Dữ Quân Giai Lão

Quyển 6 - Chương 116




Hiểu Vân cách quãng theo sau đoàn người Bao đại nhân đến quan dịch thành Đăng Châu. Vốn định theo chân bọn họ vào trong trạm dịch, không ngờ Trình Nguyên không biết vì sao có được tin tức, đã chờ ở cửa trạm dịch. Vì có Trình Nguyên ở đây, Hiểu Vân không thể lộ diện, bèn chờ ở quán trà cạnh trạm dịch một hồi lâu, mãi sau khi Trình Nguyên đi rồi, mới đi gặp Bao đại nhân, nói với họ toàn bộ những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua.

Bao đại nhân sau khi nghe hết chân tướng, suy tư một hồi, rồi lệnh cho Hiểu Vân nhanh chóng trở lại quan xá, cẩn thận bảo vệ Đường Thực, hơn nữa, phải giấu diếm bệnh tình của Đường Thực với bên ngoài, để Lý Khôn nghĩ gian kế của hắn đã thành công, để bọn chúng thả lỏng đề phòng với Đường Thực. Hiểu Vân sau khi nhận lệnh, vội vàng chạy về quan xá, cũng không kịp cùng Triển Chiêu nói câu nào.

Hiểu Vân đi rồi, Bao đại nhân khẩn cấp sắp xếp công việc. Theo đó, Triển Chiêu dẫn đầu, đem toàn bộ hạ nhân, nha dịch trong phủ thông phán rút ra, thay thế bằng quan binh từ Khai Phong phủ theo đến, mặt khác, cho Công Tôn Sách tìm những quan viên về hưu, sắp xếp gặp mặt. Cũng sắp xếp người tới giám thị ngân hàng Tứ Hải và phủ tri châu. Kinh nghiệm nhiều năm xử án, khiến Bao đại nhân cảm thấy: Trình Nguyên, Lý Khôn, và cả tiền giả, bên trong có thiên ti vạn lũ liên hệ, nếu muốn tra ra manh mối những vụ án này, phải chuẩn bị mọi mặt, đảm bảo vạn vô thất nhất.

Một ngày này vô cùng bận rộn. Triển Chiêu, Công Tôn Sách, Trương Long, Triệu Hổ cùng Bao đại nhân và những người liên quan, bôn tẩu khắp nơi trong thành Đăng Châu, bận rộn thực hiện mệnh lệnh của Bao đại nhân. Còn Hiểu Vân phụ trách bảo vệ Đường Thực, ở trong quan xá thật ra lại rất nhàn hạ, việc nàng cần làm, chính là chú ý động tĩnh của đám “chuột” không có hảo ý, không để bọn chúng đi vào trong viện của Đường Thực là được.

Đêm hôm sau, Bạch Ngọc Đường đến thay Hiểu Vân, nàng mới về phòng mình nghỉ ngơi. Ăn uống xong, hạ nhân trong quan xá đã chuẩn bị xong nước ấm cho nàng tắm rửa. Bởi vì cánh tay bị thương, nàng tắm rửa lâu gấp đôi thời gian so với bình thường. Nhưng cho dù nàng đã vô cùng cẩn thận, vẫn không tránh khỏi động tới vết thương, vải trắng quấn trên tay nhanh chóng nhuộm thành màu đỏ.

Tuy đã vào mùa xuân, nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn tương đối thấp. Hiểu Vân chỉ mặc một cái yếm cùng váy dài, đã lạnh tới nổi da gà, nhưng vết thương này nhìn thế nào cũng biết là không ổn. Bởi vì có bôi thuốc mỡ, thuốc trị thương cũng thuận lợi dính lên miệng vết thương, nhưng vải trắng, không biết phải quấn thế nào. Nhìn vết thương cùng vải trắng trên tay, Hiểu Vân có chút ấm ức. Bị thương thật phiền toái, nhất là bị thương trên tay, lại càng phiền toái.

