Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Chương 70




Nghiêm Khuynh ở lại ăn một bữa cơm, Vưu Khả Ý đặc biệt có lòng. Cô có ý biểu diễn một ít kỹ năng trù nghệ mới get của mình trong bốn năm rưỡi này với anh, cho nên trịnh trọng lôi kéo anh muốn đi siêu thị bên ngoài tiểu khu mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới.

Cô cầm một cây củ cải trắng lên: “Cải trắng xào giấm như thế nào?”

Nghiêm Khuynh gật đầu: “Được.”

Cô đưa cải trắng cho Nghiêm Khuynh, Nghiêm Khuynh rất hiểu chuyện nhận lấy bỏ vào trong giỏ xách.

Sau đó cô lại chọn trúng bông cải xanh, nghiêng đầu hỏi anh: “Bông cải xanh thì sao?”

Nghiêm Khuynh lại gật đầu: “Được.”

Sau đó thò tay lấy bông cải xanh bỏ vào trong giỏ xách.

Kế tiếp là đùi gà kho tàu, sườn khoai tây, cá chần nước sôi đến các món ăn phức tạp, Vưu Khả Ý vẫn vắt hết óc tự hỏi món ăn mà mình làm giỏi hơn nữa lại có thể biểu diễn tài nấu nướng, mà Nghiêm Khuynh lại vẫn biết lắng nghe rồi gật đầu nói.

“Nấu một ít canh ngân nhĩ đường phèn?”

“Được.”

“Em làm chút cải trắng cay cho anh nữa!”

“Được.”

. . . . . .

Sau khi đi bộ một vòng ở khu nguyên liệu nấu ăn, Vưu Khả Ý vừa quay đầu lại, nhìn thấy trong giỏ xách mà Nghiêm Khuynh xách cơ bản đã bị nhồi đầy, lập tức có chút 囧.

Cô hỏi: “Sao anh không nhắc nhở em một câu mua quá nhiều rồi?”

Anh còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe thấy cô lại lầm bầm lầu bầu nói một câu: “Sợ rằng những thứ đồ này ăn một tuần lễ cũng đủ, đều tại anh, liên tục cũng được, hỏi anh cái gì cũng được. . . . . .”

Nhưng thật ra ở bên trong mang một ít ý tứ làm nũng, cũng không phải oán giận.

Nghiêm Khuynh im lặng một chút, Vưu Khả Ý không nghe thấy anh nói chuyện, còn tưởng rằng anh tức giận, lập tức ngẩng đầu nhìn anh, kết quả chỉ nhìn thấy khóe môi anh treo một nụ cười có chút biết làm thế nào.

Anh cúi đầu nhìn cô, khẽ thở dài một cái, “Có em ở đây, còn có cái gì không tốt đây?”

Anh nói xong rất thản nhiên, giọng nói càng giống như đang nói những lời nói thưa thớt bình thường, nhưng chữ chữ câu câu lại làm cho trong lòng Vưu Khả Ý ấm áp, giống như d d l q d giữa mùa đông có người ném mấy viên kẹo đường mềm mại vào trong chocolate nóng, chỉ nhìn, nghe, đều cảm thấy toàn thế giới hiện lên bong bóng màu hồng.

—— Có em ở đây, còn có cái gì không tốt đây?

Trên mặt cô hơi nóng lên, cúi đầu làm ra vẻ như không có việc gì tiếp tục đi đến khu bán rượu, trong miệng khẽ nói: “Nhưng mua nhiều đồ ăn như vậy, sao ăn hết được đây?”

“Anh ăn giúp em.”

“Cũng không phải là anh ăn giúp mấy phần liền ăn hết được!” Cô khẽ nâng âm cuối lên.

“Vậy thì mỗi ngày anh đều tới ăn chực.” Anh đáp cực kỳ quả quyết lưu loát, rất nghiêm túc.

Câu trả lời này quả thật gãi đúng chỗ ngứa, Vưu Khả Ý len lén nhếch mép lên, giọng điệu nhẹ nhàng gật gật đầu, “Vậy anh phải đóng tiền cơm!”

“Không cần nộp.”

Cô sững sờ, quay đầu lại giả vờ trợn mắt nhìn, “Được nhỉ, anh muốn ăn cơm chùa?”

Vẻ mặt Nghiêm Khuynh ung dung lấy ví tiền từ trong túi quần ra đưa cho cô, cô lại sững sờ, “Thứ gì?”

