Dư Phong - Khanh Kiểm

Chương 6




Edit: Thỏ

================

Về việc chốt xem đi đâu ăn gì trong buổi tiệc cuối cùng của cấp hai, cả lớp chia thành các phe: ăn lẩu, ăn đồ tây và đồ xào. Ba phe tạo thành thế kiềng ba chân, không ai nhường ai. Cuối cùng, quyền quyết định rơi vào tay lớp trưởng Thẩm Mục. Cả bọn kéo nhau đi ăn buffet nướng.

Lớp của Thẩm Mục có hơn ba mươi người không nhét đủ một bàn. Cũng may nhà hàng có bàn dài riêng cho các buổi họp mặt. Họ phải kê ba cái bàn ngang nhau mới đủ chỗ cho tất cả mọi người.

Tụi học sinh đặt balo xuống, hò reo đi lấy các loại thịt, rau, tráng miệng, trái cây, sushi. Lý Trường Ninh, bạn cùng bàn của Thẩm Mục, nháy mắt với hắn: "Đằng kia có bia kìa! Lớp trưởng làm gương uống hai ly đê?"

Thật ra, Thẩm Mục không thích vị đắng của bia. Nhưng trước mặt người ngoài, hắn luôn giữ vẻ lịch sự, vui buồn gì cũng không thể hiện. Hắn cười, đặt ba chai lên bàn.

Một lát sau, mọi người lần lượt lấy xong đồ, thầy cô giúp học sinh đặt thịt lên vỉ nướng. Bơ nóng tan chảy, phát ra tiếng xèo xèo.

Thẩm Mục khui một chai bia, rót đầy ly của mình. Hắn nâng cốc hướng về phía thầy cô, lớn tiếng nói: "Ly này em xin kính thầy cô. Cảm ơn thầy cô đã tận tình dạy bảo chúng em suốt ba năm cấp hai ạ!" rồi uống cạn.

Vị đắng của bia khiến Thẩm Mục không quen, nhưng hắn không thể hiện ra mặt, tiếp tục rót đầy ly, quay người đối diện các bạn cùng lớp: "Ly này tớ kính các bạn. Chúc mọi người tương lai rạng rỡ, vạn sự như ý!"

Mọi người vỗ tay rào rào. Đột nhiên có người nói lớn: "Thịt chín rồi! Mau lấy thịt!"

Bầu không khí trở nên náo nhiệt. Người thì kẹp thịt, người thì gắp, thỉnh thoảng còn nghe thấy "Đừng lấy miếng đó! Tao để ý từ nãy rồi!" Mọi người trò chuyện rôm rả, buổi tiệc dần biến thành buổi kể chuyện bóc mẽ nhau vui vẻ.

Kiểu như hôm nay Tiểu Triệu tán hoa khôi lớp hai không thành. Ngay hôm sau mai hoa khôi lại đi tỏ tình với Tiểu Lý.

Chủ nhiệm lớp cười tít mắt lắng nghe, thỉnh thoảng còn góp vui khiến đám trẻ xung quanh kinh ngạc: "Sao thầy biết rõ vậy ạ?"

Chủ nhiệm cười nói: "Các em đừng coi thường phòng làm việc của thầy cô. Nhà nào cháy hay có chuyện gì, chúng tôi biết hết."

Mọi người cùng cười vang. Sau đó có người đùa: "Vậy có chuyện gì về lớp trưởng không thầy?"

Thẩm Mục đang dùng đũa lật thịt nướng, nghe thấy tên mình thì lạnh nhạt ngẩng lên.

"Haha, bọn tôi nghe nói Tiểu Mục quanh năm suốt tháng nhận thư tình nhiều mà đếm không xuể luôn. Nhưng chưa ai thấy cô gái nào tay trong tay với lớp trưởng nhi? Nào Tiểu Mục, em có thích ai không?"

Thẩm Mục cười đáp: "Các bạn ấy đều là những cô gái tốt ạ."

Đĩa trống trên bàn chất ngày càng cao. Bàn bên cạnh bắt đầu chơi thật hay thách.

Có người uống nhiều quá, chạy đến bàn của Thẩm Mục, líu lo liên hồi: "Lớp trưởng Thẩm Mục. Tôi thực sự khâm phục cậu! Dù cậu ở trong gia đình đơn thân, điều kiện không tốt lắm, nhưng khả năng học tập, cách cư xử đều hoàn hảo! Lớp trưởng, cậu nhận tôi làm đàn em đi."

Mọi người xung quanh đều cười anh ta: "Lớp trưởng không cần đàn em yếu như cậu đâu."

Thẩm Mục cũng cười theo, nhưng cảm giác phiền muộn đã quay trở lại: Gia đình đơn thân là một cái gai nhỏ trong lòng Thẩm Mục. Dù hắn biết người nói không có ác ý, nhưng cũng không thể không để bụng.

Lý Trường Ninh đi vệ sinh về, hét to: "Đã bảo chừa lại chút thịt cho tôi mà!"

Thẩm Mục liếc mắt, chỉ vào đĩa của Lý Trường Ninh: "Chưa ăn hết đâu, đã để phần cậu rồi."

"Lớp trưởng vẫn tốt nhất," Lý Trường Ninh khoác vai Thẩm Mục, chợt nhớ ra gì, nói thêm: "Nãy tớ thấy có người ở cửa, giống em trai cậu lắm."

Thẩm Mục gật đầu một cái: "Tôi ra ngoài xem một chút."

