Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua một cách nặng nề. Suốt mấy tiếng đồng hồ vừa qua, Lạc Tranh cũng không hề chợp mắt. Liệt và Lưu Ly cũng giống nàng, đều chăm chú nhìn vào chiếc kim đồng hồ ở trên tường nhích từng chút, từng chút một như đang chờ thời gian để bắt đầu một trận chiến đấu vô cùng ác liệt vậy.
Sau khi thời gian 24 tiếng đồng hồ kết thúc, cũng là lúc thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch mới. Những chuyện không hay cứ liên tiếp xảy ra khiến Lạc Tranh không thể không kiên cường, không thể nào không bình tĩnh cùng tỉnh táo để đối mặt.Nàng biết rõ đây chính là một âm mưu mà chắc hẳn Louis Thương Nghiêu cũng đã biết được phần nào. Trận chiến này ở vào tình thế bắt buộc phải đánh. Nàng không thể thua được!24 tiếng đồng hồ vừa trôi qua, Lạc Tranh liền mang theo tài liệu đã chuẩn bị sẵn cùng một số vật dụng, cùng với Liệt và Lưu Ly rời khỏi biệt thự. Xe nhanh chóng thẳng hướng cục cảnh sát mà lao tới.Trên đường, cảnh vật xung quanh vẫn không hề thay đổi. Nhưng chắc vì tâm tư Lạc Tranh không được tốt nên nàng lái xe rất nhanh. Nếu không có Lưu Ly bên cạnh nhắc nhở, thậm chí nàng còn vượt cả đèn đỏ nữa.Quãng đường đi vốn không xa lắm nhưng Lạc Tranh có cảm giác như dài tới cả ngàn dặm vậy. Đang lúc xe chạy tới một con đường nhỏ, đột nhiên gặp một đoàn xe màu đen ngược chiều đi tới, đồng loạt xếp thành hàng chắn ngang giữa đường, ngăn không cho Lạc Tranh đi tiếp."Két..." Lạc Tranh đạp mạnh phanh xe. Nàng thật không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim thứ hai thế này. Nhìn những chiếc xe sáng bóng phía trước, trong lòng nàng không khỏi nổi lên một hồi cảnh giác.Từ trên những chiếc xe đối diện, một loạt những người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng bước xuống. Dựa theo cách ăn mặc thì có thể đoán được bọn họ đều là vệ sỹ. Mà Lạc Tranh, Liệt cùng Lưu Ly cũng lập tức xuống xe.Thấy tình huống bất ngờ này, Liệt cũng không suy nghĩ gì nhiều mà lập tức bước lên phía trước, chặn đường đám vệ sỹ đang định xông tới chỗ họ."Các người là ai?"Mấy vệ sỹ kia vừa nhìn thấy Liệt đều cung kính khom người, "Liệt thiếu gia!"Lạc Tranh cùng Lưu Ly quay ra nhìn nhau, tình huống trước mắt này nàng hoàn toàn không hề nghĩ tới.Liệt khẽ nheo mắt lại, "Các người là thuộc hạ của anh trai?""Vâng!" Một vệ sỹ mặc y phục màu đen trong đám trả lời. Anh ta ngẩng đầu, đưa mắt thoáng nhìn qua Lạc Tranh đang đứng phía sau Liệt, vẻ mặt cũng cực kỳ bình tĩnh rồi lên tiếng."Louis tiên sinh đã dặn dò chúng tôi ở chỗ này đợi các vị!""Ý của anh trai là gì?" Liệt thực sự cảm thấy chuyện này không hề đơn giản chút nào.Vệ sỹ kia lại dõng dạc trả lời, "Thực xin lỗi, các vị không thể tới cục cảnh sát được." Sau khi dứt lời, anh ta liền ra hiệu cho mấy người phía sau đồng loạt tiến lên."Khoan đã!" Liệt trầm giọng lạnh lùng quát lên, "Đừng ép tôi phải ra tay với người của mình!"Mấy vệ sỹ kia liền quay ra nhìn nhau, thực không biết phải xử lý chuyện này ra sao."Liệt thiếu gia, Louis tiên sinh đã dặn dò chúng tôi phải đưa các vị tới nơi an toàn, nhất là Luật sư Lạc..." Người vệ sỹ kia lại lần nữa lên tiếng.Giọng nói lạnh lùng của vệ sỹ lại vang lên một cách vô cảm, "Louis tiên sinh không cần tìm luật sư biện hộ, cũng không hy vọng các vị sẽ tiếp tục can thiệp vào chuyện này. Xin các vị lượng thứ, chúng tôi cũng chỉ làm theo những gì đã được căn dặn mà thôi!"Sắc mặt Liệt tràn ngập vẻ kinh ngạc."Tôi không thể đi với các anh!" Lúc này Lạc Tranh mới lên tiếng. Nàng đi tới trước mặt bọn họ, dùng ánh mắt hết sức bình tĩnh nhìn đám người trước mặt. "Nếu như lúc này tôi đi theo các anh, tôi sẽ phải hối hận cả đời.""Thực xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo mệnh lệnh mà thôi. Đưa Luật sư Lạc đi!" Người mặc y phục màu đen có vẻ là đội trưởng lạnh lùng quát, ngay sau đó hai vệ sỹ khác thoáng cái đã tiến lên áp sát hai bên người Lạc Tranh."Buông cô ấy ra!" Liệt nhanh chóng cũng bị vài vệ sỹ vây quanh. Bởi vì biết rõ họ là người của anh trai nên cậu ta đoán chắc họ sẽ không làm Lạc Tranh bị thương. Sở dĩ cậu ta có chút khẩn trương vì cho tới lúc này, cậu mới hiểu được rằng chuyện này thực sự không hề đơn giản chút nào.Nếu anh trai đã sắp xếp hết mọi chuyện, cử cả người tới bảo vệ bọn họ chứng tỏ chuyện này có dính líu tới những người không hề tầm thường và cũng không muốn để nhiều người phải chịu liên lụy. Mức độ nguy hiểm của chuyện này xem chừng cũng khó mà lường trước được. Chắc chắn anh trai biết được điểm này nên mới phái người tới đưa bọn họ đi, không muốn để bọn họ phải gặp bất kỳ nguy hiểm nào.Nhưng nếu càng như vậy, càng chứng tỏ anh trai đang gặp nguy hiểm. Liệt hiểu rất rõ điều này và ắt hẳn với sự thông minh của Lạc Tranh thì nàng cũng có thể đoán ra. Vì vậy, vào lúc này, sao bọn họ có thể rời đi được cơ chứ?"Các anh là người của Thương Nghiêu chắc hẳn biết rõ giờ này anh ấy đang gặp nguy hiểm như thế nào. Thả tôi ra, nhất định tôi sẽ có cách đưa anh ấy ra khỏi cục cảnh sát!" Lạc Tranh lạnh lùng lên tiếng. "Chẳng lẽ các anh muốn nhìn Louis tiên sinh lâm vào nguy hiểm hay sao?""Luật sư Lạc, cô hãy yên tâm. Chúng tôi sẽ không đứng yên nhìn Louis tiên sinh lao vào nguy hiểm đâu. Nhưng Louis tiên sinh không mong cô sẽ nhúng tay vào chuyện này. Hãy thứ lỗi cho tôi mạo phạm, cô không thể tới cục cảnh sát được!" Người vệ sỹ kia lại lên tiếng."