Lúc nàng đang phiền não, ngoài phòng truyền tới tiếng gõ cửa. Cốc cốc cốc, âm thanh vang lên trong đêm đen yên lặng, vô cùng rõ ràng. Hiểu Vân cả kinh, theo phản xạ hỏi: “Ai?”

"Hiểu Vân, là ta." Ngoài phòng truyền đến âm thanh trong trẻo của Triển Chiêu.

Hiểu Vân vui vẻ, không chút suy nghĩ đứng dậy ra mở cửa, tay đụng tới then cửa mới ý thức mình hiện giờ không thể gặp người khác, vì thế lại lùi về khoác thêm một chiếc áo, rồi mới ra mở cửa.

"Triển đại ca."

"Hiểu Vân..." Nhìn mái tóc dài của Hiểu Vân còn sũng nước, quần áo cũng tùy tiện mặc lên người, ngay cả đai lưng cũng chưa thắt, toàn bộ cổ đều lộ ra ngoài, xương quai xanh mượt mà, lấp ló dưới cổ áo có thể nhìn thấy được, rõ ràng mới tắm xong, sững sờ một chút. Mỹ nữ vừa tắm xong, quả thật như hoa sen mới nở, mềm mại ướt át, xinh đẹp vô hạn.

Hiểu Vân thấy hắn ngây người nhìn mình, không khỏi có chút khẩn trương, không tự nhiên sửa sang lại vạt áo. “Vừa rồi ta đang tắm, cho nên..."

Triển Chiêu lúc này mới hồi phục tinh thần, xấu hổ gật đầu, “Vào trong nói tiếp, chớ để cảm lạnh."

"Ừ." Hiểu Vân mở rộng cửa cho hắn tiến vào.

Triển Chiêu vào phòng, liền thấy mấy thứ trên bàn, vải nhiễm máu, chai thuốc trị thương, bình thuốc mỡ, còn có vải sạch.

"Triển đại ca, sao huynh lại tới đây? Không bận sao?” Hiểu Vân thu mấy thứ kia sang một góc bàn, muốn rót trà cho Triển Chiêu, kết quả phát hiện bình trà trống không.

"Triển đại ca, huynh ngồi một lát, ta đi gọi người lấy nước.” Nói xong, để ấm trà xuống muốn ra cửa, lại bị Triển Chiêu ngăn lại, từ trong tay nàng nhận lại ấm trà, sau đó kéo nàng ngồi xuống. Bộ dáng này của nàng đi ra ngoài rất không ổn.

"Hiểu Vân, không cần, mới vừa rồi đã uống trà ở chỗ Đường đại nhân rồi. Đại nhân bảo ta tới thăm Đường đại nhân, cho nên tiện đường đến thăm nàng."

"Ừ, nếu buổi chiều không vội, vậy ngồi thêm một lát.” Hiểu Vân ngồi bên cạnh Triển Chiêu, nhìn hắn cười. Tuy rằng ban ngày mới gặp, nhưng nàng đối với hắn luôn thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Hơn nữa, ban ngày nhiều người như vậy, trên cơ bản không thể nói chuyện riêng với hắn. Làm sao bằng bây giờ, chỉ có hai người, không bị quấy rầy.

"Được." Triển Chiêu cầm tay nàng, mỉm cười đáp. Sau đó lại thoáng nhìn mấy thứ đồ trên bàn hỏi: “Thuốc trị thương đã đắp chưa? Vết thương có nghiêm trọng không?"

Bị Triển Chiêu hỏi, Hiểu Vân không khỏi thở dài, “Đắp thuốc rồi, vết thương không sao, nhưng mà băng bó không tiện lắm, một mình ta không làm được.” Nói xong, chỉ chỉ vải trắng trên bàn, rất bất đắc dĩ: “Thứ này, một bàn tay đúng là không dùng được."

