Dư Ngã Thiên Thu

Chương 5




Hòa Sướng ngồi trong thư phòng rộng rãi thoáng mát, mở lá thư có ấn dấu của Ngạc vương từ kinh thành gửi về. Thở dài một hơi, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng. Bên ngoài trời xanh mây trắng, gió thổi hiu hiu. Hắn đưa mắt hướng về phương nam, trầm ngâm một lúc, âm thầm lắc đầu cười. Phía trước, Tô Úc dẫn sáu tú nương[1] rảo bước đi qua, Hòa Sướng nhìn thấy, vội vàng gọi bà lại.

“Vương gia gửi thư về,” Hắn nói, “Chỉ sợ trong thời gian ngắn không quay về quận Tấn Hi.”

Tô Úc nghi hoặc: “Không phải Vương gia trước khi đi còn phân phó chuẩn bị hôn lễ, đợi sau sinh thần Trưởng công chúa thì tiến hành nghi lễ lập phi sao?”

Hòa Sướng nói: “Vương gia thay đổi chủ ý, trước mắt đã lên đường quay về quân doanh rồi.”

“Vậy con gái họ Trác thì sao?” Tô Úc càng ngạc nhiên hơn.

Hòa Sướng thấm đẫm ý cười: “Người kia không phải vật trong ao, vị trí Vương phi căn bản không khiến nàng cảm thấy hài lòng. Vương gia là đưa nàng quay về quân doanh.”

Tô Úc lấy làm lạ.

“Bởi vậy, bộ hôn phục cần làm lại kia…” Hòa Sướng cuối cùng cũng nói: “Tô cô cô không cần phải vội.”

Chú thích:

[1] Tú nương: Nguyên văn 织女 chức nữ là những cô gái làm nghề dệt may.

Đêm đó Ngạc vương nổi giận, Trác Thiếu Viêm bị đuổi ra khỏi kinh thành. Bởi vì cái tên Tạ Náo giờ đây đã trở thành cái gai trong mắt Ngạc vương, nàng không được sung vào tiến tuyến biên giới phía nam, mà nàng cùng gia quyến có tội bị lưu đày đến quân phòng thủ trấn Chương Lăng phía đông nam Đại Tấn. Khi đoàn xe áp giải tội nhân chạy vào khu vực quản hạt của quân phòng thủ Chương Lăng, tiết trời âm u, sương khói mịt mù. Đội quân áp giải một mặt lệnh cho hàng chục xe bò chậm rãi dừng lại, một mặt phái người đi báo tin, sau đó ở tại chỗ, có phần mệt mỏi chờ quân phòng thủ nghe tin đến tiếp nhận. Khoảng chừng hơn hai khắc[2], sương mù lay động, có tiếng binh khí cùng vó ngựa đến gần, giáo úy dẫn đầu vì quân Chương Lăng đến tiếp nhận, ngay lập tức tiến lên cao giọng báo thân phận của mình. Trong màn sương, một võ tướng thúc ngựa chạy đến, theo sau là hàng trăm kỵ binh. Đợi khi đến gần, hắn trước tiên kiểm tra tội nhân trong xe một lượt, sau đó nói với giáo úy: “Người chọc giận Ngạc vương đang ở xe nào?”

Giáo úy chưa thấy hắn đưa ra quân bài hay lệnh phù theo quy tắc, đang định hỏi, nhưng vì vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm khắc của hắn làm cho khiếp sợ, lời nói đã đến miệng đành phải nuốt vào, xoay người theo sau, giơ tay chỉ về chiếc xe bò dừng ngay ở đầu tiên. Võ tướng nhìn theo hướng hắn ta chỉ, trong mắt lộ ra một tia hài lòng cùng thận trọng. Sau đó y không nói nhiều lời, giơ tay phải lên chậm rãi vẫy đám kỵ binh phía sau. Vào lúc hàng trăm kỵ binh đồng loạt quất roi vào ngựa chiến, tên võ tướng đột nhiên rút thanh kiếm bên thắt lưng, chém đầu tên giáo úy đang kinh hoảng ở trước mặt. Máu nóng phun ra. Thủ cấp tên giáo úy nặng nề rơi xuống đất, một đường lăn dưới móng ngựa của tên võ tướng. Ngựa chiến tung vó, nhảy qua đôi mắt trợn tròn của tên giáo úy, xông vào nơi âm thanh giết chóc xung quanh trận thảm sát trước mặt.

