Nguyên Gia Dật quỳ trên mặt đất, đối diện với bàn thờ, sống lưng dựng thẳng, từ bàn chân đến đầu gối đã gần như mất cảm giác, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Cậu nhẹ nhàng di chuyển đầu gối, muốn thay đổi vị trí để giảm bớt sự đau nhức của các cơ, nhưng vẫn chưa làm được thì cơn đau tiếp theo đã ập tới, đau đến mức khiến cậu nhíu mày.
"Quỳ lâu như vậy, có gì muốn nói sao?" Thịnh Giang Hà ngồi ở ghế phía sau lưng cậu, nhàn nhã hút xì gà.
Không đợi Nguyên Gia Dật trả lời, ông giơ chân đá vào lưng cậu, cậu không hề chuẩn bị gì, đầu đập vào bàn thờ, phần thái dương đỏ lên.
"Xin lỗi ngài, Thịnh tiên sinh."
Giọng của Nguyên Gia Dật lạnh nhạt, lời xin lỗi cũng cứng ngắc như dập khuôn, càng khiến Thịnh Giang Hà tức giận.
Ông cầm lấy cây gậy gỗ, nhằm vào lưng Nguyên Gia Dật đánh, vẻ mặt châm biếm nhìn cậu, ông muốn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia phải lộ ra vẻ cầu xin.
Thế nhưng không đạt được mục đích.
Thịnh Giang Hà ném cây gậy đi, cúi người túm cổ Nguyên Gia Dật, "Mày dám chắc là sẽ không viết nữa? Sao mày dám làm thế?"
Khuôn mặt lúc nào cũng điềm đạm trước mặt người khác kia giờ lại cau có hung dữ, khiến kẻ khác buồn nôn, Nguyên Gia Dật rũ mi mắt nhìn ông, cổ bị bóp đến khó thở, trước mặt lại hiện lên đôi mắt dịu dàng của người khác.
Sau này không cần viết nữa.
"....Không viết."
Nguyên Gia Dật khó khăn tìm kiếm oxi qua khe hở ngón tay của Thịnh Giang Hà, vì thiếu khí nên đôi mắt cũng đỏ lên nhưng không rơi chút nước mắt nào.
"Dáng vẻ bướng bỉnh này của mày giống hệt mẹ mình."
Thịnh Giang Hà nở nụ cười, lực tay bóp cổ cũng giảm đi, thả Nguyên Gia Dật ra.
"Thịnh tiên sinh, tôi có thể gặp mẹ sao?"
Nguyên Gia Dật ho khan hai cái, ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt chờ mong.
Dường như chỉ có lúc này vẻ mặt cậu mới lộ ra dáng vẻ cầu xin.
Thịnh Giang Hà nhìn đôi mắt giống hệt mình kia, nét mặt thả lỏng, như thể nảy sinh lòng trắc ẩn, định nói gì đó thì bị hành động mở cửa của Thịnh Lan cắt ngang, vừa đi vào đã đá vào ngực Nguyên Gia Dật.
"Ba, ba biết không, nó dám cướp Gạo Nếp của con!"
Thịnh Giang Hà khó chịu nhíu mày, "Gạo nếp gì ở đây?"
"Là con mèo mà con đưa cho Bạc Thận Ngôn đó, giờ Gạo Nếp lại nhận cái thằng khốn nạn này là chủ."
Thịnh Lan hằn học nhìn chằm chằm mặt Nguyên Gia Dật, nghiến răng nghiến lợi muốn tìm xem khuôn mặt kia có gì kém hơn y, nhưng cuối cùng không có câu trả lời.
Vì không tìm được nên Thịnh Lan càng tức, kéo cổ áo Nguyên Gia Dật, xoay tay cho cậu hai tát.
Nguyên Gia Dật liếm chút máu ở khóe môi, vẻ mặt vô cảm như thừa nhận.
"Mày khóc đi, mày khóc tao sẽ cho mày gặp cái bà tiện nhân Nguyên Diểu!" Cậu im lặng khiến Thịnh Lan cảm giác bản thân như thằng hề, càng thêm giận, túm chặt vai cậu quát lên, "Khóc cho tao!"
Nguyên Gia Dật mím môi, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của Thịnh Lan, hai dòng nước mắt từ từ chảy xuống, nhanh chóng thấm ướt mi mắt.
"Cầu xin anh."
Thịnh Giang Hà đi ra ngoài cửa nhỏ giọng phân phó vài câu, sau đó một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đi đến, không nói gì kéo Nguyên Gia Dật đang quỳ dưới đất lên, trùm một cái túi lên đầu cậu, động tác nhanh nhẹn đem người đi.