“Ví tiền.”

“. . . . . .” Dĩ nhiên cô biết đây là ví tiền, cô đang hỏi anh cho cô ví tiền làm cái gì!

Nghiêm Khuynh nhìn ra nghi vấn của cô, mím môi khẽ mỉm cười, “Nộp thẻ tiền lương và tất cả tiền mặt trên người.”

Mặt của Vưu Khả Ý hồng thành hoa đào tháng ba trong nháy mắt, thật lâu mới lắp ba lắp bắp hỏi ra một câu: “Nhưng, nhưng tại sao, tại sao anh giao chúng cho em chứ?”

Nghiêm Khuynh chỉ cười không nói, ánh mắt trong suốt thấy đáy, rõ ràng lại lóe ra một chút ánh sáng đốt người.

Anh thu hết nét mặt ngượng ngùng của Vưu Khả Ý vào mắt, thật lâu mới nhét ví tiền vào trong tay cô, sau đó giơ giỏ xách lên vẻ mặt trấn định nói: “Đi thôi, tính tiền.”

Để lại cho Vưu Khả Ý chính là một bóng lưng có thâm ý khác và hình tượng công nhân bốc vác rau dưa chịu mệt nhọc.

Ôi chao? Nhưng nộp thẻ tiền lương cái gì, không phải là chuyện giữa vợ chồng mới có à. . . . . . Vưu Khả Ý chóng mặt đuổi theo sau. Nhưng anh lại nói một nửa là có ý gì à? Muốn cô ngầm hiểu phần còn lại sao?

Lúc này Vưu Khả Ý đâu biết, tương lai cách đó xa, có ngày trong lúc cô vô tình nhắc tới chuyện Nghiêm Khuynh cầu hôn một lần thì cô liền thông qua chuyện xin kết hôn nên hối tiếc không dứt. Cô nói nhỏ: “Sớm biết như thế thì em sẽ dè dặt một chút, thử thách anh nhiều hơn, để cho anh cầu hôn thêm mấy lần, em cũng được thể nghiệm quyền lợi của một người phụ nữ đặc biệt yêu lãng mạn. . . . . .”

Kết quả Nghiêm Khuynh đặc biệt nghiêm túc nói cho cô biết: “Em nhớ lộn, rõ ràng anh cầu hôn hai lần.”

Cô lập tức ngây người, sau đó cãi lại: “Rõ ràng chỉ có một lần!”

“Hai lần.” Anh bình tĩnh lặp lại một lần nữa, “Anh từng cầu hôn hai lần, là bản thân em không nhớ rõ.”

“Vậy lần đầu tiên là khi nào?”

“Là một lần ở siêu thị kia, lần đầu tiên cùng nhau đi dạo siêu thị sau khi chúng ta gặp lại, em nói em muốn nấu cơm cho anh ăn một lần.”

Vì vậy Vưu Khả Ý vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới cảnh tượng lúc đó, vẫn không hiểu ra sao mà nói: “Không có, anh đâu có cầu hôn với em chứ?”

Nghiêm Khuynh lại chỉ điểm cho cô: “Anh giao ví tiền cho em, hơn nữa anh nói cho em biết đây là nộp thẻ tiền lương.”

Vưu Khả Ý sợ ngây người.

Đó là cầu hôn sao?

Đâu có ai cầu hôn như vậy!

Nếu như loại này cũng gọi là cầu hôn, có phải anh cũng quá uyển chuyển quá kín đáo hay không?

Thật sự gian trá gian trá quá gian trá!

“Không muốn! Em muốn làm lại từ đầu! Lại một lần nữa!”

Nghiêm Khuynh lặng lẽ liếc cô một cái, “Cưới cũng xong rồi, đâu có biện pháp cầu hôn lần nữa chứ?”

“Trước tiên có thể xa nhau, sau đó sẽ ——” Nói được nửa câu, cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên xoay đầu lại nhìn cô, trong ánh mắt phát ra ánh sáng xanh biếc, mặt sa sầm đến mức có thể vặn ra nước.

Nghiêm Khuynh không nói lời nào, để sách trong tay lên tủ đầu giường, tiếp theo sau đó mặt không chút thay đổi nhìn cô chằm chằm, giống như đang nói: “Có bản lĩnh thì em tiếp tục nói đi.”

