Dư Ngã Thiên Thu

Chương 1




Kiến Sơ năm thứ mười sáu, đứa con trai thứ tư được tiên đế Đại Tấn yêu thương nhất - Thích Bỉnh Tĩnh bước sang tuổi 20, được phong làm Ngạc Vương.

Lễ sắc phong đã được tiến hành, tiên đế hỏi y, muốn cưới người như thế nào làm Vương phi.

Y nghĩ một lúc, rồi thản nhiên đáp: "Không cần mỹ mạo, chỉ cần tài trí giống như Trác Thiếu Cương của Nam triều."

Tiên đế cười lớn nói: "Trác Thiếu Cương là thân nam nhi, đáng tiếc, đáng tiếc."

Đứng bên cạnh, Thái giám Văn Ất hầu hạ Tiên đế gần 30 năm nói đùa theo: "Nghe nói Trác Thiếu Cương có một người em gái song sinh, tên gọi Thiếu Viêm, có thế nói đẹp tuyệt trần, chỉ là không biết tài trí so với huynh trưởng như thế nào"

Tiên đế nghe xong, ý cười dần biến mất, một lúc sau mới mở miệng, ngữ ý trầm lạnh: "Đại Tấn và Đại Bình có mối thù truyền kiếp, dẫu cho nữ tử có tài mạo vô song, cũng không thể kết thân. Đáng tiếc, đáng tiếc."

Ngạc vương khẽ cụp mắt, cười trừ, không tiếp chuyện.

Lúc này, ba vạn quân dưới trướng Trác Thiếu Cương chiến đấu thế như chẻ tre, phóng ngựa qua biên giới như hổ báo, tiến thẳng vào Đại Tấn ba trăm dặm. Quân Đại Tấn đóng ở biên giới phía nam bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, bốn tòa thành trọng yếu liên tiếp bị chiếm đánh, gần năm vạn lính từ cấp tướng trở xuống đều ra đầu hàng. Phàm là tù binh nước Tấn từng nhìn thấy Trác Thiếu Cương, không một ai sống sót, thủ đoạn giết tù binh của bộ hạ tàn nhẫn chưa từng thấy. Đại Tấn liên tục mất đi lãnh thổ, Tiên đế nổi trận lôi đình, phái Chư lộ binh mã, tám vạn quân Thiết lưu quét về phía nam, thề phải lấy lại non sông đã mất.

Tướng quân Giang Dự Nhiên theo Trác Thiếu Cương xuất chinh nghe báo, hỏi y: "Trác soái có tính toán gì không?"

Trác Thiếu Cương lãnh đạm nói: "Kệ mẹ nó nói gì. Y theo kế hoạch sẽ không sai."

Phải biết non sông này, quốc thổ này, lãnh thổ này. Tất cả đều của Đại Bình.

Ba trăm tám mươi năm trước, Thái Tổ Cao Hoàng đế Đại Bình khai quốc, lấy thân phận nữ tử lâm triều hai tư năm, nhường ngôi vị cho Thế Tông Duệ Võ Hiếu Văn Hoàng đế. Thế Tông chấp chính được ba mươi năm thì băng hà, sau đó Nhân Tông Hiếu Tuyên Hoàng đế kế thừa ngôi vị. Nhân Tông sửa đổi quan chế [1], ấn định phân phong, hoàng thất dựa theo đích thứ trưởng ấu mà phong vương, hầu tước, phái đi đất phong [2], tứ bề yên ổn.

Chú thích:

[1] Quan chế: cách tổ chức, ấn định quyền hạn và nhiệm vụ của những người ra làm việc cho triều đình.

[2] Nguyên văn 遣就国 khiển tựu quốc: theo mình được hiểu thì là các phiên vương bị phái đi đất phong của mình, không có chiếu lệnh của vua thì không được ra khỏi đất phong, nếu tự ý ra khỏi đất phong sẽ bị kết tội mưu phản.

Một trăm hai mươi năm sau, đến Trung Tông Hiếu Chiêu Hoàng đế, mới bắt đầu phong vương, hầu tước cho người khác họ. Văn võ trong triều ai có công lao lớn, lập tức được phong hầu; cuối triều vua Trung Tông, duy chỉ có Thượng Tướng quân Thích An lập được quân công phong làm Tấn Vương, kế thừa vương vị. Bốn mươi năm tiếp theo, hoàng thất Đại Bình dần suy thoái, Thích thị dẫn quân cát cứ[3], tự xưng Đế, lấy tên hiệu Đại Tấn, trong hai thập kỷ liên tiếp xuất binh, thôn tính các nước phía bắc, cùng với dọc núi Mân Sơn - sông Vị Hà[4] Đại Bình.

Chú thích:

[3] Cát cứ: Chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng

[4] Núi Mân Sơn: ranh giới giữa tỉnh Tứ Xuyên và Cam Túc, Trung Quốc

Sông Vị Hà: Bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc chảy qua tỉnh Thiểm Tây đổ vào sông Hoàng Hà, Trung Quốc.

