ của hắn thực sự làm cho Lạc Tranh cảm động. Nếu như đổi vào một lúc khác, nàng nhất định sẽ mủi lòng, sẽ dao động, nhưng vào hôm nay...

"Còn cô ta? Anh đã quan hệ với cô ta, phải chịu trách nhiệm chứ?" Lạc Tranh rụt tay về, giọng nói hết sức lạnh lùng.

Ôn Húc Khiên dùng ánh mắt chán ghét nhìn Diêu Vũ đang khóc lóc thảm thiết. "Tranh Tranh, anh đối với em mới là thật lòng. Chỉ cần em tha thứ, ngay lập tức anh sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta. À không, phải nói là, anh sẽ không nhìn bất kỳ một người phụ nữ nào khác!"

"Ôn Húc Khiên, anh nói cái gì?" Diêu Vũ đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt hắn, phẫn nộ gào lên. "Sao anh có thể đối xử với em như thế? Lần đầu tiên của em cũng đã trao cho anh, thử hỏi còn có người con gái nào dám vì anh mà làm như thế? Còn cô ta..."

Diêu Vũ đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía Lạc Tranh. "Trước khi kết hôn đã không còn là người phụ nữ trong trắng nữa rồi. Em mới thực sự thuộc về anh..."

Từng ngón tay Lạc Tranh run lên bần bật, tim như bị lưỡi dao bén nhọn đâm vào...

"Bốp..." Ôn Húc Khiên đứng dậy, bước lên phía trước tát vào mặt Diêu Vũ một cái rất mạnh. Khi cô ta ngẩng đầu lên, trên khóe môi đã chảy máu.

Diêu Vũ và Lạc Tranh đồng loạt nhìn Ôn Húc Khiên, chỉ có điều, Diêu Vũ thì hết sức kinh ngạc còn trong ánh mắt của Lạc Tranh thoáng chút sợ hãi.

Cảnh tượng này lại làm nàng nghĩ tới đêm hôm đó...

Từ khi nào, Húc Khiên của nàng đã không còn dịu dàng nữa?

"Cô cút ngay cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô thêm một giây phút nào nữa!" Ôn Húc Khiên chỉ vào mặt Diêu Vũ, lạnh lùng quát.

Cũng may vào lúc này quán cà phê vắng khách.

Diêu Vũ không biết nên phản ứng thế nào, nước mắt càng chảy mạnh...

Một lúc lâu sau...

"Đứng dậy đi!" Lạc Tranh đi tới trước mặt Diêu Vũ trước ánh mắt kinh ngạc của Ôn Húc Khiên, kéo cô ta đứng dậy, lạnh lùng lên tiếng, "Diêu Vũ, cô cũng đã thấy đấy. Người đàn ông mà cô đem lòng yêu thương lại không hề yêu cô, việc gì lại phải tự chuốc lấy đau khổ chứ? Anh ta là chồng của tôi, cô cho rằng anh ta sẽ vì cô mà chịu hy sinh sao?"

Diêu Vũ khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe. Nghe xong trừng mắt nhìn Lạc Tranh rồi bỏ chạy, không hề quay đầu lại.

Mọi thứ khôi phục lại vẻ yên tĩnh trước đó...

Lạc Tranh lại ngồi xuống, dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn khuôn mặt đang tái mét của Ôn Húc Khiên. "Tôi không ngờ rằng anh lại xuống tay vô tình như thế, dù gì thì anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô ta."

"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên vội vàng ngồi xuống bên cạnh, giữ chặt nàng. "Em đừng nghe cô ta nói bừa. Hôm nay thực sự là lần đầu tiên của bọn anh. Cô ta chỉ muốn em hiểu lầm nên mới nói như thế. Em đừng..."

"Ly hôn đi!" Lạc Tranh lạnh lùng cắt ngang lời giải thích của hắn. Mà thẳm sâu trong đôi mắt nàng lại ẩn chứa sự đau khổ đến tột cùng, "Đây là biện pháp tốt nhất để chúng ta không ai phải nợ ai..."

***

Lời nói của Lạc Tranh lạnh tựa ánh trăng thu. Âm điệu hờ hững cùng lạnh lùng này giống như sương đêm từ từ xâm chiếm, thẩm thấu vào tận tâm can của đối phương.

Giọng nói của nàng hết sức bình tĩnh, thái độ vô cùng tỉnh táo cùng kiên trì, chậm rãi nhưng không hề do dự, không cho đối phương một cơ hội thương lượng.

"Em nói gì?" Rất lâu sau Ôn Húc Khiên mới có chút phản ứng. Ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi tới cùng cực, nắm chặt lấy bàn tay của Lạc Tranh không chịu buông.

"Tranh Tranh, anh không có nghe nhầm chứ? Em vì chuyện này mà muốn ly hôn sao?"