Được, các anh nhất định nghe theo sự căn dặn của Louis tiên sinh phải không? Vậy bây giờ, tôi lấy thân phận là phu nhân của Louis tiên sinh ra lệnh cho các anh, lập tức thả chúng tôi ra, nếu không tôi sẽ coi như các anh bất tuân mệnh lệnh." Giọng nói của Lạc Tranh đột nhiên trở nên lạnh như băng, ánh mắt cũng toát lên vẻ lạnh lùng đầy sắc bén.Cả đám vệ sỹ đều ngây người đứng yên một chỗ. Mà không riêng gì bọn họ, ngay cả Liệt với Lưu Ly sớm cũng bị những lời nói của Lạc Tranh làm cho ngây ngẩn cả người."Hiện tại tôi đã là vợ của Thương Nghiêu. Người của anh ấy cũng là người của tôi. Nếu như có người trong các anh dám ngăn cản việc tôi tới cục cảnh sát, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!" Thanh âm của Lạc Tranh càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.Đám vệ sỹ quay ra nhìn nhau, đều bị tin tức "sét đánh" này làm cho hoàn toàn khiếp sợ. Tại sao việc Louis tiên sinh đã kết hôn bọn họ lại không hề hay biết?"Tiểu Tranh..." Cuối cùng Lưu Ly cũng lên tiếng, tin tức này thực sự vô cùng chấn động."Chuyện này... nhưng mà Louis tiên sinh đã căn dặn...""Hãy để cho cô ấy đi đi. Cô ấy nói không sai đâu. Cô ấy đã là Louis phu nhân từ lâu rồi. Các người đều không có tư cách ngăn cản cô ấy!" Đột nhiên phía sau lưng Lạc Tranh, một âm thanh trầm thấp vang lên, giọng nói mang theo vẻ khẳng định cực kỳ chắc chắn.Tất cả mọi người đều theo hướng tiếng nói phát ra mà nhìn lại. Hóa ra là Dennis đang bước tới. Anh ta vừa từ trên xe bước xuống rồi đứng đó, ánh mắt toát lên vẻ bình tĩnh đầy kiên định."Dennis?" Lạc Tranh không ngờ rằng anh ta lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này. Hơn nữa lại còn biết rõ chuyện của nàng và Louis Thương Nghiêu như vậy.Dennis vững bước tiến lên, nhìn đám vệ sỹ mặc áo đen trước mặt. "Chẳng lẽ lời của tôi mà các người cũng không nghe sao? Còn nữa, tôi biết rõ các người đối với Louis tiên sinh một mực trung thành. Nhưng nếu vì những lời nói của Louis tiên sinh mà mắc tội bất trung, trong số các người ai sẽ chịu trách nhiệm đây?""Nhưng...""Hiện tại, Luật sư Lạc đã khẳng định sẽ tìm ra cách giúp Louis tiên sinh trở về bình an vô sự. Mà các người, ngoại trừ việc có thể vì Louis tiên sinh đánh đánh giết giết ra, còn có cách khác sao?Tôi biết chắc chắn các người đã âm thầm lên kế hoạch cho riêng mình. Nhất định sẽ không thể đứng nhìn Louis tiên sinh ngồi tù, tới lúc cần thiết, sẽ không từ thủ đoạn mà cứu anh ta ra ngoài. Nhưng các người không nghĩ tới hành động đó liệu có giải quyết được vấn đề hay không? Ngoại trừ việc đổ máu ra, sẽ chẳng có tác dụng gì hết. Chẳng lẽ các người muốn chống đối lại chính phủ này sao?"Dennis chỉ cần một câu cũng đã nói trúng tim đen của bọn họ. Giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên lộ rõ sự hiểu biết mọi chuyện một cách cực kỳ tường tận.Đám vệ sỹ dường như đã ngộ ra được nhiều điều, trong đó người ra mệnh lệnh lúc trước có chút trầm tư suy nghĩ một hồi rồi sau đó liền bước qua một bên, ra hiệu cho mấy người kia rời khỏi Lạc Tranh. Sau đó, anh ta bước tới trước mặt nàng, cung kính khom người."Tôi sẽ trở thành người của phu nhân!" Khi anh ta vừa nói xong, những vệ sỹ khác cũng nhanh chóng cúi chào, thể hiện thái độ cực kỳ kiên định của mình.***Sau khi thành công loại bỏ những trở ngại trên đường, cuối cùng mấy người Lạc Tranh cũng tới được cục cảnh sát. Bởi tình huống có chút đặc biệt nên Liệt cùng Lưu Ly đành ngồi chờ bên ngoài phòng làm việc của ban điều tra.Sau khi nhìn thấy Lạc Tranh, chánh thanh tra Sherman khẽ cười, "Luật sư Lạc quả nhiên rất đúng giờ!"Lạc Tranh cũng không nói năng gì, đem chiếc phong bì trên tay đặt xuống bàn làm việc của Sherman nghe "bộp" một tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng cực kỳ lạnh lùng của nàng cũng vang lên."Đã hết 24 tiếng đồng hồ, đây là số tiền bảo lãnh mà phía các vị yêu cầu. Hiện giờ có thể thả người rồi chứ?"Sherman khẽ nhíu mày, mở phong bì ra nhìn rồi huýt sáo một tiếng cực kỳ khoa trương, "Không hổ danh Luật sư Lạc, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể thu xếp được số tiền mặt lớn thế này.""Tôi chỉ sợ cục cảnh sát sẽ lấy lý do không chấp nhận séc để làm chậm trễ thời gian tại ngoại của thân chủ tôi mà thôi." Lạc Tranh khẽ cười lạnh. Sao nàng lại không hiểu được sự châm biếm trong lời nói của ông ta chứ?Sherman vẫn ngồi trên ghế, khẽ nhếch môi cười rồi nhìn Lạc Tranh, "Những người từng quen biết Luật sư Lạc đều nói cô rất thông minh. Hôm nay, tôi đúng là đã được mở mang tầm mắt.Nhưng xem ra lần này lại khiến cô phải thất vọng rồi. Suốt 24 tiếng vừa qua, Louis Thương Nghiêu không hề cung cấp chút thông tin nào cho chúng tôi cả. Anh ta quả thật rất cứng miệng, dù thế nào cũng không chịu khai báo. Vậy cô bảo chúng tôi phải làm sao để phá án đây?Bởi vì thân phận của anh ta khá đặc biệt nên chúng tôi không thể áp dụng các biện pháp bức cung được. Cho nên chỉ có thể kéo dài thêm thời gian tạm giữ mà thôi. Trước tôi có nói với cô là phải chờ sau 24 giờ nhưng hiện tại phải kéo dài thành 48 giờ. Thật ngại với Luật sư Lạc quá!"Lạc Tranh khẽ nhếch môi cười lạnh rồi chậm rãi lên tiếng, "Sherman, giới tính nam, năm nay 38 tuổi. Năm 20 tuổi gia nhập lực lượng cảnh sát, có sở trường trong chiến đấu đối kháng và Judo. Từ khi tham gia điều tra một vụ án hình sự quốc tế 15 năm trước thì chưa từng rời khỏi ban điều tra án hình sự quốc tế. Ba năm trước đây, do điều tra một vụ án có liên quan tới tập đoàn WORLD đã khiến hai đồng nghiệp hy sinh do đó đã mất đi cơ hội thăng chức!"Nụ cười vẫn còn đọng trên môi Sherman lúc trước theo từng lời nói của Lạc Tranh bỗng chốc cứng đờ lại. Sau khi Lạc Tranh nói xong, ông ta liền đứng phắt dậy, dùng ánh mắt "không thể tin nổi" nhìn nàng."