Kể từ đó đã hơn trăm năm, Đại Bình mấy phen xuất binh ý đồ lấy lại vùng đất đã mất, Đại Tấn cũng mấy lần xuôi về nam toan tính mở rộng lãnh thổ, tuy nhiên hai nước đại chiến hơn mười cuộc tiến công, không phân thắng bại, hai bên ở thế giằng co.

Ngay khi Trác Thiếu Cương lãnh quân lấy ít địch nhiều, chặn đánh binh mã Đại Tấn, Tiên đế Đại Tấn đột ngột băng hà. Tiên đế băng hà, ngoài dự liệu không truyền ngôi cho đứa con trai yêu quý của ông là Ngạc Vương, mà lại truyền ngôi cho Hoàng trưởng tôn gần mười hai tuổi, trước khi lâm chung chọn ra ba vị đại thần phò tá thiếu chủ. Hoàng thất Đại Tấn có biến, đại quân ở bên ngoài cũng không muốn khiêu chiến, tám vạn binh mã trong một kích đã bị đánh tan tác. Vân Lân quân lập được công lớn, triều đình Đại Bình ban thưởng vô số. Trác Thiếu Cương được thăng chức Bắc Tướng quân, phong Trục Bắc hầu, chỉ huy quân sự mười sáu châu phía bắc Đại Bình. Trác thị làm quan trong triều vinh quang hiển hách, cha của Trác Thiếu Cương là Trác Kháng Hiền làm Trung Thư Lệnh đương triều, Trác Thiếu Cương lập được quân công, Trác thị càng hiển vinh, hoàng thất càng coi trọng nhà họ Trác, sau đó không lâu có chiếu chỉ ban xuống, nạp con gái Trác Kháng Hiền - Trác Thiếu Viêm làm Thái tử phi.

Lúc này, mọi người nhận lấy hoàng ân mênh mông, nhưng không ngờ có tin đồn Trác Thiếu Viêm và em trai Hoàng đế Thành vương Anh Túc Nhiên có tư thông. Khắp triều một trận xôn xao, Trác Kháng Hiền vào cung diện thánh, chắp tay tạ tội, xin cáo lão hồi hương.

Hoàng đế tính tình nhân hậu, thở dài nói: "Chuyện có liên quan đến hoàng đệ, sao có thể trách Trác khanh được chứ? Thôi bỏ đi, bỏ đi."

Trác Khánh Hiền quỳ xuống tạ ân.

Sau khi xuất cung trở về phủ, ông tức giận không thôi, lấy lý do khuê môn không nghiêm lập tức đuổi con gái ra khỏi Trác phủ, đồng thời thông báo với thiên hạ đã đoạn tuyệt quan hệ, nhà họ Trác không có đứa con gái không biết xấu hổ này.

Thành vương biết chuyện, đưa Trác Thiếu Viêm vào vương phủ, làm thị thiếp; hai tháng tiếp theo, bởi Trác Thiếu Viêm rất được sủng ái, nên bố trí nhà ở bên ngoài kinh thành, hàng tháng cung cấp vàng bạc châu báu để khiến nàng vui vẻ.

Người dân nghe được việc này, thở dài không thôi, Trác Kháng Hiền tuy có cả trai lẫn gái, nhưng nam nhi đều là anh hùng, còn nữ nhi mang danh dâm loạn, quả là thiên đạo khó lường.

Chưa đầy nửa năm sau, trận phong ba này đi qua, Đại Tấn trong triều vừa mới yên ổn một chút, tức thì năm vạn binh mã lại một lần nữa xâm lược từ biên giới đông bắc.

Người dẫn đầu đội tiên phong không có tiếng tăm, thoạt đầu không ai đặc biệt chú ý, tuy nhiên nhân mã quân tiên phong này càn quét qua một số châu ở biên giới phía bắc Đại Bình như đi vào chốn không người, hễ là quân của châu quận Đại Bình xuất chiến đều bị đánh bại, điều này làm kinh động đến Vân Lân quân của Trác Thiếu Cương đang trấn thủ ở biên giới phía tây. Ngay lập tức Trác Thiếu Cương phái một vạn kỵ binh đông tiến, theo sau là hai lăm nghìn bộ binh, muốn cắt đứt khí thế hùng hổ của binh mã Đại Tấn trên đất Nhung Châu. Song trên đường đi bị kỵ binh Đại Tấn chặn đánh, buộc phải bày trận dã chiến. Hai quân liều chết nửa ngày, mỗi bên thương vong hàng nghìn người, nhưng vẫn khó phân thắng bại.

Trác Thiếu Cương chỉ huy binh lính lùi lại, cử người đi khiêu chiến, cho quân nghỉ ngơi lấy sức, đồng thời phái kỵ binh bí mật vòng sau lưng địch.

