Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 60: Nước mắt uỷ khuất




Hô hấp của Lạc Tranh càng lúc càng trở nên gấp gáp.

"Không chịu nghe lời cũng không quan trọng. Tôi còn rất nhiều cách khiến em phải ngoan ngoãn phục tùng. Tranh, em thông minh như vậy, nên biết rõ phải làm thế nào mới khiến tôi vui, nghe hiểu rồi chứ?" Khoé môi Thương Nghiêu vẫn mang theo ý cười, cất tiếng.

Lạc Tranh cắn chặt răng, khẽ gật đầu.

Giờ khắc này, nàng chỉ hy vọng có thể cách hắn càng xa càng tốt.

Thấy nàng gật đầu, trong đôi mắt đen đầy vẻ lạnh lùng của Thương Nghiêu thoáng hiện lên nét cười, "Em xuống đi." Vừa nói hắn vừa đưa mắt nhìn theo nàng.

Lạc Tranh một lời cũng không nói thêm, kéo túi xách mở cửa xe bước xuống, lại vội vã đóng sầm cửa lại. Khuôn mặt tà mị của người đàn ông trong xe kia, nàng không muốn nhìn thêm một phút nào nữa.

Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, cắn răng cố chống đỡ thân thể vô lực, bước nhanh về phía trước, cảm giác đằng sau có một áp lực kinh người theo sát. Nàng cũng không hề nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên, điều đó có nghĩa là hắn vẫn ở nguyên chỗ đó nhìn theo nàng...

Lạc Tranh dường như có thể cảm nhận được đôi mắt đen sẫm kia đang chăm chú nhìn mình không hề chớp. Khẽ siết chặt nắm tay, nàng liền bước nhanh hơn về phía nhà.

Trên người, vẫn khoác áo khoác của hắn. Thật lòng mà nói, Lạc Tranh rất muốn đem áo khoác ném đi, nhưng mà lúc này, nàng không muốn chọc giận người đàn ông kia. Nàng biết rõ hắn vẫn đang chăm chú dõi theo cho đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới thôi...

Khi Lạc Tranh mở cửa bước vào căn nhà mới, nàng mới có cảm giác mình vẫn còn sống, vẫn còn nhịp tim, vẫn còn hơi thở. Nàng không biết hắn đã rời đi hay vẫn còn ở phía ngoài. Nhưng mà nàng cũng không muốn đi xem, cũng không nguyện ý đi xem. Giờ khắc này, Lạc Tranh chỉ muốn tắm nước nóng, sau đó không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, nằm trên giường ngủ một giấc cho tới hừng đông.

Những chuyện đã xảy ra với bản thân trong hai ngày nay đối với Lạc Tranh mà nói đều cực kỳ hoang đường.

Đem áo khoác của hắn treo lên cẩn thận, Lạc Tranh đi dọc theo hành lang, lúc ngang qua phòng khách, lại bị bóng người ngồi trên sofa doạ cho hoảng hồn.

Trong phòng khách tối đen một mảng, Lạc Tranh chỉ có thể dựa vào ánh trăng chiếu qua cửa để nhìn thấy bóng dáng kia, nhưng chỉ là nhìn lướt qua, cũng đủ khiến tim nàng bất giác đập loạn một hồi.

Vội vàng đưa tay bật đèn xua tan đi bóng đêm hắc ám, Ôn Húc Khiên ngồi ngả ngớn trên sofa, thấy ánh đèn sáng lên, hắn mở mắt ra, nhìn Lạc Tranh một cái, lười biếng nhấc người dậy.

"Húc Khiên, anh....đã về." Lạc Tranh có chút mất tự nhiên lên tiếng, lại cảm nhận được bộ dạng say xỉn của hắn, trên bàn trà còn thấy chai rượu và chiếc ly đã rỗng.

"Em còn nghĩ rằng hôm nay anh sẽ về rất muộn."

Ôn Húc Khiên vẫn im lặng, lại cầm lấy chai rượu rót vào ly, liền đó uống một hơi cạn sạch.

Lạc Tranh thấy vậy, khẽ chau mày, vội vàng tiến lên cầm lấy ly rượu trong tay hắn, "Đừng uống nữa, Húc Khiên. Tối nay không phải anh đã đi xã giao với khách hàng sao?"

