Dư Ngã Thiên Thu

Chương 15




Ương Ương trong miệng Thẩm Dục Chương họ Anh tên Gia Ương. Mẫu thân nàng là Hiến Tĩnh Hoàng quý phi họ Nhan có danh tiếng hiển hách. Thời sinh tiền bà được sủng ái nhất hậu cung Đại Bình, sau khi sinh hạ một đứa con gái cho Hoàng đế thì được tấn phong làm Quý phi, con gái chưa đầy một tuổi thì bà bị bệnh mất sớm, tên thuỵ “Hiến Tĩnh”. Trước bà, triều Đại Bình duy chỉ có Hoàng hậu có tên thuỵ và có thêm sách mệnh[1], chưa có tiền lệ phi tần được ban tên thuỵ, mà bà không có con trai để làm người kế vị, chỉ vì được Hoàng đế sủng ái mà được ban tên thuỵ, tuy đây là vinh quang lớn, nhưng cũng trái với pháp chế. Việc này năm đó chấn động triều dã, các vị đại thần từ Tể tướng, Thị tòng, Gián quan, Tuần phủ[2], Ngự sử trở lên dâng tấu khuyên can không thể, khiến Hoàng đế cả giận, hạ chỉ giáng hơn mười vị đại thần lên tiếng phản đối kịch liệt nhất xuống ba cấp đồng thời phái đi biên ải, lại khư khư cố chấp lệnh Tể tướng đích thân viết chiếu thư, thông cáo thuỵ hào ở Nam Giao, bà trở thành phi tần duy nhất sau khi mất được ban tên thuỵ kể từ khi Đại Bình được gây dựng đến nay. Mà tình sâu nghĩa nặng của Hoàng đế đối với người thiếp đã khuất, người con gái duy nhất do bà sinh hạ nhận được sủng ái cũng là thuận lý thành chương. Khi bà qua đời, Anh Gia Ương chẳng qua vừa tròn một tuổi. Khi nàng đang bập bẹ học nói thì được Hoàng đế đích thân đưa đến nuôi nấng dưới gối Thái hậu, cùng năm được phong làm Công chúa, phong hào “Chiêu Khánh”. Từ nhỏ đến lớn, Anh Gia Ương được Hoàng đế cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, được hưởng thụ mọi thứ trân quý nhất trong cung, muốn gì được nấy, không kể đến bất kỳ Công chúa khác, ngay cả những Hoàng tử đã được phong vương, cũng chẳng bằng một phần vinh sủng mà nàng nhận được từ Hoàng đế. Trong ngoài cung, không biết bao nhiêu người đố kỵ nàng nhưng chẳng dám hé răng nửa lời, khi đối mặt với nàng, chẳng qua chỉ toàn cung kính, e sợ mà thôi. Mà trên đời này có thể mở miệng gọi nàng là “Ương Ương”, ngoài Hoàng đế và Thái hậu ra, e rằng cũng chỉ có một mình Thẩm Dục Chương.

Chú thích:

[1] Sách mệnh: Mệnh lệnh của vua phong lập người thừa kế, hậu phi cho tới các đại thần.

[2] Tuần phủ (Nguyên văn Tỉnh quan): Là chức quan đứng đầu một tỉnh.

Cánh cổng phía nam quan thành kép lại sau chiếc xe ngựa sang trọng tượng trưng cho thân phận có một không hai của nàng, che đi một nửa khoảng trời trong xanh không gợn mây, cũng bảo vệ ngăn cách nàng với đội nghi trượng rầm rộ kia. Đến thành luỹ quan ải sừng sững, Anh Gia Ương bước xuống xa giá. Gió thổi lồng lộng mang theo cát bụi phất qua người nàng. Nàng đón gió, ngước mắt lên, rồi nhìn thấy Thẩm Dục Chương. Hắn đứng cách nàng chỉ có năm bước, ánh mắt nhìn nàng vừa lạnh lùng vừa tĩnh mịch, giống như mảnh đất cằn cỗi đóng băng nhiều năm khó mà tan chảy.