Sao có thể chỉ biết đi khiêu chiến để bị một tên bắn chết.

Tiếp theo là cuộc tấn công rầm rộ của đối phương.

Trong cuộc chiến hỗn loạn, xa xa Trác Thiếu Cương nhìn thấy cờ chiến của tướng địch, dưới cờ một người cầm đao cưỡi ngựa, vũ dũng phi phàm; trong chốc lát, người nọ quay lại với ánh mắt thăm dò, như có như không, tựa hồ xuất hiện ý cười khó lường.

Lập tức Đại Tấn ra lệnh thu binh, vội vàng rút quân.

Trác Thiếu Cương vuốt mồ hôi và máu trên mặt, không ra lệnh đuổi theo, lạnh lùng hỏi: "Có biết họ tên tướng địch?"

"Tạ Náo ạ"

Sau đó một năm, cái tên Tạ Náo đối với Trác Thiếu Cương mà nói như hình với bóng, mười sáu châu dọc theo biên giới phía bắc tổng cộng hơn ba nghìn dặm, binh mã của Tạ Náo không công chiếm bất kỳ châu trấn nào, duy chỉ có mục tiêu đó là đối phó với Vân Lân quân của y, liên tục chiến đấu khắp nơi, quyết không từ bỏ. Truyền thuyết đánh đâu thắng đó trước kia của Vân Lân quân dần dần bị phá vỡ. Khi Tướng quân Đại Tấn Tạ Náo chiến công đến mệt mỏi, Đại Bình truyền đến một sắc lệnh, lệnh cho Trác Thiếu Cương chuẩn bị hồi kinh.

Vào ngày mười hai Tháng Giêng năm Vĩnh Nhân thứ hai, Trác Thiếu Cương thông đồng với quân địch, bị đánh chết trong thành. Trác Khánh Hiền không cách nào kêu oan, phẫn uất, lấy cái chết để chứng minh trong sạch. Phu nhân Lục thị vì quá đau buồn mà tự sát. Ngự Sử Đài đề nghị xử theo hình phạt chu di tam tộc đối với Trác thị, Hoàng đế lấy cớ Trác thị nhiều đời trung lương, bác bỏ hình phạt tru di, nhưng triều đình quyết định gia tăng thêm hình phạt để cảnh cáo võ thần, nên sung nữ quyến Trác thị vào quân đội biên giới phía bắc làm doanh kỹ; mặc dù Trác Thiếu Viêm là thị thiếp của Thành vương, chung quy vẫn không được miễn tội.

Ngày mồng tám tháng hai, binh mã Đại Tấn đánh hạ Nhung Châu, giết chết quân quân phòng thủ trong thành, cướp bóc lương thảo quân nhu.

Trong trướng tối om, Tạ Náo liếc mắt nhìn người con gái vừa mới bị đẩy vào, vươn tay túm lấy tóc nàng kéo xuống thân mình. Thân thể người con gái mềm mại ấm áp, y không để ý đến dáng vẻ của nàng, trực tiếp giữ lấy eo nàng kéo lên. Ngoại trừ tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân, trong đại trướng không có bất kỳ âm thanh nào. Sau khi xong việc, y chậm rãi giãn mi, thả lỏng bàn tay đang giữ lấy nàng. Quanh thắt lưng đều là dấu vết bầm tím, rõ ràng vừa rồi nàng đã chịu đựng bao nhiêu sự chà đạp.

Đưa tay vén mái tóc tán loạn trên gương mặt, Tạ Náo đưa ngọn đèn dầu lại gần khuôn mặt nàng. Mặc dù cực kỳ bẩn thỉu, nhưng sắc mặt không thấy một tia hoảng loạn; đôi mắt sáng rực, đẹp đến ngây người.

"Tên?" Y hỏi.

Người nọ chưa kịp thích ứng với ánh sáng, cau mày nheo mắt, mở miệng: "Trác Thiếu Viêm"

"Thiếu Viêm" Tạ Náo lặp lại một lần nữa, bỏ qua họ của nàng. Ngữ khí tùy ý, như thể hai người đã quen biết nhiều năm.

Nàng kìm lòng không đậu mà liếc mắt nhìn y. Đặt ngọn đèn xuống, y đón lấy ánh mắt nàng, nhẹ nhàng đưa tay vén lại mái tóc tán loạn của nàng, sau đó lộ ra ý cười thâm thúy khó thấy, lập tức đứng lên, dọn y khố qua loa, sải bước ra khỏi trướng.

Bầu trời còn chưa tối hẳn, xa xa đầu thành Nhung Châu có ngọn khói dày đặc cuồn cuộn bay lên.

Phó tướng Chu Dịch canh bên ngoài trướng, thấy y đi ra, lập tức đến trước mặt thấp giọng: "Vương gia"

"Giết rồi?" Y không chút biểu cảm hỏi.

