Nguyên Gia Dật cởi dây an toàn, lấy ra hộp thuốc từ trong cặp, đổ vài viên cho vào miệng, nhíu mày dùng nước bọt cố nuốt xuống, đôi tay nắm chặt đặt ở đầu gối, ngón cái tay phải nhẹ nhàng khều đệm ngón trỏ tay trái, sắc mặt tái nhợt xám xịt.
Một hồi lâu sau, cậu mới khẽ thở dài, mở cửa bước xuống xe.
Nhà cũ của Thịnh gia trước nay chưa từng đưa chìa khóa cho cậu, tuy rằng Thịnh Giang Hà đã nhắn tin cho cậu rồi, nhưng khi cậu tan tầm chạy đến, cổng lớn của Thịnh gia vẫn đóng chặt, không có ai để ý cửa.
Căn biệt thự sáng rực ánh đèn, cậu lại đứng ở ngoài cổng nhìn vào, không thể không có ai phát hiện ra cậu được.
Sấm chớp rền vang, cơn mưa lớn đột ngột ập đến tạt vào người Nguyên Gia Dật, trong nháy mắt khiến quần áo cậu ướt sũng.
Cậu đưa tay lau mặt, bàn tay nắm lại thành nắm đấm che miếng băng cá nhân dán trên mặt, nhưng mưa quá lớn vẫn khiến vết thương bị ngấm nước, vừa ngứa vừa đau.
Chẳng biết qua bao lâu, cánh cổng trước mặt mới từ từ được mở ra.
Nguyên Gia Dật thầm thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi vào trong sân, cách tấm kính cửa sổ sát đất, cậu nhìn thấy khuôn mặt hả hê vui sướng khi thấy người gặp nạn của Thịnh Lan.
Cậu vội vàng cúi đầu, né tránh ánh mắt đắc ý kia.
Thịnh gia vừa mới dùng cơm tối xong, trong nhà ăn vẫn còn phảng phất mùi thơm của thức ăn, dì Trần đầu bếp nữ trong nhà thấy Nguyên Gia Dật đi vào, vội vàng tăng tốc độ thu dọn đồ dư còn lại trong bếp, hai tay cọ lên tạp dề để lau dầu mỡ rồi trở lại về phòng của người hầu.
Những giọt nước vẫn còn lăn dài trên góc áo, Nguyên Gia Dật cúi đầu nhìn mình toàn thân ướt đẫm, cọ cọ đế giày ở tấm thảm trước cửa, mãi vẫn không nhấc chân dẫm lên sàn nhà bằng gỗ rắn chắc không nhiễm một hạt bụi.
"Em trai đến rồi à, mau vào nhà đi"
Thịnh Lan có vẻ như vừa mới tham gia xong một chương trình tạp kỹ, lớp trang điểm trên mặt cậu ta cực kỳ tinh xảo, đôi mắt trắng đen phân rõ thần thái bay bổng, đuôi mắt điểm trang lấp lánh, cậu ta ngồi trên ghế sopha ở đại sảnh nguy nga tráng lệ, phảng phất như một thiên thần ngây thơ bị lạc xuống trần gian, càng làm nổi bật sự nhếch nhác chật vật của Nguyên Gia Dật.
Biết cậu ta chỉ đang chế giễu mình, Nguyên Gia Dật đứng tại chỗ không nói một lời nào, chờ đợi mệnh lệnh của Thịnh Giang Hà.
Hài lòng với sự ngoan ngoãn biết điều của Nguyên Gia Dật, Thịnh Giang Hà liếc nhìn cậu đánh giá một hồi rồi hừ lạnh "Tới rồi thì vào đi, còn chờ tao mời mày nữa à?"
"Dạ, Thịnh tiên sinh"
Nguyên Gia Dật sợ miếng băng dán trên mặt mình làm vướng víu, cậu đưa tay kéo nó xuống nhét vào trong túi quần rồi khom lưng cởi giày ra, chỉ mang mỗi vớ đi vào.
Nguyên Gia Dật rảo bước tiến vào từ đường, nhận ra Thịnh Giang Hà không đi vào cùng, Nguyên Gia Dật mừng rỡ nhẹ nhõm, cậu bước đến quỳ gối trước bài vị tổ tiên, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, Thịnh Giang Hà nắm trên tay một cây gậy gỗ màu đen đẩy cửa nhanh chóng tiến vào, nhìn thấy bộ dạng nhắm mắt im lặng của Nguyên Gia Dật, ông nổi giận đùng đùng vung gậy đập mạnh lên lưng cậu "To gan!"