Đây là những tư liệu bí mật, tại sao cô lại biết được?""Là tư liệu rất bí mật sao? Nếu thực sự là tư liệu bí mật, thì tôi sẽ không thể biết được." Thái độ của Lạc Tranh rất bình tĩnh cùng dứt khoát ngồi xuống phía đối diện với Sherman, hai tay nhẹ nhàng khoanh lại trước ngực."Tôi còn nhớ rõ lúc trước thanh tra Sherman đã từng nói, những người làm nghề luật sư như chúng tôi cần nhất là phải nắm bắt thông tin một cách nhanh nhạy, thường có quan hệ rất tốt với phía cảnh sát. Cho nên muốn biết một chút thông tin của ông, không phải rất dễ dàng hay sao?""Hừ, Lạc luật sự, cho dù cô biết được quá khứ của tôi thì sao chứ? Chuyện này có liên quan gì tới chuyện cô nộp tiền bảo lãnh cho Louis Thương Nghiêu?" Sherman cũng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt âm hiểm như lúc trước."Kỳ thật tôi có chút tò mò, xét theo tính cách của thanh tra Sherman, làm sao có thể cho phép người khác nắm giữ điểm yếu của mình chứ? Nhưng, vừa rồi nghe được quyết định của thanh tra, cuối cùng tôi đã hiểu tại sao rồi." Lạc Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng."Louis tiên sinh có quyền không nói gì cả. Trước khi gặp được luật sư đại diện, anh ấy hoàn toàn được phép không tiết lộ bất cứ thông tin gì. Nếu như phía cảnh sát không thu thập được thông tin cũng như bằng chứng nào chứng minh, vậy về lý mà nói phải tạm thời phóng thích người bị tình nghi mới đúng.Nhưng thanh tra lại tình nguyện không tuân theo "giả thiết nghi phạm vô tội" dựa trên tinh thần luật pháp. Nếu đã như vậy thì tôi có thể hiểu, hành động này của ông hoàn toàn là nhằm vào mục đích trả thù."Sherman khẽ nhíu mày, "Cô nói cái gì?""Thanh tra Sherman không có cơ hội thăng tiến liên tục trong mấy năm nay, tất cả đều do ba năm trước trong quá trình điều tra đã phạm phải sai lầm, khiến đồng nghiệp phải mất mạng, chuyện này làm sao ông có thể quên được cơ chứ? Cho nên mấy năm nay, ông đều bí mật tiến hành điều tra những việc có liên quan tới tập đoàn WORLD, hy vọng có thể nắm được điểm yếu hay sơ hở nào đó. Đáng tiếc, ông vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp. Nhưng lần này, cơ hội lại tự tìm tới trước mặt ông, đương nhiên ông sẽ liều mạng mà nắm bắt lấy nó, tiến hành điều tra đến cùng. Vì thế ông mới không tuân theo quy định, liên tiếp gây khó dễ cho chúng tôi."Sherman có chút giật mình, vẻ mặt cũng trở nên hết sức mất tự nhiên. Một lúc lâu sau, bàn tay ông ta siết lại thành nắm đấm, "Cô chỉ mang tiền bảo lãnh đến như vậy vẫn chưa đủ điều kiện giúp anh ta tại ngoại!""Yên tâm, tôi đã tìm được người bảo lãnh rồi, đây là giấy tờ xác nhận của người ấy." Lạc Tranh lấy từ trong phong bì ra một phần tài liệu, trực tiếp đẩy tới trước mặt của Sherman.Sherman bán tín bán nghi mở tài liệu ra, nhìn thoáng qua rồi kinh ngạc nhìn về phía Lạc Tranh. Một lát sau, ông ta khẽ nheo mắt lại. - www."Luật sư Lạc, cô quả thật lợi hại, lại có thể tìm được cả ông ta đứng ra bảo lãnh.""Thanh tra cũng đã giải thích rất rõ ràng, người làm chứng không được phép liên quan tới giới kinh doanh hay chính trị. Thực tế là yêu cầu đó nhằm mục đích nâng cao mức độ khó khăn đối với việc bảo lãnh, cho nên tôi thực sự không còn sự lựa chọn nào khác."Nụ cười trên môi Lạc Tranh lúc này vẫn cực kỳ bình thản, "Có lẽ ông trời đã giúp tôi. Người mà ông vừa gọi là "ông ta" đó chính là sư phụ của tôi. Tôi nghĩ một vị thân sỹ có thâm niên cùng địa vị trong luật giới như vậy chắc chắn đủ tư cách rồi chứ?""Hóa ra là thầy của Luật sư Lạc!" Sherman cười lạnh, bàn tay siết lấy tập tài liệu trong tay."Thật ngại quá, tôi nghĩ thanh tra cũng hiểu rõ vấn đề này. Đối với luật sư, việc chọn thầy rất quan trọng, nhất lại là đại luật sư!" Lạc Tranh lấy ra một tập tài liệu khác, đưa tới trước mặt ông ta..."Tôi thật lòng khuyên ông một cách chân thành, đừng làm lãng phí thời gian vô ích nữa, tôi đã thông qua và xin được làm luật sư biện hộ cho Louis tiên sinh rồi. Hôm nay, tôi có quyền nộp tiền bảo lãnh để đưa Louis tiên sinh ra ngoài!"Sherman sững sờ, xem qua tập tài liệu kia, lại cảm thấy hết sức kinh ngạc, "Cô chính là vợ của Louis Thương Nghiêu sao?""Đúng vậy!" Lạc Tranh cũng không ngần ngại mà lập tức thừa nhận. "Tôi đã đề xuất với phía văn phòng tổng chưởng lý, đồng thời cũng tiết lộ thân phận của mình. Văn phòng tổng chưởng lý đã xem xét, nhất trí và đưa ra quyết định chính thức rồi. Vì thế tôi có thể tiến hành mọi việc theo trình tự mà không bị chút nghi ngờ nào. Hơn nữa, nếu như phía cảnh sát đề xuất tố cáo, tôi hoàn toàn có thể dùng tư cách là luật sư đại diện cho Louis tiên sinh mà đứng trên tòa tiến hành biện hộ cho anh ấy!"Sherman lạnh lùng nhìn Lạc Tranh. "Không ngờ, đối với luật giới tại nước Pháp này mà Luật sư Lạc cũng gặp nhiều thuận lợi như vậy!""Ông đã quá khen rồi, tôi chỉ làm mọi việc theo trình tự mà thôi. Còn phải học hỏi thanh tra Sherman nhiều!" Lạc Tranh cũng không buồn để tâm tới mấy lời khách sáo của ông ta mà chỉ hờ hững đáp lại."Tiếp theo thế nào đây? Không biết thanh tra Sherman thấy việc này thế nào? Nhưng ông nên biết, thời gian của thân chủ tôi rất quý giá. Nếu như việc kinh doanh của anh ấy bị cản trở, chỉ sợ các ông chưa kịp khởi tố thì tôi đã tiến hành việc đó trước rồi."Sherman nhìn chằm chằm Lạc Tranh một hồi rồi đem tập tài liệu đặt xuống bàn làm việc. Sau đó ông ta cầm lấy điện thoại trên bàn, nhấn xuống mấy phím số, không chút tình nguyện lên tiếng, "Thả người!"