Trác Thiếu Viêm đứng nơi cao, đem toàn bộ cảnh tượng bên dưới thu vào đáy mắt.

Sau hồi lâu, nàng nói với Giang Dự Nhiên đang đứng bên cạnh: “Dành một khoảng không gian cho Thẩm tướng quân và Chiêu Khánh Công chúa để ôn lại chuyện cũ, chớ để người đến gần, cũng đừng bố trí canh phòng.”

Giang Dự Nhiên hiểu ý làm theo… Chuyện xưa năm đó của hai người Thẩm, Anh, trong thiên hạ ai mà không biết? Hai người là thanh mai trúc mã, từ thuở thiếu niên đã chấp nhận tâm ý của nhau, hơn nữa trong buổi sáng thượng triều năm Cảnh Hoà thứ mười một, Hoàng đế đồng ý nhà họ Thẩm sang năm có thể cưới Chiêu Khánh Công chúa; thế mà sau khi Thẩm Dục Chương phụng chỉ đến biên giới mối duyên trời định khiến vô số người ao ước này bị rạn nứt không báo trước: mấy năm liên tiếp Thẩm Dục Chương lấy lý do công vụ ở biên giới bận bịu, tạ lỗi vì không thể quay về kinh yết kiến, hoàng thất từ đó bỏ qua không đề cập đến hôn ước của hai người; người đời rất đỗi kinh ngạc, cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có thể khiến cặp đôi trời sinh này trở thành người dưng; mà trong sáu năm qua, Hoàng đế không đếm xỉa đến lời cầu thân Chiêu Khánh Công chúa của triều thần, không kén rể cho ái nữ nữa; người đời lại kìm không được mà ồn ào suy đoán, đoán rằng Chiêu Khánh công chúa đối với Thẩm Dục Chương vẫn còn tình thâm nghĩa trọng, khó mà buông bỏ dễ dàng được. Hiện giờ Binh bộ Đại Bình phái sứ giả đến đàm phán, người đến nhất định là Anh Gia Ương, chúng muốn xuống tay từ người nào, Trác Thiếu Viêm và Giang Dự Nhiên há lại không biết. Sau khi tạm biệt Giang Dự Nhiên, Trác Thiếu Viêm một mình xuống thành, đi đến nơi quân Tấn đang đóng trú trong quan ải. Ngay trước thời điểm đó, Giang Dự Nhiên phụng lệnh đi mời Thẩm Dục Chương và Tạ Náo quay về phục mệnh: Người trước, trước khi Giang Dự nhiên đến mời thì đã sớm một mình lên tường thành rồi, người sau thì căn bản không có ở trong thành quan ải. Còn Giang Dự Nhiên không lấy được tin tức của người sau từ Chu Dịch. Đành phải phiền Trác Thiếu Viêm tự mình đi hỏi một chuyến.

Chu Dịch đang đứng canh trước cửa phòng Thích Bỉnh Tĩnh, thấy Trác Thiếu Viêm, theo lễ nghi vấn an nàng: “Trác tướng quân.”

Trác Thiếu Viêm đáp lễ, dứt khoát hỏi: “Tướng quân các ngươi đâu?”

Chu Dịch nghe nàng hỏi câu này, bình tĩnh đáp: “Vương gia chúng ta ra ngoài quan ải rồi.”

Trác Thiếu Viêm chú ý đến cách thay đổi danh xưng của hắn, thoáng nghĩ, lại tiếp tục hỏi: “Ra ngoài quan ải… ngài ấy lấy thân phận Ngạc vương Đại Tấn, đi đâu? Gặp ai?”

Chu Dịch cúi người trước nàng, dường như muốn tạ lỗi trước vì câu nói tiếp theo: “Thứ lỗi cho mạt tướng không thể bẩm báo.”

Trác Thiếu Viêm cũng không làm khó.

Lát sau, nàng nói: “Đi gặp Trần Vô Vũ?”