"Em đã đi đâu?" Ôn Húc Khiên cất giọng đã có phần say, lại thấy Lạc Tranh đoạt lấy ly rượu, sắc mặt hắn lộ rõ vẻ bất mãn.

"Cùng một vị khách hàng ăn tối thôi." Lạc Tranh nhẹ nhàng trả lời. Mặc dù nàng biết mình không đúng, nhưng vẫn hiểu rõ cần phải nói dối chuyện gì.

"Cùng khách hàng ăn tối?" Ôn Húc Khiên đột nhiên nhếch miệng cười, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, chăm chú nhìn. Ánh mắt từng vô cùng ôn nhu giờ phút này tràn ngập vẻ châm chọc.

"Lại là khách hàng nam giới?"

Lạc Tranh khẽ chớp mắt, nhẹ nhàng đáp lại, "Húc Khiên, ngay từ khi bắt đầu tiếp nhận các vụ kiện, anh đều biết rõ ràng khách hàng của chúng ta phần lớn đều là nam giới."

"Cũng đúng!" Ôn Húc Khiên có chút lười nhác kéo dài giọng, một tay ôm lấy Lạc Tranh, đầu tựa vào phần cổ nàng, "Từ trên người em, anh cảm nhận được hơi thở đàn ông..."

"Húc Khiên, anh nói bậy gì đó?" Lạc Tranh muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện hắn đã say khá nặng liền để mặc hắn dựa vào mình, khẽ hỏi, "Tại sao lại ở nhà uống rượu chứ?"

"Anh đang đợi em, vợ của anh." Ôn Húc Khiên cười, đưa khuôn mặt mang theo hơi rượu nồng nặc dí sát lại gần, bàn tay bóp chặt gáy nàng.

"Vợ của anh ở bên ngoài xã giao với đàn ông khổ cực như vậy, sao anh có thể nhẫn tâm ngủ trước?"

Lạc Tranh càng ngày càng cảm thấy lời nói của hắn khó nghe, nhịn không được khẽ nhíu mày, "Húc Khiên, anh uống say rồi, để em đỡ anh về phòng nghỉ ngơi."

"Nghỉ ngơi? Tôi thấy người cần nghỉ ngơi phải là cô mới đúng." Ôn Húc Khiên cười lạnh băng, bàn tay bóp gáy nàng tăng thêm lực, "Cô không phải luôn thích xã giao với khách hàng ở trên giường sao? Tối nay không phải bị đàn ông làm cho mệt chết đi à?"

"Anh điên rồi?" Lạc Tranh không thể nhịn được nữa, dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh hắn ra, đứng dậy, không vui nhìn hắn, "Húc Khiên, sao anh có thể nói em như vậy? Trong mắt anh, em là người phụ nữ như vậy sao?" Text được lấy tại https://thegioitruyen.com

Ôn Húc Khiên lảo đảo đứng lên, nhìn nàng cười lạnh lùng, "Vợ tôi đã tức giận rồi sao? Vậy cũng không hay ho gì, hôm nay mới vừa tròn một ngày chúng ta kết hôn." Vừa nói, hắn vừa hướng phía nàng bước tới.

"Anh muốn làm gì?" Một cảm giác sợ hãi vô cùng quen thuộc lại ập tới, chính là ký ức kinh khủng khi còn bé, mùi rượu nồng nặc khiến nàng vô cùng kinh hãi."

Ôn Húc Khiên đi đến trước mặt nàng, "Làm gì à? Cô là vợ tôi, cô nói xem tôi muốn làm gì?" Nói xong, hắn điên cuồng ôm nàng lên, bước vào phòng ngủ, hung hăng vứt lên giường.

Lạc Tranh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đảo lộn nh

ư muốn tan ra, cố gắng đứng dậy, giận dữ trừng mắt nhìn Ôn Húc Khiên.

"Húc Khiên, sao anh có thể dã man như vậy?"

"Tôi dã man?" Ôn Hú Khiên tiến lên, vươn tay kéo lấy cánh tay nàng, ánh mắt say rượu đã trở nên đỏ ngầu, lực tay quá lớn khiến Lạc Tranh không khỏi kêu đau.