Nghe thấy tiếng mở cửa từ phía sau, Nguyên Gia Dật lập tức toát mồ hôi lạnh trên lưng, cậu siết chặt nắm tay từ từ chờ đợi cơn đau sắp ập đến, quả nhiên ngay giây tiếp theo, một đòn nặng nề quen thuộc dáng thẳng xuống sống lưng của cậu, khiến cậu đau đến mức phải thở hộc một hơi, trên trán lập tức phủ lên một tầng mồ hôi mỏng, cùng với những giọt mưa vẫn chưa khô hết, theo hàng lông mày tí tách nhỏ giọt xuống.
Muối trong nước chảy qua miệng vết thương trên mặt khiến Nguyên Gia Dật vừa ngứa vừa xót.
Cậu lặng lẽ giữ bình tĩnh lại, hơi thở gấp gáp có chút khó khăn, mím môi cố gắng chịu đựng đau đớn, trong lòng vẫn phảng phất một tia mừng thầm và may mắn.
Ít ra cậu đã sớm uống thuốc trước, nếu không cậu thật sự sẽ bị đau đến kêu ra thành tiếng.
Thịnh Giang Hà thấy cậu cắn môi không hé răng, bạo ngược trong lòng càng thêm tồi tệ, ông ta nhấc chân đá vào xương sườn của Nguyên Gia Dật.
Âm thanh của đôi giày da mũi nhọn tinh xảo và đắt tiền đá vào da thịt quả thực nghe còn hay hơn cả âm thanh của thanh gỗ đập vào cơ thể người.
Cũng khiến người ta thấy dễ chịu hơn.
Chiếc cằm nhọn của Nguyên Gia Dật run lên, chỉ có thể để cho bản thân nghĩ tới những chuyện khác nhằm phân tán sự chú ý đi.
"Mấy cái này chỉ để trừng phạt mày đã tới trễ"
Đánh một kẻ không khóc cũng không kêu la, có đánh nữa cũng vô nghĩa, đánh một hồi thấy nhàm chán, Thịnh Giang Hà ném gậy gỗ xuống, cúi người bóp chặt cổ Nguyên Gia Dật, buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình.
Nguyên Gia Dật bị bắt ngẩng đầu lên, cảm giác ngột ngạt hít thở không thông mỗi lúc một trầm trọng hơn, cậu không giãy giụa, chỉ để mặt cho mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ ảo.
Sao cũng được.
Đau quá.
"Muốn chết hả?" Thịnh Giang Hà nhìn thấy lông mày nhíu chặt của cậu từ từ giãn ra, tựa hồ như muốn giải thoát, vung tay tát cậu mấy cái, sau đó hài lòng nhìn miệng vết thương trên mặt Nguyên Gia Dật lại nứt vỡ, máu đỏ tràn ra, ông ta kề sát vào bên tai cậu "Muốn chết cũng được thôi, tao để cho con tiện nhân mẹ của mày đi theo mày"
".........Đừng"
Ngón tay lạnh lẽo của Nguyên Gia Dật bám vào trên cổ tay Thịnh Giang Hà khiến ông ta bị lạnh đến phát run, lập tức chán ghét buông tay ra khỏi cái cổ mảnh mai.
Không khí một lần nữa tràn ngập vào trong phổi, Nguyên Gia Dật quỳ rạp trên mặt đất hít thở từng ngụm vào, nước mắt sinh lý từ đuôi mắt phiếm đỏ nhanh chóng trượt xuống, nhỏ giọt trên lớp vải cổ áo rồi chìm vào bên trong màu đen tĩnh mịch.
Cậu dùng mu bàn tay lau miệng vết thương, một lần nữa lại quỳ thẳng người, vẻ mặt vô cùng kính cẩn nghe lời.
Thịnh Giang Hà chỉnh lại cổ áo rồi nhìn cậu "Nghe nói mày đã nói chuyện điện thoại với Bạc lão phu nhân?"
Nguyên Gia Dật gật đầu "Vâng"
Cánh cửa phía sau lưng bị mở ra một cái khe nhỏ, Thịnh Giang Hà vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Thịnh Lan đang nghe lén ở cửa "Lan Lan vào đi, đứng đó nghe lén làm gì"
Tuy rằng biết Thịnh Lan là người đang ở phía sau, nhưng Nguyên Gia Dật vẫn theo bản năng nắm chặt nắm tay, chuẩn bị cho một cú đánh bất ngờ vào lưng mình.