Chu Dịch gật đầu, "Hai vạn quân phòng thủ Đại Bình ở Nhung Châu, thủ thành chết trận mười hai nghìn, còn lại tám nghìn người trong thành đều ra đầu hàng. Theo lệnh của Vương gia, kẻ đầu hàng toàn bộ đều bị chôn sống."

Y hừ lạnh, "Lúc trước Trác Thiếu Cương một tay tàn sát năm vạn tù binh Đại Tấn, sao không biết sợ uy lực Đại Tấn ngày hôm nay. Cũng nên để binh lính Đại Bình nếm thử mùi vị ở đây"

Nghe y nhắc đến Trác Thiếu Cương, Chu Dịch thận trọng quay lại nhìn vào trướng, nhưng không nói gì.

Y nhận ra ánh mắt của Chu Dịch, mở miệng cảnh cáo: "Nhớ kỹ. Cẩn thận lời nói."

Khi vào trướng lần nữa, Trác Thiếu Viêm nằm nghiêng trên mặt đất ngủ thiếp đi, trên người đắp chăn quân dụng một cách sơ sài, che đi cơ thể trần trụi. Sự rối bời không thể giấu đi vẻ mặt bình yên của nàng, như thể những gian khổ kia chưa từng xảy đến với nàng mà ngay cả thế nhân cũng phải than thở. Tạ Náo quan sát nàng một lúc, ánh mắt y cuối cùng rơi trên bờ vai trần của nàng. Trên làn da có một vết chai rất rõ ràng, mà vết chai này đối với người học võ hết sức quen thuộc. Quanh năm mang túi đựng tên, da sẽ bị ma sát, hình thành nên vết chai, lâu dần trở nên thô ráp. Nghe nói anh trai song sinh của nàng, chiến công hiển hách nhưng vì thông đồng với địch mà bị đánh chết - Trác Thiếu Cương, giỏi kỵ xạ, giỏi dùng binh, không giỏi dùng đao thương, không giỏi về trận chiến. Ngay cả một người như thế, mấy năm hắn ta thống lĩnh Vân Lân quân chinh chiến khắp nơi, cũng không thể lay động cục diện bế tắc nhiều năm nay của hai nước. Tạ Náo nhìn chằm chằm vào vết chai chói mắt kia, lẳng lặng cười.

Trác Thiếu Viêm. Cảnh tượng y cùng nàng điên loan đảo phượng, y khao khát từ lâu lắm rồi.

Tiếng người đàn ông hít thở trầm thấp, bởi hành quân chiến đấu mà cực nhọc, chẳng mấy chốc tiếng ngáy nặng nề vang lên. Trác Thiếu Viêm đột nhiên mở mắt, đôi đồng tử trong suốt.

Ánh trăng xuyên qua kẽ, nhẹ nhàng phản chiếu giữa hai hàng lông mày, soi rõ khuôn mặt thanh tỉnh, không chút buồn ngủ nào của nàng. Sau đó nàng đứng đứng lên, động tác rất nhẹ, không phát ra tiếng động. Đi chân trần, nàng lặng lẽ đến gần Tạ Náo. Đứng cách y nửa cánh tay, Trác Thiếu Viêm từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú người đàn ông ngủ say trong vô thức.

Ký ức ùa về, cảnh tượng cuộc chiến hai quân ở nội thành Nhung Châu bày ra trước mắt nàng, quân địch dưới cờ chủ soái, từ xa vị tướng quân võ dũng phi phàm nở một nụ cười khôn lường với nàng.

Ngày đó, nàng căn bản không nhớ nổi khuôn mặt y.

Bây giờ nhìn kỹ, người này mày rậm trán cao, khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt chẳng hề in dấu phong sương, khiến cho ta cảm giác người này không phải sinh ra ở trong quân ngũ, nhiều năm tòng quân trên chiến trường.

Trác Thiếu Viêm nhìn y đến xuất thần, không để ý đến người đàn ông đột nhiên mở mắt, vươn tay kéo nàng vào lòng. "Muốn giết ta?"

Giọng nói trầm thấp khiến nàng chấn động bên tai.

Trác Thiếu Viêm không lên tiếng, mặc cho y ôm xiết, xoa nắn trên thân nàng.

"Muốn báo thù cho cái chết của huynh trưởng ngươi?" Y lại hỏi, dùng miệng cắn nhẹ vành tai nàng.

Nghe được lời này, Trác Thiếu Viêm lên tiếng: "Gia huynh qua đời, là quốc sự của Đại Bình, có liên quan gì tới ngươi?"

Tạ Náo cười sâu xa, "Trác Thiếu Cương phụng lệnh hồi kinh, nhưng bị khiển trách thông đồng quân địch. Cũng là do ta sắp đặt, còn có bằng chứng thư từ qua lại giữa ta và hắn, bởi vậy mà Trác Thiếu Cương bị Ngự Sử Đài bắt giam, đánh chết trong thành. Ngươi không muốn trả thù cho huynh trưởng?"