"Đúng vậy, tôi không có dịu dàng như người đàn ông khác. Vậy cô nói cho tôi biết, cô hy vọng tôi ở trên giường là người đàn ông thế nào?"

"Ôn Húc Khiên, anh đang ở đây nói bậy bạ gì đó?"

"Tôi nói sai sao?" Ôn Húc Khiên buông nàng ra, khuôn mặt vốn anh tuấn giờ đã trở nên méo mó biến dạng vì rượu.

"Lạc Tranh, cô cho mình là thứ tốt đẹp lắm sao? Tôi cưới cô, chẳng qua là giúp gã đàn ông khác xử lý đồ bỏ đi mà thôi. Đừng tưởng rằng tôi không biết trong lòng cô đê tiện cỡ nào. Luôn miệng nói muốn đem nhưng thứ tốt đẹp nhất dành cho đêm tân hôn, đừng nghĩ rằng tôi vẫn tin cô còn là xử nữ. Bốn năm trước, cô đã là dâm phụ rồi."

Lạc Tranh nghe mà ngây người, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn vào khuôn mặt xa lạ đang biến dạng vì rượu kia. Thật lâu sau, nàng mới ngập ngừng nói, "Ôn Húc Khiên, anh vừa nói cái gì?" Lòng của nàng lúc này thật giống như bị sợi dây móc lấy, những lời của hắn thật khiến nàng không dám tin.

"Sao nào, còn làm ra vẻ vô tội à?" Ôn Húc Khiên cười lạnh, trong mắt đầy vẻ châm chọc, chĩa về phía nàng, "Được, vậy cô nói cho tôi biết, bốn năm trước, cô làm thế nào lấy được cuộn băng ghi âm kia? Cô coi tôi là thằng ngu sao?"

"Anh biết chuyện bốn năm trước?" Lạc Tranh lần này quả thực bị kinh hãi. Bốn năm trước, nàng chỉ là lặng lẽ trợ giúp hắn dành thắng lợi trong phiên toà kia. Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng đề cập đến việc phần chứng cứ kia là do nàng giúp hắn tìm về."

"Tôi tình nguyện mãi mãi không biết gì hết." Ôn Húc Khiên tiến lại gần, đầy vẻ khinh bỉ nhìn chằm chằm nàng, "Như vậy, tôi sẽ không phải biết cô đến tột cùng lại hạ tiện cỡ nào!"

Những lời này khiến Lạc Tranh cảm giác như bị người khác hung hăng đập mạnh vào đầu, lửa giận nhanh chóng bùng lên, nhưng một lúc sau, nàng chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt vốn nhẫn nhịn đã mang theo vài phần thay đổi.

"Ôn Húc Khiên, thì ra anh chưa từng tin tưởng tôi."

Nàng thật sự không nghĩ tới, hắn trước giờ luôn mang vẻ ôn nhu như vậy mà hôm nay lại biến thành cái dạng này. Cho dù kết nàng vào án tử hình, ít nhất nàng vẫn có quyền bào chữa chứ.

"Bốn năm trước, đúng là tôi đã giúp anh lấy được cuộn băng chứng cứ kia. Nhưng mà, tôi thực sự không hề phản bội anh, cũng chưa từng bán đứng thân thể mình."

"Ha ha..." Ôn Húc Khiên giống như nghe được chuyện vô cùng nực cười, ngửa đầu cười vang lên, sau đó, ánh mắt chuyển thành lạnh lẽo mang thêm vài phần âm u.

"Cô nói thật dễ nghe, cho dù bốn năm trước cô vẫn giữ gìn thân thể sạch sẽ, vậy bốn năm sau thì sao?" Cô ở trước mặt tôi bày ra bộ dạng thánh nữ, sau lưng thì khác gì gái điếm nằm trên giường của gã đàn ông khác? Đồ hạ tiện!"