Hôm nay tâm trạng của Thịnh Lan có vẻ rất tốt, cậu ta không ra tay với Nguyên Gia Dật, ngược lại làm bộ làm tịch quỳ gối lên tấm đệm mềm mại và cúi người bái lạy trước bài vị tổ tiên, lại được Thịnh Giang Hà đi tới nâng dậy ngồi lên chiếc ghế đặt ở cạnh tường.
Thịnh Giang Hà hỏi "Bạc thiếu gia có nói khi nào sẽ đưa mày đến nhà cũ của Bạc gia hay không?"
Nguyên Gia Dật suy nghĩ một lúc rồi nói "Bạc tiên sinh có nói, phải chờ khi thân thể của Bạc lão phu nhân khỏe hơn một chút, chờ khi tóc của con dài hơn một chút mới quay về nhà cũ"
Chuyện để tóc dài này, đơn giản là Nguyên Gia Dật muốn tạo niềm vui cho hai cha con Thịnh gia nên mới kể thêm vào.
Quả nhiên, cậu vừa nói dứt lời, khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Lan liền đỏ ửng lên vì xấu hổ "Thận Ngôn thật sự đã nói như vậy?"
"Phải, Bạc tiên sinh thật sự rất thích anh"
Nguyên Gia Dập nhấp môi nhìn về phía Thịnh Lan, trong đáy mắt tràn đầy sự chân thành.
Thịnh Lan và Thịnh Giang Hà liếc nhìn nhau, vừa định nói gì đó, lại nghe thấy tiếng rung ong ong từ trên người Nguyên Gia Dật truyền đến, chỉ có hai tiếng.
Sớm thấy ngoài trời đổ mưa nên Nguyên Gia Dật đã dấu điện thoại bên trong túi áo hoodie, tránh cho thứ có giá trị duy nhất trên người cậu bị mưa lớn làm hỏng, lúc này tiếng rung làm cho cậu vừa an tâm hơn nhiều lại vừa thấy có chút lo lắng.
"......Khụ khụ, Thịnh tiên sinh, con có thể xem tin nhắn một lát được không? Con lo bệnh viện có chuyện"
Cổ họng của Nguyên Gia Dật ngứa đến mức không kìm được phải thấp giọng ho hai tiếng, ngẩng đầu cầu xin nhìn Thịnh Giang Hà.
Đối với biểu hiện vừa rồi của cậu, Thịnh Giang Hà thấy cũng hài lòng, ông tay xua xua tay như ban ơn "Có thể có chuyện gì được chứ"
"Cảm ơn ngài"
Nguyên Gia Dật đưa tay chui vào áo từ phía dưới, linh hoạt lấy điện thoại di động từ túi bên trong ra, cúi đầu nhìn tin nhắn trên màn hình.
Khi nhìn thấy tên người gửi ở phía trên, con ngươi của cậu hơi co lại, vô thức xoay bờ vai, hơi né tránh tầm mắt của cha con nhà họ Thịnh.
Đầu ngón tay ở trên bàn phím do dự một lát, Nguyên Gia Dật đặt điện thoại trở lại trong túi, tiếp tục ngoan ngoãn quỳ ở trên mặt đất.
Thịnh Giang Hà lấy điện thoại ra, gọi cho nhân viên công tác trong viện điều dưỡng, người mà phụ trách chăm sóc cho Nguyên Miểu, trên màn hình điện thoại xuất hiện hình ảnh của Nguyên Miểu, ông ta đứng lên đi đến bên cạnh Nguyên Gia Dật, đưa màn hình đến trước mặt cậu.
Cứ nghĩ rằng Thịnh Giang Hà lại muốn đánh mình, Nguyên Gia Dật nhắm chặt hai mắt không nhúc nhích, đến khi cái gáy bị gõ một cái mới dám mở ra, nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy người trước mắt làm cho đôi mắt của Nguyên Gia Dật tức khắc đỏ lên, cậu vội vàng sửa sang lại mái tóc bị mưa xối ướt nhẹp, nhưng những sợi tóc mềm mại vẫn rối tung, càng sửa càng rối, cậu chỉ có thể đưa tay lên che vết thương trên mặt, nhìn bà cười nói "Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ có nhìn thấy con không?"
Nguyên Miểu đang mở hai mắt nhìn lên trần nhà, nghe thấy tiếng gọi, bà đờ đẫn quay đầu lại, ngón tay gầy guộc trơ xương run run nhấc lên, chỉ về phía Nguyên Gia Dật, nước mắt từng giọt đứt đoạn rơi xuống trên gối.
"..........Gia.........Gia.........."