Triển Chiêu thấy nàng bĩu môi, vẻ mặt không có cách nào, liền khẽ nở nụ cười: “Để ta làm.” Nói xong, nắm lấy tay nàng muốn kéo ống tay áo lên. Nhưng nàng bị thương ở cánh tay, mà áo khoác của nàng tuy cổ tay áo đủ lớn, ống tay áo lại nhỏ, không dễ vén lên. Nếu dùng sức, sẽ chạm tới vết thương.

Hiểu Vân thấy Triển Chiêu vừa cố sức vén ống tay áo lên, vừa cẩn thận để không chạm tới vết thương, khiến nàng bị đau mấy lần, vẫn không thể thành công, khẩn trương tới mức trán cũng đổ mồ hôi, trong lòng vừa thấy ngọt ngào, vừa buồn cười, không tự chủ được bật cười.

Triển Chiêu giương mắt nhìn nàng, như giận như không: “Sao nàng còn cười?"

"Ha ha, ta đang nghĩ, huynh sao mà đi mãi không qua được một vòng? Tay áo này không vén lên được, trực tiếp đem áo khoác cởi ra không phải là bớt việc sao."

Hiểu Vân không nghĩ nhiều đã nói ra một câu như vậy, kết quả vừa nói dứt lời, Triển Chiêu ngây người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng. Hiểu Vân lúc này mới ý thức được mình vừa nói gì, thấy xấu hổ vô cùng, vội quay đầu sang một bên không nhìn hắn, không tự giác cắn môi dưới, không biết nên nói tiếp thế nào.

Trong phòng rất im lặng, im lặng tới mức nghe được tiếng tim đập. Qua một hồi lâu, Triển Chiêu mới chậm rãi đem ống tay áo đã cuốn lên một nửa buông xuống. Hắng giọng, giấu đi xấu hổ nói: “Hiểu Vân nói phải, là ta… ngu dốt."

Hiểu Vân tay đặt lên vạt áo, nhịn không được có chút run rẩy, không khỏi thầm mắng mình: ở cổ đại mới hơn ba năm, đã trở nên cổ hủ giống như cổ nhân rồi. Đừng nói bọn họ đã bái đường thành thân, có danh phận vợ chồng. Chẳng qua là cởi áo khoác mà thôi, bên trong còn mặc đồ, cũng không phải cả người trống trơn, không cần nhăn nhăn nhó nhó như vậy chứ, trước kia mặc áo hai dây ra đường cũng có sao đâu. Nghĩ như vậy, liền hung hăng cởi áo xuống, xoay người ngồi nghiêng trước mặt Triển Chiêu, lộ ra bả vai cùng cánh tay trái.

Cánh tay vốn trắng noãn, lại hiện lên một vết thương dữ tợn. Miệng vết thương còn chưa kết vảy đỏ hồng. Thuốc mỡ cùng thuốc trị thương dính trên vết thương đã kết thành khối, từng nốt từng nối nổi cục như mụn cơm, có chỗ đã bị quần áo lau mất. Triển Chiêu nhìn thấy mà đau lòng, tất nhiên không có tâm trạng xao động khẩn trương như vừa rồi nữa. Lấy thuốc trị thương cùng vải sạch, tỉ mỉ, cẩn thận đắp lại cho nàng rồi băng bó. Động tác mềm nhẹ, không hề khiến Hiểu Vân có cảm giác đau đớn.

Hiểu Vân quay đầu nhìn Triển Chiêu, thấy hắn hết sức chuyên chú, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm. Dòng nước ấm kia, chậm rãi, chảy vào trái tim, rồi lan tỏa ra toàn bộ thân thể, khiến nàng cảm thấy thật thỏa mãn. Ý cười ấm áp không nhịn được hiện lên khóe miệng. Cảm giác được che chở khiến nàng hạnh phúc như muốn bay lên. Hiểu Vân thở dài một tiếng, thấp giọng nỉ non: “Triển đại ca, chúng ta làm vợ chồng nhé?"