"Anh..." Bàn tay Lạc Tranh co lại thành nắm đấm, gắt gao cắn chặt đôi môi anh đào, nhìn Ôn Húc Khiên kia như thể một người xa lạ. Một lúc lâu sau, nàng lạnh lùng cất tiếng. "Tôi biết rõ tôi có lỗi với anh, tôi vẫn cứ ngây thơ tin rằng anh sẽ quên chuyện đó hoặc ít ra sẽ không nhắc lại nữa. Nhưng mà xem ra tôi sai rồi. Anh cưới tôi chỉ là để trả thù sự bất mãn trong lòng sao? Hiện giờ anh muốn thế nào? Chẳng lẽ anh cưới tôi là để ngày hôm nay có thể sỉ nhục tôi như thế này?"

Ôn Húc Khiên đi đến trước mặt nàng, mỉa mai cười nói: "Cô cho rằng, người hạ tiện như cô, ngoại trừ tôi, còn có người đàn ông nào chịu cưới cô? Cô tự cho mình là kim chi ngọc diệp gì chứ? Tiện nhân, tôi thật lòng muốn đối xử tốt với cô, thế mà cô lại vòng chân ôm lấy thằng đàn ông khác. Cô tưởng rằng bọn họ sẽ lấy cô sao? Bọn họ chỉ coi cô là rác rưởi, là thịt sống mà thôi, chơi xong rồi thì có thể ném đi...."

"Bốp!" Một cái tát đánh thẳng vào mặt Ôn Húc Khiên, cắt đứt những lời khó nghe của hắn.

Ánh mắt Lạc Tranh đầy vẻ lạnh lùng cùng nghiêm nghị, lộ ra sự uy quyền không thể xâm phạm, từng câu từng chữ vang lên rõ ràng, "Một cái tát này, là đánh cho anh tỉnh lại. Cho anh hiểu rõ mình vừa nói cái gì?"

Ôn Húc Khiên sắc mặt xanh mét, ánh mắt tức giận gần như có thể giết người, bàn tay hắn đột nhiên nắm lại, ngay sau đó, đem Lạc Tranh đẩy ngã xuống giường rồi thân thể to lớn kia cũng đè xuống.

"Đồ đê tiện, giờ còn muốn giả bộ thanh cao với tôi sao? Để tôi nhìn xem lát nữa cô ở trên giường sẽ phóng đãng thế nào." Vừa nói, tay hắn vừa điên cuồng kéo áo nàng, bàn tay thô lỗ nắm lấy da thịt mềm mại đến mức làn da nàng nhanh chóng nổi lên vết sưng đỏ.

"Buông ra!" Lạc Tranh nằm mơ cũng không nghĩ tới Ôn Húc Khiên sẽ biến thành thế này. Tuy nói nàng đã cưới hắn, nhưng loại hành vi của hắn lúc này chính là cưỡng bức. Không chút suy nghĩ, Lạc Tranh liền há miệng cắn lấy tay hắn.

Ôn Húc Khiên không ngờ tới nàng sẽ phản kháng như vậy, kêu lên đau đớn, ngay sau đó nâng bàn tay lên, hung hăng hướng về phía mặt Lạc Tranh giáng xuống.

"Bốp!" Cùng với âm thanh đanh gọn vang lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh cơ hồ muốn bay ra ngoài.

"Tiện nhân, còn muốn giữ lại thân thể cho ai hả? Càng nhiều đàn ông không phải càng thỏa mãn cô sao?" Ôn Húc Khiên trong cơn điên cuồng, lại thêm sự ghen tức và rượu quấy đảo khiến hắn giống như dã thú mất đi tính kiểm soát, bước nhanh đến phía trước, hung hăng nắm lấy tóc nàng, kéo gương mặt nàng lại gần, liền đó lại vung tay lên.

Lạc Tranh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Máu, dọc theo khoé miệng chảy xuống. Môi nàng cũng đầy máu, nỗi đau đớn còn chưa kịp cảm nhận mà chỉ thấy toàn thân tê dại, trước mặt chỉ còn lại đôi mắt đỏ ngầu của Ôn Húc Khiên.

Giờ khắc này, nàng lại nhớ đến tình cảnh của mẹ năm đó...

"Đứng lên cho tôi!" Ôn Húc Khiên đem nàng kéo lên, giữ chặt trên tường, liều mạng bóp chặt đôi vai nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, lạnh lùng cười.

"Cô thật là đẹp, bộ dạng đổ máu của cô lại càng đẹp hơn. Trên đời này sẽ không có người đàn bà nào đẹp như cô, lúc này cô thật khiến đàn ông điên muốn cuồng chiếm giữ."