Đôi môi anh đào của Lạc Tranh khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.Sau khi đặt điện thoại xuống, Sherman thô lỗ cất tiếng, "Luật sư Lạc, xem như cô lợi hại. Nhưng ngày dài vẫn còn phía trước, không chừng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau trên toà cũng nên. Tới lúc đó, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho Louis Thương Nghiêu, tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ khiến anh ta chịu sự trừng trị của pháp luật.""Thanh tra nói chuyện nên cẩn thận một chút. Nếu không có chứng cứ chứng minh thì thân chủ của tôi là người vô tội. Ông nói thân chủ của tôi như vậy, tôi sẽ cho rằng ông đang cố tình phỉ báng anh ấy." Nói xong, Lạc Tranh lập tức đứng dậy rời đi, cũng không quay đầu lại lấy một lần.Sherman tức giận tới mức toàn thân phát run, bàn tay đập mạnh lên bàn một tiếng "rầm" nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, đem lửa giận trong lòng nuốt xuống.Hoa anh túc độc, quả nhiên là danh bất hư truyền!***Xe lao nhanh trên đường, phía sau còn có một chiếc xe màu đen cao cấp khác theo sát. Rất nhiều người đi bộ hai bên đường đều bị thu hút bởi hai chiếc xe này không chỉ vì sự xa hoa của nó mà còn bởi nó phóng rất nhanh như thể đang tham dự cuộc đua vậy.Bởi Louis Thương Nghiêu đã tạm thời bình an rời khỏi cục cảnh sát nên Liệt và Lưu Ly đều trở về nhà tranh thủ nghỉ ngơi nhưng Lạc Tranh thì ngược lại. Nàng vẫn luôn tất bật chuẩn bị mọi thứ cho Louis Thương Nghiêu.Sau khi về đến phòng làm việc của giám đốc, Lạc Tranh đã sớm dặn Vi Như chuẩn bị một bộ âu phục tinh tươm sau đó tự mình sửa sang lại trang phục cho Louis Thương Nghiêu.Trong suốt thời gian đó, Louis Thương Nghiêu đều chăm chú nhìn Lạc Tranh, trong ánh mắt có chút phức tạp không hề che dấu. Nhưng Lạc Tranh lại không hề nhìn hắn, cũng không nói một câu nào, chỉ nhanh chóng chuẩn bị áo sơ mi và cùng vest đã được là ủi thẳng tắp cho hắn, sau đó nàng hơi kiễng chân, khéo léo giúp hắn thắt cà vạt.Tiếp theo đó, Lạc Tranh giúp hắn cài khuy măng sét, ngay cả việc cài chiếc kẹp cà vạt nàng cũng không để hắn làm. Xong xuôi hết thảy, Lạc Tranh nhìn thoáng qua đồng hồ rồi thở phào một tiếng, "Tới giờ rồi!"Thời gian chỉ còn lại có năm phút, thật may là mọi chuyện vẫn kịp. Lúc này, tất cả các nhân viên cũng đều đã có mặt đầy đủ.Cuối cùng, Lạc Tranh cũng nhìn vào mắt Louis Thương Nghiêu, dịu dàng nở nụ cười với hắn. Trong đáy mắt nàng, niềm hạnh phúc ngập tràn đã che lấp đi vẻ mệt mỏi vì không được nghỉ ngơi suốt 24 tiếng đồng hồ vừa qua. Nụ cười ấy vẫn dịu dàng như mặt hồ phẳng lặng, không hề có một chút khác thường nào trong đó, dịu dàng tới mê hoặc lòng người."Em ở đây đợi anh!"Chỉ một câu nói đơn giản của Lạc Tranh cũng đủ khiến tâm tư Louis Thương Nghiêu rung động. Hắn cũng không nói gì chỉ vươn tay ra kéo nàng ôm chặt vào lòng, sau đó cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn triền miên mang theo tâm trạng phức tạp.Trái tim Lạc Tranh lúc này tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Bất luận có thế nào, chỉ cần có Louis Thương Nghiêu bên cạnh thì mọi chuyện đều sẽ ổn cả...***Lạc Tranh ngủ rất ngon trong bầu không khí tràn ngập hương thơm thanh mát bao bọc lấy cơ thể nàng. Không được nghỉ ngơi trong một thời gian dài khiến nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Trong lúc mơ màng, nàng cảm thấy có đôi cánh tay bế mình lên, sau đó đặt nàng xuống một vị trí rất thoải mái. Nàng lười biếng không muốn mở mắt ra nữa, chỉ muốn cứ thế ngủ thiếp đi.Trong phòng nghỉ, Louis Thương Nghiêu ngồi ở bên cạnh giường, ánh mắt nhìn Lạc Tranh đầy tình ý, vẻ mặt toát lên sự yêu thương cùng mê đắm.Rốt cuộc Lạc Tranh là một người phụ nữ như thế nào? Vẻ dịu dàng của nàng sẽ khiến người ta yêu thương không thôi, sự kiên cường của nàng sẽ khiến người ta không thể nào từ bỏ. Tại sao hắn lại không hiểu nàng sẽ không chịu ngồi yên mà không quan tâm tới chuyện này chứ?Cho nên, hắn mới phải phái thuộc hạ tới chính là muốn đưa nàng rời khỏi Paris này. Không ngờ rằng, nàng chẳng những thuyết phục được thủ hạ của hắn, mà còn tới cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh để đưa hắn ra.Hắn vốn nghĩ rằng sau khi trở về, nàng sẽ không ngừng oán giận hắn, thậm chí còn mắng nhiếc hắn không tiếc lời. Nhưng nàng không hề nói một lời nào, chỉ lặng lặng dựa đầu vào ngực hắn. Cứ như thế cho tới khi về công ty, nàng cũng không nói gì, chỉ một mực sửa sang y phục sao cho thật tốt. Giống như những việc làm quen thuộc của một người vợ đảm đang, thường xuyên giúp hắn chuẩn bị tất cả vậy.Đúng vậy, nàng là vợ của hắn. Chính vì thế, hắn mới càng không muốn để nàng phải gặp "tai bay vạ gió."Sự việc lần này phát sinh quá đột ngột, nhưng trong lòng hắn dường như cũng hiểu được phần nào. Có người muốn thông qua chuyện lần này nhằm lật đổ hắn. Thậm chí Deneuve cũng chỉ là một con tốt thí mạng mà thôi, cái chúng muốn đạt được chính là muốn hắn phải trả giá.