Tuy đây là câu hỏi, nhưng giọng điệu tuyệt đối chắc chắn. Chu dịch không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khống chế thần sắc bản thân, ngậm miệng không nói.

Hắn không phủ nhận, nàng cho là hắn ngầm thừa nhận, nói tiếp: “Vương gia các ngươi, trước kia tòng quân ở biên giới phía tây, chính là đi cùng với Trần Vô Vũ? Ban đầu Binh bộ Đại Tấn truy đuổi quân phản nghịch Tạ Náo, đặc biệt điều Trần Vô Vũ từ biên giới phía tây dẫn binh xuôi nam, cũng là kế sách của Vương gia các ngươi? Trần Vô Vũ dọc đường chỉ huy nhanh chóng tiến quân, đi qua mười bốn châu nơi có Vân Lân quân trấn thủ mà không đánh cướp để đánh đuổi Tạ Náo ở ngoài quan ải, chắc chắn không biết Tạ Náo chính là Vương gia các ngươi? Hiện tại Vương gia các ngươi ra ngoài gặp hắn, chẳng lẽ không phải tự lột trần thân phận, lại muốn mưu tính gì đây?”

Hết câu này đến câu khác, không câu nào không đúng với sự thật. Trong lòng Chu Dịch chấn động, sắc mặt cuối cùng cũng lộ ra chút kinh ngạc. Hắn nhớ đến câu kia của Thích Bỉnh Tĩnh nói với hắn lúc trước ở trong khe núi, khi Trác Thiếu Viêm bị Thẩm Dục Chương cầm kiếm bức bách: Đừng quên nàng là ai. Đến bây giờ hắn mới cảm thấy thật sự ngẫm ra, nàng là ai, nàng có thể khiến Thích Bỉnh Tĩnh điên cuồng si mê suốt bao năm qua.

Cuối cùng đáp lại lời chất vấn kia của nàng, Chu Dịch hơi cúi đầu: “Đợi sau khi Vương gia quay về, Trác tướng quân có thể tự đi hỏi Vương gia.”

Nghe xong, Trác Thiếu Viêm khẽ cười.

“Ta muốn hỏi ngài ấy, lại phải cần đợi ngài ấy quay lại để hỏi sao?”

Bỏ lại ánh mắt sửng sốt của Chu Dịch ra phía sau, nàng sải bước rời khỏi đây, xoay người nhảy lên ngựa, ra roi thúc ngựa theo hướng cổng bắc thành quan ải Kim Hiệp.

Ngoài quan ải nơi quân Tấn đóng trú, trong đại trướng, Trần Vô Vũ và Thích Bỉnh Tĩnh mỗi người cầm một chén, ngồi đối diện nhau uống rượu. Rượu này do Thích Bỉnh Tĩnh mang từ phủ Ngạc vương quận Tấn Hy đến Kim Hiệp, giờ Thích Bỉnh Tĩnh mang theo bên người từ quan ải đến đây.

Chờ thấy Trần Vô Vũ rượu đến cổ họng, sắc mặt hơi dãn ra, Thích Bỉnh Tĩnh mới uống cạn chén trong tay, rồi cười hỏi: “Tướng quân vẫn khẩu vị như thế?”

Lúc này, việc Trần Vô Vũ biết được Tạ Náo chính là Thích Bỉnh Tĩnh vừa cách đây chưa đầy hai khắc. Vị tướng quân trung niên này vì vũ dũng tận trung mà được triều đình Đại Tấn tín nhiệm, vẻ mặt lúc này vẫn không được gọi là nguôi giận. Ông bóp chặt ly rượu, trừng mắt nhìn người cách biệt ba năm này, nay đã là chàng trai dòng dõi hoàng tộc ngày càng chín chắn kiên nghị, dùng ánh mắt nghiêm khắc phê bình y thay cho lời nói.