Vưu Khả Ý cười gượng hai tiếng, “Ha ha, ha ha ha, tắt đèn ngủ. . . . . .”

Đèn tắt lạch cạch một tiếng, nhưng rất dễ nhận thấy người khác cũng không định tắt đèn ngủ, mà là tắt đèn áp dụng biện pháp dán miệng mạnh mẽ.

Sau đó giày vò một hồi, cho đến khi Vưu Khả Ý vẫn tùy tiện nhận sai, muốn anh bỏ qua cho cô, Nghiêm Khuynh mới ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hỏi một câu: “Còn muốn xa nhau sao?”

“Không xa nhau nữa. . . . . .” Cô nức nở giống như mèo nhỏ, thở không ra hơi, sắc mặt hồng hồng.

Anh hôn mặt của cô, hài lòng ngủ.

***

Ngày thứ ba sau khi hai người lại ở chung một chỗ, thật bất hạnh, Vưu Khả Ý nhận được nhiệm vụ biểu diễn, không thể không chạy tới Thượng Hải tiến hành biểu diễn.

Thật ra cô rất không muốn đi, vừa mới cửu biệt trùng phùng* với Nghiêm Khuynh, thật sự là thời điểm nắng hạn gặp mưa rào, sao có thể chịu bỏ lại anh như vậy mà đi đây?

*cửu biệt trùng phùng: xa cách lâu được gặp lại nhau.

Nhưng công việc chính là công việc, nên làm thì vẫn phải làm.

Nghiêm Khuynh lái xe đưa cô đến sân bay, trên đường dặn dò cô phải ăn cơm thật ngon, mấy năm anh không có ở đây thì cô gầy không ít.

Vưu Khả Ý cãi lại: “Nào có gầy? Không khác trước kia lắm mà, anh nhìn lầm!”

“Không có.”

“Tuyệt đối là anh nhìn lầm.”

Người đang lái xe phanh xe lại trước đèn đỏ, sau đó xoay đầu lại hời hợt liếc ngực của cô một cái, nói chắc chắn: “Thật gầy.”

Vưu Khả Ý: “. . . . . .”

Cho dù không đành lòng đủ điều, cuối cùng cô vẫn phải rời đi. Ngồi ở đại sảnh một lúc lâu, cô cũng hỏi tất cả vấn đề ngu ngốc lqd như vậy một lần: “Anh có nhớ tới em hay không?”, “Anh có thừa dịp em không có ở đây mà vui vẻ với người mới hay không?”, “Có thể em từ Thượng Hải trở lại liền phát hiện anh chỉ là do em tưởng tượng ra được, thật ra thì anh hoàn toàn không trở lại hay không?”, cuối cùng đã tới thời gian kiểm tra vé nên không thể không yên tĩnh.

Cô thở dài, cúi đầu nhìn chân của mình: “Em phải đi.”

“Ừ.” Anh lạnh nhạt đáp một tiếng, đưa vali hành lý mini trong tay cho cô.

“Nhớ phải nhớ đến em!” Cô dặn dò.

“Được.”

“Nơi nào cũng không cho đi, chờ em trở lại!”

“Nhất định.”

Vưu Khả Ý nhìn anh luôn là lời ít mà ý nhiều, có chút không vui nói: “Xem ra anh không hề có dáng vẻ luyến tiếc em chút nào.”

Nghiêm Khuynh xoa xoa tóc của cô, “Được rồi, em nhanh qua kiểm tra đi, nếu không lát nữa em không đuổi kịp máy bay đấy.”

Cô đỏ mắt cẩn thận đi từng bước, dọc theo đường đi tâm tình đều như đưa đám.

Lúc lên máy bay cô bị người khác đạp trúng, cô đặc biệt không vui.

Chỗ ngồi của cô gần cửa sổ, lúc có người để hành lý lên trên đầu cô thì ba lô không để vững, một tiếng bịch đập tới, lại đập trúng đầu của cô, cô không vui hơn nữa.

Một đôi tình nhân ngồi hàng trước, ngồi xuống liền bắt đầu líu ríu anh anh em em chàng chàng thiếp thiếp ân ái không ngừng, cuối cùng hôn bẹp bẹp ở trên mặt, cô tức giận cắn môi cảm nhận cái gì là cực kỳ không vui!