Đây không phải là một vụ mưu sát đơn giản, đối phương muốn lợi dụng chính phủ và dư luận trong dân chúng để đánh bại hắn. Hắn thật sự muốn điều tra xem, rốt cuộc ai là người đã hạ thủ sau lưng hắn và mục đích là gì?Nghĩ tới đây, hắn liền nhìn về người phụ nữ đang nằm ở trên giường, không kìm lòng được đưa tay ra khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Vẻ mặt hắn trở nên có chút nghiêm trọng. Một khi nàng đã trở thành luật sư đại diện của hắn, chắc hẳn nàng sẽ liên tiếp gặp phải nguy hiểm. Hắn không thể nhìn nàng gặp thêm bất kỳ một nguy hiểm nào nữa. Vì hắn biết, mục tiêu bọn chúng muốn nhắm tới chỉ có mình hắn mà thôi.Tay của hắn bỗng nhiên bị Lạc Tranh nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó lại một lần nữa áp sát vào gương mặt của nàng. Đôi mắt nàng nhẹ nhàng mở ra, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của hắn, dịu dàng cười một tiếng."Mọi chuyện đã xỷ lý xong rồi sao?"Louis Thương Nghiêu gật đầu, sau đó cúi người, khẽ hôn nhẹ lên trán của nàng, thanh âm trầm thấp cất lên, "Đã đánh thức em rồi."Lạc Tranh thoáng nhìn qua Louis Thương Nghiêu, khẽ ngồi dậy rồi lại tựa vào vòm ngực rắn chắc của hắn, hít một hơi thật sâu. "Thương Nghiêu, em rất nhớ mùi hương của anh.""Đã làm em phải lo lắng rồi." Louis Thương Nghiêu ôm chặt lấy Lạc Tranh, tâm tư khẽ rung động, nhẹ nhàng lên tiếng."Không phải là lo lắng, mà là nhớ nhung!" Lạc Tranh nở nụ cười dịu dàng, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn rồi cất tiếng. "Làm thế nào bây giờ? Xem ra em không thể rời bỏ anh được mất rồi. Chỉ mới có 24 giờ đồng hồ không gặp, mà em đã nhớ anh muốn phát điên lên.""Cho nên mới làm chuyện nguy hiểm như vậy?" Louis Thương Nghiêu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, nhìn nàng cười mà cảm thấy hết sức đau lòng."Nguy hiểm sao?" Lạc Tranh cảm nhận được sự nghiêm túc trong ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng hỏi.Louis Thương Nghiêu chăm chú nhìn nàng, một lúc sau cất giọnghết sức nghiêm túc khẳng định lại "Rất nguy hiểm!""Đối phương là ai? Rốt cuộc định làm gì với anh? Em chắc anh hẳn biết rõ những điều này phải không?" Nụ cười của Lạc Tranh vụt tắt, khẽ cất tiếng hỏi bằng ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc."Đúng vậy!""Có phải liên quan tới một số việc mà anh làm gần đây không?" Lạc Tranh đột nhiên nghĩ tới việc gần đây hắn thường xuyên bận rộn tới tận đêm khuya. Rốt cuộc hắn bận việc gì cơ chứ? Vì cái gì mà lại gấp rút như vậy?Louis Thương Nghiêu sau khi nhìn nàng một lát, liền gật đầu. "Đúng thế!"Lạc Tranh khẽ thở dài. "Thương Nghiêu, không phải là anh không định kể cho em nghe hết tất cả mọi chuyện đấy chứ?""Tranh..." Louis Thương Nghiêu lại một lần nữa ôm Lạc Tranh vào lòng, hít thật sâu hơi thở thơm mát thuộc về nàng, nhẹ nhàng lên tiếng."Em không cần phải can thiệp vào chuyện này, anh đã sắp xếp xong vé máy bay cho em rồi. Một lát nữa, em, Liệt cùng với bạn của em đều phải rời khỏi nước Pháp này. Em yên tâm, anh nhất định sẽ không gặp nguy hiểm. Sau khi mọi việc kết thúc, anh sẽ lập tức bay tới đó tìm em."Lạc Tranh vẫn nhìn hắn. "Thương Nghiêu, anh biết rõ hung thủ là ai nhưng lại không báo cho cảnh sát biết. Anh định bí mật giải quyết mọi chuyện sao? Anh muốn em ra nước ngoài chứ không phải là một thành phố khác, điều đó chứng tỏ mọi chuyện nhất định không hề đơn giản. Anh sợ em gặp phải nguy hiểm, nhưng có nghĩ tới việc em cũng lo lắng cho anh biết nhường nào không? Anh nghĩ rằng em sẽ bỏ lại anh một mình mà ra đi sao?""Tranh...""Đây không phải là cách anh bảo vệ em! Em không đồng ý với cách làm này của anh!" Thái độ của Lạc Tranh hết sức cương quyết, cũng rất rõ ràng. "Anh đã từng nói sẽ bảo vệ em, chẳng lẽ đưa em ra nước ngoài mới là đảm bảo an toàn cho em sao?""Anh sẽ cử người bảo vệ em. Tuyệt đối sẽ không để em phải gặp bất kỳ nguy hiểm nào." Thái độ của Louis Thương Nghiêu cũng kiên quyết không kém."Anh sai rồi, một mực muốn đẩy người ta đi, đó căn bản không phải là bảo vệ." Lạc Tranh nhìn về phía hắn. "Cách anh có thể bảo vệ em một cách tốt nhất, chính là để cho em ở lại bên cạnh anh, cùng anh chiến đấu tới cuối cùng, đó mới thực sự là bảo vệ. Trên thế giới này, không có ai có thể thay thế anh mà bảo vệ được em.""Tranh, lúc này hãy nghe lời anh được không?" Louis Thương Nghiêu nhìn nàng với ánh mắt đầy chua xót."Không được, mặc dù em không biết mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, nhưng em không thể nhìn anh một mình mạo hiểm. Em biết rõ anh có cách xử lý của riêng mình, nhưng ngoại trừ sát hại lẫn nhau, không còn biện pháp nào khác sao?"Nghĩ tới hoàn cảnh của hắn, nghĩ tới quá khứ của hắn, hết thảy đều là chém chém, giết giết, Lạc Tranh lại nhẹ nhàng lên tiếng, "Deneuve đã chết vô cùng oan uổng rồi, chúng ta nhất định phải dùng tới pháp luật để đòi lại công bằng cho cô ấy mới được!"