Dư Ngã Thiên Thu
Sau đó hai mươi ngày liên tiếp, không thấy quân Đại Bình trong quản ải Kim Hiệp có gì bất thường. Trác Thiêu Viêm vẫn tiến hành y như lời lần trước đã nói, ở trong quân doanh án binh bất động, mỗi ngày dậy sớm luyện binh, giám sát binh lính sửa chữa và chế tạo vũ khí công thành, thời gian rảnh thì vẽ bản đồ cửa ải biên giới Đại Bình, ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giấc, ngày ngày trôi qua có quy luật cho dù sóng to gió lớn cũng không hoảng loạn, không mảy may tơ hào lộ ra ý đồ dẫn quân xuất chiến công phá quan ải. Mà kể từ hôm đó, Thích Bỉnh Tĩnh cũng không truy hỏi nàng sắp đặt kế sách gì, mặc ý nàng trù tính trong lòng, không liên quan không xen vào. Còn hơn mười ngày, chưa thể tìm hiểu chiến lược quan ải Kim Hiệp, thì quần thần trong triều Đại Tấn truyền đến một tin tức khiến người lo lắng…
Ngày đó, bởi Tạ Náo không xin ý chỉ mà tự chủ trương dẫn binh mã dưới trướng hợp tác với tướng soái Vân Lân quân, dấy binh xuôi nam, Ngạc vương tức giận lệnh cho các quận trong đất phong cắt đứt đại quân tiếp tế quân nhu, còn dâng tấu lên triều đình xin phát binh thảo phạt nghịch tặc. Hoàng đế Đại Tấn chuẩn tấu, lệnh cho Binh bộ lập tức chọn tướng điều binh. Binh bộ phụng chỉ, đề cử Tướng quân Trần Vô Vũ trấn giữ biên giới phía tây Đại Tấn nhiều năm, là người trấn tĩnh lại trung thành, phái quân phòng vệ ở hai quận Vĩnh Gia và Định Dương gần biên giới phía nam nhất nơi đại quân Tạ Náo chiếm đóng, xuôi nam truy phạt quân phản nghịch. Đến đây, quân tiên phong Trần Vô Vũ đã tiến vào lãnh thổ Đại Bình, đi qua mười bốn châu nơi Vân Lân quân canh giữ mà chẳng hề đánh cướp, một đường theo tung tích của quân Tạ Náo, dồn ép đến quan ải Kim Hiệp.
Sau khi nhận được tin này, thật hiếm thấy Chu Dịch cau mày. Trước đó giả vờ để lừa gạt, Thích Bỉnh Tĩnh hạ lệnh tự cắt đứt đại quân tiếp tế quân nhu, mấy ngày gần đây chi tiêu hằng ngày mà trong quân tích góp đã dần dần khó chống đỡ cả đại quân, chỉ có thể trông cậy vào quân nhu của Vân Lân quân được vận chuyển trước đó từ mười bốn châu. Vốn kỳ vọng sau khi đánh chiếm quan ải Kim Hiệp cướp lấy lương thực của địch, nhưng chẳng ngờ hai quân kéo dài nhiều ngày, không biết lúc nào mới có thể khai chiến. Mà Đại Tấn truy đuổi ở phía sau, không đánh phá Kim Hiệp thì không thể trông cậy, mặc dù quân Thích Bỉnh Tĩnh có đủ trí dũng, muốn đối phó cục diện trước mắt cho thật tốt, e rằng cũng không phải chuyện dễ.
Ngay sau đó, hắn tìm thấy Thích Bỉnh Tĩnh, đem thông tin Trần Vô Vũ bẩm báo kỹ càng, sau đó nói ra mối lo ngại trong lòng: “Nam có thành quan ải Kim Hiệp kiên cố che chắn, bắc có Trần Vô Vũ truy binh cản trở, Vương gia đã án binh bất động hơn một tháng rồi, nếu tiếp tục kéo dài, thì e rằng khó mà xử lý.”
Giờ này đã nhá nhem tối, trong doanh đào bếp nấu cơm, hương vị thoang thoảng khắp nơi. Thích Bỉnh Tĩnh nhàn tản dạo bước trên con đường quay về quân doanh, đối với sự lo ngại của Chu Dịch làm như mắt điếc tai ngơ. Chu Dịch biết giờ này mỗi ngày y đều quay về trướng cùng Trác Thiếu Viêm dùng bữa, hiện tại tâm tư vốn không ở đây, nhưng cái tính làm việc phải phải có kế hoạch giục giã hắn tiếp tục mở miệng: “Rốt cuộc Vương gia có tính toán gì? Mong được chỉ bảo.”
“Nàng đã có kế công phá quan ải, ngươi cần gì lo nghĩ?” Thích Bỉnh Tĩnh trả lời hắn.