Một ngày trước, Trần Vô Vũ nhận được phong thư có đóng con dấu riêng của Ngạc vương, nói rằng ngày hôm sau chính Tạ Náo sẽ rời quan ải đến quân doanh cầu kiến, mong ông nhất thiết phải mở cổng doanh trại đón tiếp, thương nghị việc đầu hàng. Tuy đầy nghi ngờ, Trần Vô Vũ vẫn làm theo như đã nói trong phong thư, sáng sớm hôm nay đón phản tướng Tạ Náo từ Kim Hiệp đến như đã hẹn. Lúc đó cổng đã mở, Trần Vô Vũ dừng ngựa ở đầu quân doanh đích thân đợi người đến, sau đó trong sương sớm mịt mùng, bóng dáng một người một ngựa dần dần hiện rõ, buộc ông phải tập trung nhìn kỹ, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình… Con ngựa đó, vào năm Kiến Sơ thứ mười hai, do ông đích thân chọn cho chàng trai mới đến biên giới phía tây tòng quân chưa được bao lâu, tự tay đóng móng sắt, đích thân thị phạm cách điều khiển ngựa chiến như thế nào.

Mà chàng trai lúc đó một tay nắm dây cương, một tay cầm lấy roi ngựa, mắt không hề chớp: “Trần tướng quân, ta ở trong quân một ngày, con ngựa này phải theo ta một ngày. Nếu có một ngày nó không thể ra chiến trường, ta cũng sẽ chăm sóc nó suốt đời.”

Chàng trai đó họ Thích tên Bỉnh Tĩnh, là con trai thứ tư của Tiên hoàng, sau khi rời khỏi quân trấn giữ biên giới phía tây vào năm Kiến Sơ thứ mười lăm, ông không gặp lại lần nữa… cho đến ngày hôm nay.

Thật lâu sau, Trần Vô Vũ mới đặt ly rượu xuống, mở miệng trả lời y: “Thật khó cho Vương gia vẫn còn nhớ.”

Thích Bỉnh Tĩnh vẫn mỉm cười: “Nhớ năm đó mùa đông biên giới phía tây lạnh lẽo ẩm ướt, quân bị[3] không đủ, thỉnh thoảng trộm rượu này của tướng quân để xua lạnh giữ ấm.”

Vừa nói, y vừa lấy bình rượu tiếp tục rót đầy cho hai người.

Ánh mắt Trần Vô Vũ có chút phức tạp: “Mấy năm nay những chuyện Tạ Náo gây ra ở biên giới phía nam, hoàn toàn do Vương gia làm sao?”

Thích Bỉnh Tĩnh chẳng nói đúng sai.

Trần Vô Vũ lại nói: “Vương gia muốn chinh chiến ở biên giới phía nam, hà tất phải bịa đặt ra một Tạ Náo?”

Thích Bỉnh Tĩnh lúc đầu im lặng, sau đó dường như cảm thấy nói thẳng ra cũng chẳng sao cả, bèn đáp: “Triều đình Đại Tấn hỗn loạn, Tướng quân cũng không phải hoàn toàn không biết. Nhiều thêm một thân phận, thì nhiều hơn mười phần đường lui.”

Lúc nói lời này, trên mặt y đã không còn ý cười nữa, ánh dương bên ngoài đại trướng xuyên qua tấm rèm hắt lên góc nghiêng của y toát ra hàn ý. Trong mắt y, ánh sáng lấp lánh mà chỉ có thanh kiếm phản quang dưới ánh mặt trời mới có, giống như chàng trai năm ấy. Trần Vô Vũ nhìn y, lặng thinh không nói. Vị Ngạc vương hôm nay quyền khuynh Đại Tấn, uy danh vang dội, đã từng gom góp sức mạnh vô biên trong những tháng ngày tăm tối ra sao, dựa vào thực lực của bản thân để đấu tranh mở ra đường sống, chỉ sợ chẳng mấy ai hiểu được.

Chú thích:

[3] Quân bị: những vật dụng trang bị cho quân đội

“Tòng quân rất gian khổ, vào chiến trường càng dễ tử trận. Điện hạ thân là dòng dõi quý tộc, hà tất phải ngày ngày treo tính mạng lên đao kiếm thế này?”