***Louis Thương Nghiêu nhìn Lạc Tranh, nhẹ nhàng lắc đầu. "Tranh, luật pháp không thể giải quyết được tất cả mọi chuyện.""Cho dù thế, chúng ta cũng phải thử qua mới biết được. Em không muốn thấy hai tay anh phải dính máu thêm nữa." Lạc Tranh nắm chặt bàn tay to của Louis Thương Nghiêu, thấp giọng năn nỉ hắn."Thương Nghiêu, vì em cũng không được sao? Không nhất thiết mọi chuyện đều phải giải quyết bằng bạo lực. Em không muốn chứng kiến anh gặp chuyện không may và cũng không muốn bản thân mình gặp phải rắc rối."Louis Thương Nghiêu khẽ thở dài, cúi đầu lên tiếng. "Người phụ nữ này, sao không biết trời cao đất dày như thế chứ?""Bởi vì em là vợ của anh chứ sao!" Lạc Tranh mỉm cười, dịu dàng nhìn Louis Thương Nghiêu. "Anh là chồng của em, cho dù vẫn chưa thề nguyện gì, nhưng em cũng muốn là người có trách nhiệm giống như anh vậy. Em sẽ ở bên cạnh anh để cùng nhau vượt qua mọi sóng gió trong cuộc sống. Cho dù có khó khăn, có gian nan vất vả tới mức nào thì chúng ta cũng mãi không xa rời.""Tại sao em lại lạc quan như vậy chứ?" Louis Thương Nghiêu ôm chặt nàng vào lòng, không nhịn được, khoé môi khẽ cong lên cất tiếng hỏi."Có gì mà không thể lạc quan chứ? Trừ phi anh biết hung thủ là ai, thế lực của hắn lớn tới mức nào?" Dù bận rộn lo việc bảo lãnh cho Louis Thương Nghiêu nhưng trong lòng Lạc Tranh vẫn luôn nghĩ cách để điều tra ra chân tướng sự thật.Louis Thương Nghiêu sao lại không hiểu tâm tư của Lạc Tranh đây? Hắn khẽ xoay người nàng lại đối diện với mình, "Em thật sự không muốn đi?""Không đi!" Trong nụ cười của Lạc Tranh toát lên vẻ kiên định. "Anh đi tới đâu thì em sẽ theo tới đó bởi vì em biết anh sẽ giải quyết mọi chuyện bằng cách nào. Thương Nghiêu à, đừng để có người phải đổ máu nữa, vì căn bản cũng không giải quyết được vấn đề. Em biết rõ anh nghĩ gì và anh định làm gì thì sao có thể ra đi đây? Cho dù anh có đưa em đi, em cũng sẽ nhất định tìm cách quay trở lại."Louis Thương Nghiêu nhịn không được khẽ cười nhẹ, "Xem ra anh đã làm việc dư thừa rồi. Không nghĩ tới người phụ nữ này lại kiên cường đến như vậy!""Thế bây giờ, anh có thể nói cho em biết sự thật được không?" Lạc Tranh thấy Louis Thương Nghiêu có vẻ nhượng bộ, khẽ cười rồi ôm lấy cổ hắn, dịu dàng hỏi.Louis Thương Nghiêu dựa người vào đầu giường, thuận thế ôm lấy Lạc Tranh. "Anh đang nghi ngờ, chuyện này nhất định có liên quan tới Shawn!""Shawn?" Lạc Tranh sững sờ. "Làm sao có thể là ông ta chứ? Ông ta cũng là người của gia tộc Louis mà!""Ông ta là người nắm giữ một phần ba số cổ phần của tập đoàn WORLD." Louis Thương Nghiêu lên tiếng đầy khẳng định. "Tuy nhiên, ông ta luôn không phục vì chỉ được sở hữu một phần ba tài sản của gia tộc. Shawn là một người có dã tâm rất lớn. Nếu lần này mục tiêu là anh thì người được hưởng lợi nhiều nhất chỉ có ông ta mà thôi.""Vẫn còn có khả năng khác thì sao?" Lạc Tranh liền vội vàng hỏi."Mấy ngày gần đây anh bận giải quyết các công việc có liên quan tới các tổ chức ngầm của tập đoàn. Em cũng biết, tập đoàn hiện có rất nhiều hạng mục kinh doanh bất hợp pháp thông qua những vỏ bọc nguỵ trang nhằm mục đích rửa tiền mà thôi. Nếu như gia tộc Louis muốn phát triển trong tương lai thì cần phải hợp lý hóa các hạng mục kinh doanh của các tổ chức ngầm đó."Sau khi nghe xong những lời này, Lạc Tranh mới chợt hiểu ra. Thì ra trong khoảng thời gian gần đây, Louis Thương Nghiêu bận xử lý những việc này. Khó trách hắn lại có vẻ mệt mỏi như vậy. Nếu dựa theo những gì hắn giải thích, thì việc này ắt sẽ liên lụy tới toàn bộ hoạt động của thế giới ngầm. Do đó, những việc này khiến hắn hao tâm tổn khí cũng là điều tất nhiên.Một lát sau...Lạc Tranh đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, ngay lập tức quay sang Louis Thương Nghiêu. "Nếu như anh làm thế, có nghĩa là đã chặt đứt vây cánh của các vị trưởng bối trong gia tộc Louis rồi còn gì. Theo như em được biết, doanh thu chính của bọn họ chủ yếu từ các hạng mục kinh doanh mà anh có ý định xử lý.""Đúng vậy, em nói rất đúng!" Đôi mắt tựa chim ưng của Louis Thương Nghiêu khẽ nheo lại, ánh mắt vô cùng sắc bén. "Đúng là anh muốn chặt đứt vây cánh của bọn họ, để cho bọn họ không còn cậy thế mà lộng hành nữa."Lạc Tranh quả thực bị những lời nói của Louis Thương Nghiêu làm cho lo lắng, đồng thời hành động của hắn cũng khiến cho nàng có chút khiếp sợ. "Thương Nghiêu, rốt cuộc anh muốn làm gì?""Rất đơn giản, anh sẽ không giống cha mình ngồi yên mà chờ chết như thế." Ánh mắt Louis Thương Nghiêu lộ ra vẻ khát máu cùng sự căm ghét đến cùng cực, "Lúc trước, chính cha anh đã phải chết trong tay mấy lão già đó, anh đã phải đợi rất nhiều năm rồi.""Chẳng lẽ anh muốn chống đối lại ông nội của anh sao?" Lạc Tranh khó có thể tin vào những gì mình nghe thấy, lo lắng nhìn hắn."Năm đó, người đưa ra chủ mưu hãm hại cha anh không phải là ông nội, mà chính là mấy lão trưởng bối kia. Vì áp lực quá lớn nên ông nội anh mới phải đồng ý làm như vậy. Anh đã từng rất oán hận ông ấy. Nhưng anh cũng rõ một điều, quyền lực của gia tộc Louis cũng nằm trong tay mấy lão trưởng bối đó." Louis Thương Nghiêu chậm rãi nói tiếp."Cho nên lần này, anh muốn trực tiếp chặt đứt nguồn tài chính của bọn họ. Nếu như bọn họ mất đi chỗ dựa từ tập đoàn WORLD thì việc làm lần này coi như sẽ khiến bọn họ mất đi toàn bộ quyền lực. Anh muốn dần dần đưa họ vào chỗ chết!""Chuyện này có liên quan trực tiếp với Shawn sao?" Lạc Tranh nghĩ tới lần cuối cùng gặp mặt Shawn, việc ông ta hãm hại Thương Nghiêu thực sự rất có khả năng."Thực sự cho tới nay, Shawn cũng có hợp tác với vài vị trưởng bối trong gia tộc. Mục đích của ông ta rất đơn giản, chính là mong muốn nhờ vào thế lực của các vị trưởng bối đó mà thâu tóm toàn bộ tập đoàn WORLD. Hơn nữa, còn cài gián điệp vào bên trong tập đoàn. Lần này, anh nghi ngờ Shawn muốn nhân cơ hội để củng cố lực lượng của mình.""Nếu như ông ta muốn làm như vậy thì trước tiên phải nắm được toàn bộ cổ đông của tập đoàn đã chứ. Ai cũng biết, người trong hội đồng quản trị hiện nay đều là người của anh mà." Lạc Tranh có chút nghi vấn hỏi lại."