Chu Dịch không phục nói: “Vương gia có biết kế gì không?”
“Ngươi cần gì phải biết?”
“Là Vương gia không muốn hỏi, hay nàng không chịu nói?”
Thích Bỉnh Tĩnh dừng bước, liếc mắt nhìn hắn.
Chu Dịch dĩ nhiên hiểu ánh mắt kia có ý gì. Nhẫn nại? Nhưng hắn không làm được: “Vương gia không hỏi, nàng cũng không nói. Đánh bạo hỏi câu cuối cùng: Vương gia cùng nàng kết thành phu thê, nhưng ngay cả trong lòng nàng nghĩ những gì cũng không biết, thế này đâu giống đêm đêm vợ chồng chung chăn chung gối?”
Lời này có thể nói là càn rỡ.
Thích Bỉnh Tĩnh không tức giận, sắc mặt bình tĩnh nói: “Muốn làm đại sự, há có thể suy nghĩ theo lẽ thường? Trong lòng ta nghĩ gì, lại đã từng để cho nàng biết sao? Chu Dịch, ngươi hiểu rõ hơn bất kỳ ai.”
Nghe vậy, Chu Dịch thoáng chốc bình tĩnh lại, trầm mặc không nói.
“Cùng ta kết duyên vợ chồng, đêm đêm chung chăn chung gối, là vì trước mắt nàng đối với ta vẫn còn hữu dụng.”
Chu Dịch thở dài: “Nhưng mà Vương gia, đợi một ngày kia, còn phải đợi bao lâu đây.” . Ngôn Tình Sủng
Bên kia quân doanh, Giang Dự Nhiên dưới chân đầy đất bụi, đi vào trong đại trướng.
“Trác soái, quân thám thính bên ngoài thành quan ải đã quay về rồi.” Trên mặt hắn thấp thoáng vẻ vui mừng.
Trác Thiếu Viêm nghe tiếng đứng dậy: “Đầu thành có biến?”
Giang Dự Nhiên gật đầu: “Sáng sớm hôm nay, soái kỳ chữ “Thẩm” trong thành ngoài thành đều bị tháo xuống rồi, đến lúc quân thám thính hồi báo còn không có lá cờ mới nào được treo lên.”
“Hành động trong triều Đại Bình vậy mà nhanh thật.” Mặt Trác Thiếu Viêm không vui không buồn, “Bài hịch đều chuẩn bị thoả đáng cả rồi chứ?”
“Theo phân phó của Trác soái lúc trước, chuẩn bị đủ ba nghìn bản rồi.”
“Truyền lệnh toàn quân: Sáng sớm ngày mai theo lệnh tiến quân đến quan ải Kim Hiệp, bày trận, chiêu hàng.”
“Quân Tấn bên kia thì phải làm sao?”
Trác Thiếu Viêm ngẫm nghĩ: “Chuyện này quân Tấn mà đi, trái lại sẽ gây cản trở.”
Giang Dự Nhiên nhận lệnh cáo lui, đi đến cửa đại trướng, vén mành lên nhìn thấy quân Tấn đang đào hố đốt lửa cách đó không xa, nghĩ ngợi, rồi quay lại đại trướng, nói: “Đại quân Tạ Náo bị Ngạc vương Đại Tấn cắt đứt quân nhu, hiện giờ quân Tấn khẩu phần đều dựa vào quân lương được vận chuyển từ mười bốn châu của Vân Lân quân.”
“Không nỡ sao?” Trác Thiếu Viêm liếc hắn một cái.
“Còn không đến mức không nỡ. Tạ Náo đã nguyện xuất binh tương trợ, ăn của chúng ta mấy phần quân lương thì có sao đâu. Chẳng qua là …” Hắn có mấy lời muốn nói lại ngập ngừng.
“Cứ nói thẳng đừng ngại.”
Giang Dự Nhiên bèn nói: “Trác soái cùng hắn nên duyên vợ chồng, là muốn hắn xuất binh tương trợ. Nhưng rốt cuộc trong lòng hắn muốn gì, Trác soái đã từng biết chưa? Trác soái thật sự tin hắn không có ý nghĩ khác?”
Trác Thiếu Viêm nhất thời không nói gì, dường như đang trầm tư.
Giang Dự Nhiên lại nói: “Tướng quân Đại Tấn Trần Vô Vũ truy binh ở phía sau, Trác soái nào hay biết trước trận Tạ Náo sẽ không trở giáo? Nếu hắn có dị tâm, đại kế của Trác soái lại có thể thành công?”
Trác Thiếu Viêm vẫn chưa nói gì, nhưng trong lòng chợt hiện ra ấn tượng sâu sắc trong ký ức nàng, sâu trong đáy mắt kia là ngọn lửa hừng hực mà ẩn nhẫn.