Chú thích:

[2] 1 khắc = 15 phút

Trong xe bò, Trác Thiếu Viêm ngồi bất động. Thình lình xuất hiện âm thanh chém giết, tiếng la hét, tiếng khóc thất kinh, … đều dồn dập tuôn vào tai nàng, mà nàng giống như không nghe thấy trận biến đổi khác thường này, sắc mặt bình tĩnh gần như lạnh lùng vô tình. Chẳng lâu sau, ngoài xe các loại âm thanh từ từ lắng xuống. Mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc sau trận thảm sát, thuận theo kẽ hở của ván gỗ xung quanh chui vào trong xe lấp đầy không gian nhỏ hẹp này. Một chuôi kiếm mang theo máu đột ngột xuyên qua tấm rèm của xe bò. Trác Thiếu Viêm chậm rãi nhướng mắt nhìn chằm chằm vào quang kiếm đỏ rực kia. Chốc lát, kiếm nghiêng sang một bên, tấm rèm bị khêu rớt ngổn ngang. Ánh mắt nàng chuyển lên khuôn mặt lạnh lùng kiên quyết của tên võ tướng. Sau khi nhìn rõ người kia, ánh mắt nàng khẽ động. Trên ngựa, Chu Dịch thẳng người, trường kiếm tra vào vỏ, sau đó chào quân lễ với nàng. Phía sau hắn có hàng trăm kỵ binh Đại Tấn dũng mãnh. Tất cả binh lính áp giải đoàn xe cùng tội nhân đồng hành với nàng đều đã chết dưới lưỡi đao sắc bén của bọn họ. Đến gần mảng sắc máu đỏ chói này, Trác Thiếu Viêm mởi lời: “Ngài ấy đang ở đâu?”

Chu Dịch trả lời: “Vương gia ở nơi cách đây mươi dặm chờ ngài.”

Hàng trăm con tuấn mã lao về phía tây như tên bắn, quay về đội quân chủ lực ở ngoài mười dặm. Sau đó đám nhân mã dũng mãnh này không lãng phí một khắc, lập tức chạy nhanh hướng về tiền tuyến biên giới phía nam. Móng ngựa giẫm lên, gió thổi cát bay.

Trác Thiếu Viêm nheo mắt, dựa vào lòng Thích Bỉnh Tĩnh, sau đó kéo chiếc áo choàng y đang khoác trên người che đi gió bụi hất vào mặt. Tiếng cười y trầm thấp, một tay ôm thắt lưng nàng, một tay nắm lấy dây cương, hơi thở ấm áp vấn vít bên tai nàng. Trong lúc hành quân, nàng lạnh lùng hỏi y: “Ngài lệnh Chu Dịch tiêu diệt toàn bộ…đây là muốn mượn chuyện của ta để Tạ Náo cùng Ngạc vương hoàn toàn trở mặt?”

Thích Bỉnh Tĩnh lại cười, tán thưởng nàng: “Sự thông minh này, cùng với nhan sắc này…”

Vừa nói, tay y trượt theo thắt lưng nàng, lướt qua ngực, cổ, cằm, cuối cùng, chạm lên má trái nàng, ngón tay nhẹ nhàng vân vê gò má nàng.

“Còn đau không?” Y thờ ơ hỏi.

Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng không ngờ y sẽ đột nhiên hỏi câu này, mà nhất thời không thốt nên lời.

“Đêm hôm đó, ngài lại chưa thực sự dùng lực.”

Nếu như đánh thật, thì nàng cực lực ngã xuống càng đau hơn nhiều.

“Đêm đó hoàng tỷ cả kinh, sau đó còn trước mặt ta cầu xin giúp ngươi rất lâu.” Y lại nói.

Nàng nhớ lại mấy ngày ngắn ngủi ở cùng Trường Ninh, mà nhiều năm nàng chưa từng cảm nhận chút dịu dàng, bởi thế nàng rủ mi nói khẽ: “Khiến nàng lo lắng, là lỗi của ta.”