"Gia huynh từ đầu chí cuối luôn tận trung báo quốc, chưa bao giờ bí mật thông đồng với địch quốc, đây là lời hãm hại trong triều Đại Bình." Nàng nói từng câu từng chữ, hỏi lại lần nữa: "Có liên quan quan gì tới ngươi?"

Tạ Náo tiếp tục cười: "Hay cho câu tận trung báo quốc, nhiều năm nay hắn thống lĩnh binh lính ở bên ngoài, mà ngươi ở trong kinh thành xa xôi, làm sao ngươi khẳng định ta và hắn không đồng mưu? Làm sao ngươi biết hắn bị vu cáo chết một cách oan uổng?"

Trác Thiếu Viêm trầm mặc, nhưng y đột nhiên ôm nàng xoay người lại, đè người dưới thân, tách hai chân nàng ra.

"Bắt ta, lăng nhục ta" Trong bóng tối, nàng nhìn y chằm chằm, giọng nói nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào: "Là để nhục nhã huynh trưởng đã khuất kia của ta?"

"Không phải." Tạ Náo đáp, từng chút từng chút xâm nhập vào thân thể, nghe thấy hơi thở dồn dập thoát ra từ lồng ngực nàng, mới nói: "Muốn ngươi, có liên quan gì đến hắn?"

Ngày mười hai tháng giêng, Trác Thiếu Cương bị đánh chết trong thành.

Ngày mười sáu tháng giêng, nàng cùng với toàn bộ nữ quyến nhà họ Trác bị bắt giữ, bị đưa đến đội quân Nhung Châu phía bắc biên giới. Khi nha dịch Hình bộ áp giải ra cửa bắc kinh thành, hơn ba mươi người quỳ xuống khóc lớn, chống đối kêu oan. Duy chỉ có nàng, đang phải chịu đeo gông đứng ở đầu hàng, không khóc tiếng nào, lặng lẽ nhìn nam tử đầu đội ngọc quan từ trên cổng thành chậm rãi bước xuống.

"Thành vương điện hạ."

Nàng đứng bất động, vẫn lặng lẽ nhìn người đàn ông đi đến trước mặt mình.

Anh Túc Nhiên vươn tay, vuốt phẳng trán nàng, khẽ thở dài một tiếng: "Người đời đều cho rằng nhà họ Trác phải chịu nỗi oan lớn, nhưng ngươi nên hiểu rõ, nhà họ Trác mưu phản đều là sự thật, mà người thật sự bị phụ lòng, là ta."

Nàng lạnh lùng cười. Hắn đột nhiên giơ bàn tay lên, tát thật mạnh vào má trái nàng, khiến cho nụ cười lạnh lùng cùng với cả người nàng ngã nhào xuống đất: "Cho ngươi sống, đó là phần tình cảm cuối cùng của ta dành cho ngươi."

Nói xong, hắn xoay người phất áo bỏ đi. Nàng ngồi trên mặt đất, nuốt một ngụm máu xuống, rồi bật cười, cười đến đau xé tâm can.

Ngày mồng tám tháng hai, nàng cùng những nữ quyến khác bị đưa vào nội thành Nhung Châu, bèn nghe được tin Nhung Châu binh tàn tướng bại. Đội quân Đại Tấn dưới trướng Tạ Náo như vũ bão chiếm đoạt khắp nơi Nhung Châu, coi các nàng như chiến lợi phẩm, đưa vào doanh trại. Bởi vì Tạ Náo trị quân nghiêm chỉnh, không một binh lính nào dám động đến một ngón tay của họ. Nửa ngày sau, một phó tướng nghe tin mà đến, mở miệng chỉ định Trác Thiếu Viêm nàng. Khi nàng bị xách ra ngoài, nhóm nữ quyến bắt đầu run lẩy bẩy, phó tướng vén mái tóc rối tung của nàng, xác nhận diện mạo, thấy nàng quả nhiên đẹp đẽ hơn người, mới yên tâm đưa nàng đi.

"Tướng quân bọn ta là người háo sắc. Nếu phục vụ tốt, ngươi mới có thể sống tốt." Khi đến bên ngoài trướng, phó tướng đột nhiên nói với nàng hai câu như vậy, sau đó vén màn trướng lên, không quan tâm đẩy nàng vào trong.