“Hắn muốn có một thứ ở ta, trước khi chưa đạt được, tuyệt đối không có khả năng dẫn quân phản chiến.”
“Thứ gì?” Giang Dự Nhiên nhớ đã từng hỏi một câu giống hệt như vậy, nhưng chưa nhận được đáp án từ miệng nàng.
Mà lần này, Trác Thiếu Viêm cuối cùng cũng không né tránh, thẳng thắn trả lời câu hỏi của hắn: “Hắn muốn trái tim của ta.”
Lúc Thích Bỉnh Tĩnh quay về quân doanh, đúng lúc gặp Giang Dự Nhiên từ trong đi ra. Giang Dự Nhiên hành lễ với y, nhưng ánh mắt khác với mọi khi, sau khi nhìn trên người y mấy lượt vẫn không chịu thu lại.
“Có chuyện gì?” Thích Bỉnh Tĩnh phát hiện hắn bất thường, đứng cạnh dò hỏi.
Giang Dự Nhiên không có ý che giấu sự chấn động trong lòng, trực tiếp mở miệng: “Hôm nay mới biết dã tâm của Tạ tướng quân thật lớn.”
“Dã tâm?”
Giang Dự Nhiên gật đầu, cũng không muốn giải thích nhiều thêm một chữ, trước mặt đã cảm thán, lại hành lễ lần nữa, lập tức nhấc chân rời đi.
Vào đại trướng, Thích Bỉnh Tĩnh bèn hỏi Trác Thiếu Viêm: “Giang Dự Nhiên hôm nay sao quái lạ thế?”
“Có lẽ nghe được tin Kim Hiệp có biến, nhất thời trong lòng không kiểm soát được.” Nàng vân đạm phong khinh trả lời.
Lời này quả nhiên chuyển sự chú ý của y.
“Kim Hiệp có biến?” Thích Bỉnh Tĩnh nghe được mấy chữ này, ngay cả động tác cởi giáp cũng dừng lại.
Trác Thiếu Viêm gật đầu: “Vừa nãy mới báo, soái kỳ chữ “Thẩm” trong ngoài thành đã bị gỡ xuống rồi.”
“Đại Bình lại đổi tướng?” Y cau mày
“Lần này không ngừng đổi tướng thì đơn giản rồi.”
“Hả?”
Đôi mắt nàng xa xăm, nói rõ ràng từng chữ: “Thẩm Dục Chương thông đồng với địch, công tư bất phân, chắc hẳn giờ này đang bị quan quân pháp mà Binh bộ Đại Bình phái tới giam giữ điều tra.”
“Thông đồng với địch, công tư bất phân?”
“Hai quân giằng co, Thẩm Dục Chương vậy mà gửi thư cho ta, trong thư nói “Tình cũ xưa kia”, “Xin hàn huyên chuyện xưa” vân vân. Sau khi gặp ta ở bên ngoài quan ải, thậm chí còn án binh bất động, một tháng trôi qua cũng không xuất chiến. Chứng cứ rành rành thế kia, chiếu theo quân pháp Đại Bình, hắn khó mà thoát tội.”
Thích Bỉnh Tĩnh nhìn nàng chăm chú, hỏi: “Chẳng qua là soái kỳ bỏ cũ thay mới, nàng sao có thể suy đoán như vậy?”
“Không phải suy đoán.” Mặt nàng không chút gợn sóng mở miệng. Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: “Hai tội danh này của Thẩm Dục Chương…chính ta gài bẫy hắn.”
Y nghe xong, trong mắt khẽ động.
Nàng mỉm cười, “Thẩm Dục Chương sở dĩ án binh bất động, chẳng qua là vì biết ngài bị Ngạc vương cắt đứt tiếp tế quân nhu, quân ta và ngài khó mà chống đỡ được lâu, tính là dây dưa lâu
sẽ ép được ta và ngài lui quân. Kế sách này, năm đó cùng ta học trong võ đường.”
Hắn lại hỏi: “Nàng làm thế nào để cho trong triều Đại Bình biết nội dung bức thư của Thẩm Dục Chương?”
Trác Thiếu Viêm quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt y, nói rõ từng chữ: “Bởi vì trong số những người thân cận với ta, có tai mắt được sắp xếp vào Binh bộ Đại Bình.”
Thích Bỉnh Tĩnh ngàn vạn không ngờ rằng sẽ nghe được đáp án này, kìm lòng không đặng mà bước lên hai bước, nắm lấy tay nàng: “Chuyện này làm sao nàng lại biết?”
“Tháng Giêng Vĩnh Nhân năm thứ hai Tấn lịch, Trác Thiếu Cương phụng chỉ về triều, bị tống giam vì tội thông đồng với quân địch… thì lúc đó biết được.”
Nàng hờ hững nói, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, tựa như không phải chuyện mà bản thân nàng kinh qua.