Đầu gối quỳ một lúc lâu, giờ bị bắt thay đổi tư thế đột ngột, Nguyên Gia Dật đau đến mức kêu một tiếng, nhưng vẫn cắn răng cố đuổi theo bước chân của người bên cạnh.
Thịnh Giang Hà không muốn cậu biết đường đi.
Trên đầu chụp túi màu đen làm Nguyên Gia Dật xuất hiện cảm giác sợ hãi, cậu túm chặt góc áo, nhắm mắt để người đàn ông kia kéo đi.
May mà người này vẫn còn lương tâm, kéo cái túi trên đầu Nguyên Gia Dật ra một chút để có khoảng trống, như thể sợ cậu sẽ chết vì không thở được.
Con xe ô tô Elfa màu đen lướt đi trên đường cao tốc, tốc độ không hề giảm.
Ngực Nguyên Gia Dật bị Thịnh Lan đạp một cái vẫn còn đau, đầu cũng choáng váng, kể cả không che mắt cũng sẽ khó mà nhớ kỹ được những đoạn rẽ trên đường.
Xe vừa dừng lại, cái túi trên đầu cũng được bỏ xuống, ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt, Nguyên Gia Dật theo bản năng nghiêng đầu tránh ánh sáng trước mặt.
Hơn nửa số xe đỗ dưới tầng hầm là siêu xe, chứng tỏ thân phận của những người ở trong bệnh viện này không tầm thường.
Nguyên Gia Dật mặc kệ đau đớn trên người, vội vàng đứng trước gương xe chỉnh lại tóc và cổ áo, mím môi thử làm dáng vẻ tươi cười, lúc này người đàn ông mặc đồ đen mới giục cậu đi vào thang máy.
Có thể nói Thịnh Giang Hà cho Nguyên Diểu dưỡng bệnh ở một nơi vô cùng thoải mái và yên tĩnh, ngoài cửa sổ trồng toàn cây tùng bách xanh thẫm, lá cây nhọn và nhỏ đọng đầy tuyết trắng, khích lệ người bệnh thêm hy vọng sống.
Phòng bệnh của Nguyên Diểu nằm ở cuối hành lang.
Người canh phòng của bà với người áp giải Nguyên Gia Dật nói chuyện vài câu, nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, gật gật đầu bảo đi tiếp.
Càng đến gần phòng Nguyên Diểu, Nguyên Gia Dật càng cảm thấy đầu ngón tay run rẩy, cả người lạnh toát.
Cậu không biết phải hình dung như thế nào về cảm giác này.
Chịu mọi cực khổ dày vò lâu như vậy đều vì ngày hôm nay, chỉ để gặp mặt Nguyên Diểu một lần.
Trên cửa phòng bệnh có một cái cửa sổ nhỏ.
Nguyên Gia Dật giơ tay muốn mở nó ra, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì, nghiêng người đến cửa kính trước, dựa vào chút ánh sáng ở đó chỉnh lại tóc, điều chỉnh nhịp thở, thật cẩn thận kéo cái cửa sổ nhỏ kia ra.
Người nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, gầy giơ xương, kim truyền dịch cắm vào mạch máu màu xanh lam ở tay, mái tóc bồng bềnh ngày trước giờ đã thưa thớt, ngoại trừ màu da, nhìn thoáng qua trông bà giống như một xác ướp trên các bộ phim điện ảnh.
"Sao...."
Nguyên Gia Dật vừa mở miệng đã nghẹn lại, cổ họng không phát ra âm thanh.
Lồng ngực cậu phập phồng mãnh liệt, càng lau nước mắt càng chảy, nức nở nhìn qua cái cửa sổ nhỏ, "Mẹ...mẹ ơi, mẹ, mẹ..."
Nguyên Gia Dật giống hệt đứa trẻ tập nói, chỉ biết lặp đi lặp lại hai từ, cậu càng thêm tham lam, duỗi tay muốn với mở khóa cửa, "Mẹ, mẹ ơi, nhìn còn đi, con là Gia Gia đây...Sao không mở được, sao không mở cửa!"
Người chăm sóc bên trong không thể nhìn tiếp, cũng không đành lòng để người con trai gầy yếu này đau khổ, đánh mắt nhìn người còn lại, sau đó bước đến giúp Nguyên Gia Dật mở cửa.
"Tôi chỉ có thể cho cậu năm phút thôi, để lâu sẽ bị Thịnh tiên sinh biết."
"Cảm ơn, cảm ơn!"
Nguyên Gia Dật lau sạch nước mắt, cúi người thật sâu cảm ơn, nhận áo vô khuẩn từ y, nhanh chóng mặc rồi đi vào.
Cậu đứng cuối giường Nguyên Diểu, cố tình tạo ra mấy tiếng động nhỏ, để tránh khi bà mở mắt ra nhìn thấy cậu ngay sẽ bị dọa sợ.