Thật ra hắn chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí. Nhóc Tô nhát cáy, sao mà tới đây được.

Nhưng mà, hắn thực sự thấy bóng dáng nhỏ bé thập thò ngoài cửa. Thẩm Mục bước nhanh tới vỗ vai cậu một cái làm Tô Ôn giật bắn. "Này, mày đến đây làm gì thế?"

Tô Ôn trả lời một cách đương nhiên. "Em nghĩ mọi người sắp ăn xong rồi nên em tới đón anh ạ."

Tối nay Tô Ôn mặc áo phông trắng. Thiếu niên vốn đã như cục bột, giờ lại càng thêm trẻ con. Lúc cậu ngước nhìn Thẩm Mục, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và chân thành của một đứa trẻ.

Phiền muộn trong lòng Thẩm Mục dần tan biến. Hắn xoa đầu Tô Ôn: "Đợi một lát đi, sắp xong rồi. Về nhà tao có đồ đưa cho mày."

Oắt!!? Đồ cho mày á!!!

Anh Mục muốn tặng gì cho mình sao?

Tô Ôn bị câu nói của Thẩm Mục làm cho thấp thỏm, người trong cuộc lại cố tình giữ bí mật, không chịu hé miệng spoil thêm tí gì.

Khi hai người về đến nhà, hắn như thể đã quên mất. Tô Ôn hóa thành cái đuôi nhỏ đi theo Thẩm Mục vòng quanh.

Thẩm Mục lấy chai nước trong tủ lạnh ra, bật TV, bấm điều khiển chuyển kênh, không định nói gì.

Tô Ôn dũng cảm đứng trước mặt Thẩm Mục lắp bắp. "A-anh Mục ơi...Quà của em...ạ..?."

"Tránh ra coi, chắn hết đường rồi."

Tô Ôn ngoan ngoãn nhường chỗ, đứng bên cạnh với khuôn mặt đau khổ van nài: "Đi mà, anh lấy cho em đi!"

Bấy giờ Thẩm Mục mới mở lời: "Trên bàn phòng tao ấy, mày tự kiếm đi."

Tô Ôn vui vẻ chạy lại, nhưng bàn học trống không, chỉ có mấy cuốn sách và hộp bút Thẩm Mục thường dùng.

Chả lẽ quà ở trong hộp bút?

Nhưng thi xong một phát là Thẩm Mục để hộp bút ở đây luôn, sau đấy cũng chưa mở ra lần nào. Những nơi khác lại không giống có đồ gì cả. Tô Ôn cắn môi, mở khóa hộp bút của Thẩm Mục.

Bút chì 2B, tẩy, bút bi... Ủa? Đây là...

Tô Ôn lấy một chiếc bút máy đen sáng lấp lánh từ bên trong. Cậu lén nhìn Thẩm Mục, thấy hắn vẫn đang chăm chú xem TV, bí mật xoay nắp bút, bên trong chỉ còn chút mực.

Thẩm Mục đã dùng cây bút mình tặng để làm bài thi sao?!

Tô Ôn vui mừng khôn xiết, trong mắt như có những chùm pháo hoa rực rỡ bùng nổ.

Thẩm Mục mãi không nghe thấy Tô Ôn nói gì, lén quay đầu lại nhìn xem nhóc con đang làm gì. Hắn thấy Tô Ôn cầm chiếc bút, mặt lập tức đỏ lựng, vội chạy tới giật lại: "Ai cho mày lục hộp bút của tao?!"

Tô Ôn chớp chớp mắt ngây thơ: "Nhưng trên bàn chỉ có mỗi sách và hộp bút mà ạ." Nói xong, cậu còn dịch qua một bên để chứng minh lời mình nói là thật.

Thẩm Mục sờ vào túi quần-- Đệt, nãy hồi hộp quá nên quên đặt lên bàn rồi.

Hắn vẫn ra vẻ nghiêm nghị, lấy gì đó từ túi quần ra, ném cho Tô Ôn.

Tô Ôn vội vàng đưa tay ra bắt lấy, sợ chậm một giây sẽ làm rơi mất. Cậu mở tay ra nhìn, là chiếc bút máy cùng loại với chiếc cậu ấy đã tặng Thẩm Mục, nhưng có màu bạc.

Mắt Tô Ôn sáng lên, như chứa đựng hàng vạn ngôi sao nhỏ lấp lánh. Cậu cười tít mắt đi theo sau Thẩm Mục: "Sao anh tặng em cùng loại luôn thế này?" Trông như bút đôi của mấy cặp yêu nhau ý...

Thẩm Mục quay đi, không nhìn cậu, giọng điệu lạnh lùng: "Vì tao thích."

Tô Ôn lại vòng đến trước mặt Thẩm Mục: "Không phải trước anh còn chê bút máy mà, sao lại mang đi thi rồi ạ?"

Thẩm Mục tiếp tục quay đi: "Tiện vớ được cái gì thì dùng cái đó chứ sao. Bút biếc gì khó dùng chết đi được. Mang cứ như không."

Tô Ôn mím môi cười: "Nhưng bên trong bút có mực mà anh..."

Thẩm Mục trừng mắt nhìn cậu: "Sao mày nhiễu thế nhỉ? Rồi bút này có cần không? Không thì trả đây."

"Dạ muốn, muốn, muốn!" Tô Ôn ôm chặt cây bút. "Anh Mục tốt nhất trên đời!"

Thẩm Mục như con mèo được vuốt ve, hài lòng hừ một tiếng.