Triển Chiêu đang thắt băng vải, không khỏi run lên, ngẩng đầu nhìn Hiểu Vân, vẻ mặt chấn kinh. Lúc này đây, Hiểu Vân không né tránh, mà yên lặng nhìn ánh mắt hắn, thâm tình, ôn nhu, kiên định, mang theo tình yêu nồng nàn. Ba năm trước đây chưa thể hoàn thành, đêm động phòng hoa chúc nàng vẫn còn thiếu hắn.

Triển Chiêu không nói lời nào, chỉ nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích, giống như chưa kịp phản ứng trước những lời nàng vừa nói.

Hiểu Vân thấy hắn không phản ứng, không khỏi có chút buồn nản. Chẳng lẽ bản thân không có lực hấp dẫn với hắn sao? Tình trạng “ngực sữa nửa lộ” như vậy, nói với hắn những lời đó, hắn vậy mà chỉ ngây ngốc nhìn mình, một câu cũng không nói, một chút phản ứng cũng không có. Chẳng lẽ mình nói quá mịt mờ, hắn không hiểu được? Nhưng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hắn, hẳn là hiểu được ý nàng mà. Hay là, thật sự mình không có đủ sức quyến rũ...

Hiểu Vân chép miệng miệng, ai oán thở dài, vừa định nói: "Không muốn thì thôi vậy." Chợt thấy Triển Chiêu đúng lúc này đứng lên, không nói một tiếng xoay người đi ra ngoài. Hiểu Vân không biết hắn có chuyện gì, trong lòng hoảng hốt, vội vàng đứng lên."Triển đại ca?!"

Triển Chiêu đi tới cửa, tay đưa lên cài then cửa. Hiểu Vân thấy vậy, mặt đỏ bừng lên. Hắn hắn hắn, hắn đây là...

Triển Chiêu quay người lại, chậm rãi đi về phía nàng. Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước. Phòng không lớn, chân hắn lại dài như vậy, cho dù đi chậm, cũng rất nhanh đã đứng lại trước mặt nàng.

Áo khoác đã cởi một nửa trên người Hiểu Vân, bởi vì vừa rồi cử động, đã từ trên vai nàng rơi xuống đất. Phần lớn da thịt lộ ra trong không khí, khiến nàng không khỏi rùng mình. Triển Chiêu thấy vậy, xoay người nhặt áo khoác của nàng lên, khoác lên người nàng. Đôi tay rộng lớn, mang theo nhiệt độ, nhẹ nhàng chạm trên vai nàng, khiến nàng chợt cảm thấy lo lắng.

"Vân Nhi..."

Hắn, gần trong gang tấc, gần đến mức có thể ngửi được mùi hương trên người hắn, thản nhiên, tươi mát, giống như hương cỏ xanh sau cơn mưa; mà ánh mắt hắn, mang theo nhiệt độ ấm áp, chiếu trên người nàng, giống như nắng ấm ngày xuân; giọng nói của hắn, giống như hoa đào đã ủ năm xưa, nhu hòa, lưu luyến, bay qua tai nàng, ôn nhu quẩn quanh bên nàng. Nàng say trong nhu tình của hắn, cơ hồ nghĩ đây là cảnh trong mơ. Chỉ có tim không ngừng xao động, đang nhắc nhở nàng, đây là sự thật.

"Triển đại ca..." Hiểu Vân gần như si mê nhìn ánh mắt Triển Chiêu, đôi mắt thâm sâu ấy, lúc này đây, dưới ánh nền mờ nhạt, càng thêm đen láy, giống như hồ sâu không thấy đáy. Mà nàng cứ như vậy hãm sâu trong đó, không thể tự kiềm chế.

"Vân Nhi, tối nay, ta muốn nàng thật sự trở thành thê tử của ta, là nữ nhân độc nhất vô nhị của ta."