Ba ngày sau, đại quân của Tạ Náo phá tường đốt trại, tiếp tục hành quân về phía tây. Sáng sớm tinh mơ, lúc thu quân nhổ trại, Tạ Náo bước ra khỏi trướng, trên người mặc khôi giáp, chỉnh đốn áo mũ, xoay người lên ngựa. Xa xa, y phóng tầm mắt trông theo con ngựa ra khỏi trại thăm dò trạm gác, sau đó quay đầu nhìn trong quân ngoài trướng. Màn trướng bị đẩy sang một bên, Trác Thiếu Viêm đi chân trần, buộc tóc lại, dáng vẻ lạnh lùng đứng ở bên ngoài, trên thân chỉ có nội bào cũ nát của y tùy ý quấn quanh người, làn da ở bả vai cùng tứ chi để lộ ra ngoài. Trong những ngày đông này, nàng duờng như không cảm thấy lạnh một chút nào.

"Đưa ta đi cùng." Nàng nói với y.

Tạ Náo nhìn nàng từ trên xuống, không đáp.

Trác Thiếu Viêm bước lên phía trước, đi đến chỗ y đang cưỡi, tiếp tục nói: "Chỉ chơi đùa ta ba ngày, là đủ rồi sao?"

Tạ Náo bật cười, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, cúi người ôm nàng lên ngựa.

"Ta có thể cưỡi ngựa, cho ta một con ngựa." Bị y ôm trong ngực, lại cướp roi của y, nàng gặng nói.

Ngăn bởi áo giáp cứng nhắc, thắt lưng nàng bị y dùng tay giữ chặt. Tạ Náo mạnh mẽ giật lại roi, giục ngựa chạy đi, kiên quyết từ chối yêu cầu của nàng: "Cho ngươi một con ngựa, để ngươi cưỡi về Vân Lân quân của ngươi ư?"

Âm cuối của y bị gió lạnh thổi tan. Nhưng nàng nghe rõ ràng, mà vẫn hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Sống lưng chắc khỏe của ngựa chiến đang phi nước đại nhấp nhô lên xuống, giọng nói Tạ Náo mang theo ý cười lọt vào tai nàng: "Ta nói: Cho ngươi một con ngựa, để ngươi cưỡi về Vân Lân quân của ngươi?"

Trác Thiếu Viêm thần sắc bất động dựa vào người y, vai trần dán kề sát vào áo giáp của y, nói:

"Ta lạnh, ôm chặt ta một chút."

Tạ Náo ngừng giây lăt, kéo căng dây cương ôm xiết nàng vào lòng.

Quân Tấn hành quân về phía tây suốt mười tám ngày, tiến vào khu vực Dự Châu. Không cho đại quân thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, lệnh cho người chỉ huy các đội bắt đầu công thành. Đợt tấn công của quân Tấn diễn ra ác liệt, thế nhưng Dự Châu là nơi nào? Dự Châu - Nơi Trác Thiếu Cương năm đó khởi binh lập công, cũng là nơi chiêu mộ Vân Lân quân, là nơi phòng thủ kiên cố nhất trong mười sáu châu phía bắc biên giới Đại Bình trong mấy năm nay, có binh mã tinh nhuệ nhất, trữ lượng lương thực dồi dào nhất, giỏi phòng thủ, là tuyến biên giới ba nghìn dặm - khúc xương cứng khó gặm nhất.

Tròn năm ngày đêm, Tạ Náo chưa hề quay về doanh trại. Thi thể hai quân tử trận chất đầy khe sâu ngoài thành Dự Châu. Gió đông rét căm thổi mạnh lướt qua tường thành, cuốn lên một mùi máu tanh nồng, như ngọn sóng lớn từ từ nhấn chìm ngoài mười dặm nơi đóng quân của quân Tấn. Cả bầu trời dương như cũng bị nhiễm máu.

Trác Thiếu Viêm khoanh tay đứng trong doanh trại lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn trời, hít một hơi thật sâu. Một tốp binh linh đi ngang qua, liếc nhìn khuôn mặt nàng từ xa, không khỏi rét run. Đầu người nọ hơi ngẩng lên, đường cổ tinh tế ương ngạnh, nơi tầm mắt nàng chạm vào không một bóng người, ánh mắt nàng tiêu điều mà sắc bén, dường như đang nhìn thi thể chất đống thành núi.

Sáng sớm ngày kế tiếp, cuối cùng Tạ Náo cũng trở về. Y trực tiếp lôi nàng từ trong giấc mộng tỉnh dậy, xé sạch quần áo, đè mạnh lên người nàng để trút bỏ cơn hỏa khắp người sau trận huyết chiến. Sau khi xong việc, đưa tay vân vê khuôn mặt, bắt đầu tỉ mỉ hôn nàng. Từ vầng trán đến chóp mũi, đến đôi môi, vành tai, cần cổ,.... Trác Thiếu Viêm không nhúc nhích chờ y thỏa thuê. Mãi đến khi có người đến gõ cửa, Tạ Náo mới miễn cưỡng từ trên người nàng đứng lên. Tiện tay ném một bộ quần áo phủ lên người nàng, y cao giọng gọi người vào trướng, tự đi lấy nước uống. Người đến đối với nàng khá quen mắt, là tùy tùng luôn đi theo bên người y - phó tướng họ Chu.