"Mẹ!"
Nguyên Gia Dật nhỏ giọng gọi.
Sợ làm bà tỉnh giấc, cũng mong bà sẽ tỉnh.
Người trên giường đã nằm nhiều năm, các cơ quan trên cơ thể đã dần thoái hóa, Nguyên Gia Dật không mong đợi bà sẽ nghe được giọng của mình, thế nhưng Nguyên Diểu lại từ từ mở mắt.
"....."
Bà nhìn Nguyên Gia Dật, dường như đang cố nhìn xem là ai, đôi mắt mờ mờ đột nhiên sáng lên, trên mặt ẩn chứa niềm vui khó tả.
"Mẹ ơi!" Nguyên Gia Dật vội vàng vòng sang cạnh giường, bởi vì đầu gối đang đau mà lại đi hơi nhanh, cộng thêm cái chùm giày trơn tuột, khiến cả người cậu lảo đảo ngã quỳ trên mặt đất, nén mặt không che giấu được ý cười, "Mẹ ơi, mẹ nhìn xem, là con, con là Gia Gia đây."
"....Gia....Gia."
"Là con đây, là con, mẹ, mẹ sờ mặt con xem, con là Gia Gia." Tay Nguyên Gia Dật đeo găng, cầm lấy cổ tay Nguyên Diểu, cúi đầu gần vào giường bệnh, nhẹ nhàng đặt tay bà chạm vào khuôn mặt đang đeo khẩu trang của mình, để tay bà có thể vuốt ve mặt mình, nhỏ giọng làm nũng, "Mẹ, con béo lên rồi này."
"Gia...Gia."
Nguyên Diểu chỉ nói được hai từ này, mà chỉ có hai từ thôi cũng như lấy hết toàn bộ sức lực của bà.
Bà cố gắng chớp mắt, như đang đồng ý với lời nói của Nguyên Gia Dật, nếp nhăn đuôi mắt che giấu niềm hạnh phúc.
Năm đó khi sinh ra Nguyên Gia Dật bà chỉ mười chín tuổi, bây giờ mới qua bốn mươi mà dáng vẻ suy yếu như thể một bà lão sáu mươi tuổi.
Nguyên Gia Dật không muốn phí thời gian để khóc, dùng tốc độ nói cực nhanh để kể cho bà nghe cuộc sống của mình.
Cậu biết, mỗi lần gặp nhau có thể không có lần sau, cho nên cậu luôn coi mỗi lần gặp mặt như thể là lần cuối.
Trí nhớ của Nguyên Diểu không tốt, những gì cậu kể bà chắc chắn không thể nhớ, nhưng từng giây phút được nghe cậu nói đã gọi là hạnh phúc lắm rồi.
"Mẹ nhìn này, con đã kết hôn rồi."
Cậu giơ tay lên, vui vẻ cho Nguyên Diểu xem chiếc nhẫn ban nãy mình đã vội vã đeo trước cửa phòng bệnh, gương mặt hơi đỏ lên, có thể do nhiệt độ của phòng bệnh cao, cũng có thể do cái áo vô khuẩn đang mặc.
Nguyên Diểu cố gắng mấp máy môi dưới lớp mặt nạ dưỡng khí, "Tốt...Gia Gia....tốt."
"Người đó đẹp lắm, chân dài dáng cao, còn tốt bụng nữa, tính cách thì siêu đáng yêu." Nguyên Gia Dật cúi đầu, lông mi hơi rung lên, che giấu sự chột dạ khi nói dối và sự áy náy với Bạc Thận Ngôn, sau đó ngẩng đầu nói tiếp, "Mẹ, chờ khi mẹ khỏe hơn, lần sau con sẽ dẫn người đó tới gặp mẹ, được không ạ?"
Trong ánh nhìn yêu thương của Nguyên Diểu, cuối cùng nước mắt của Nguyên Gia Dật cũng rơi xuống, cậu chỉ vào hai mắt mình, "Mẹ nhìn xem, con đã phẫu thuật mắt, sau này không cần đeo kính nữa, thỉnh thoảng chỉ chói mắt một chút thôi, nhưng không sao, vẫn nhìn được, mẹ đừng khóc, con không muốn thấy nước mắt của mẹ đâu."
"Gia Gia...có...." Nguyên Diểu nhíu chặt mày, cố hết sức nói ra vài từ, "Một tài...liệu, ở...ở sân sau....thành...thành."
"Cái gì ạ?"
Nguyên Gia Dật không nghe rõ, cũng không hiểu bà nói gì, cố gắng dí sát tai vào phía mặt nạ dưỡng khí để nghe Nguyên Diểu nói.
Nguyên Diểu như dùng hết sức để nói, "Có....Bạc..."
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
"Hết giờ rồi."