Hai châu Nhung – Dự mới bị đánh hạ, việc nhập vào đất phong Ngạc vương tiến hành chậm chạp, vì đại quân Tạ Náo án binh bất động rất lâu. Sau khi quay lại quân doanh, Thích Bỉnh Tĩnh trực tiếp đưa nàng vào trong quân trướng, lại lệnh cho Chu Dịch loan tin khắp nơi, khiến cho toàn bộ đại quân từ trên xuống dưới đều biết nàng lại bị Tạ Náo cướp về. Sau khi vào trướng, y thắp sáng ngọn nến, mọi thứ trong trướng được soi tỏ, khiến nàng có thể nhìn rõ ràng. Trác Thiếu Viêm nhìn chăm chú…. Áo choàng, áo giáp, mũ giáp, trường cung, mũi tên, bội kiếm… khôi giáp cùng binh khí của võ tướng toàn bộ mới tinh, vừa với người nàng, được bày biện chỉnh tề ngăn nắp trên mặt đất. Mặc dù nàng tỏ ra điềm đạm, nhưng nhìn thấy thế này cũng ngơ ngác.

“So với bộ hôn phục kia, chắc hẳn tặng những thứ này có thể đúng tâm ý ngươi.” Giọng nói y sau lưng lọt vào tai nàng khiến nàng mau chóng định thần.

Mà y tiếp tục chậm rãi nói: “Năm đó trong Dự Châu, trận giao phong ta ngươi đối lập nhau, ta từng thấy bộ dạng ngươi từ xa khi xuất chiến, những thứ này có lẽ không có cái nào bị sai sót.”

Mỗi một câu từ này, đều như là quả búa tạ nện xuống đáy lòng nàng, kiến nàng kinh hồn bạt vía. Qua rất lâu, lâu đến nỗi nàng không biết rốt cuộc là bao lâu, nàng mới cảm nhận được thần trí trở về, ý thức quay lại. Trác Thiếu Viêm từ đầu đến cuối không quay đầu. Nàng không hỏi y từ khi nào bắt đầu nghi ngờ thân phận nàng, cũng không hỏi sơ hở nào của nàng khiến y cho rằng nàng chính là Trác Thiếu Cương, mà lên đường trước, chắc chắn y vì nàng mà làm bộ khôi giáp.

Thích Bỉnh Tĩnh nhìn nàng chăm chú. Nàng mặc khôi giáp động tác nhanh nhẹn có trật tự, gọn gàng dứt khoát, người đi lính không lâu không thể làm được như thế này, hoàn toàn không giống kiểu vụng về như lúc y thử nàng lần trước. Đợi sau khi thấy nàng đeo cung bên vai trái, bội kiếm ở bên phải thắt lưng, y thầm cười. Nàng quay người lại, cũng lặng lẽ nhìn y. Ánh nến yếu ớt chiếu lên bộ khôi giáp sáng bóng nổi bật trên người nàng, Thích Bỉnh Tĩnh mở lời, giọng nói có chút trầm khàn: “Chuyện ngươi là Trác Thiếu Cương, trước đây ở trong quân doanh vì sao lại giấu ta?”

Trác Thiếu Viêm nói: “Ta từng tàn sát năm vạn tù binh quân Tấn, rơi vào tay tướng lĩnh Đại Tấn nào có thể không chết? Huống chi là Tạ Náo.”

Y lại hỏi: “Hôm nay trước mặt ta, tại sao lại thẳng thắn thừa nhận như vậy?”

Nàng bước chân di chuyển, đến gần y một chút, hỏi lại: “Ngay hôm nay ngài giết ta không thương tiếc?”

Thích Bỉnh Tĩnh mỉm cười nhìn nàng.

Trác Thiếu Viêm cởi mũ giáp ra, lẳng lặng nhìn y một lúc, lại hỏi: “Còn có thuộc hạ cũ của ta, cho ta binh quyền… điều ngài cần vẻn vẹn chỉ là nhan sắc cùng tài trí của ta? Ngài muốn…ta giúp ngài đánh hạ lãnh thổ Đại Bình?”

Sâu trong đôi mắt y ẩn chứa ngọn lửa ẩn nhẫn mà sôi sục.

“Ta cần chính là trái tim nàng.”