"Húc Khiên, cuộc hôn nhân này vốn dĩ là một sai lầm. Cả hai chúng ta đều phản bội lẫn nhau, nghi ngờ lẫn nhau. Cho dù có tiếp tục sống cùng nhau thì cũng chỉ chuốc lấy đau khổ, thì sao lại phải tiếp tục?" Đáy mắt Lạc Tranh nổi lên một chút ai oán, giống như có một lớp sương mù bao phủ, vô cùng khó nắm bắt.

"Không..." Thái độ của Ôn Húc Khiên rất cương quyết, vẫn nắm chặt lấy tay Lạc Tranh không chịu buông. "Anh không thể để em rời xa anh, anh sẽ không ly hôn. Tranh Tranh, chúng mình vừa mới kết hôn, sao đã có thể ly hôn chứ?"

Lạc Tranh ngước mắt nhìn hắn.

"Anh sợ người ta chê cười?" Nàng khẽ lắc đầu. Cũng phải, thân làm luật sư điều cần chú trọng nhất chính là hình tượng bản thân. Hình tượng không tốt thì làm sao có thể khiến cho khách hàng tin tưởng một cách vô điều kiện được.

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh khẽ thở dài. "Nếu chỉ vì chuyện này thì chúng ta hãy ly thân một năm rồi hãy tiến hành làm thủ tục. Như thế sẽ không có ai dị nghị."

"Không, anh sẽ không ly hôn!" Ôn Húc Khiên như một đứa trẻ bất lực, vẻ mặt vô cùng kích động, lại cầu xin nàng.

"Tranh Tranh, anh có thể quên đi sự phản bội của em, lẽ nào em không thể quên được sự phản bội của anh sao? Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, tất cả đều bắt đầu lại có được không? Chúng ta đã yêu nhau nhiều năm như thế sao chỉ một câu nói ly hôn là có thể quên được tình cảm này chứ?"

Nghe những lời này của Ôn Húc Khiên khiến trái tim Lạc Tranh quặn lên từng hồi đau đớn, giống như có hàng trăm cây kim nhọn đâm vào vậy.

Quay lại nhìn hắn, ánh mắt nàng tràn đầy vẻ đau thương. "Húc Khiên, hôn nhân không phải là một cuộc đổi chác, cũng không phải là thước đo sự chân thành. Những chuyện như thế này bảo không nhắc tới nữa là có thể quên đi dễ dàng sao?

Tôi có lỗi với anh, đó là sự thực. Mà quan hệ giữa anh và Diêu Vũ cũng không phải giả. Cả hai người đều phản bội lại sự chân thành trong hôn nhân thì sao có thể hạnh phúc mà tiếp tục ở bên nhau được?

Có thể chúng ta sẽ không nghĩ tới cũng không thèm quan tâm mà vẫn lựa chọn ở bên nhau. Nhưng khi thời gian trôi đi, sự thực mà ta cố tình che dấu sẽ trở thành một cái mụn độc. Giữa tôi và anh rồi cũng sẽ có những vấn đề phát sinh."

"Không, anh sẽ không như thế!" Ôn Húc Khiên thực sự cuống lên, "Tranh Tranh, anh biết là em yêu anh, đúng không? Em vẫn còn yêu anh vì thế mới trở nên giận dữ thế này. Anh hứa với em sự việc này sẽ không còn tái diễn. Tranh Tranh, chúng mình không thể ly hôn, anh nhất định sẽ không ly hôn với em."

Lạc Tranh cảm thấy ngột ngạt, hô hấp cũng trở nên khó khăn, cổ họng như bị tắc nghẹn. Một lúc lâu sau, đôi môi nàng nở một nụ cười hết sức đau khổ.

"Yêu? Hai chúng ta còn tư cách gì mà nói tới chữ yêu chứ?"

"Tranh Tranh..."

"Húc Khiên..." Lạc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng cắt ngang lời hắn.

"Anh yên tâm, cho dù chúng ta có ly hôn cũng sẽ không ảnh hưởng tới văn phòng luật. Tôi sẽ không mang đi bất kỳ khách hàng nào của văn phòng cả. Các thủ tục liên quan tôi sẽ thu xếp một cách hợp lý."

Ôn Húc Khiên kinh ngạc...

"Còn về phía bố mẹ, tôi nghĩ để anh nói thì tốt hơn. Hãy nói lý do thực sự cho họ biết. Bố mẹ đều là người thông minh, nếu lừa gạt họ ngược lại còn chuốc thêm tai họa đó." Lạc Tranh khẽ thở dài, nhìn nàng có chút mệt mỏi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

"Tranh Tranh..."

"Húc Khiên, đừng nói gì nữa. Thái độ của tôi đã rất rõ ràng. Tôi không muốn chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm nữa." Lạc Tranh ngắt lời hắn, đứng dậy.

"Đơn ly hôn tôi sẽ cố gắng hoàn thành sớm và fax cho anh."

Nói xong, Lạc Tranh hờ hững nhìn hắn một hồi rồi quay lưng bước đi.

Nhìn bóng dáng Lạc Tranh càng ngày càng khuất xa, vẻ mặt của Ôn Húc Khiên cũng dần dần biến đổi. Khuôn mặt hắn sa sầm lại, vẻ mặt đáng thương cùng cầu xin lúc trước đã biến thành sự giận dữ đầy hung tợn.