Trần Vô Vũ nhớ lúc đó gặp chàng trai ấy, đã hỏi như thế. Đôi mắt chàng trai đen như mực, trên người có một con dã thú ngoan cường khao khát sinh tồn trong cảnh khốn khó.

Sau đó y cười lạnh nói: “Vì để được sống.”

Hai người lại uống thêm vài ly nữa, có thân binh đến hỏi khi nào dâng lên cơm trưa.

Trần Vô Vũ hơi ngập ngừng, lập tức phân phó: “Chờ lát nữa.”

Thích Bỉnh Tĩnh thấy được sự do dự kia của ông, đợi sau khi thân binh lui xuống, nói đùa không giữ ý: “Hiện tại Tướng quân không có thức ăn ngon tiếp đãi ta, cũng không có gì đáng giấu giếm.”

Trần Vô Vũ lườm y một cái.

Thích Bỉnh Tĩnh nói: “Tướng quân dẫn binh xuôi nam, qua mười bốn châu do Vân Lân quân trấn giữ mà không đánh cướp, lại bị thành quan ải Kim Hiệp chặn lại, lương thực tích trữ trong quân hiển nhiên ngày càng khan hiếm. Quân lương được mang đến từ đất phong ta, đi qua mười bốn châu lại không tránh khỏi bị Vân Lân quân đánh cướp. Tướng quân lúc đó chỉ huy cấp tốc tiến quân, vì nghĩ rằng phản quân Tạ Náo không thể đánh hạ quan ải Kim Hiệp nhanh như thế được, không ngờ mọi việc không như Tướng quân muốn, Tướng quân ngược lại rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.”

Trần Vô Vũ lạnh lùng nói: “Vương gia hôm nay đến là để nói những lời này?”

Thích Bỉnh Tĩnh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta đến là để đưa quân lương cho Tướng quân… chỉ cần Tướng quân chịu đóng quân ở bên ngoài quan ải một thời gian dài.”

“Quân lương từ đâu đến?”

“Trong quan ải Kim Hiệp.”

“Thần dẫn thuộc hạ ở ngoài quan ải, nếu Vân Lân quân đóng giữ ở mười bốn châu xuất binh đánh thần, há chẳng phải thần làm tổn hại bộ hạ một cách vô ích sao?”

“Chuyện nhỏ này Tướng quân có thể yên tâm.”

Trần Vô Vũ nghe được lời này, không thể không nghi ngờ: “Vương gia và con gái họ Trác trong Vân Lân quân bây giờ thực sự đang hợp lực với nhau sao?”

Thích Bỉnh Tĩnh trả lời: “Hiện tại là như thế.”

Trần Vô Vũ hơi nhíu mày, cũng không hỏi nữa. Sau hồi lâu, ông cảm khái: “Trận chiến Dự Châu năm Kiến Sơ thứ mười ba, thần phụng lệnh chi viện, quân Đại Tấn đã đến dưới thành rồi… nếu như khi đó chưa từng nhận lệnh lui binh, thì Vân Lân quân sao đến ngày hôm nay?”

Thích Bỉnh Tĩnh cười, đặt ly rượu xuống: “Trên đời ngày, làm gì có “nếu như”.”

Sau khi cáo từ Trần Vô Vũ và rời khỏi quân doanh, Thích Bỉnh Tĩnh giục ngựa giẫm lên con đường về. Cái nắng giữa hè vừa gay gắt vừa nóng ran, phủ lên khiến da bỏng rát. Y cưỡi trên lưng ngựa, mạch suy nghĩ bị lời nói tuỳ tiện kia của Trần Vô Vũ làm cho kích động, thêm vẻ mặt trở nên hoà nhã hơn nhiều mà không hay.