"Là con đây, mẹ ơi, là Gia Gia đây"
Nguyên Gia Dật nhìn thấy điện thoại di động cách cậu hơi xa, cậu dùng đầu gối di chuyển về phía trước vài bước đến gần màn hình, muốn để cho Nguyên Miểu được nhìn thấy cậu rõ hơn.
"Mẹ ơi, mẹ xem con đã mập lên nhiều rồi này" Nguyên Gia Dật xoa nhéo miếng thịt trên mặt mình, xấu hổ cười "Mẹ cũng phải chích thuốc, uống thuốc thật tốt đấy nhé, chúng ta rồi sẽ tốt thôi"
"..........Gia.........Gia.........."
Nguyên Miểu gần như đã mất chức năng ngôn ngữ, bắp thịt teo tóp chỉ có thể chống đỡ giúp bà lặp đi lặp lại tên của Nguyên Gia Dật một cách đơn điệu.
Có điều như vậy đã đủ lắm rồi.
Nguyên Gia Dật cố kìm nước mắt, không dám để đôi mắt bị nhòe mà mất đi cơ hội được nhìn thấy Nguyên Miểu.
Chỉ cần được nhìn thấy mẹ thêm một lần, dũng khí để tiếp tục sống sót của cậu cũng sẽ càng nhiều hơn một lần.
Thịnh Giang Hà đã đạt được hiệu quả mong đợi, ông ta cắt đứt cuộc trò chuyện không thương tiếc và lấy lại điện thoại.
Đôi tay Nguyên Gia Dật chụp vào không trung, sức lực như bị rút đi mà quỳ ngồi trên mặt đất, lồng ngực gầy yếu khẽ phập phồng.
Trên đường lái xe quay trở về nhà Bạc gia, Nguyên Gia Dật liên tục nhớ lại những gì mà Thịnh Giang Hà đã nói với cậu sau đó, đến nỗi vài lần suýt chút đụng phải xe vận tải đang chạy nhanh ở ngược hướng.
Về đến nhà đã gần mười một giờ.
Bộ đồ ướt sũng trên người Nguyên Gia Dật cũng đã được không khí ấm áp trong xe hấp khô, chỉ còn lại quần áo trong vẫn còn hơi ẩm ướt.
Cậu cẩn thận nhập mật khẩu rồi nhẹ nhàng rón rén bước vào nhà.
Đèn trong phòng khách đột ngột bật sáng lên, khiến cậu sợ tới mức lập tức dừng bước chân.
Là Bạc Thận Ngôn.
"Sao không trả lời tin nhắn của tôi? Tôi đã phải tự mình nấu cháo đấy" Hắn ngả người nằm trên ghế sopha mở miệng, nhấn cực mạnh hai chữ "tự mình", như thể đang tranh công, giống một đứa trẻ vừa làm việc tốt muốn nhận được lời khen ngợi từ phía cha mẹ "Nấu hơi nhiều một chút, nếu cậu không đổ bỏ thì lấy mà ăn"
Nguyên Gia Dật sững sờ trong giây lát.
Bạc Thận Ngôn nói xong, liền coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn ôm lấy Gạo Nếp đã ngủ say mà bước nhanh lên lầu.
Bước chân rất nhẹ nhàng.
Quay đầu lại nhìn thấy cái nồi nhỏ màu vàng nhạt đang đựng cháo trên bếp, Nguyên Gia Dật bán tín bán nghi mà bước đến.
Trên nắp nồi có một cái giấy dán tiện lợi: Nấu hơi nhiều, không biết đổ đi đâu.
Nét chữ của người đàn ông mạnh mẽ cứng cỏi, cực kỳ kiêu ngạo, nhưng cảm giác mơ hồ còn có thể nhìn ra vài phần ngượng ngùng xấu hổ.
Ánh mắt Nguyên Gia Dật dừng lại ở cái thùng đựng rác của nhà bếp đặt bên cạnh máy rửa chén bát, lúc này sự tồn tại của nó dường như rất không có sức thuyết phục.
Cậu cầm tờ giấy dán tiện lợi kia xem đi xem lại mấy lần, đôi mắt chợt cong lên.
..........................!
Jian: Bạc tiên sinh dễ thương xỉu:(((((( nói thật là tui chưa có đọc, nhìn đống QT lười quá nên coi như là làm tới đâu đọc tới đó đó nên tui chưa biết diễn biến tiếp theo sao đâu, khum hiểu sao thấy hai người ở chung cũng nhẹ nhàng bình yên mà cái văn án dễ sợ vậy k biết nữa:(((((.