Lạc Tranh gần như chết lặng không nói nổi một lời, mùi máu ngai ngái từ miệng nàng chảy xuống, tràn xuống cả phần cổ trắng mịn. Nàng cũng không hề chảy nước mắt, cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Ôn Húc Khiên, nhìn cái người đàn ông nàng đã yêu nhiều năm như vậy, nhìn xem hắn từ một hoàng tử biến thành dã thú.

Ôn Húc Khiên đưa ngón tay dọc theo dòng máu từ khoé miệng nàng trượt xuống phần cổ, sau đó thu tay lại, siết chặt lấy cổ nàng.

"Lạc Tranh, cô nghĩ rằng tôi có hứng thú chạm vào cô sao?" Hắn cười đầy vẻ khinh bỉ, "Ôn Húc Khiên tôi chưa bao giờ thích chơi đồ thừa của gã đàn ông khác. Cô yên tâm, tôi sẽ không chạm vào cô đâu. Bởi vì tôi chán ghét nghe tiếng rên rỉ phóng đãng của cô trên giường, tôi sẽ hành hạ cô, hành hạ cô đến khi cảm thấy thoả mãn mới thôi, ha ha..." Nói xong hắn buông nàng ra, bước đến phòng khách, tiếp tục uống rượu.

Hết thảy mọi thứ dần trở lại sự yên tĩnh...

Khi Lạc Tranh khôi phục lại được chút sức lực, hai tay cố sức chống cửa đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Ôn Húc Khiên đã ngủ, vài cái vỏ chai rượu lăn lóc bên cạnh, xem ra hắn đã say tới mức không dậy nổi...

Lạc Tranh lảo đảo đi đến trước mặt hắn, nhìn bộ dạng say ngủ vô cùng an tĩnh kia, thật khó mà tưởng tượng đến vẻ ma quỷ vừa rồi. Trong nháy mắt, trái tim nàng lạnh cứng lại...

Bàn tay siết lại thành nắm đấm, Lạc Tranh quay đầu bước ra phía cửa, cầm lấy túi xách cùng một bộ quần áo rồi rời khỏi nhà.

Đêm tối mịt mù xoá tan toàn bộ hy vọng mong manh...

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên thân thể liêu xiêu của Lạc Tranh, nàng giống như một con búp bê nhỏ bị tàn phá, quần áo xô lệch được bao kín bởi một chiếc áo khoác đàn ông.

Trên áo khoác có thể ngửi thấy mùi hoắc hương nhè nhẹ...

Một chiếc taxi lặng lẽ dừng lại bên Lạc Tranh không một tiếng động. Nữ tài xế từ bên trong ngó ra, nhìn thấy khoé miệng đổ máu của Lạc Tranh sợ đến hết hồn, dè dặt nói, "Cô gái, muốn đi đâu, tôi đưa cô đi."

Lạc Tranh gật đầu, mở cửa xe ngồi vào. Khi thân thể tiếp xúc với ghế ngồi mềm mại, nàng rốt cục vô lực cuộn mình xuống ghế..

Khóe miệng, đã tê dại không cảm giác được sự đau đớn, nhưng trong tim lại đau vô cùng, mắt cũng có cảm giác đau, bởi vì nàng rốt cục đã khóc...

Từng giọt, từng giọt nước mắt đầy uỷ khuất và sợ hãi thi nhau rơi xuống, nơi ngực nàng giống như bị một tảng đá khổng lồ đè lên, ngón tay lại gắt gao nắm chặt vạt áo khoác. Lúc nàng rời đi, là mang theo áo khoác của Thương Nghiêu. Vì cái gì? Vì cái gì nàng lại cứ làm chuyện sai lầm tại thời điểm sai lầm như vậy?"

"Cô gái, nếu như muốn khóc thì cứ thoải mái khóc to lên, ở đây chỉ có tôi và cô, cứ khóc đi, đem tất cả mọi uỷ khuất của cô khóc lên thành tiếng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

Nữ tài xế nhìn Lạc Tranh qua gương chiếu hậu, ánh mắt đầy vẻ đau lòng.