"Tướng quân, lục tung đống người chết mới tìm ra một bộ có dáng tương tự." Chu Dịch nói với Tạ Náo, trong tay cầm một bộ. Dâng lên bộ khôi giáp quân Bình.

Tạ Náo gật đầu hài lòng. Đợi sau khi Chu Dịch rời đi, y ném thẳng bộ khôi giáp trước mặt nàng: "Thử đi."

Trên khôi giáp in đầy dấu vết chiến trường, trước ngực có mấy lỗ thủng do mũi tên găm vào, sau lưng bị trường đao xuyên qua, lớp giáp thô ráp bị quăn lại, xung quanh có vết máu đen khô cứng. Trác Thiếu Viêm nhìn chòng chọc vào áo giáp một lúc, không hỏi tại sao, một lời làm theo.

Tạ náo chú ý đến động của nàng, mà nàng hình như có chút luống cuống, lại chẳng giống không hiểu gì, sau khi mặc đi mặc lại nửa ngày nàng miễn cưỡng mặc xong.

"Trước kia đã từng mặc?" Y hỏi.

Nàng gật đầu: "Lúc còn bé, cùng gia huynh đến võ đường học binh khí."

Đối với câu trả lời này, y không tỏ ra hoài nghi nào, tự tay lấy mũ giáp đội lên đầu nàng, sau đó nói: "Đi thôi."

"Đi đâu?" Nàng hỏi.

Tạ Náo một tay nắm chặt cổ tay nàng, một tay vén màn trướng lên: "Công thành."

Đầu thành Dự Châu một mảnh hỗn loạn. Quân Bình thương vong vô số, tường chắn mái[5] nhiều vết tích hư hại, tay chân đứt đoạn, vệt lửa kinh hãi.

Chú thích:

[5] Tường chắn mái: Bức tường nhỏ ở trên mặt thành để núp sau đó mà quan sát tình hình bên ngoài.

Trận công thành của quân Tấn vào lúc sáng sớm thu lại một cách kỳ lạ, tướng thủ thành Dự Châu - Giang Dự Nhiên coi nửa ngày nhàn rỗi này là ông trời chiếu cố quân Bình, khẩn trương lệnh cho tướng sĩ toàn lực tu bổ lại thành trì. Đợi khi quân Tấn tiến công trỗi dậy lần nữa, quân Bình đã có thể có sức đối kháng, thậm chí có đẩy lùi làn sóng tấn công của quân Tấn.

Giang Dự Nhiên đứng đầu thành, nhìn quân Tấn từ xa lui trận, lúc đang định hạ lệnh cho lính thủ thành bắn một đợt hỏa tiễn, ánh mắt đột nhiên chấn động, cổ họng nghẹn lại.

Tướng thủ thành trẻ tuổi nửa thân người tắm máu đứng sừng sững trên tường thành, khí phách ngang tàng bất khuất không ai dám khinh thường.

"Quả thật cứng đầu." Tạ Náo hơi híp mắt, nhìn đầu thành xa xa, quay sang hỏi: "Giang Dự Nhiên đệ nhất dũng tướng trong Vân Lân quân dưới trướng Trác Thiếu Cương, ngươi có nhận ra không?"

Bị y chất vấn, Trác Thiếu Viêm suy nghĩ chốc lát: "Đã từng nghe nói."

Tạ Náo nhìn chăm chú vẻ mặt nàng không dời mắt: "Nghe nói Trác Thiếu Cương lệnh hắn trông coi thành Dự Châu, cũng bởi vì trong tên hắn có một chữ Dự. Ngươi cảm thấy... hôm nay, thành Dự Châu này, Giang Dự Nhiên hắn có giữ được không?"

Trác Thiếu Viêm cụp mắt xuống: "Ta không biết."

Tạ Náo không nói gì nữa, từ sau lưng dơ tay dùng sức đẩy nàng về phía trước. Hành động ngang ngược bất ngờ này suýt chút nữa khiến nàng ngã xuống lưng ngựa. Mà nàng trong lòng hoảng sợ, phải tốn chút sức lực mới có thể ngồi vững, trên trán nàng lấm tấm mồ hôi. Con ngựa chịu một lực đạo này, không cần người thúc dục, phóng ra khỏi trận tiến lên phía trước. Hai tay Trác Thiếu Viêm đều bị trói trên yên ngựa, không thể khống chế dây cương, bất đắc dĩ quay đầu nhìn người đàn ông tự tay góp phần gây ra tình huống này xin sự giúp đỡ. Nhưng Tạ Náo thờ ơ mặc kệ. Phía sau y, Chu Dịch tay cầm đuốc, chậm rãi đi theo nàng, đi đến đầu tường thành cho đến một khoảng cách để quân Bình có thể nhìn thấy rõ mặt nàng mới dừng lại. Chu Dịch ở phía sau nhìn không ra sắc mặt nàng, dơ tay lên. Cây đuốc rực lửa đến chói mắt, ngọn lửa hầm hập chỉ cần đến gần chút nữa là đủ để làm bỏng nàng đang ngồi trên chiên mã, mà nàng đang bị trói trên yên ngựa, đủ để chiến mã bị hoảng loạn điên cuồng khiến cho nàng gãy tay, hất văng xuống đất, bị giẫm đạp mà chết. Nàng đột nhiên ngẩng đầu. Gió lạnh lướt qua gương mặt, người con gái mặc khôi giáp uy vũ, khí thế bức người, sự sợ hãi trên khuôn mặt dĩ nhiên đã biến mất, trong mắt sự lạnh lùng chồng chất tầng tầng lớp lớp, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía đầu thành.

