Du Nhiên Mạt Thế

Chương 78




Rõ ràng đang là mùa hạ, trong không khí lại mang theo khô ráo mùa thu. Mặt trời chói chang chiếu xuống ruộng đồng lúa mạch khiến chúng héo hon, ngay cả cây cối trên núi thoạt nhìn cũng không có tinh thần.

Cách thành trấn hai tòa núi, có một thôn nhỏ, tường nhà làm bằng bùn đất bị mặt trời soi nhanh rạn nứt. Dân trong thôn, bất kể nam nữ, đều không ngừng đi gánh nước từ đầu nguồn trên núi về tưới ruộng. Lão nhân trong thôn ngay cả thuốc lá cũng không hút, cau mày nhìn đất vườn nứt chân chim, “Hôm nay, nếu trời còn không mưa, thì phải làm sao…”

Đầu thôn tây bởi vì xa mảnh đất màu mỡ, lại gần rừng cây nên nhiều muỗi, rất ít người nguyện ý dựng nhà tại đây, trừ bỏ những người thật sự không có ruộng, thường xuyên cần nhờ người trong thôn cứu tế, mới có thể bị phân đến bên này, bất quá thông thường những gia đình như vậy cũng không có tiền mà đắp phòng mới, bình thường chỉ quét tước phòng ở bỏ hoang người nào đó lưu lại, tu bổ một chút liền có thể vào trú.

Con trai thôn trưởng Nghiêm Hán gõ cánh cửa gỗ thuần túy dùng đê bài trí trước mặt, nghe được tiếng người trong phòng liền đẩy cửa bước vào, sờ sờ trái cây trong lòng, khuôn mặt Nghiêm Hán nhỏ nhắn ngăm đen lạnh lùng lộ ra đỏ ửng khả nghi, đáng tiếc mặt Nghiêm Hán đen quá, không nhìn kỹ căn bản không nhận ra.

“Mộc Mộc, cho ngươi nè.” Nghiêm Hán căng cứng mặt nhỏ đen đen đem trái cây nhét vào lòng nam hài trên giường, bên ngoài trái cây còn bao bằng vải bố sạch sẽ, ở thời tiết khô ráo thế này, thế nhưng lại thủy nộn thập phần mê người.

Nhìn thấy trong lòng nhiều ra một trái cây, ngồi bên giường nam hài không biết đào đâu ra sức lực lộ ra biểu hiện kinh ngạc, “Nghiêm Hán, ngươi thế nào có trái cây mới mẻ như vậy?” Tại thời tiết khô hạn này thực sự khó gặp.

“Cô ta cho ta, nói là lão thái thái nhà cô ban thưởng, cô cô luyến tiếc ăn cầm về nhà.” Cô của Nghiêm Hán làm nha hoàn cho một nhà giàu trấn trên, ký luôn khế ước bán thân, người vừa thanh tú lại linh hoạt, bây giờ trở thành đại nha hoàn tại nhà kia, ngẫu nhiên giả bộ về nhà mẹ đẻ nhìn xem. Đáng tiếc, người có chút kiêu ngạo, khinh thường dân trong thôn.

Mộc Mộc cười trả lời, “Nếu như mẹ ngươi biết ngươi đưa cho ta ăn, chẳng phải sẽ lột da ngươi sao.”

Không giống với người trong thôn trường kỳ làm việc nặng, hầu hết đều ngăm đen chắc nịch, Mộc Mộc lớn lên phấn nộn cực kỳ, tựa như tiên đồng trong tranh tết hay treo, bất quá trong lòng Nghiêm Hán, dù có thế nào bộ dạng Mộc Mộc xem rất tốt.

Cha Mộc Mộc nghe nói là thầy thuốc biết chữ biết chữa bệnh, còn mẹ được đồn là thiên kim tiểu thư nhà giàu, cũng biết chút ít y thuật. Hai năm trước mang theo Mộc Mộc mới 7, 8 tuổi đến thôn này ở lại, ngày thường thập phần hòa nhã, đáng tiếc chẳng biết tại sao, một năm trước hai người đột nhiên biến mất, chỉ để lại Mộc Mộc người đầy máu hôn mê trong phòng. Trong thôn cùng nhau góp tiền mời lang trung, nhưng không ôm bao nhiêu hi vọng, không nghĩ tới đứa nhỏ này dục vọng muốn sống mãnh liệt, hôn mê nửa tháng, đột nhiên tỉnh lại. Chính là làn da vốn trắng bóc kia, thoạt nhìn càng thêm xanh xao, cũng không còn là tiểu oa nhi hoạt bát 10 tuổi, ngày thường phải dựa vào trăm nhà kiếm ăn.

Nghiêm Hàn thấy Mộc Mộc tươi cười, mặt đỏ như than hoa đốt hồng, cứng ngắc nói, “Không sao, ngươi ăn là được…”

Mộc Mộc đem trái cây nâng lên trước mắt, kỳ thật chính là quả trám nho nhỏ vị chua chát, bất quá tại mùa khô hạn này, ngay cả trong nhà cũng không đủ nước uống, ai còn có công phu đi tưới cây ăn quả nhu cầu nước lớn đây? Đối thôn trang nhỏ như vậy mà nói, xem như là đồ xa xỉ. Mộc Mộc ở tầm mắt kỳ vọng cất giấu ngượng ngùng của Nghiêm Hán, nhẹ nhàng cắn ngụm, ê ẩm, “Ăn ngon lắm.” Mộc Mộc cười nói.

Nghiêm Hán nghe vậy đầu xoay sang một bên, che giấu tâm tình mình, miệng lại nói, “Vậy ngươi ăn nhiều một chút.”

Mộc Mộc cười hì hì đem đầu Nghiêm Hán xoay lại, dùng một tay cố định, tay kia đem trái cây tới bên miệng Nghiêm Hán, “Cùng nhau ăn.”

Nghiêm Hán mặt nóng bốc hơi, giãy dụa muốn cự tuyệt, nhưng dưới sự kiên trì của Mộc Mộc, vẫn là cắn một ngụm nho nhỏ, sau đó hai mắt tỏa sáng, liên tục gật đầu, “Ăn ngon.”

Hai tiểu bằng hữu ngươi một ngụm ta một ngụm chia nhau ăn trái cây, vui vẻ hòa thuận.

Đột nhiên, cánh cửa gỗ yếu ớt nhà Mộc Mộc bị mở toang, một cô nương mặc quần áo nha hoàn thoạt nhìn thanh tú xông vào, thấy trong tay Mộc Mộc chỉ còn lại hạt, cả giận nói, “Ai cho ngươi ăn quả nhà ta! Thứ này ngươi có tư cách ăn sao?!” Cô nương thanh tú đối Mộc Mộc thóa mạ, “Còn nhỏ tuổi, liền biết câu dẫn nam nhân để lấy thứ tốt sao? Thật không hổ con của mẹ ngươi! Đều một dạng!”

Cha mẹ Nghiêm Hán đi theo cô nương thanh tú vào nghe nói như thế, sắc mặt thay đổi, “Muội, nó là hài tử, ngươi nói như vậy làm gì?” Cha Nghiêm Hán cau mày nói, muội muội nhãn giới cao nhà hắn năm đó coi trọng phụ thân Mộc Mộc, đáng tiếc phụ thân Mộc Mộc thực rõ ràng cự tuyệt muội muội, kết quả muội muội vẫn luôn không xem thuận mắt mẫu thân Mộc Mộc cùng Mộc Mộc.

“Ta nói không đúng sao? Ca, quả trám này chính là lão thái thái thưởng cho ta ăn, không phải trái cây bình thường, nghe nói vẫn là từ quốc gia xa xôi vận tới. Ngươi xem xem, nhi tử tốt của ngươi cứ như vậy mang cho tiểu hồ ly tinh kia ăn. Mới lớn từng này, lại một bộ hồ ly tinh, không biết lớn lên còn thành dạng gì nữa!” Cô nương thanh tú bởi quen làm đại nha hoàn nhà giàu có, căn bản người nhà mẹ đẻ không theo nàng nói lý được.

Cha Nghiêm Hán đối muội muội khẩu khí lớn này luôn có cảm giác sợ hãi, lại nghe nói trái cây kia trân quý như vậy, cũng không tốt nói giúp Mộc Mộc, thở dài, “Ăn đều đã ăn, coi như xong đi.”

“Như vậy sao được! Hắn ăn thì phải bồi thường tương đương! 5 lượng bạc, một xu cũng không thể thiếu!” Cô nương thanh tú sớm xem Mộc Mộc khó chịu, càng ngày càng giống ả hồ ly tinh kia, năm đó nếu không phải tại ả làm khó dễ, nàng đã sớm có thể gả cho phụ thân Mộc Mộc.

“Muội phu, trái cây kia liền đáng giá như vậy sao? Hắn mới là hài tử, lấy đâu ra tiền, nếu không, ta theo trượng phu gom ít tiền cho ngươi?” Mẫu thân Nghiêm Hán là phụ nữ nông thôn điển hình, tâm địa thiện lương, trong lòng rõ ràng em chồng mượn cớ khi dễ Mộc Mộc, nhưng lại không dám nói thẳng, chỉ có thể cẩn thận lấy lòng gượng cười.

“Vậy không được! Ai ăn người đó trả…” Cô nương thanh tú lời còn chưa dứt, chỉ thấy Nghiêm Hán mặt đỏ khí nghẹn, như nghé con nổi điên lao đến người cô nương thanh tú đẩy ra ngoài nhà, “Cút! Trái cây là ta đưa Mộc Mộc ăn! Muốn thì tìm ta! Cút! Ngươi cút!” Vừa rống giận, vừa dùng sức đẩy đẩy cô nương thanh tú ra bên ngoài tường viện, một phen đóng hàng rào, tức giận lom lom trừng cô cô.

Cô nương thanh tú bị cháu mình trừng như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, không dám tiến lên, đành phải nói kháy rồi về nhà. Cha Nghiêm Hán sợ muội muội có thể làm trong nhà giàu trấn trên bị chọc tức, đành trừng mắt thằng con, “Tiểu tử ngươi chờ, về tính sổ với ngươi sau!” Nói xong vội vàng đuổi theo.

Mẹ Nghiêm Hán thở dài, trên dưới kiểm tra con trai, thấy không bị thương, thuận tiện nói, “Đêm nay ngươi theo Mộc Mộc đi, đừng trở về cô ngươi ngột ngạt.”

Nghiêm Hàn đóng kỹ cửa viện, khuôn mặt buộc chặt biểu tình nghiêm túc như tiểu đại nhân trở lại phòng, “Thực xin lỗi…”

Mộc Mộc cười ôn hòa, tiếp đón Nghiêm Hán lại bên giường, “Không có gì, nhưng thật ra lại gây phiền toái cho gia đình ngươi.” Thuận tay đưa giấy gấp con ếch cho Nghiêm Hán, mặt trên còn có ánh mắt, hoa văn họa bằng mực nước, rất sống động.

Nghiêm Hán dù sao cũng là hài tử, rất nhanh bị đồ vật mới mẻ hấp dẫn lực chú ý, “Mộc Mộc, giống y hệt con ếch!”

“Ha ha, Nghiêm Hán, ngươi đè nơi này rồi buông ra, nó có thể nhảy nha.” Mộc Mộc đem giấy gập ếch đặt trên giường, làm mẫu cho Nghiêm Hán xem, quả nhiên ếch có thể động, lại nhảy cao như vậy.

Thanh âm hai hài tử cười đùa rất nhanh truyền ra không dứt.

Nửa đêm, Mộc Mộc bị đánh thức, có tiếng người kêu rên, cùng tiếng bước chân hỗn loạn rất nhỏ, còn có mùi máu tươi thoang thoảng này nữa, khiến Mộc Mộc rất nhanh bừng tỉnh, nhẹ nhàng nhảy xuống, thế nhưng đã có thể nằm sấp đến bên cửa sổ cách giường cả một khoảng, thôn đông thoạt nhìn yên tĩnh như cũ, nhưng Mộc Mộc có thể thấy rõ ràng những bóng đen vút qua màn đêm.

Mộc Mộc vội vàng đánh thức Nghiêm Hán, ở bên miệng làm động tác “Suỵt”, lôi kéo Nghiêm Hán lặng lẽ hướng giếng nước trong viện đi đến, giếng nước thông với mạch nước ngầm, trước kia hắn phát hiện, chỉ cần đi một đoạn ngắn, có một khe hở, chứa lượng không khí cho hắn trốn thật lâu, chỗ không khí này cung cấp thêm tiểu hài tử Nghiêm Hán mà nói, ước chừng có thể kiên trì 1 đoạn thời gian.

Giúp Nghiêm Hán cùng nhau hạ đáy giếng, Mộc Mộc nắm chặt tay Nghiêm Hán, “Nghiêm Hán, hiện tại rất nguy hiểm, ngươi trước theo ta nói mà làm, trước hít một hơi thật sâu, dưới giếng có một nơi có thể trốn, chúng ta đến đó rồi tính sau.”

Nghiêm Hán mặc dù là nông thôn hài tử, nhưng trẻ nhà nghèo trưởng thành sớm, hơn nữa trong không khí truyền đến cỗ bất an làm Nghiêm Hán biết, có lẽ thật sự xảy ra chuyện gì nguy hiểm. Vừa định hỏi tình huống cha mẹ mình, Mộc Mộc đã muốn lẻn xuống đáy nước, Nghiêm Hán đành phải theo sau.

Coi như Nghiêm Hán đối bơi lội không tồi, nhưng vì chỉ là trẻ nhỏ, nên đoạn khoảng cách này vẫn có chút xa, bơi tới lúc sau, Nghiêm Hán cơ bản phải dựa vào Mộc Mộc lôi kéo, ý thức cũng có chút mơ hồ. Mắt thấy Nghiêm Hán sắp không xong, Mộc Mộc cắn chặt răng, tay phải kết thành ấn kì dị, nhẹ nhàng đánh tới nơi tim Nghiêm Hán, một luồng sương trắng nhu hòa tiến nhập cơ thể Nghiêm Hán, ngay sau đó cũng cảm giác được nhịp đập nơi trái tim Nghiêm Hán lần thứ hai truyền đến.

Cuối cùng cũng đến khe hở kia, động độ lớn vừa đủ Nghiêm Hán đứa nhỏ 10 tuổi tiến vào, trong động vì khí bị nén, nên hình thành những lỗ nhỏ, hai người sóng vai ngồi tựa vào nhau, may mắn giờ là mùa hè, Nghiêm Hán thân thể lại rắn chắc, nước giếng tuy lạnh, nhưng đã rời khỏi nước, nên cũng chậm rãi không lạnh nữa.

Nhưng Mộc Mộc vừa nhìn đã biết thân thể yếu ớt, không biết có thể chịu được lạnh lẽo do ngâm nước giếng lâu hay không. Nghiêm Hán đem Mộc Mộc ôm vào lòng, hai người con trai một lớn một nhỏ dựa sát cùng nhau sưởi ấm, đồng thời lo lắng người nhà bên trên.

Mộc Mộc nhà ở cuối thôn tây, cách cửa thôn khá xa, lúc bóng đen đi vào nhà Mộc Mộc, Mộc Mộc cùng Nghiêm Hàn đã sớm lén trốn xuống đáy giếng. Bóng đen dạo qua một vòng không phát hiện người, trong mắt bình tĩnh lần đầu xuất hiện nghi hoặc, lại cẩn thận dò xét một phen, phát hiện phòng hẳn phải có người ở, trong nhà cũng không có bụi bặm, trên giường chăn chiếu tản ra, có thể thấy được không lâu trước đó có người ở, chẳng lẽ?

Bóng đen nghĩ đến khả năng có thể xảy ra, thình lình run sợ, nếu quả thật để gia hỏa này chạy mất, hắn không tránh khỏi tội! Nhưng, giấu diếm không báo cáo, hậu quả hắn lại càng không thể nhận!

Lúc bóng đen tiến vào sân, nơi đáy giếng Mộc Mộc bỗng dưng mở to mắt, nhìn chằm chằm tảng đá trên đỉnh đầu không nói, Nghiêm Hán thấy dị trạng Mộc Mộc, đang muốn mở miệng hỏi, bị Mộc Mộc ngăn cản.

Rất nhanh, trong nhà Mộc Mộc liền tụ tập không ít bóng đen, bóng đen đến đầu tiên hướng tới người có vẻ là thủ lĩnh hội báo dị trạng mình gặp được.

Tay thủ lĩnh hơi hơi nâng lên, những bóng đen kia lập tức phân công nhau tìm kiếm. Sau một lát, vẫn không có kết quả. Thủ lĩnh nhìn gian phòng ở rách nát, phát hiện quần áo hàng ngày đều rất nhỏ, vật phẩm đồ dùng cũng để nơi thấp, xem ra trong phòng ở t đứa trẻ tầm 10 tuổi, nếu không thì chỉ có thể là người lùn dị dạng.

Thủ lĩnh nghĩ nghĩ, kêu một thuộc hạ đến, tên kia lập tức rời đi phòng ở Mộc Mộc, không một lát liền trở về, “Đã tra hộ tịch, căn phòng này ở một nam hài 10 tuổi, dựa vào người trong thôn cứu tế mà sống ; mặt khác con trai nhỏ tuổi nhà thôn trưởng cũng mất tích.”

“Truyền lệnh xuống, phạm vi 300 dặm nghiêm tra nam hài 10 tuổi, hơn nữa hai ngày này tiểu khất cái đột nhiên xuất hiện cũng phải tra.” Thủ lĩnh không dễ dàng phát giác mày cau lại, phân phó xuống, nói xong liền xoay người rời đi.

Mộc Mộc ở đáy giếng nhẹ nhàng thở ra, cửa trước mắt này là qua, sau phải làm thế nào để rời xa mảnh đất nguy hiểm, còn nhiều phương pháp mà.

Nhóm bóng đen đến cửa thôn tập kết, dọc đường đi, ngay cả nhà Mộc Mộc, đều bị rưới dầu châm lửa. Khi bóng đen rời đi thôn nhỏ xa xôi bần cùng này, đại hỏa đốt thật lâu, đem thôn nhỏ hơn trăm người biến mất không còn một mảnh. Mộc Mộc nghe thanh âm thiêu đốt trên mặt đất, ánh mắt lộ ra bi thương, mọi người chiếu cố hắn một năm này, cứ như vậy tiêu thất…

Thẳng đến trong khe hở không khí càng ngày càng ít, Mộc Mộc mới cùng Nghiêm Hán lo lắng không thôi trở lại mặt đất. Lần này không biết Nghiêm Hán trong lòng lo lắng hay làm sao, đồng dạng lộ trình, lại không gặp biến cố thiếu dưỡng khí suýt chết ngạt khi xuống. Lúc hai người trở lại trên mặt đất, bốn phía một mảnh cháy đen, làm cho Nghiêm Hàn khiếp sợ!

“Không ——! Cha! Nương!!!” Mắt Nghiêm Hán đỏ bừng hướng phương hướng trong trí nhớ chạy tới, nhưng chỉ còn một mảng phòng ốc tối đen, Nghiêm Hán dùng sức bới, không lâu sau một cỗ thân thể cháy sém hiện ra trước mặt hai người, trên tai thi thể lờ mờ có một đôi khuyên tai biến dạng theo máu thịt hòa cùng một chỗ, đôi hoa tai làm từ ngọc thạch chất lượng kém kia là trang sức mẹ Nghiêm Hán thích nhất, Nghiêm Hán thê lương kêu thảm thiết, “Nương! Nương! Ô ô…”

Nhìn Nghiêm Hán khóc đến không thở nổi, cùng xung quanh thôn xóm một mảnh hỗn độn, làm sao còn có cảnh yên bình nam canh nữ dệt ngày xưa, Mộc Mộc đáy lòng mặc dù đau khổ, nhưng vẫn chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, hắn giờ còn quá nhỏ bé.

“Nghiêm Hán, chúng ta phải đi nhanh lên.” Mộc Mộc đột nhiên cảnh giác nhìn bốn phía, cứng rắn lôi kéo Nghiêm Hán hướng về rừng cây chạy. Đắm chìm trong bi thương Nghiêm Hán không có phát hiện, nam hài cùng mình không sai biệt lắm thế nhưng có thể lôi kéo hắn chạy nhanh như bay.

Tại hai người đi không được bao xa, liền có người qua đường nhìn thấy thôn nhỏ không xa cháy đen, cực kỳ hoảng sợ hô lên, mọi người lục tục tụ đến cửa thôn, nhìn những vật bị thiêu, kinh hãi thất sắc. Một thôn trang bị thảm sát diệt sạch khiến nha môn khiếp sợ, nhưng chết không đối chứng, cuối cùng chỉ có thể gạch tên dân cư cư trú tại thôn trang trong sổ hộ tịch, cả cô cô Nghiêm Hán đến thăm người thân kia nữa.

Làm mọi người kỳ quái chính là, lúc thôn trang bị đại hỏa thiêu đốt là ban đêm, thế nhưng không một ai nghe được tiếng kêu thảm thiết. Sau, trong nha môn phái người tới khám nghiệm tử thi thì căn cứ vị trí hài cốt, tất cả mọi người đều là đang ngủ trên giường, hỏa lớn vậy, cả thôn lại không ai rời giường dập lửa, hoặc chạy trối chết ?! Rất nhanh các loại đồn đãi sôi nổi truyền ra, đoạn đường qua thôn, dần dần cũng không người dám đi.

Mộc Mộc kéo Nghiêm Hán chạy liều mạng, bất tri bất giác, hai tiểu hài tử cước trình đã bằng tốc độ người trưởng thành thông thường. Nghiêm Hán còn đắm chìm trong bi thương, vẫn chưa phát hiện khác thường, Mộc Mộc cũng không muốn giải thích, lúc trước hắn truyền linh lực vào cơ thể Nghiêm Hán cũng không thể tồn tại được lâu.

Mang theo một người nữa chạy băng băng khiến ngực Mộc Mộc đau rát, thật sự không có biện pháp đành phải ngừng lại nghỉ ngơi chút. Mà Nghiêm Hán lúc này đã muốn khôi phục lại không ít, tuy mắt còn sưng đỏ đau thương, nhưng đã trấn định hơn.

“Chúng ta phải mau rời khỏi nơi này.” Mộc Mộc thở hổn hển nói với Nghiêm Hán. Nghiêm Hán trầm mặc gật đầu, tính toán đợi Mộc Mộc lấy hơi rồi tiếp tục trốn.

“Khặc Khặc ——” Đột nhiên chung quanh truyền đến tiếng cười kỳ quái mà khủng bố, dường như đến từ bốn phương tám hướng. Mộc Mộc phản xạ có điều kiện đem Nghiêm Hán hộ sau người, bọn hắn không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nghe thấy tiếng quần áo ma xát.

“Cẩn thận! A!” Nghiêm Hán hét lớn, đem Mộc Mộc cả người hộ dưới thân, thân hình hài đồng 10 tuổi khiến Mộc Mộc cảm giác như có thể chống đỡ cả khoảng trời.

Máu tươi ấm áp theo thân thể Nghiêm Hán chảy lên người Mộc Mộc, luôn cười híp mắt tiên đồng lúc này chỉ biết ngu ngơ, “Nghiêm, Nghiêm Hán? Ngươi chảy máu, thiệt nhiều máu…” Bị Nghiêm Hán gắt gao bảo vệ, Mộc Mộc căn bản không biết nam hài khuôn mặt luôn lạnh lùng căng cứng kia, lúc này phía sau lưng đã rậm rạp mũi tên.

Nghiêm Hán hé miệng muốn nói chuyện, máu tươi lại từ mũi miệng ứa ra, vươn tay sờ sờ khuôn mặt Mộc Mộc, để lại vài đạo vết máu trên làn da, đột nhiên một cỗ lực đạo đem cả hai tách ra, Nghiêm Hán bị ném qua một bên đụng vào cây cối, kết quả những mũi tên cắm vào càng sâu.

“Buông!” Mộc Mộc giãy giụa, nhưng rất nhanh một cỗ hơi thở lạnh băng đánh úp vào thân thể, khiến thân thể cùng ý nghĩ của hắn nháy mắt chết lặng, chỉ có thể ngốc ngốc ngơ ngác nhìn đằng trước, nhìn Nghiêm Hán ngã xuống đất.

Nghiêm Hán giãy giụa vươn tay muốn bắt lấy Mộc Mộc hằng tâm niệm, chính là trong tầm mắt mơ hồ, Mộc Mộc càng ngày càng xa, chỉ có thể mấp máy theo hình dáng miệng khi phát âm, “Sống sót…” Sau đó đôi mắt mở to, sinh mệnh 10 tuổi năm ấy cô đơn đình chỉ.

Mộc Mộc thấy vậy thê lương thét chói tai, trái tim như bị xé toác đau đớn, ánh mắt đỏ đậm nhưng không rơi được một giọt nước mắt, không khí tựa hồ bị cướp đoạt, thống khổ ngạt thở cũng không xoa dịu được nội tâm trống rỗng.

Trước khi Mộc Mộc hôn mê, trong đầu chỉ có câu nói sau cùng của Nghiêm Hán, “Sống sót…” Như một lời nguyền, ấn vào linh hồn.

~~~~~~~~~

Suy nghĩ của tác giả : chương này a, giải thích hai điểm, Lâm Phàm vì sao chấp nhất với sống sót như vậy, cùng duyên phận với Nghiêm Hàn, vốn là muốn sau đại kết cục cho Lâm Phàm nằm mơ thấy kiếp trước, ô ô, bởi vì sai lầm ngày hôm nay, nên phải đổi thành phiên ngoại cho phù hợp.