Đừng quên là còn có Voss Miller nữa!" Louis Thương Nghiêu trầm giọng nhắc tới một nhân vật mấu chốt, "Trước giờ ông ta vẫn luôn giữ kín lai lịch cùng thân phận của mình. Từ lúc các tổ chức ngầm đi vào hoạt động ông ta cũng thu được không ít lợi lộc. Quan trọng hơn cả là việc ông ta vẫn luôn là mối lo canh cánh trong lòng anh. Ngộ nhỡ Shawn có được sự ủng hộ của Voss Miller thì nhất định sẽ nắm trong tay quyền chủ động.""Thật may là hôm nay anh đã tới công ty kịp thời, nếu không âm mưu của bọn họ nhất định sẽ thực hiện thành công.""Anh nghĩ bọn họ cũng chỉ còn chờ thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch sẽ lập tức tung hàng loạt tin tức không tốt ra ngoài, làm lung lay lòng tin của các nhà đầu tư. Từ đó các nhà đầu tư sẽ chủ động bán ra các cổ phiếu đang nắm giữ. Sau đó họ sẽ tiến hành thu mua với số lượng lớn đồng thời sẽ tạo ra một thị trường ảo. Anh xuất hiện kịp thời, đúng là khiến bọn chúng không kịp trở tay." Louis Thương Nghiêu khẽ cười lạnh, ánh mắt cũng tràn ngập hàn khí.Lạc Tranh nhìn vào gương mặt cương nghị giống hệt như một bức tượng điêu khắc lạnh lùng của hắn lúc này, kìm lòng không được liền đưa tay ôm hắn, "Thương Nghiêu, anh nói thật đi, đột nhiên anh thay đổi như vậy, có phải có liên quan tới em không?"Louis Thương Nghiêu khẽ cười, bàn tay nhẹ vuốt ve mái tóc dài của Lạc Tranh, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập sự dịu dàng cùng yêu thương. "Chỉ cần anh còn sống một ngày, thì nhất định sẽ không để bất cứ ai điều khiển cuộc sống của mình. Còn nữa, anh cũng muốn tạo ra một tương lai tốt đẹp cho con của chúng ta. Anh không muốn khi nó chào đời sẽ có một người cha hoạt động trong giới hắc đạo, kinh doanh phi pháp."Lạc Tranh không biết nên nói gì bây giờ nữa. Nàng lúc này chỉ muốn ôm Louis Thương Nghiêu thật chặt, không bao giờ buông ra mà thôi. Nàng cũng biết rằng, trưởng thành trong gia tộc Louis, theo tính cách của hắn thì sẽ không thể cứ ngồi yên mà chờ chết được. Nhưng không nghĩ hắn lại nhanh tay như vậy, chỉ vì muốn đảm bảo sự an toàn cho tương lai.Chính vì thế, nàng không thể bỏ rơi hắn trong lúc này, nàng muốn cùng hắn vượt qua mọi khó khăn hoạn nạn. Louis Thương Nghiêu đã vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy, hy sinh nhiều như vậy, chống đối lại cả gia tộc mà cũng không hề hối hận. Làm sao nàng có thể không giúp đỡ hắn đây?Một lúc lâu sau...."Em nghĩ bọn họ nhất định có liên kết với nhau và chắc chắn sẽ còn có âm mưu đang được lên kế hoạch. Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?" Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn rồi cất tiếng hỏi lại.***Lời nói của Lạc Tranh khiến vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu có chút ngập ngừng. Lúc quay lại nhìn nàng, thái độ của hắn cũng cực kỳ nghiêm túc. "Tranh, mặc dù anh đồng ý cho em ở lại bên cạnh anh, nhưng không có nghĩa là em cũng phải tham dự vào chuyện này."Thật là một con người ngoan cố!Lạc Tranh có chút bất mãn nhìn hắn, "Thế anh muốn em làm gì? Chỉ có bưng nước pha trà hay sao? Hay làm việc nhà? Anh thấy em sẽ chấp nhận làm những việc đó sao?""Em phải biết rằng, tất cả những chuyện này mới chỉ là phán đoán của chúng ta. Đối phương thực sự là ai đến bây giờ anh cũng không thể khẳng định được. Ngộ nhỡ, đúng là do người trong gia tộc ra tay thì tất cả những người liên quan đến việc này đều sẽ gặp nguy hiểm."Lạc Tranh nhìn Louis Thương Nghiêu một lúc lâu rồi khẽ kéo bàn tay to lớn của hắn lại, lắc nhẹ, dịu dàng cười. "Thế này nhé, em cho anh hai sự lựa chọn, anh thấy thế nào?""Hai lựa chọn?""Đúng vậy, hai lựa chọn, mà chỉ có đúng hai sự lựa chọn mà thôi." Ánh mắt Lạc Tranh cực kỳ bình tĩnh nhìn Louis Thương Nghiêu."Lựa chọn thứ nhất là anh phải tin em, cho em một cơ hội mở rộng cũng như củng cố danh tiếng của mình, để một người phụ nữ bé nhỏ như em làm luật sư biện hộ cho anh. Thứ hai là mời sư phụ của em, chính là người đã tạo ra kỳ tích trong ngành luật năm nào - Tân lão.Sư phụ em tuy là người Hoa, nhưng trên giới luật sư thế giới cũng rất nổi tiếng. Những vụ kiện mà sư phụ tham gia đều đã thành những vụ án kinh điển. Sư phụ đã nói nếu anh đồng ý, sư phụ sẽ ra mặt một lần nữa. Chỉ cần sư phụ đứng trên tòa án, cho dù không nói gì cũng tạo nên quyền uy rồi. Đến quan tòa cũng phải nhường sư phụ vài phần."Louis Thương Nghiêu cũng đã từng nghe qua danh của Tân lão tiên sinh, tất nhiên cũng biết thực lực của ông. "Không ngờ em lại chính là học trò của ông ấy, anh chưa từng nghe em nhắc tới chuyện này!""Đó là vì em là người không thích tuân theo những nguyên tắc của luật sư, thường xuyên làm những việc có phần thái quá, làm cho sư phụ em rất lo lắng. Em làm sao dám nhắc tới danh tính của sư phụ chứ?" Lạc Tranh cười có chút ngượng ngùng."Em đúng là người theo chủ nghĩa cực đoan." Louis Thương Nghiêu ôm lấy nàng, nở nụ cười có chút bất đắc dĩ. "Nếu như là một người đàn ông bình thường thì đúng là không thể khuất phục được em!""Anh chẳng phải là người đàn ông có thể khuất phục được em đó sao?" Lạc Tranh mỉm cười đầy hạnh phúc nhìn hắn."Vậy sao còn không nghe lời anh?""Lần này, bất luận như thế nào em cũng không thể nghe lời anh được." Ánh mắt Lạc Tranh ánh lên đầy kiên định, "Em đã nói rồi, nhất định không thể để bàn tay của anh dính máu thêm nữa, chẳng lẽ..." Nói tới đây, nàng đột nhiên ngừng lại, không nói thêm nữa.Louis Thương Nghiêu đang chăm chú lắng nghe, thấy Lạc Tranh không nói hết câu, khẽ cong môi lên, "Chẳng lẽ làm sao?""Không có gì..." Vẻ mặt Lạc Tranh đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng, hai má tự nhiên cũng ửng hồng.Nhưng biểu hiện của Lạc Tranh đã hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Louis Thương Nghiêu. Trong lòng trào dâng một cảm giác ấm áp, hắn liền vòng tay ôm nàng từ phía sau. Gương mặt cương nghị của hắn hơi cúi xuống, đôi môi mỏng chạm vào vành tai xinh xinh của nàng, "Nói đi, chẳng lẽ thế nào?""Anh cố ý trêu em phải không? Rõ ràng anh biết em định nói gì mà!" Mặt Lạc Tranh càng ngày càng đỏ hơn."Không biết, anh làm sao biết được em muốn nói gì chứ." Louis Thương Nghiêu cúi đầu khẽ cười, cố ý thổi những hơi thở nóng bỏng bên tai nàng, "Nói cho anh nghe đi."Tim Lạc Tranh đập ngày một mạnh hơn, bắt nhịp với nhiệt độ từ lòng bàn tay của Louis Thương Nghiêu. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ cắn nhẹ lên đôi môi anh đào."Chẳng phải anh đã nói, anh có sự thay đổi như ngày hôm nay cũng chỉ vì em và... con của chúng ta hay sao? Vì thế em cũng không mong muốn con mình khi sinh ra lại biết được hai bàn tay của cha nó đã từng dính máu. Coi như là vì con, anh chấp nhận đề nghị của em chứ?""Cuối cùng thì em cũng chịu sinh con cho anh sao?" Louis Thương Nghiêu nghe thấy những lời của Lạc Tranh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất cứ tin tức nào. Hắn biết trong lòng nàng luôn có một mặc cảm. Hôm nay nàng chủ động đề cập tới con cái chứng tỏ mặc cảm đó đang dần được tháo bỏ.Lạc Tranh khẽ liếm môi, "Em không nói thế, chỉ là...việc này nên để thuận theo tự nhiên thì vẫn tốt hơn.""Đương nhiên là phải để thuận theo tự nhiên rồi." Louis Thương Nghiêu cười một cách ám muội, nhẹ nhàng lên tiếng.Trước khi Lạc Tranh quay đầu lại, nụ cười ám muội trên môi hắn đã sớm biết mất. Nàng không nhìn thấy nụ cười tà mị đó, chỉ đưa tay ra khẽ đánh hắn một cái. "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy!""Được, nhưng em cũng phải hứa với anh, bất cứ chuyện gì cũng phải bàn bạc với anh. Tuyệt đối không được tự ý hành động." Louis Thương Nghiêu vẫn chăm chú nhìn nàng, nhấn mạnh từng câu từng chữ."Được!" Lạc Tranh nở nụ cười, đưa tay ra ôm lấy hắn. Giây phút này, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc tới mức những khó khăn giờ đây cũng chẳng là gì cả!***Hoạt động của tập đoàn WORLD trong những ngày qua không xuất hiện thêm sóng gió gì nữa, thị trường chứng khoán đã đi vào hoạt động bình thường, tất cả đều vận hành một cách trơn tru. Chỉ có duy nhất một điểm bất thường đó chính là rất nhiều sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn đều dần thu hẹp hoạt động rồi tiến tới đóng cửa. Số lượng chi nhánh công ty cũng giảm đi đáng kể. Động thái này ít nhiều cũng gây chú ý đối với giới thương nghiệp. Nhưng vì xét thấy những ngành đó không thu được lợi nhuận là bao nên việc đóng cửa của chúng cũng không tạo nên sóng gió gì quá lớn.Khi nhận định tập đoàn tạm thời sẽ không xuất hiện thêm bất kỳ biến cố nào nữa, Louis Thương Nghiêu cũng bắt đầu phối hợp với cảnh sát để tiến hành điều tra. Ngay lập tức, tất cả các biệt thự dưới danh nghĩa của hắn đều bị lục soát toàn bộ. Lạc Tranh biết rõ đây chính là quỷ kế của Sherman, ông ta lấy danh nghĩa là tìm kiếm chứng cứ nhưng trên thực tế là muốn lục soát để tìm thêm chứng cứ phạm pháp của tập đoàn.Việc lục soát tiến hành trong hai ngày, tới ngày thứ ba Lạc tranh bắt đầu có hành động đáp trả. Nàng trực tiếp gửi một bức thư khiếu nại lên hẳn văn phòng tổng chưởng lý, nêu rõ chánh thanh tra Sherman của ban điều tra hình sự quốc tế lợi dụng chức quyền lục soát nhà ở của cá nhân mà không với mục đích gì cả. Đồng thời, tuy đã hết thời gian cho phép nhưng vẫn phái cấp dưới tiến hành lục soát gây phiền toái và ảnh hưởng nghiêm trọng tới quyền lợi của đương sự.Rất nhanh sau đó, văn phòng tổng chưởng lý liền đưa ra quyết định, và Sherman cũng nhận được thông báo cấm lục soát.Lạc Tranh và Louis Thương Nghiêu chia làm hai ngả hành động, sử dụng các cách thức khác nhau để tìm được càng nhiều chứng cứ càng tốt.Văn phòng ban điều tra..."Rầm!" Sherman tức giận đập mạnh một cái lên bàn làm việc khiến người ta dễ dàng cảm thấy ông ta đang giận dữ cực độ. "Chiết tiệt thật! Lạc Tranh đúng là người không dễ đối phó.""Sếp, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ đứng nhìn Louis Thương Nghiêu được xử vô tội hay sao?" Một tên cấp dưới vội vàng lên tiếng."Hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tôi còn đang muốn hỏi mấy người đây!" Sherman càng nói càng tức giận. "Các cậu có tập trung làm việc không đấy? Kết quả giám định bên pháp y cũng đã đưa tới rồi. Mưu sát, chính là mưu sát đấy! Ngay đến việc tối hôm đó Louis Thương Nghiêu đi đâu mà các cậu cũng không điều tra được, một lũ vô dụng!""Sếp, thực sự chúng tôi đã làm hết sức rồi. Mấy ngày hôm nay mọi người đều không được chợp mắt, không hề ngơi nghỉ mà đi tìm chứng cứ." Tên cấp dưới oan ức lên tiếng. "Louis Thương Nghiêu giống như một tảng băng vậy, không hề để lộ chút sơ sót nào.""Đồ ngu, một lũ ngu ngốc!" Sherman thô lỗ quát lớn, "Nếu như không có được bằng chứng chứng minh Louis Thương Nghiêu đã giết người thì không thể kiện hắn ra tòa được! Các cậu cho rằng cái cô luật sư Lạc Tranh kia sẽ ngồi yên sao? Cô ta vẫn đang chờ thời cơ để phản kích lại chúng ta đó. Nếu như chúng ta không tìm được chứng cứ, từ bỏ khởi tố thì cô ta sẽ giáng cho chúng ta một đòn chí mạng. Người phụ nữ đó đã biết quá nhiều chuyện rồi, tuyệt đối không thể cho cô ta cơ hội này nữa."