Giang Dự Nhiên nghẹn họng, quân lệnh kia từ từ biến thành nhát dao đâm vào tim, hắn từ trong ra ngoài bị dày xéo đến huyết nhục mơ hồ. Mắt trân trân nhìn từ phòng tuyến của địch đi ra hai người hai ngựa từng bước từng bước tiến đến, ánh mắt thủy chung dừng lại trên người kia. Khi bắt gặp ánh mắt của Trác Thiếu Viêm, thời gian như quay ngược trở lại, Giang Dự Nhiên bỗng nhắm mắt lại.

"Trác soái lần này phụng chỉ về kinh, có muốn dặn dò mạc tướng gì không?"

"Dự Nhiên, bảo vệ Dự Châu cho thật tốt."

Giang Dự Nhiên mở mắt, cổ họng khô khốc chuyển động mấy lần, mới chậm chạp phát lệnh: "Mở cổng thành, đầu hàng quân Tấn."

"Tướng quân?"

"Mở cổng thành, đầu hàng quân Tấn."

Lá cờ trên đầu thành bị gió thổi lất phất, phát ra tiếng phần phật. Sắc trời u ám, dưới sườn núi cách thành hai dặm, quân Tấn theo chỉ thị của Tạ Náo chiêu nạp quân Bình đầu hàng, Chu Dịch phụ trách việc này làm việc tỉ mỉ, đích thân giám sát việc thu thập binh khí.

Tạ Náo thúc ngựa đi lên sườn núi, đánh mắt liền thấy Trác Thiếu Viêm đã cởi mũ giáp. Gió lạnh đêm đông thổi tung mái tóc dài của nàng, trên người vẫn mặc áo giáp đầy vết máu đen kia, bất động đứng ở đầu sườn dốc, xa xa nhìn tám lá cờ trắng trên tường thành Dự Châu. Nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng, nàng quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh.

Tạ Náo nhảy xuống ngựa, đi đến phía sau lưng nàng.

"Đây đều là công lao của ngươi." Y giơ roi chỉ vào binh lính dưới núi, lại dùng roi nâng cằm, cúi đầu cắn môi nàng. "Quân thủ thành Dự Châu, giết hết. Thành Dự Châu cho ngươi."

Trác Thiếu Viêm chấn động. Ít lâu sau, nàng nói: "Quân thủ thành Dự Châu...ngươi muốn giết thì giết. Thành Dự Châu...ngươi lấy tư cách gì để cho ta?"

"Ngươi có ý gì?"

Nàng hiếm khi nở nụ cười, mà nụ cười đó có phần lạnh lẽo: "Đất phong của Ngạc vương Thích Bỉnh Tĩnh nước Đại Tấn nằm ở phía bắc biên giới hai nước, biên giới phía bắc Đại Bình mất một tấc non sông, Ngạc vương có thêm một tấc đất phong. Hắn có thể cho phép ngươi mở miệng thưởng một tòa thành trọng yếu cho một nữ nhân?"

Tạ Náo đón lấy nụ cười kia, vươn tay vỗ nhẹ khuôn mặt nàng: "Lúc này mở miệng nhắc đến người đàn ông khác, là muốn chọc giận ta?"

Trác Thiếu Viêm không nói.

Tạ Náo buông nàng ra, khoanh tay ngoảnh về phương nam nhìn vùng đất mênh mông rộng lớn.

Rất lâu, y quay người lại, nói với nàng: "Sông núi Đại Bình, kỳ vĩ tráng lệ, chẳng trách Trác Thiếu Cương dùng cả tính mạng để bảo vệ lãnh thổ. Đáng tiếc hắn ta đã sớm chết, không thể chứng kiến mười sáu châu phía bắc biên giới Đại Bình mà hắn bảo vệ lúc còn sống bị ta giẫm đạp."

Dưới lớp áo giáp, máu chảy sôi sục, tim đập dữ dội, chiến cốt kêu gào, khắp nơi trong tâm trí nàng đều muốn đập nát sự giam cầm. Mà nàng cuối cùng chỉ bình tĩnh giơi tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn.