Dư Ngã Thiên Thu

Chương 8




Đêm đến, gió núi thổi phơ phất, ánh sao lấp lánh. Khôi giáp được cởi một nửa, làn tóc dài chưa được buộc lại. Trác Thiếu Viêm ôm kiếm ngồi trên đài cao, tinh thần biếng nhác nhìn vào xa xăm, hóng cơn gió mát lành của đêm nay để xua tan cái nóng. Chẳng bao lâu, phía sau có tiếng bước chân. Nàng không quay lại, thu lại tinh thần biếng nhác, ngón tay xiết chặt binh khí phòng sẵn. Người đến phía sau vuốt lấy lọn tóc, một nụ hôn mang theo hơi ấm chạm lên cổ nàng. Khẽ nhắm mắt, nàng buông lỏng thanh kiếm trong tay, thì thầm: "Trong quân nhiều việc, trong doanh bất tiện, ta mấy ngày chưa tắm rồi."

Thích Bỉnh Tĩnh cười trầm thấp. Y ngồi xuống, ôm từ phía sau, cầm lấy thanh kiếm bỏ sang một bên, ngửi mồ hôi trên người nàng: "Vất vả lắm sao?"

"Ra ngoài dẫn binh, ai mà không khổ." Nàng bình thản trả lời.

Y đồng tình gật đầu: "Đợi khi đánh bại quan ải Kim Hiệp, nàng nên nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt."

Trác Thiếu Viêm chẳng nói lời nào, ánh mắt dõi theo phương xa trở nên tối lại.

Thành quan ải Kim Hiệp được khởi công xây dựng dưới thời vua Thế Tông. Trong một trăm tám mươi năm sau đó, nước bắc quốc thái dân an, con cháu vua Thế Tông kế vị ngai vàng, dựa vào địa hình hiểm trở, chưa từng coi trông quan thành, cứ thế dần dần hoang tàn. Đến thời đại vua Liệt Tông, Tấn vương Thích thị dẫn quân cát cứ, tự xưng đế, trong tay có hàng chục vạn binh mã, mưu đồ nam tiến. Liệt Tông bèn ra lệnh cho quân dân ở quan ải Kim Hiệp phòng trụ quan thành, lại phái trọng binh phòng thủ, chống quân phản nghịch. Qua hai triều đại Hiển Tông, Hiếu Tông tu bổ sửa chữa, kiến tạo lại bốn toà thành vốn có, làm cho năm toà thành liên kết với nhau, trong ngoài phòng thủ, Kim Hiệp mới có quy mô như bây giờ. Hai bên quan ải Kim Hiệp thế núi hiểm trở, địa hình hiểm yếu, cộng với quân tinh nhuệ đóng giữ trong thành, nên nơi đây vốn được xem là đệ nhất quan ải phía bắc Đại Bình. Mặc dù trong hơn một trăm năm qua Đại Tấn nhiều lần xuất binh nam phạt, cũng chưa từng thành công bước vào quan ải dù chỉ một tấc.

Dải ngân hà tĩnh lặng chảy dài, khe núi lành lạnh.

Trác Thiếu Viên thu hồi tầm mắt, hỏi: "Đợi khi đánh Kim Hiệp... theo ngài thấy, phải làm sao để công phá?"

Thích Bỉnh Tĩnh nói: "Quan ải này khó công, thiên hạ đều biết. Muốn công phá quan ải này, sách lược chắc chắn không phải là tấn công."

Nàng trong lòng y quay lại nhìn: "Trong những ngày lại đây, Chu Dịch phụng lệnh ngài cho toàn quân chế tạo vũ khí công thành, đều là ngài giả bộ sắp xếp?"

"Ừ" Y nhàn nhạt trả lời.

Trác Thiếu Viêm kẽ cụp mắt.

Giờ đây, người đàn ông đang ôm nàng này, từng kiến nàng thất bại trên chiến trường, từng khiến nàng thân chịu thương tích, từng là kẻ khiến nàng nghiến răng tức giận, cũng là đối thủ mạnh mà nàng muốn lấy đầu. Nhưng chưa từng có một thời khắc nào khiến nàng xem thường kế sách của y. Từ góc độ của y không thấy trong đôi mắt nàng thoáng hiện một tia khen ngợi, "Có như vậy mới xứng danh Tạ Náo dụng binh như thần."

Thích Bỉnh Tĩnh nghe được lời này, trong lòng nhất thời vui vẻ: "May thay ta không khiến nàng thất vọng."

Nàng lại hỏi: "Vì cớ gì lại hao tâm sắp đặt như vậy?"

"Vì nàng."

Nàng rốt cuộc cũng không nói nên lời, đành phải ngước mắt lên lần nữa.

Ý cười vẫn treo lên khoé miệng y, nhưng ánh mắt lại trấn định mà uy lực: "Trong lòng nàng, kế sách đánh phá quan ải chắc chắn không cho là kế tấn công. Bất kể nàng có kế sách gì, cũng cần phải khiến quân Đại Bình tin tưởng, ta dẫn binh lực, sẽ cùng thuộc hạ của nàng cùng tiến cùng lui."

Thế đời cái gọi là hợp ý vì cớ chi, bình sinh cái gọi là tri kỷ vì cớ gì?

Trầm mặc một lúc, nàng lại nói: "Cảm ơn."

"Giữa vợ chồng với nhau không cần nói cảm ơn." Y bình tĩnh trả lời.

Trác Thiếu Viêm có chút ngơ ngác.

Mà y đã vươn tay nâng cằm nàng lên, cúi đầu cắn môi nàng. Hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, nàng gần như muốn hoà vào sự nồng nhiệt của nơi đây, trong ý thức mộng mị chẳng hề hay biết bàn tay mình đã chủ động nắm vạt áo trước của y tự lúc nào.

Đợi khi quay về trướng, bản thân Thích Bỉnh Tĩnh cởi khôi giáp. Trác Thiếu Viêm ngồi quỳ trên mặt đất, lôi ra bản đồ thành phòng ngự quan ải Kim Hiệp mà mấy ngày trước mới vẽ xong, nhíu mày xem kỹ. Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, lặng thinh nhìn bóng lưng Thích Bỉnh Tĩnh, suy tư một lúc, đột nhiên hỏi: "Ngài am hiểu việc quân ra sao? Trận chiến năm đó ở Nhung Châu, là lần đầu tiên ngài xuất binh đánh trận, ấy vậy mà có thể giành được chiến tích."

Tự cổ chí kim, phần nhiều các danh tướng được phú cho tài năng thiên bẩm, nhưng y thân là hoàng thân quốc thích Đại Tấn, biết làm sao cai quản tướng thần, chọn ra người tài đức làm thống soái là được, chẳng nhẽ lại tinh thông trận pháp, thuật dụng binh?

Thích Bỉnh Tĩnh quay lại nhìn nàng một cái, "Không phục?"

Trác Thiếu Viêm thản nhiên đáp: "Không phục."

Kẻ làm tướng ai mà không có ngạo cốt[1] chứ? Nàng trước khi làm thống soái trấn giữ phía bắc từng ở võ đường được danh tướng Bùi Mục Thanh dạy dỗ hơn năm năm, thông thạo binh thư, trận pháp, tường tận việc quân, cách dụng binh. Dẫu vậy, nàng lần đầu tiên chịu không ít hao tổn khi chống giặc ở Dự Châu. Hậu nhân chỉ thấy nàng một trận lừng danh võ công lừng lẫy, đâu ai biết được thảm cảnh năm đó nàng tưởng rằng suýt chút nữa không thể đắc thắng. Mà nay hồi tưởng lại trận giao tranh giữa nàng và y ở vùng đất Nhung Châu, quả thực khó mà tin được tướng địch dũng mãnh quyết đoán, chiến pháp không theo lẽ thường kia, lại là một hoàng tử trước đây chưa từng ra chiến trường.

Vẻ mặt Trác Thiếu Viêm lúc này vừa nghiêm túc vừa nghi hoặc, khiến cho Thích Bỉnh Tĩnh có chút buồn cười.

Y cân nhắc một chút, rồi bình thản trả lời: "Về việc quân, ta không am hiểu. Sở dĩ từ trong quân mà ra."

Vẻ mặt nàng khinh ngạc: "Ngài đã từng tòng quân?"

Y gật đầu: "Ba năm."

"Từ khi nào? Tòng quân ở đâu?"

"Từ năm Kiến Sơ thứ mười hai đến mười lăm, ở biên giới phía tây Đại Tấn làm vệ quân."

Trên khuôn mặt Trác Thiếu Viêm khó giấu được vẻ ngạc nhiên, người đàn ông trước mặt này hết lần này đến lần khác đánh đố sự hiểu biết cùng với suy nghĩ của nàng, lại gợi lên ý nghĩ muốn tiến thêm một bước tìm hiểu của nàng.

"Thân là hoàng tử, cớ sao lại tòng quân?" Cuối cùng nàng hỏi một câu ngờ vực.

"Để rèn luyện." Thích Bỉnh Tĩnh trả lời câu hỏi của nàng bằng vài ba từ, rồi hỏi lại nàng: "Nàng lúc đó... tại sao lại giả mạo huynh trưởng dẫn dắt binh lính?"

Trác Thiếu Viêm im lặng một lúc.

Ngay lập tức, nàng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Theo thể lệ của Đại Bình ba trăm tám mươi năm, nữ tử có thể vào làm quan, nhưng không được phong tướng, không được phong vương. Năm đó huynh trưởng phụng chỉ làm thống soái, nhưng trước đêm xuất chinh lại đột ngột qua đời. Ta muốn tiếng tăm lừng lẫy, bởi vậy mà ta giả mạo. "

"Trác Thiếu Cương sao lại chết?"

Nàng nghe được câu này, đáy mắt dần dần đỏ hoe, nhưng sắc mặt vẫn như thường, chỉ nói đơn giản: "Không biết."

Thích Bỉnh Tĩnh nhìn đôi mắt nàng, cũng không hỏi thêm nữa, dường như tin mỗi câu nàng nói.

Chú thích:

[1] Ngạo cốt: Là khí chất, cốt cách bất khuất, không chịu khuất phục.

Ngay khi trời sáng, nàng lệnh cho thân binh gọi Giang Dự Nhiên chỉ huy đội quân, cùng nàng ra khỏi doanh trại đi về phía bắc nơi giao hẹn. Trước khi rời doanh trại, nàng không tìm thấy Thích Bỉnh Tĩnh, vì cho rằng y dẫn binh huấn luyện chưa về, bèn để lại một mảnh giấy trong trướng cho y, không nghĩ nhiều lập tức thúc ngựa mà đi.

Dưới quan thành, vách núi dựng đứng, thung lũng sâu thăm thẳm lại rộng mênh mông như một con rồng uốn lượn, cây cối xanh um, hoa cỏ thơm ngát, chim hót líu lo. Trong thung lũng, một toà tháp chùa cách xa thành quan ải, dưới đỉnh núi trập trùng biếc xanh, tựa chốn bồng lai tiên cảnh, đủ kiến người ta nhất thời quên mất nơi đây đã từng chảy xuống bao nhiêu máu đỏ, chôn cất bao nhiêu anh linh.

Một người đàn ông ngồi trên đài tháp, trước mặt để chiếc bàn, bày rượi cùng hai chiếc chén ngọc, dĩ nhiên đã đợi từ lâu. Trác Thiếu Viên từ xa đã có thể nhìn thấy, dặn dò Giang Dự Nhiên mang binh ở ngoài cách xa trăm trượng, một mình cưỡi ngựa đi trước, giẫm lên thềm trăm bậc của tháp chùa, đến trước đài tháp thì xoay người xuống ngựa, buộc chiến mã bên cạnh đá núi. Người đàn ông sớm đã đứng tiếp đón khi nàng giục ngựa lên bậc thềm. Hắn bận trên người áo bào trắng, sau đầu cài chiếc trâm trắng thuần, bên hông đeo trường kiếm, mặc dù không phải khôi giáp, nhưng y phục đơn giản này không che nổi khí thế lạnh lùng nghiêm nghị chỉ có ở những người quanh năm dẫn dắt binh lính.

"Dục Chương huynh." Trác Thiếu Viêm bước chân đến gần, hành lễ với hắn.

Thẩm Dục Chương hướng nàng hoàn lễ: "Thiếu Viêm."

Hai người ngồi xuống đối diện với nhau.

"Năm năm không gặp, Dục Chương huynh phong thái vẫn như xưa." Trác Thiếu Viêm nhìn hắn rót rượu, điềm nhiên nói.

Thẩm Dục Chương thần sắc lạnh lùng, "Thiếu Viêm nếu không phải là nữ, phong tướng có gì khó. Trước đây ở võ đường, học trò mà Bùi tướng quân vừa ý nhất chính là muội. Đáng tiếc năm năm trước muội vì nhiễm bệnh mà từ chối tiếp quản bộ binh, lúc đó từng khiến không ít người phải than thở."

"Ví như năm đó muội vào bộ binh, thì nay huynh trưởng sẽ không bị chết oan? Nhà họ Trác sẽ không phải chết thảm?" Trác Thiếu Viêm cũng lạnh lùng thư thế mà đáp lại.

Thẩm Dục Chương đặt chung rượu trong tay xuống, cũng không trả lời ngay.

Trác Thiếu Viêm lại nói: "Dục Chương huynh lần này đến, là muốn chiêu hàng?"

"Nếu huynh khuyên nhủ, muội sẽ chịu hàng?"

"Uổng công mà thôi."

Thẩm Dục Chương không chút bất ngờ nào mà gật đầu: "Huynh đã lường trước được như vậy, cho nên chưa từng có ý định chiêu hàng."

Trác Thiếu Viêm mặt không biểu cảm: "Đã như vậy, Dục Chương huynh hẹn muội đến đây, thật sự muốn ôn chuyện cũ?"

"Đương nhiên cũng không phải."

"Vẫn mong Dục Chương huynh nói thẳng."

Thẩm Dục Chương uống cạn rượi trắng trong chén, ánh mắt khắc chế mà hữu lễ, băn khoăn lướt qua khôi giáp trên người nàng, sau đó khoan thai nói: "Hẹn muội đến đây là vì huynh muốn tận mắt nhìn một chút học trò yêu quý nhất của Bùi tướng quân năm nào, giờ đây trở thành kẻ phản nghịch muốn giẫm đạp lên quốc thổ mà ngài ấy một đời trấn giữ trông như thế nào."

Dứt lời, hắn đưa tay rút kiếm, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.

Âm thanh vỏ kiếm kêu leng keng, lưỡi kiếm kề bên cổ nàng, túa ra vài giọt máu.