Mùa đông năm Kiến Sơ thứ mười ba lạnh khác thường, khi gió lạnh cuốn theo bông tuyết phớt qua khuôn mặt, cảm giác đau rát hơn rất nhiều so với bị cái nắng nóng mùa hè thiêu đốt. Đại Tấn dẫn binh xâm phạm phía nam, liên tiếp công phá ba toà thành trọng yếu của Đại Bình. Biên giới phía bắc Đại Bình tình hình bất ổn, trong triều nhanh chóng lệnh cho lão tướng Bùi Mục Thanh làm thống soái hướng về phương bắc, ra trấn giữ Dự Châu. Quân Tấn tập hợp binh lính đánh Dự Châu không dưới ba tháng, thương vong vô số, bèn gửi thư đến Binh bộ, xin từ hai biên giới đông, tây xuất binh chi viện. Thời điểm đó y được Trần Vô Vũ chọn làm Tả ngu hậu, phụng lệnh dẫn quân chi viện Dự Châu. Mà khi quân của Trần Vô Vũ chạy đến thành Dự Châu, thì Đại Bình đã thay tướng trấn giữ… bởi vì Bùi Mục Thanh mang tội danh sợ chết không đánh bị triều đình Đại Bình triệu hồi xử chém, thay vào vị trí này là một vị Tướng quân trẻ tuổi trước đó chưa từng ra trận. Trong trận tuyết lớn, y ở dưới thành, nghe các binh sĩ xung quanh đã vây thành nhiều ngày bình luận về người thanh niên lần đầu ra trận kia dẫn quân phá vòng vây vào thành ra sao, dẫn dắt tàn quân thủ thành kháng địch thế nào, thật là dũng cảm quả quyết, thật là gan dạ không sợ chết. Rồi sau đó y ngẩng đầu, nhìn về đầu thành Dự Châu xa xa.

Trong lúc tiến quân, khi Thích Bỉnh Tĩnh lại giương mắt nhìn thì thấy một người một ngựa ngăn cản y trên đường quay lại thành quan ải. Người đến dường như đã đợi có chút sốt ruột, từ xa điều khiển ngựa chầm chạp đi vòng quanh, thỉnh thoảng nhìn về phía quân doanh Đại Tấn, cho đến khi nhìn thấy y, mới giục ngựa lại gần y. Y nhìn thấy rõ dung mạo của nàng, không khỏi nở nụ cười, mà chút tâm tình ấy chưa kịp khép lại thì đã lưu giữ trong gió tuyết nơi thành Dự Châu.

Màn trời đầy tuyết làm giảm đi tầm nhìn, y chỉ có thể lờ mờ trông thấy một người mặc ngân giáp đứng ở đầu thành, đang đón gió đạp tuyết cùng các binh sĩ sửa chữa công sự bảo vệ thành[4] bị phá huỷ. Áo giáp người kia phủ đầy tuyết, tuyết trắng đan xen màu máu chói mắt. Từ đầu đến cuối, y không thể nhìn rõ dung mạo người kia dưới lớp đỏ đỏ trắng trắng kia. Mà trái tim y lại đập rộn ràng. Lần đầu tiên đó, trong đời y chứng kiến một người ngoài y, dũng cảm đấu tranh trong nghịch cảnh đầy tăm tối mà vô vọng như thế, nhưng không phải vì sinh mạng của mình, mà vì tôn nghiêm của một đất nước, vì tính mạng của binh sĩ và của cả trăm dân muôn họ.

Chú thích:

[4] Công sự bảo vệ thành: Là công trình quân sự dùng để đảm bảo an toàn cho người và phương tiện vật chất.

Dưới cái nắng gay gắt, Trác Thiếu Viêm đang ở rất gần, áo giáp trên người nàng ánh sáng phản chiếu đến chói mắt, không có màu trắng của tuyết hay màu máu nào. Thích Bỉnh Tĩnh cuối cùng cũng hồi phục tinh thần.

“Thiếu Viêm.”

Y mở miệng gọi nàng như thường ngày. Nhưng trong lòng thì… Tiếc nuối bao nhiêu, lần đầu tiên nhìn thấy nàng vào năm Kiến Sơ thứ mười ba, y hoàn toàn không biết đó là lần đầu tiên gặp nhau giữa y và nàng.