Lúc này cô lại thật sự oán niệm, oán niệm tại sao vừa mới gặp nhau lại phải tạm xa nhau, oán niệm người đàn ông kia không hề có dáng vẻ luyến tiếc cô chút nào, oán niệm. . . . . . Tóm lại chính là oán niệm, một vạn cái oán niệm, cho đến ——

Cho đến khi cô đang cúi đầu chán nản đùa bỡn ngón tay thì chợt nghe bên cạnh vang lên một tiếng nói.

“Xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?”

Cái quỷ gì? Không phải trên vé máy bay viết chỗ ngồi rất rõ ràng sao? Đây là hỏi vấn đề ngu xuẩn gì vậy?

Cô không yên lòng trả lời: “Làm phiền anh xem vé của mình, phía trên ——”

Nói được nửa câu thì cô dừng một chút, lúc này mới ý thức được hình như tiếng nói vừa rồi hơi quen tai. Sau đó cô chậm rãi ngẩng đầu lên, từ từ há miệng ra, cho đến lúc biến thành hình chữ o.

Sao, sao có thể?

Cô chỉ ngây ngốc há miệng nhìn chằm chằm vào người khẽ mỉm cười với cô, “Sao anh lại lên đây?”

Nghiêm Khuynh bình tĩnh ngồi xuống, buộc dây nịt an toàn lại, nghiêng đầu liếc nhìn hông trống rỗng của cô, anh không nói một lời mà đến gần cô, động tác dịu dàng cột chắc dây nịt an toàn giúp cô, sau đó cũng không kéo khoảng cách giữa hai người ra nữa.

Anh cao hơn cô một cái đầu, cho nên khi cúi đầu xuống nhìn vào trong mắt cô thì che ánh đèn ở trên đỉnh cabin, nụ cười cũng có vẻ dịu dàng lại mơ hồ.

Anh nháy mắt mấy cái với cô: “Bởi vì em không nỡ bỏ anh.”

Cho nên anh vô tình hỏi chuyến bay của cô, cho nên anh len lén mua vé, cho nên anh làm ra vẻ nhìn theo cô đi qua kiểm tra, sau đó bám theo cô lên máy bay, quả nhiên nhìn thấy cô cúi đầu dọc đường, giống như chó nhỏ rơi xuống nước.

Vưu Khả Ý bị vạch trần nỗi lòng, đỏ mặt xù lông, “Em đâu có không nỡ bỏ anh chứ?”

Anh cũng không vạch trần, chỉ làm như có thật mà gật đầu một cái, “A, đó là anh nói sai rồi, là anh không nỡ bỏ em.”

Mặt cô đỏ hơn, nhưng cả trái tim đều bị ngâm ở trong mật đường.

“A, vậy cũng tốt, anh đã nhớ đến em, vậy em, vậy em miễn cưỡng đồng ý để anh đi theo em.”

“Lấy thân phận gì?”

“Lấy, lấy thân phận người nhà.” Mặt của cô sắp nổ tung.

Tâm tình Nghiêm Khuynh cực tốt xoa bóp mặt của cô, cười đến đặc biệt vui vẻ.

Ánh mắt Vưu Khả Ý nhìn khắp nơi, nói nho nhỏ: “Công, nơi công cộng mà, không cho anh làm loạn!”

Sau khi phát hiện không ai nhìn cô, quyết đoán nhanh chóng nhào tới bẹp một cái ở trên mặt anh, sau đó rất vui vẻ liếc mắt nhìn đôi tình nhân trước mặt —— hừ, hiện tại cô cũng có người có thể anh anh em em chàng chàng thiếp thiếp rồi!

Nghiêm Khuynh im lặng suy nghĩ, không phải cô nói không cho anh làm loạn nơi công cộng sao? Cho nên xoa bóp mặt coi như là làm loạn, còn hôn môi mới xem như bình thường ư?

Anh âm thầm tính toán, về sau chỉ cần ở nơi công cộng thì anh nhất định phải ôm lấy Vưu Khả Ý mà hôn môi, nếu cô mắng anh làm loạn, anh sẽ thật sự nghiêm túc còn rất chịu trách nhiệm mà lấy hành động của cô ddlqd hôm nay ra chặn miệng của cô lại. . . . . . Nghĩ như vậy, anh lại từ bỏ chủ ý này, bởi vì người có thể chặn miệng cô phải là anh, không thể là ai khác.

Đại ca lại là người rất dễ ghen đấy!