Lạc Tranh, cô đừng có mơ! Muốn rời khỏi tôi, không đời nào!

"Binh..." một tiếng, cửa phòng khách sạn bị đẩy ra một cách thô lỗ. Vẻ mặt Ôn Húc Khiên vô cùng giận dữ đi thẳng vào phòng ngủ. Nhìn thấy Diêu Vũ đang nằm trên giường khóc lóc, không nhịn được liền quát lớn.

"Khóc cái gì mà khóc, em chỉ biết khóc thôi!"

"Húc Khiên..." Diêu Vũ thấy thái độ của Ôn Húc Khiên liền nhào vào lòng hắn khóc như mưa. "Có thật là anh sẽ rời xa em không? Húc Khiên, đừng rời xa em, xin anh đừng."

"Cắt đứt quan hệ?" Ôn Húc Khiên cười một cách lạnh lùng, nhìn vào khuôn mặt đang ngấn lệ của Diêu Vũ.

"Đó chỉ là cái cớ để cô ta hồi tâm chuyển ý mà thôi. Em phóng đãng như thế này, anh nỡ lòng nào để em rời khỏi giường của anh chứ?"

"Húc Khiên..." Ánh mắt của Diêu Vũ trong thoáng chốc trở nên sáng hẳn lên.

Trong ánh mắt của Ôn Húc Khiên dường như cũng mất dần sự kiên nhẫn. Hắn không nói năng gì, một tay kéo khóa quần, tay còn lại vươn ra kéo Diêu Vũ lại gần, ấn đầu cô ta xuống.

Mà Diêu Vũ dường như cũng không muốn đợi thêm nữa, đưa tay kéo quần của Ôn Húc Khiên xuống, há miệng ngậm chặt lấy vật nam tính của hắn.

Ôn Húc Khiên hít sâu một hơi tỏ vẻ thỏa mãn, bàn tay ấn đầu Diêu Vũ càng lúc càng tăng thêm lực. Khi dục vọng của hắn đã hoàn toàn được khôi phục liền thô lỗ ra lệnh. "Nằm sấp lên trên giường!"

Diêu Vũ vội vàng trút bỏ quần áo trên người, không nói một câu nào nhanh chóng nằm lên trên giường. Phần mông giương cao, ánh mắt nhìn Ôn Húc Khiên hết sức đắm đuối.

"Cao chút nữa, đồ chó cái!" Ôn Húc Khiên tiến lên, bàn tay kéo mạnh eo của Diêu Vũ, để cơ thể cô ta gần sát với vật nam tính của hắn, sau đó mạnh mẽ đâm vào không một chút thương tiếc.

Hành động của hắn khiến Diêu Vũ hét lên một tiếng hết sức dâm đãng. Húc Khiên càng ngày càng hưng phấn, hắn luận động kịch liệt, ra sức tấn công, ra sức đè ép...

"Bộp..." Húc Khiên giơ tay vỗ vào phần mông của Diêu Vũ, bàn tay còn lại ra sức xoa bóp nơi ngực đang không ngừng đung đưa của cô ta.

"Kẹp chặt vào! Vừa rồi bị con tiện nhân đó phá đám, mới làm được có một nửa nên thực sự chưa được thỏa mãn. Kêu lên nữa đi, hét to vào!"

Diêu Vũ ngoan ngoãn nghe lời, thoải mái hét lớn cùng không ngừng rên rỉ. Do luận động một cách kịch liệt nên giọng nói của cô ta liên tục bị ngắt quãng.

"Đồ tiện nhân, dám rời xa tôi ư?" Động tác của Húc Khiên càng ngày càng mãnh liệt. Hai bàn tay của hắn bắt đầu bóp chặt vào da thịt của người phụ nữ phía dưới. Thậm chí còn hung hăng kéo tóc Diêu Vũ làm cho cô ta hét lên đau đớn.

Nhưng tiếng thét đó lại càng kích thích các giác quan của hắn khiến lực tay hắn càng ngày càng mạnh hơn, hung tợn hơn. Hai tay bóp chặt phía sau cổ của Diêu Vũ, vật nam tính đang không ngừng điên cuồng luận động bên trong cơ thể của người cô ta. Mỗi một lần tiến vào đều làm cho Diêu Vũ có cảm giác muốn ngất lịm đi.

"Tiện nhân, muốn bỏ tôi, không dễ dàng như thế đâu! Tưởng rằng ly hôn rồi thì có thể vui vẻ bên hắn sao? Cho dù có phải hủy hoại cô thì tôi cũng không để cho cô được ung dung tự tại như thế đâu, tiện nhân!"

Từng tiếng mắng chửi hòa với hơi thở thô trọng của đàn ông cùng với tiếng rên rỉ cầu xin của phụ nữ không ngừng vang lên. Trong khoảng thời gian đó, tất cả dù đúng hay sai, dù trắng hay đen cũng đều đảo lộn hết cả...

Hồi 6: Sập bẫy